Nhìn thấy Trình Phóng, Phùng Dục không giấu được vui mừng, cu cậu hô tiếng “anh Phóng” rồi chạy tới hai bước.
Thật là trùng hợp.
Dạo này hay gặp được anh Phóng quá!
Vừa hay hôm nay chẳng có gì làm, biết đâu lại được đi theo anh Phóng xông pha đó đây.
Liệu có tìm được trò gì vui không nhỉ?
Về phía Trình Phóng, sắc mặt của anh lại không tốt mấy.
Anh nhìn Phùng Dục bằng con mắt lạnh tanh, điệu bộ hầm hầm. Một lát sau, anh mới mở miệng, “Mẹ mày cũng ngon quá nhỉ.”
“Mỗi ngày đến trường mày đều học hành thế này à?”
Học hành thế này?
Phùng Dục không cảm thấy có gì bất thường, học sinh như chúng ấy à, vốn đã không thích học rồi, đứa nào học hành chăm chỉ mới là bất thường đấy.
“Mày luôn nói chuyện với giáo viên như thế sao?” Trình Phóng lại hỏi.
Lúc này, Phùng Dục mới ngộ ra, hẳn là Trình Phóng đang nói tới Minh Hạnh.
“Bả mà là giáo viên cái vẹo gì,” Phùng Dục khinh thường nói: “Chỉ hơn bọn em năm sáu tuổi thôi, làm được đếch gì đâu.”
“Cả lớp em không có nổi một đứa phục bả nữa là, càng đừng nói đến chuyện lễ phép với bả.”
Phùng Dục cho rằng mình rất khí phách, rất có cá tính.
Cậu ta nghĩ, mình nhất định phải đủ phản nghịch thì mới lọt được vào mắt của Trình Phóng.
“Cả lớp đều như vậy?” Bấy giờ, sắc mặt của Trình Phóng càng bất thường hơn.
Phùng Dục không hề nghĩ ngợi mà gật đầu ngay, “Dạ.”
Vừa dứt lời, nhánh cây ngắn trong tay Trình Phóng bay thẳng ra trước, đập vào đùi Phùng Dục.
Thoạt nhìn thì bay bổng nhẹ nhàng, nhưng sự thật thì đau đớn gần chết.
“Không phải chứ, anh Phóng, em —” Phùng Dục hít một hơi lạnh, chân mềm nhũn ra, suýt chút nữa là không đứng vững nổi.
“Sao lại đánh em?” Phùng Dục sợ hãi hỏi một câu.
“Để cảnh cáo mày.” Trình Phóng trả lời câu hỏi của cậu ta, sau đó thuận tay nhặt một nhánh cây trên hành lang, nhìn thô hơn cả nhánh cũ.
Anh thong thả cầm cây đến.
Lúc ấy, mặt mũi của Phùng Dục đã trắng bệch.
Cậu ta nhận ra Trình Phóng thật sự muốn đánh người, chứ không hề nói chơi.
“Mày thử bắt nạt người ta nữa xem?” Chỉ là mấy chữ ngắn ngủi lại khiến Phùng Dục sợ run người, vô thức muốn lùi về sau. Thế nhưng hai chân của cu cậu đông cứng cả rồi, không nhúc nhích nổi.
Trình Phóng ở sau nhìn thấy toàn bộ tình huống.
Vốn dĩ, anh chỉ nghĩ rằng: tiện mắt nhìn chút thôi,
Nhưng khi nhìn thấy Minh Hạnh bị Phùng Dục chọc tức đến nỗi hai mắt ửng đỏ, anh chợt không nén nổi suy nghĩ đánh người.
Anh không thể nói được lý do, anh chỉ không nhìn nổi cảnh người khác ức hiếp Minh Hạnh.
Khoảnh khắc cô bị người khác bắt nạt, anh có một suy nghĩ rằng: dẫu liều mạng cũng phải bảo vệ cô bằng được.
Trong anh sôi sục ý niệm phải bảo vệ trái tim của cô.
“Tôn trọng giáo viên là quan trọng nhất, sau đó chăm chỉ học hành.” Những lời này được nói ra từ miệng của Trình Phóng quả thật còn lạ lùng gấp trăm lần,
Chính anh từ trước đến giờ còn chả đi học nghiêm túc lần nào, thế mà đi dạy đời người khác.
“Nếu không thì sau này không chỉ đánh nhẹ như vậy đâu.”
Trình Phóng nói xong thì liếc nhìn cậu ta, tựa như đang uy hiếp hỏi: “Nghe thấy không?”
Trình Phóng nhìn về hướng phòng Giáo viên, mất kiên nhẫn nói: “Cút về đi!”
Phùng Dục sợ đến mức bước ngược hai bước về sau, lúc cu cậu định xoay người thì bị Trình Phóng gọi lại.
“Khoan đã.”
“Mày nói cả lớp mày đều như vậy?”
Phùng Dục gật đầu.
Trình Phóng chỉ cầm cây gõ nhè nhẹ lên trên sàn nhưng cũng khiến trái tim của người phải ‘thình thịch’ nhảy theo từng tiếng gõ ấy. Không hiểu vì sao, Phùng Dục lại thật sự hoảng sợ.
Hình như anh đang suy nghĩ gì đó.
“Ông đây cho mày một cơ hội, cho mày theo ông xông pha.”
“Nhưng mà —” Trình Phóng dừng lại giây lát rồi mới nói tiếp: “Sau này Minh Hạnh lên lớp, không ai được phép quậy phá.”
“Nếu có đứa quậy thì mày phải quản lý.”
Đối với Phùng Dục mà nói, yêu cầu này khó thì không khó, nhưng dễ cũng không dễ.
Quản cái lớp thì đơn giản đấy, nhưng bảo thế lại chả đồng nghĩa với việc cậu sẽ phải chăm chỉ học hành sao?
Phùng Dục không lập tức trả lời.
Không có kiên nhẫn để chờ, Trình Phóng làm bộ giờ tay lên, hung dữ quát: “Nói!”
“Dạ.” Phùng Dục sợ đến mức đáp lời ngay.
Buổi chiều, sau khi tan học, Minh Hạnh về nhà khá sớm.
Cả ngày hôm nay, tâm trạng của cô không tốt, lên lớp cũng không có tinh thần, trong lòng cứ nghẹn uất, khó chịu không thôi.
Nhưng ngoài mặt, cô vẫn không để lộ bất cứ cảm xúc nào khác thường.
Mãi đến khi vào phòng và đóng cửa lại rồi, từng nỗi ấm ức mới lũ lượt trào dâng từ tận đáy lòng.
Hễ nghe thấy những lời như vậy, bất kể là ai cũng khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu.
Cả ngày hôm nay, cô cứ suy đi nghĩ lại xem, rốt cuộc là mình thất bại tới nhường nào, kém cỏi tới nhường nào.
Nó không hề giống với những gì cô đã tưởng tượng.
Thậm chí còn tệ hại hơn rất nhiều.
Chóp mũi Minh Hạnh cay xè, cô chớp chớp mắt, đôi đồng tử lấp lánh ngấn lệ, nước mắt chực tuôn.
Cô tựa vào bàn, lẳng lặng thật lâu.
Sau đó, c lấy điện thoại ra, muốn nói chuyện với Kiều Kiều.
“Mở cửa.” Ngoài cửa, người nọ cũng chỉ đáp hai từ ngắn gọn, không hề báo danh báo phận.
Nhưng Minh Hạnh nghe ra được đó là giọng của Trình Phóng.
Anh gõ cửa để làm gì?
Minh Hạnh lập tức lo sợ bất an, do dự đứng lên, đồng thời suy nghĩ: Tại sao Trình Phóng lại gõ cửa?
Tuy sợ là thế, nhưng cô cũng không dám không mở.
Cô cẩn thận dịch người đến cạnh cửa, vặn ổ khóa.
Minh Hạnh chỉ ngẩng mặt nhìn một chút rồi dời mắt đi ngay,
Đồng thời cúi đầu xuống.
Ánh mắt của Trình Phóng lướt một vòng qua gương mặt cô.
Nhìn thấy khóe mắt của cô ửng hồng.
“Tránh ra.” Trình Phóng nhàn nhạt lên tiếng.
Minh Hạnh còn chưa rõ anh muốn làm gì thì thân thể đã hành động trước ý thức mà tránh sang một bên.
Trình Phóng tiện đường nhấc chân đi vào.
Đi được hai bước, anh dừng lại rồi đứng yên tại chỗ, xoay người nhìn cô, cười nói: “Cô từng nói muốn cảm ơn tôi.”
Sao lại là chuyện này vậy?
Minh Hạnh thật sự không ngờ anh sẽ nhắc chuyện này, nhưng cô vẫn do dự hỏi: “Cậu muốn thế nào?”
Cô chỉ nghĩ rằng: dù Trình Phóng nói gì cô đều đồng ý cái đó, để cho việc này nhanh chóng kết thúc.
Cô đã gặp quá nhiều phiền não rồi, không muốn đầu của mình phải nghĩ nhiều thêm nữa.
Trình Phóng ngừng một lát, lại gật đầu một mình, “Tôi phải suy nghĩ thật kỹ mới được.”
Minh Hạnh lại thấy anh thật kỳ lạ.
Anh muốn cái gì thì nói cái đó đi, nếu đã chưa nghĩ ra thì sao lại đến làm phiền cô cơ chứ?
Lúc này, cô thật sự không còn sức lực để đối phó với anh nữa.
“Sao không vui vậy?” Trình Phóng chợt đổi đề tài, hỏi cô một câu.
Minh Hạnh nghi hoặc, nâng mắt nhìn, “Không có gì…”
Trình Phóng cong cong khóe miệng, nói: “À, không thể kể với tôi chứ gì.”
“Tôi —” Minh Hạnh không giỏi nói dối, chỉ đành ậm ờ cho qua, “Chuyện trong trường thôi.”
Đúng lúc này, chuông điện thoại Minh Hạnh reo lên.
Cô chần chừ liếc nhìn Trình Phóng, sau đó quay người đi nhận điện thoại.
Trình Phóng thính tai, nghe được đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông, nhưng cụ thể anh ta nói gì thì anh không nghe rõ.
“Em không sao đâu, anh không cần phải lo lắng cho em.” Minh Hạnh nhỏ giọng nói vài câu rồi cúp máy.
Cô vừa mới quay đầu thì bắt gặp ánh mắt Trình Phóng đang nhìn mình chằm chằm.
Không hiểu vì sao, cảm xúc trong mắt anh rất mãnh liệt.
Khiến Minh Hạnh phải vô thức né tránh, lui về sau một bước, không khỏi nâng cao cảnh giác.
Cô sợ hãi nuốt nước miếng.
Trình Phóng nhíu mày hỏi cô, “Bạn trai à?”
Minh Hạnh vừa định trả lời nhưng trấn tĩnh ngay, lập tức kín miệng như bưng.
“Chuyện này không liên quan đến cậu.”
“Vậy giặt quần áo cho tôi trong một tuần.” Trình Phóng nói, “Xem như lời cảm ơn của cô.”
Trình Phóng dừng lại, nhìn cô và nhấn mạnh một câu, “Là quần áo của tôi.”
Lời này cứ cảm thấy không ổn chỗ nào ấy.
Lần trước anh nói cô giặt đồ, nhưng ý tứ khi đấy của anh chỉ là một bộ đó thôi, nhưng lần này…
Minh Hạnh cứ cảm giác anh đang đào hố cho cô vậy.
Thấy Minh Hạnh do dự, Trình Phóng cười rộ lên, hỏi: “Sao? Sợ bạn trai ghen hửm?”
“Không có.” Minh Hạnh phủ nhận theo bản năng.
“Không có?” Trình Phóng cười càng thêm tùy ý, truy hỏi: “Tức là không có bạn trai à?”
“Tôi —”
Minh Hạnh thật sự không giỏi nói dối, anh hỏi như vậy khiến cô không biết nên lựa lời nói dối như thế nào nữa.
Nhưng không nói gì lại đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận.
Minh Hạnh đã hai mươi tuổi, sống hai năm trong môi trường Đại học nên cô cũng nhìn thấy chuyện này chuyện kia rồi.
Ví dụ như những lời mà Trình Phóng vừa hỏi cô.
Trong lòng Minh Hạnh hơi hoảng, cũng hơi bất an.
Giang hồ như Trình Phóng, là kiểu người mà cô không muốn tiếp xúc nhất.
Từ nhỏ cô đã là đứa trẻ ngoan ngoãn, hạnh kiểm tốt học lực tốt, mà những người chung quanh cô đều là như thế cả.
Theo khuôn phép, và biết nghe lời.
Mà kiểu người như Trình Phóng, vào những năm học cấp ba cô phải tránh xa ơi là xa, tuyệt đối không có chuyện sẽ tiếp xúc với thế này đâu.
Ngay cả trả lời cô còn chẳng muốn nữa là.
Nhưng hiện tại Trình Phóng chính là kiểu người như vậy.
Thậm chí anh còn dữ tợn hơn, đáng sợ hơn những người mà cô từng gặp nữa.
Nếu không phải bây cô buộc phải ở đây thì vĩnh viễn cô cũng không muốn có chút liên quan nào đến Trình Phóng.
Nhìn sự thay đổi nét mặt của cô, Trình Phóng cũng cảm nhận rõ ràng sự cảnh giác đến mức phải lùi về sau để né tránh của cô.
Chỉ có điều, cô lùi về bước nào, Trình Phóng càng cố tình tiến lên bước đó.
“Ở nơi tồi tàn này, cô nghĩ xem mấy con chuột đó, chỉ có một con thôi sao?”
Vóc người của Trình Phóng cao hơn Minh Hạnh rất nhiều, anh đứng trước mặt cô. Khi anh cúi đầu tạo thành một cái bóng thật lớn, vô hình trung khiến người cảm thấy áp bức và căng thẳng vô cùng.
“Lần sau nếu còn thấy chuột mà cô khóc thút thít nữa, ông đây chẳng giúp cô đâu.”
Trình Phóng vừa nói đến đây, Minh Hạnh liên nhớ lại cảnh tượng buổi tối hôm nọ, mặt mũi không khỏi trắng bệch.
Thật ra mấy ngày nay cô cũng lo lắng về chuyện này, đôi khi quét mắt nhìn thấy bóng đen nào đó, cô cũng kinh sợ, có lẽ là bị sang chấn tâm lý rồi.
Đương lúc giữa hè mà buổi tối cô vẫn trùm chăn kín mít.
Minh Hạnh yên lặng một hồi lâu cứ như đang tự hỏi chính mình.
Cuối cùng, cô cất lời: “Tôi chỉ giặt quần áo thôi.”
Quần áo là quần áo, nghĩa đen cũng là quần áo.
“Được, ông đây đồng ý.” Trình Phóng sảng khoái gật đầu.
Minh Hạnh cho rằng xong rồi thì anh hẳn là nên ra ngoài, nhưng Trình Phóng lại bất động, khoảng hai ba phút trôi qua nhưng chẳng ai nói gì.
Thế nên cô không nhịn được mà ám chỉ: “Nếu cậu không còn chuyện gì khác muốn nói…”
“Cô đuổi thì tôi đi thôi.” Trình Phóng không nói thêm gì, gật gật cái đầu rồi xoay người, bước chân về phía cửa.
Một chân bước ra khỏi cửa, anh lại quay đầu chêm thêm một câu:
“Buổi tối nhớ qua phòng tôi lấy đồ.”
Câu này của Trình Phóng còn loáng thoáng ý cười, cái điệu biếng nhác cùng đôi chân dài sải bước, rất nhanh liền khuất dạng.
Để lại một mình Minh Hạnh trong phòng, sắc mặt từ trắng đổi thành đỏ, không mấy dễ coi.