Chương Thục Hoa ngồi trên sô pha xem TV, sắc mặt có hơi nghiêm túc.
Kể từ hôm qua, sau khi thăm Minh Hạnh trở về, tâm trạng của bà luôn thấp thỏm không yên.
Minh Dịch sắp xếp tài liệu xong, lúc ra khỏi phòng sách thì thấy đã sáu giờ, nhưng phòng bếp vẫn không có động tĩnh gì.
Ông bèn hỏi: “Tối nay định ăn gì?”
“Hay là ra ngoài ăn nhé, cũng lâu rồi chúng ta không đi ăn ngoài.” Minh Dịch vốn không phải là tuýp người lãng mạn, hiếm khi mới đưa ra một đề nghị như vậy.
“Anh có cảm thấy… gần đây Minh Hạnh hơi là lạ không?” Chương Thục Hoa lấy remote tắt TV, vừa nhớ lại vừa nói: “Từ khi đi dạy theo hệ đặc cương trở về, con bé cứ thế nào ấy.”
Tuy ngày thường, Chương Thục Hoa khá nghiêm khắc nhưng bà vẫn rất tỉ mỉ quan tâm đến tâm lý và sức khoẻ của con gái, cho nên đối với con gái của mình, ít nhiều bà cũng hiểu cô.
Cô không giỏi nói dối, một khi nói dối đều sẽ né tránh ánh mắt.
Ngày hôm qua, lúc bà đến thăm cô, cô rất kỳ lạ.
Chương Thục Hoa nhớ lại vài chi tiết, dần dần, giữa mày bắt đầu nhíu chặt, hô hấp hơi chậm chạp, nói: “Có khi nào con bé yêu đương rồi không?”
“Con bé cũng học năm ba rồi, yêu cũng được.” Minh Dịch ngồi cạnh tiếp lời.
Đúng là gia đình giáo dục con cái khá nghiêm khắc, nhưng không đến nỗi cổ hủ lạc hậu. Minh Hạnh đã lên Đại học, trưởng thành rồi, yêu đương là chuyện bình thường.
Nhưng đây không phải là điều mà Chương Thục Hoa lo lắng.
“Em cứ cảm thấy con gái mình là lạ sao ấy. Nếu con bé thực sự có bạn trai thì em chỉ muốn biết cậu ấy là người như thế nào thôi.”
Trong những người bạn khác giới xung quanh Minh Hạnh, Chương Thục Hoa có biết một người, tên là Lộ Tuyển thì phải.
Trong mắt bà, chàng trai như Lộ Tuyển đúng là một đứa trẻ tốt, được lòng người khác.
Từ gia cảnh, diện mạo đến nhân phẩm, học thức, tất cả đều rất xuất sắc.
Minh Hạnh có biểu hiện khác thường như vậy khiến bà cảm thấy kỳ hoặc.
Từ đó mà nóng lòng muốn biết hơn.
Bà muốn đứa con gái này có thể suôn sẻ mọi bề, học hành, công việc, kết hôn đều phải chọn con đường tốt nhất.
“Không được, em phải tìm người hỏi han một chút.” Chương Thục Hoa nghĩ như vậy, bà muốn tìm hiểu tình huống một cách rõ ràng trước đã.
Bà muốn nhọc lòng, Minh Dịch cũng đành hết cách, bất lực lắc đầu.
“Thế tối nay ăn gì nào?” Minh Dịch lại hỏi.
“Cho anh ăn sủi cảo vậy.” Chương Thục Hoa không có tâm trạng nấu cơm, bèn đứng dậy, xoay người đi đến tủ lạnh, lấy sủi cảo.
Sau khi kỳ nghỉ Quốc Khánh kết thúc, rốt cuộc cũng đến cuối năm.
Trình Phóng bắt đầu học hành thừa sống thiếu chết, sự bốc đồng nơi anh khiến Minh Hạnh cũng phải hoảng sợ.
Đây là điểm khác biệt giữa Trình Phóng với người khác.
Thoạt nhìn anh thì cà lơ phất phơ, cái gì cũng chẳng buồn quan tâm, nhưng khi thực sự nghiêm túc, trong đầu anh chỉ có duy nhất việc đó mà thôi.
Dần dần, Minh Hạnh cũng nhận ra rằng, có lẽ mục tiêu mà Trình Phóng hướng đến còn cao hơn, xa hơn những gì cô nghĩ.
Kỳ thi cuối cùng trước khi nghỉ Tết cũng là đợt hoành tráng và long trọng nhất của trường.
Nói như lời của giáo viên chính là: Phải xem kỳ thi nào cũng quan trọng như kỳ thi Đại học, lần nào đi thi cũng phải căng thẳng như thi Đại học mới được.
Nữ sinh ngồi bàn trước đang đọc sách, nhưng không nuốt nổi chữ nào, lúc quay đầu lại thì thấy Trình Phóng ngồi bàn sau đang làm bài tập.
Cô huých cánh tay của bạn cùng bàn, nhỏ giọng nói: “Cậu cảm thấy lần này Trình Phóng có thể thi được hạng nhất không?”
Chỉ hơn ba tháng nữa là đến kỳ thi Đại học, lần này kiểm tra những gì, từ đó sẽ thấy được hình thức ban đầu của đề thi thực tế.
Bạn cùng bạn suy nghĩ, gật đầu đáp: “Rất có thể.”
Trong lòng các cô bây giờ, Trình Phóng chẳng khác gì thần thánh cả.
Lúc mới đến, thành tích của anh cũng không đến nỗi nào, ngoại trừ điểm Lý cao ngất ngưỡng thì những môn còn lại cũng bình thường thôi.
Nhưng anh vốn thông minh, chăm học, còn rất rất nỗ lực nữa.
Trong ký ức mỗi khi đến trường của các cô, lần nào nhìn thấy anh, nếu anh không đọc sách thì cũng đang làm bài tập.
Anh không tha thiết nói chuyện hay giao lưu gì với người khác cả.
Một chàng trai khôi ngô như anh, thành tích học tập lại tốt, thực sự là một vị thần.
Nữ sinh xích lại gần, buôn chuyện: “Cậu nói xem, cậu ấy nỗ lực như vậy, sao năm trước lại thi không tốt nhỉ? Con người như Trình Phóng không giống như sẽ gặp sai lầm.”
Bạn cùng bàn xua tay, “Ai mà biết được.”
Đang nói dở, chủ nhiệm lớp mang phiếu điểm đi vào.
Mọi người lập tức yên lặng, trái tim không khỏi căng thẳng đập nhanh.
“Cô sẽ công bố mười cái tên đầu bảng, còn lại sẽ phát xuống cho các em tự xem.”
Chủ nhiệm lớp nói ngắn gọn súc tích, cũng không nhiều lời thêm nữa, bắt đầu đọc thứ hạng.
“… Hạng nhất,” Bà đảo mắt nhìn học sinh dưới bục giảng, dừng một lát rồi nói: “Trình Phóng.”
Rất bất ngờ.
“Ngữ văn 106 điểm, Toán 132 điểm, tiếng Anh 125 điểm, Lý 279 điểm, tổng là 643 điểm.”
“Ừm, kết quả không tệ.” Chủ nhiệm lớp hiếm khi khen ngợi.
Thực sự là không hề tệ, một trường học lại như họ lại có thể bồi dưỡng ra một học sinh giỏi thế này, quả là may mắn của họ.
Chưa hết, năng lực của anh còn có thể phát huy hơn nữa, trong vòng ba tháng còn lại, anh tuyệt đối không dừng lại tại đây.
Thành tích vừa được công bố, cả lớp không khỏi bật ra tiếng cảm thán, vài nữ sinh quay đầu lại, ánh mắt ggnhìn Trình Phóng vừa kinh ngạc vừa hâm mộ.
Đề thi lần này khó kinh khủng khiếp, đề Lý còn khó đến mức không thể chấp nhận, thế mà điểm Lý của Trình Phóng còn cao hơn lần trước nữa.
Anh thực sự tiến bộ không ngừng.
Đề thi càng khó, ngược lại anh càng giải càng hăng.
Sắc mặt của Trình Phóng không mấy kinh ngạc, lúc giáo viên phát bài xuống, anh chỉ gật đầu một cái, không nói không rằng.
Ba ngày nữa là đêm Giao thừa, từ ngày mai, trường học bắt đầu nghỉ mười ngày, đến ngày 07 tháng Một, mọi người sẽ đi học trở lại.
Tan trường, học sinh nội trú cũng xách va li, chuẩn bị về quê ăn Tết.
Trên đường đi, cái tên được bàn tán nhiều nhất chính là Trình Phóng.
Nữ sinh lớp khác còn trộm nhìn anh từ phía sau.
“Bình thường anh ấy rất lạnh lùng nhỉ? Một câu cũng không nói, ai đến cũng không quan tâm, chỉ biết học hành, đúng là mấy tiêu chuẩn điển hình của người chăm chỉ nên đạt điểm cao.”
“Đóa hoa cao ngạo xa cách.”
Những lời này vừa nói ra, Trình Phóng đang ở phía trước lập tức thay đổi, chửi thầm một câu, lại nói tiếp: “Mẹ bà, cút hộ bố cái.”
Mấy nữ sinh đằng sau phát hoảng.
Trước mặt có một chàng trai khôi ngô đang nói chuyện với một chị khác.
Sau đó, họ trơ mắt nhìn Trình Phóng lạnh lùng liếc thằng cha kia một cái rồi giơ tay ra, dắt chị kia đi mất.
Mọi người đực ra tại chỗ, cảm thấy hình như câu chửi tục vừa rồi chỉ là ảo giác, không hề có thật.
Hai người nhìn nhau vài giây, vừa kinh ngạc vừa khó khăn nói: “Người vừa rồi là Trình Phóng à?”
Mà phía bên này, Trình Phóng cũng trở nên bực bội.
Cái tay của thằng cha kia chỉ thiếu chút nữa là chạm đến cánh tay của Minh Hạnh rồi. Mẹ bà to gan quá nhỉ? Anh thực sự muốn chặt tay thằng chả.
Minh Hạnh bị anh nắm chặt tay, dắt đi, không khỏi rụt rụt về, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Anh đừng quậy.”
Ra đến cổng trường, Minh Hạnh ngẩng đầu nhìn Trình Phóng đang đứng bên cạnh, thấy sắc mặt của anh đanh lại, không nói câu nào, trong lòng cô không khỏi lo lắng.
Dừng một lát, cô cẩn thận hỏi: “Anh thi sao rồi?”
Trình Phóng vẫn còn nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, cảm thấy buồn bực, chỉ tiện tay nhét phiếu điểm vào tay Minh Hạnh.
Minh Hạnh nhận lấy, cúi đầu xem.
Đôi mắt của cô lập tức sáng ngời, khoé miệng cong lên đầy ý cười. Cô dừng bước, đứng đối diện với Trình Phóng.
Ngẩng đầu nhìn anh, sau đó vươn tay ôm lấy cổ của anh.
“Tận 643 điểm! Trình Phóng, anh siêu quá!” Nhất thời, Minh Hạnh cao hứng nhón chân, cả người tâng lên như lò xò.
Nhìn thấy số điểm này, cô thực sự cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng.
Còn trên cả vui sướng nữa.
Cô là sinh viên chuyên Văn, dù có nỗ lực đi nữa cũng không tạo ra được dao động quá lớn, trước đây thi thố nhiều như vậy, có đúng một lần cô phát huy tốt nhất, nhưng chỉ đạt 630 điểm.
Mấy tháng trước, cô chỉ ôm hi vọng Trình Phóng có thể thi đậu Đại học chính quy là được rồi, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi, anh lại có thể tiến bộ đến mức này.
Minh Hạnh nhất thời vui sướng nên không kịp suy nghĩ, sau khi hoàn hồn mới phát hiện mọi người xung quanh đều đang nhìn cô.
Cô giật mình, nhanh chóng thả tay ra.
“Sao thế? Ôm tiếp đi chứ.” Trên cổ vẫn còn vấn vương cảm giác nhẵn mịn và ấm áp nơi cánh tay cô, Trình Phóng thấp giọng nói, bắt tay cô lại.
“Hiếm khi em chủ động như vậy, có muốn hôn một cái không nào?” Trình Phóng cúi đầu, càng sát lại gần, dường như môi đã dán sát bên tai cô, “Hay là về nhà rồi hôn?”
“Cô Minh à, thi tốt có thưởng gì không? Lâu rồi không có thưởng gì mới vậy.”
Trước mặt mọi người, anh lại cố ý trêu cô. Minh Hạnh không mặt dày như anh, tức khắc bó tay chịu trói. Cảm giác được mọi người xung quanh đang nhìn, cô chỉ có thể khều khều lòng bàn tay của anh, “Để về rồi nói đi mà.”
Cô cào một cái, Trình Phóng thực sự thấy phê từ lòng bàn tay xuống lòng bàn chân luôn.
Trong lòng như có hằng trăm sợi lông, vừa tê vừa ngứa, đến mức anh không chịu nổi.
“Được, về thôi.” Trình Phóng cười, gật đầu, giọng nói trầm đi, vừa thấy tên cướp [1] kia, cơn tức giận lại dâng lên.
Trong khoảng thời gian này, anh được việc học hun đúc nên chút đứng đắn, nhưng khi nghỉ rồi, anh lập tức quay lại bản tính vốn có.
Minh Hạnh đang muốn nói anh, nhưng nghĩ lại thì lần này, anh thực sự thi rất tốt nên lời nói đã lên đến miệng, cô lại nuốt ngược trở vào.
“Đúng rồi, anh muốn ngồi xe khách về thật ư?” Một lát sau, Minh Hạnh lo lắng hỏi: “Không mua được vé tàu cao tốc hay vé xe lửa sao anh?”
Ngày mai, Trình Phóng sẽ trở về Đường Lí, anh phải đón Tết cùng bà nội, đến khai giảng năm sau mới từ Đường Lí lên lại.
Mấy dịp lễ Tết, vé tàu thực sự rất khó mua, vì hết cách nên Trình Phóng đành phải mua vé xe khách.
Mất thêm một tiếng ngồi xe, chưa hết, trên đường còn phải đổi chuyến, chặng đường này quả thật rất vất vả.
“Được rồi mà, em tìm cả ngày vẫn không mua được vé tàu hoả thì cũng vậy thôi, thà rằng ngồi xe khách luôn.”
Trình Phóng không thích những việc phiền phức, nếu không phải Minh Hạnh nhất quyết muốn mua vé tàu hoả cho anh thì anh cũng chẳng thèm nghĩ đến.
Anh đã nói vậy, Minh Hạnh đành thôi.
“Vậy em mua vài thứ cho bà nội, anh giúp em mang về nhé.”
Minh Hạnh bắt đầu suy nghĩ, “Mua gì thì tốt đây nhỉ?”
“Mùa đông ở Đường Lí lạnh không anh?” Minh Hạnh chợt hỏi Trình Phóng.
Trình Phóng suy nghĩ, rồi đáp: “Lạnh hơn ở đây một chút, chủ yếu là gió lạnh thấu xương.”
Trong thành phố có nhiều toà kiến trúc dày đặc, dân số cũng đông, vậy nên độ ấm luôn cao hơn đôi chút so với thị trấn nhỏ.
“Em mua cho bà nội một áo khoác bông, thêm khăn quàng cổ và giày nữa.”
Dừng một lát, Minh Hạnh lại nhìn sang Trình Phóng, nói: “Em không mua nhiều đâu, sợ anh xách về mệt, dù sao đi đường cũng vất vả lắm rồi.”
Cô suy nghĩ rất chu toàn, quần áo có thể ém chặt trong vali, chứ kiểu khác thì Trình Phóng xách theo không tiện.
“Minh Hạnh nhà ta suy nghĩ thấu đáo quá.” Trình Phóng cười, khen cô.
Lúc quay đầu nhìn về phía Minh Hạnh, toàn bộ hình ảnh phản chiếu trong đối mắt anh đều là bóng hình cô.
Nhưng khi nào, chúng ta mới có thể cùng nhau trở về đây?
_____
[1] Tên cướp: ở đây Trình Phóng đang ám chỉ thằng cha khôi ngô muốn chạm vào tay của Minh Hạnh hồi nãy, kiểu anh nghĩ là nó muốn cướp Minh Hạnh của anh:v