Kẹo Ngọt

Chương 57: Thà Chết Cũng Không Quay Đầu





Gần tốt nghiệp, Minh Hạnh ký hợp đồng với một công ty nước ngoài.
Cô có nền tảng và năng lực chuyên môn cao, từ hồi năm ba đã tham gia phiên dịch cùng giảng viên, nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Trước đây cô từng nghĩ đến việc học lên Nghiên cứu sinh, nhưng sau khi suy xét lại, cô vẫn lựa chọn ra ngoài làm việc.
Vì cô cảm thấy như bây giờ rất tốt, vừa có thời gian, vừa có thể tiếp tục đi dạy.
Bản thân được thoải mái trong cuộc sống và yêu thích công việc mình làm, sống vui vẻ là được rồi.
Minh Hạnh nghĩ như vậy.
Cùng lúc đó, Trình Phóng cũng kiếm được số tiền đầu tiên trong đời.
Anh giành được học bổng trị giá 8.000 tệ (khoảng 28 triệu VNĐ), cộng với thù lao từ đội nghiên cứu của khoa Vật lý, anh dùng tất cả số tiền đó để đầu tư cổ phiếu.
Tác phong làm việc của Trình Phóng luôn rất liều lĩnh, dám mạo hiểm, cũng dám dấn thân vào tâm bão.

Bản thân lặng lẽ đã hoàn toàn bộ số vốn, còn kiếm được khoảng 100.000 tệ (khoảng 3.5 tỷ VNĐ).
Gặp người khác sẽ gửi số tiền này vào sổ tiết kiệm, hoặc là mua chút gì đó, nhưng Trình Phóng lại muốn dùng số tiền ấy để thành lập công ty.
Anh biết chút tiền này không đủ, còn lâu mới đủ, cùng lắm cũng phải gấp mười lần con số này mới có thể đầu tư cơ bản.
Nhưng nếu con người thấy không đủ, cũng không thèm nghĩ cách, vậy thì cả đời này sẽ không có nổi dù là một cơ hội.
Chuyện mà một người không thể làm, hai người chưa chắc cũng vậy.
Lúc Trình Phóng đến tìm Lộ Tuyển đã thẳng thắn trình bày suy nghĩ của chính mình.
“Tôi biết ông vẫn luôn nghiên cứu về lĩnh vực này, ông có hứng thú, tôi cũng vậy.”
Lộ Tuyển thi lên Nghiên cứu sinh, bây giờ vẫn theo giảng viên hướng dẫn để làm nghiên cứu như trước.
Trong khoảng thời gian hai người hợp tác, Trình Phóng có thể thấy rất rõ ràng, sự hứng thú của Lộ Tuyển đặt ở đâu.
Có thể nói hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng có một điểm, họ lại giống nhau như đúc —

Chính là đam mê sáng tạo dành cho Khoa học kỹ thuật.
Trình Phóng từng nhắc với Lộ Tuyển về lĩnh vực này không chỉ một lần:
Trí tuệ nhân tạo.
Đây là ngành công nghiệp mà họ rất mong đợi, cũng rất muốn phát triển mạnh mẽ.
“Đã là đàn ông thì phải làm gì đó lớn lao,” Thấy Lộ Tuyển không nói gì, Trình Phóng cười bảo: “Dù thành công hay thất bại cũng đáng thử một lần.”
Trình Phóng thừa biết Lộ Tuyển sẽ đồng ý.
Bởi vì đối với một gia đình như nhà của Nhậm Kiều Kiều, mặc dù Lộ Tuyển đã rất xuất sắc, nhưng không có vốn liếng của riêng mình, anh ấy cũng sẽ không tự tin.
“Ông có ý tưởng gì rồi?” Sau một hồi yên lặng, Lộ Tuyển ngẩng đầu, hỏi anh.
“Đây.” Trình Phóng đưa một quyển tài liệu thực dày cho Lộ Tuyển, “Ông xem đi.”
Anh nói muốn gây dựng sự nghiệp không phải là nhất thời bộc phát, mà là đã chuẩn bị rất đầy đủ.
Lộ Tuyển nghiêm túc lật xem vài tờ.
Sắc mặt của anh ấy dần ngưng đọng và nghiêm túc, từ những phương thức và số liệu này, Lộ Tuyển thực sự nhận ra được sự đầu tư của Trình Phóng, chưa hết —
Với trình độ của anh lại có thể làm ra cái này, thật đáng ngạc nhiên.
“Ông có thể kiên trì ư?”
Con đường này rất khó đi, cũng dài đằng đẵng, dọc đường có thể dâng máu hiến xương, không phải ai cũng đủ nghị lực để kiên trì bám trụ.
Trình Phóng ngẩng đầu nhìn Lộ Tuyển, khoé môi dần mím lại, ánh mắt lạnh lùng.

Anh mở miệng, trầm giọng nói: “Chuyện mà tôi đã quyết định, dù con đường chỉ một màu tối đen, tôi cũng thà chết chứ không quay đầu.”
Ánh mắt của anh vừa kiên định vừa lạnh lùng, khi anh nói câu này, từng câu từng chữ đều bảo đảm và đầy chắc nịch.
Khiến người khác không thể nghi ngờ.
Thế là, trong mùa hè ấy, khi tiếng ve kêu râm ran trưa hè, những ý tưởng và suy nghĩ bắt đầu nảy mầm, sinh trưởng và bén rễ thật sâu.
Thời điểm Minh Hạnh biết chuyện Trình Phóng và Lộ Tuyển hợp tác gây dựng sự nghiệp là cuối tháng chín.
Dạo trước, cô đã dành hết thời gian để chuẩn bị hoạt động giao lưu quốc tế, tất cả sự tập trung đều dồn vào đó, hoàn toàn không để ý đến việc khác.
Bận đến tối tăm mặt mày.
Một buổi sáng nọ, lúc cô tỉnh dậy thì nghe thấy Trình Phóng đang gọi điện thoại.
Loáng thoáng nghe được vài chữ.
Cô hỏi anh, anh cũng nói hết.
“… Xin lỗi, Hạnh Hạnh.” Lúc Trình Phóng nhìn cô, đôi mắt uể oải đến nỗi tái xanh, áy náy xoa đầu cô.
Không chờ Minh Hạnh trả lời, anh đã lấy một sợi dây chuyền từ trong túi ra, say đó cúi đầu đeo nó lên cổ của cô.
“Anh vốn định mua thứ tốt hơn.”
Trình Phóng kiếm được lợi nhuận nên muốn tặng quà cho Minh Hạnh.

Anh đến trung tâm mua sắm chọn một hồi lâu, mới chọn được sợi dây chuyền này.
Giá trị không đáng là bao, nhưng lại là giới hạn cao nhất mà anh có thể chi trả.
Minh Hạnh cúi đầu nhìn, mặc dù chưa thấy hình dáng cụ thể thế nào nhưng trên cổ cô đã cảm nhận được nhiệt độ hơi lạnh của nó.
Minh Hạnh giơ tay, nhẹ nhàng sờ vào nó.
“Em nghe nói các anh thuê một tầng hầm?” Cô nhớ lại khoảng thời gian này, anh có vẻ rất bận rộn, hoá ra là bận vì chuyện này.
Minh Hạnh hỏi: “Ở đâu thế anh?”
“Ở một nơi không được tốt,” Trình Phóng không muốn nói nhiều nên chỉ qua loa đáp một câu, “Chỉ đủ thanh toán khoản trả trước nên thuê tạm một văn phòng thôi, sau này sẽ đổi.”
Với quy mô hiện tại của công ty họ, chưa biết vòng góp vốn thứ nhất sẽ gọi được bao nhiêu.

Nhóm cũng xài hết lợi nhuận rồi, chút tiền trong tay ấy không cầm cự được lâu nữa.

Họ đều là một tập thể chưa có kinh nghiệm, làm cái gì cũng phải mày mò.
Trình Phóng rõ ràng không muốn thảo luận nhiều với cô về vấn đề này, thành thử Minh Hạnh cũng không hỏi thêm nữa.

Cô chỉ nhìn anh, đôi mắt càng lộ ra sự đau lòng, “Thế là anh đâu có ăn uống đàng hoàng đúng không?”
Nói đến đây, Trình Phóng lập tức chột dạ.
Một khi bận rộn, con người ta không đủ thời gian lo liệu rất nhiều thứ, đôi khi không phải là anh không muốn ăn, nhưng đứng trước nhiều việc như vậy, đương nhiên anh phải gác lại vấn đề ăn uống.
Đến khi sực nhớ thì anh đã bỏ hết bữa này đến bữa khác rồi.
“Anh có ăn mà, bảo đảm ăn uống đàng hoàng.” Trình Phóng qua loa đáp, ấn cô ngồi xuống, sau đó ra khỏi phòng, lấy cho cô một cốc mật ong rồi trở vào.
Trình Phóng đưa cốc cho cô.
Minh Hạnh đang đứng trước gương, ngắm nhìn sợi dây chuyền mà Trình Phóng tặng.
Khá xinh, cũng khá tinh xảo, hợp với gu thẩm mỹ của cô.
“Anh tự chọn à?” Minh Hạnh tò mò hỏi.
“Nhân viên bán hàng chọn,” Trình Phóng đáp: “Anh hỏi họ là một cô gái vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, lại cực kỳ dễ thương sẽ thích mẫu nào, họ liền giới thiệu cho anh mẫu này.”
Minh Hạnh được khen đến phát ngượng.
“Trình Phóng, anh kể em nghe về trí tuệ nhân tạo đi.”
Anh có chuyên môn của mình, đó là một lĩnh vực xa lạ Minh Hạnh chưa tiếp xúc bao giờ.

Tất nhiên là cô rất tò mò.
Bên cạnh đó, cô cũng nghĩ rằng: Trình Phóng thực sự có thể làm nên chuyện.
Nhưng Trình Phóng không đáp.
Anh cảm thấy bản thân vẫn chưa đạt được thành tựu nào, giống như một lính mới vậy, nói ra chỉ khiến người khác được cớ cười nhạo.
Minh Hạnh chun mũi, không vui lầm bầm: “Cái gì Lộ Tuyển cũng nói với Kiều Kiều hết ấy, nói rất nhiều nữa là.”
Minh Hạnh đã uống một ngụm mật ong, hương thơm còn đọng giữa răng môi, cả người thoải mái hơn rất nhiều.
“Không giống nhau,” Trình Phóng bảo: “Hạnh Hạnh nhà mình cứ nhìn thẳng vào kết quả là được rồi.”
Ngưng…
Bây giờ anh nói chuyện cũng tiến bộ hẳn ra.
Đang nói, Trình Phóng bỗng nhận được điện thoại.
“… Sao thí nghiệm lại rơi vào bế tắc? Không phải hôm qua mọi thứ rất trôi chảy sao?”
Anh nhíu mày, tay khác đặt trên mặt bàn, ngón tay không khỏi dần dần siết lại.
“Được, tôi lập tức sang đó.”
Trình Phóng ngắt điện thoại, đang định nói với Minh Hạnh thì cô đã mở lời trước, “Vậy tối nay anh tranh thủ về sớm chút nhé, đừng lao lực quá.”
Cô không hề hỏi nhiều, chỉ dặn dò anh đôi ba câu.
Bởi vì chuyện mà Trình Phóng muốn làm, cô đều sẽ dốc toàn lực ủng hộ.
Anh không cần do dự vì cô.
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
TV đang chiếu chương trình Chào xuân.

Sau khi tắm xong, Minh Hạnh đi ra, ngồi xuống ghế sô pha.
Gần đây Chương Thục Hoa rất thích quần áo len, đang tự đan một cái áo khoác bằng len, vừa đan vừa cầm điện thoại xem giáo trình.
Minh Dịch cũng ngồi xuống bên cạnh, ngẩng đầu tập trung xem bản tin Thời sự.
Đây là không khí thường ngày ở nhà họ Minh.
Ai cũng có việc phải làm, nhưng vẫn ở bên nhau khi mùa đông rét lạnh thế này, điềm nhiên mà ăn ý.

Động tác của Chương Thục Hoa từ từ dừng lại, sau khi nhìn Minh Dịch, bà lại dời mắt sang Minh Hạnh, vờ như bâng quơ hỏi: “Năm nay Trình Phóng có về ăn Tết không?”
“Anh ấy bận rồi ạ, chắc là không về được.” Sau khi ngẩng đầu quan sát xong, Minh Hạnh mới cẩn thận trả lời.
“Không phải thằng bé còn đang đi học à? Bận chuyện gì thế?”
“Bận làm chuyện anh ấy thích ạ.”
Cuộc đối thoại của hai người vô thức hấp dẫn sự chú ý của Minh Dịch, ông lẳng lặng nhíu mày, hơi di chuyển cơ thể rồi trầm giọng nói: “Là sinh viên phải học hành đàng hoàng.”
Từ khi biết điểm thi Đại học của Trình Phóng, thái độ của ba mẹ cô đã dịu hơn rất nhiều.

Dù sao thì đối với nhà cô, điểm số là một chỉ tiêu quan trọng để đánh giá một người.
Nhất là giảng viên như Minh Dịch, trong lòng khó tránh khỏi quán tính dựa vào điểm số để chọn cách đối xử với người đó.
“Anh ấy học hành rất đàng hoàng.” Minh Hạnh không nhịn được, phản bác thay Trình Phóng.
“Năm nào anh ấy cũng nhận được học bổng, còn tham gia nghiên cứu chuyên đề bên khoa Vật lý nữa… một cách rất nghiêm túc ạ.”
Nói đến mới nhớ, vợ chồng hai người đã gặp mặt Trình Phóng.

Bởi vì ban đầu, họ phản đối quá quyết liệt và thái quá nên khi gặp nhau, không khỏi có hơi gượng gạo.
Mặc dù không thể nói lời dễ nghe từ đầu, nhưng thái độ của hai người đã có sự thay đổi.
Nhất là khi Chương Thục Hoa biết được Trình Phóng chính là người đã giúp bà lấy lại điện thoại —
Hành động thể hiện phẩm chất con người.
Giống như Minh Hạnh nói, anh đúng là một đứa trẻ tốt, nếu không có hoàn cảnh như vậy thì đã… Nói chung là họ rất ủng hộ.
“Vậy thằng bé còn đang ở thành phố à?” Một lát sau, Chương Thục Hoa lại hỏi.
Minh Hạnh gật đầu.
Chương Thục Hoa thở dài, “Tết nhất đến nơi rồi, con bảo nó đến nhà mình đi.”
“Chí ít thì đêm Giao thừa đâu thể nào bận đến mức đó?”
Chương Thục Hoa đã nói như vậy, Minh Dịch cũng không phản đối.
Đây là biểu hiện của việc thừa nhận trong im lặng.
Minh Hạnh mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ, chỉ lẳng lặng gật đầu, “Dạ.”
Sau khi về phòng, Minh Hạnh vội gửi tin nhắn WeChat, thông báo tin tốt này với anh.
Công trình nghiên cứu của đội đang rơi vào bế tắc, hàng trăm phép tính và biến số vẫn không cho ra bất kỳ sự đột phá nào.

Vì vậy, mặc dù đã sắp hết năm nhưng anh và Lộ Tuyển vẫn không được nghỉ ngơi như trước.
Minh Hạnh biết anh bận, nhưng không biết anh bận đến nhường nào.
Cô chỉ cố gắng không quấy rầy anh.
Rất lâu sau vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời.
Minh Hạnh nằm trên giường, chuẩn bị đi ngủ thì khoảng mười một giờ hơn, Trình Phóng gửi lại một chữ ngắn ngủn: 【Được.】



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.