Tính tình hiếu thắng của Phùng Dục trước giờ rất ngoan cố, hơn nữa trong trường, cậu ta còn tung hoành ngang dọc, không ai dám chọc, vậy nên cậu ta nuốt không nổi vụ kéo co lần này.
Đàn ông trai tráng hẹn đánh nhau là chuyện quá bình thường.
Phùng Dục hô hào năm sáu đứa trong lớp hạ chiến thư cho lớp 8 – 1 để phân định thắng thua.
Lúc này, các bạn khác đều tan học về nhà, rừng cây cạnh trường cực kỳ yên tĩnh, chỉ có đám người Phùng Dục đang chờ người đến.
Khoảng mười phút trôi qua.
Cuối cùng tụi lớp 8 – 1 cũng tới.
“Đây là tìm hỗ trợ đấy phỏng,” Nhìn thấy lớp 8 – 1 đi cùng với tên lớp 9, Phùng Dục ‘hừ’ lạnh một tiếng, nói: “Chuyện của khối chúng ta thì liên quan gì tới lớp 9 hả?”
“Ai mượn mày?” Đối phương cũng lên giọng như đây là lẽ thường tình, “Dù lớp 8 hay lớp 9 cũng có thể đánh cho mày răng rụng đầy đất thôi!”
Lý Thụy quan sát tình huống, sợ đến mức nuốt nước miếng. Cu cậu lùi về sau một bước, nhỏ giọng khuyên nhủ bên tai Phùng Dục, “Anh, hay là thôi đi, việc này làm lớn quá cũng không tốt.”
Ai ở độ tuổi này mà chẳng thích nói mấy câu hống hách? Mạnh miệng thành thói, kiêu căng ngạo mạn riết quen mà thôi.
Nhưng nhìn tình thế hôm nay, có vẻ là muốn xông lên đánh nhau thật rồi…
Đối phương đều là mấy tên lớp 9 sỏi việc đánh nhau, vô cùng phức tạp, còn họ chỉ có vài người, hiển nhiên là không chiếm được thế thượng phong.
Thú thật thì Lý Thuỵ đã hoảng lắm rồi.
“Sợ cái gì mà sợ,” Phùng Dục là đứa hung hăng nhất, cậu ta không thích cái vẻ rụt rè này của Lý Thuỵ!
“Để xem tụi nó có cái vẹo gì!”
Đối phương cười nhạo, “Muốn đánh thì lên, sợ thì nhận thua, đừng có dông dài.”
Hai bên ai cũng kiêu ngạo, đứa nào cũng hằm hè đối phương, không chịu nhượng bộ.
Lúc Trình Phóng lái xe máy chạy ngang qua, vừa hay thấy được mấy thằng nhóc này tập trung trong rừng cây, hùng hổ vặn tay.
Anh nhìn một lát, thấy cũng thú vị nên dừng xe lại.
Hồi cấp ba, Trình Phóng cũng học ở Trung học Phổ thông Đường Lí, thời ấy anh đã biết rừng cây này là nơi thường xuyên có người hẹn đánh lộn rồi.
Nhưng chẳng ai dám hẹn anh.
Ai mà không biết, Trình Phóng anh là người như thế nào, đến bản thân anh cũng tự biết nữa là.
Bùn nhão không đỡ được tường, hễ đánh là anh phải đánh gần chết mới thôi, chưa bao giờ nương tay với bất kỳ ai.
Đứa nào dám đụng chạm anh thì xác định là toang chắc!
Trình Phóng quan sát, hai phe vẫn lề mề không chịu ra tay, nhưng mồm lại to lắm.
“Cái này mà là đánh nhau hả? Tụi bây giao lưu với nhau à?” Trình Phóng lười nhác ngồi trên xe máy, một chân dẫm lên nhánh cây bên cạnh, cười nói một câu.
Tụi nhỏ nghe thấy thì đảo mắt nhìn anh.
Khoảng cách quá xa, không thể nhìn rõ người.
“Là lớp 8 – 3 bọn nó không dám đánh đấy.” Lớp 8 – 1 trả lời trước, gân cổ lên: “Lớp bọn nó vừa có chủ nhiệm mới nên sợ rồi.”
Trước kia không có chủ nhiệm, thằng nào thằng nấy đều kiêu căng ngông cuồng.
“Minh Hạnh kia hả? Ai sợ bả chứ!” Phùng Dục phản bác ngay lập tức.
Cậu ta cực kỳ bất mãn khi người khác nói cậu ta sợ đàn bà.
Vừa dứt lời, Phùng Dục xông thẳng tới, nhào vào đánh nhau với thằng cầm đầu phe kia.
Mấy đứa đằng sau còn chưa xông lên, bên tai đã vang vọng tiếng gầm rú của xe máy nhưng chỉ mấy giây là dứt. Đôi chân dài sải ra, trực tiếp kéo Phùng Dục sang một bên.
Cú kéo này của anh vừa lưu loát vừa mạnh bạo.
“Dừng lại hết cho ông!” Trình Phóng liếc chúng, đôi mắt sắc lẹm, tuy miệng nhoẻn cười mà ai cũng khiếp sợ.
“Mày vừa nói gì?” Trình Phóng quay đầu hỏi Phùng Dục: “Ai là chủ nhiệm lớp mày?”
Bấy giờ, Phùng Dục mới nhận ra người đến là Trình Phóng.
Cậu tức khắc ngẩn người, phải mất một hồi lâu mới lắp bắp trả lời: “Chủ… chủ nhiệm lớp… Minh Hạnh…”
“Gọi cô Minh!” Trình Phóng đột nhiên giận dữ, bàn tay vẫn xách cu cậu không buông, sẵng giọng mắng, “Không biết lớn biết nhỏ.”
Phùng Dục cũng nghe lời, ngẩn ra ngượng ngùng sửa miệng: “Dạ, cô Minh…”
Mới bắt đầu đánh thì bất ngờ bị bắt dừng lại, lớp 8 – 1 khó chịu không thôi, hét lên: “Tiếp tục đi!”
Trình Phóng buông tay, ném Phùng Dục ra sau rồi ngẩng đầu lạnh lùng nhìn lũ đối diện.
Chỉ ánh mắt thôi cũng đủ khiến chúng khiếp sợ.
Cả bọn chẳng dám lết lên dù chỉ một bước..
“Đánh cái gì mà đánh! Còn nhỏ mà học đòi đánh nhau hả!”
Trình Phóng nhướng mày, bắt đầu giáo dục tâm lý.
Anh nhìn thoáng ra phía sau, rồi quay đầu lại cương quyết nói, cười lạnh tanh: “Tao là Trình Phóng đây!”
“Lớp 8 – 3 do ông mày bảo kê!”
“Nhãi con chưa đủ lông đủ cánh đã bày đặt hẹn đánh nhau, đứa nào cần về thì về, cần làm bài tập thì làm bài đi.”
Tiếng tăm của Trình Phóng ai mà không biết.
Anh là ông nội, ông nội của đám lưu manh, khét tiếng nhất Đường Lí, chẳng ai đã đụng anh rồi mà có kết cục tốt cả.
Đâu có ai lại muốn rước hoạ vào thân.
Thế là chưa đầy hai phút, tụi lớp 8 – 1 đã bất mãn ra về.
Phùng Dục bò dậy, hét lên lợi hại.
“Anh Phóng đúng là danh bất hư truyền luôn.” Hai mắt Phùng Dục sáng rỡ, càng thêm sùng bái Trình Phóng.
“Còn chưa động tay động chân gì đã dọa tụi nó chạy mất dép rồi.”
“Anh Phóng sau này sẽ che chở cho bọn em sao?”
Vốn dĩ, Trình Phóng không buồn để ý đến cậu ta.
Anh trừng mắt liếc cậu ta một cái, “Bọn mày cũng cút về đi!”
Phùng Dục bị trừng mà còn cười ha hả không ngừng, gãi gãi đầu nói: “Sau này, mặc kệ anh Phóng nói gì, em đều nghe lời anh tất.”
Cô vốn đang chấm bài trong văn phòng thì thấy một bạn trong lớp sốt ruột chạy tới, nói gì mà hai lớp 8 muốn đánh nhau.
Lúc ấy, Minh Hạnh mặc kệ tất cả liền chạy thẳng đến đây,
Nhưng cô vừa đến thì đã thấy nhóm học sinh đi hết cả rồi.
Cô dừng bước, ngẩng đầu lên, thấy được Trình Phóng.
Minh Hạnh sửng sốt, không ngờ Trình Phóng lại ở đây.
Nhất thời, tay chân của cô trở nên luống cuống.
“Tụi nó bị tôi đánh cả rồi cô mới đến, chủ nhiệm lớp mà thế đấy à?”
Trình Phóng cười một tiếng, trêu cô.
Minh Hạnh cả kinh, “Cậu đánh bọn chúng?”
Ngữ điệu như thể cô không hề hoài nghi điều gì, bởi vì trong mắt cô, Trình Phóng chính là người như thế.
Trình Phóng nhìn cô, không đáp.
“Không… không được đánh người đâu.” Minh Hạnh không dám nói thêm gì với anh, nhưng lúc này, cô cũng lo lắng cho học sinh của mình, đành phải nhẹ giọng nói một câu.
Dù có chuyện gì cũng có thể từ từ nói chuyện mà, đừng hễ một chút là dùng bạo lực để giải quyết chứ.
“Ông đây không thèm.” Trình Phóng khinh thường ‘hừ’ một tiếng.
Đúng là cô thật sự cho rằng anh sẽ đánh đám nhãi ranh kia.
Minh Hạnh không rõ nguồn cơn câu chuyện, đến thì đến rồi, nhưng cũng không hiểu ra sao.
Cô nuốt nuốt nước miếng, nhìn Trình Phóng và thử dò hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Trình Phóng không trả lời câu đó, chỉ xoay người lại ngồi lên mô tô, “Chuẩn bị đi đây.”
Nói xong thì hướng đầu xe chạy về phía trước.
Chạy chưa được bao xa, anh lại nghía nhìn kính chiếu hậu, rừng cây hoang vắng và yên tĩnh, chỉ còn một bóng người đơn độc.
Tốc độ của anh dần chậm lại, nhìn kính chiếu hậu. Bỗng, anh cười một tiếng, đánh tay lái vòng xe lại.
Anh dừng xe kế bên Minh Hạnh.
“Đi, chở cô về.”
Minh Hạnh ngây người, ngẩng đầu nhìn Trình Phóng, cảm thấy anh thật khó hiểu. Nét mặt của cô cũng không giấu được sự nghi hoặc.
Sau đó, cô lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, tôi tự về được.”
Nói xong, cô còn chêm thêm một câu, “Cảm ơn.”
“Do cô ghét tôi hay ghét xe tôi đấy hử?” Trình Phóng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thẳng đuột đến độ Minh Hạnh phải hoảng hốt.
Bảo cô tình nguyện đi nhờ xe của Trình Phóng cả đoạn đường á, cô có cảm giác Trình Phóng sẽ ném thẳng cô xuống ở nửa đường mất thôi.
Đương nhiên là cô không dám ngồi rồi.
Trình Phóng ngừng một lát, lại nói: “Tôi sẽ không đuổi cô đi nữa.”
Không đuổi cô, cô có thể tiếp tục ở lại đấy.
“Gì cơ?” Minh Hạnh cảm thấy hôm nay anh có đôi chút kỳ quái.
“Đi thôi, lái xe năm phút là đến rồi.”
“Tạm thời tôi chưa về được,” Minh Hạnh sợ đến mức tim đập thình thịch, che giấu nét mặt, “Tôi phải về trường, vẫn còn bài tập còn chưa chấm xong nữa.”
Dứt lời, Minh Hạnh không dám nhìn anh nữa. Cô xoay người, mím môi đi về hướng trường học.
Trình Phóng đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích gì, chỉ nhìn chằm chằm theo bóng dáng của cô.
Nhìn cô đi cả đoạn đường hẹp trong rừng cây với dáng vẻ gập ghềnh khó vững.
Đoạn thì gập ghềnh đoạn thì quanh co, giống như cô có thể té bất kỳ lúc nào vậy.
Anh cứ nhìn như thế, mãi đến khi cô đã vào cổng lớn của trường học, anh mới bừng tỉnh lại, dời mắt đi.
Được rồi, anh biết cái cô tránh là tránh anh rồi.
Không ngồi thì không ngồi thôi.
Hôm sau, Phùng Dục ngồi trong lớp, tuyên dương sự tích anh dũng ngày hôm qua của Trình Phóng khắp bốn phương tám hướng.
“Nhất định là anh Phóng của tao ngầu đét nên chỉ trừng mắt nói một câu, cả đám lớp 8 – 1 đã sợ tè ra quần đó.”
“Anh Phóng nói, sau này anh ấy sẽ bảo kê lớp 8 – 3!”
Bấy giờ đang là tiết Thể dục, Phùng Dục nói hăng say. Cậu ta đứng ở hàng sau, không những liên mồm liến thoắng mà còn gây mất trật tự, những người bạn quan tâm đều vây quanh cậu ta để hóng chuyện.
Minh Hạnh hô trật tự mấy lần nhưng chẳng ai để ý.
Bọn chúng đều vờ như không nghe thấy.
Thật sự chỉ có mỗi lớp 8 – 3 là loạn cào cào.
Minh Hạnh gào khản cả giọng.
Đương nhiên, cô đã hơi tức giận.
Trước đây, khi cô hét lên, bọn chúng cũng chỉ nghe cho có lệ, dù bất mãn không muốn nhưng vẫn quay về vị trí của mình.
Trùng hợp hôm nay Hiệu trưởng đến, nhìn thấy tình huống này bèn gọi Minh Hạnh qua rồi khéo léo nói với cô vài câu.
Đại khái là bảo cô tích cực quản lý vào, vấn đề lớn ở đây là kỷ luật của lớp quá kém.
Minh Hạnh không nói thêm gì mà chỉ gật đầu đồng ý.
Vì thế, sau khi kết thúc giờ Thể dục, tất cả mọi người về lớp, Minh Hạnh gọi mấy người Phùng Dục ở lại.
Sắc mặt của cô rất nghiêm túc, một là vì tức giận, một là vì bị Hiệu trưởng nói nên tâm trạng không tốt.
“Cô hỏi các em, bây giờ là mấy giờ?”
“Bây giờ? Chắc mười giờ rưỡi.” Phùng Dục còn cười, không mấy để tâm.
“Là giữa giờ Thể dục!” Minh Hạnh lạnh giọng nhấn mạnh, “Đang giữa giờ Thể dục, tại sao các em lại không tập mà lại tụm năm tụm bảy nói chuyện riêng?”