Kẹo Nổ Xoài Sầu Riêng

Chương 19: PHONG THƯ MÀU HỒNG NHẠT



Tiết cuối cùng buổi sáng thứ tư của lớp 6 chính là tiết thể dục, hôm nay thầy thể dục có lẽ bận đi hẹn hò với bạn gái, chưa được hơn nửa tiết đã thông báo giải tán.

Sau khi giải tán, Mạnh Hành Du kêu Sở Tư Dao ở lại sân thể dục giữ chỗ, còn mình đi phòng thiết bị mượn cầu lông.

Mạnh Hành Du cầm vợt và bóng, đang định đi về hướng sân thể dục thì trùng hợp ở chỗ rẽ gặp phải Thi Kiều cùng chị em giang hồ của cô ta, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Thi Kiều đứng dựa vào tường, may là cái giống loài này của nhân loại không có đuôi, bằng không lúc này, chắc đuôi của nàng ta vẩy lên tận trời rồi.

“Mạnh Hành Du, cậu đứng lại đó cho tôi.”

Mạnh Hành Du đi ngang qua người Thi Kiều, cả con mắt cũng khinh thường cho.

Thi Kiều thấy bản thân bị làm lơ nên tức giận, đánh một ánh mắt cho chị em bên cạnh, nhóm chị em sau đó vây quanh Mạnh Hành Du thành vòng tròn, đi không được mà quay lại cũng không xong.

Mạnh Hành Du sốt ruột muốn chơi bóng, không kiên nhẫn nói với Thi Kiều, “Cậu không phải muốn ở chỗ này giải quyết xong chuyện với tôi chứ?”

Thi Kiều hừ lạnh một tiếng, “Sợ sao? Bây giờ cậu quỳ xuống gọi ông đi, khi nào trán chảy máu thì tôi tha cho.”

Mạnh Hành Du nghe xong thì muốn cười, “Ngay cả mấy câu tàn nhẫn cũng đều học lời kịch của tôi là sao? Muốn thì để tôi chỉ cho vài câu, đỡ phải sau này giả vờ trâu bò nhưng lại không đủ dùng.”

Thi Kiều mở to hai mắt, lại bị chọc giận: “Đệch, tôi chưa từng thấy ai đáng đánh như cậu.”

“Có việc thì nói, đừng có làm trễ giờ tôi chơi bóng.”

Mạnh Hành Du giơ tay, đặt vợt cầu lông trên vai, tầm mắt quét một vòng đám chị em giang hồ kia, “Chỉ với mấy người này thôi à? Còn chưa đủ để tôi làm nóng người nữa là.”

Thi Kiều tức đến ngứa răng, đi lên trước nói: “Chiều nay đừng có mà đi, chị họ tôi sẽ dạy cho cậu biết cách làm người.”

Thứ tư hàng tuần là ngày tổng vệ sinh của trường Số Năm, buổi chiều sẽ được tan học sớm hơn một tiếng so với ngày thường, đây không phải là việc mấu chốt, mấu chốt là khoảng thời gian từ hết tiết buổi chiều cho đến tiết tự học buổi tối thì học sinh có thể tuỳ ý ra vào cổng trường.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì rác của buổi tổng vệ sinh quá nhiều, mà mấy cô chú lao công ở trường khó khiêng hết, nên chỉ có thể để học sinh sau khi quét tước thì mang theo thùng rác đến khu vực đổ rác cách trường khoảng 800m mà đổ.

Mạnh Hành Du vốn tưởng rằng bọn họ sẽ chọn thứ sáu, thế nhưng lại đổi thành sớm hơn hai ngày, vậy cũng đúng lúc hợp ý cô.

Giải quyết càng sớm thì càng yên tĩnh.

“Ở đâu?” Mạnh Hành Du hỏi vào trọng điểm.

Thi Kiều lúc nào cũng không quên giả vờ mạnh mẽ: “Khu phố cũ bên ngoài trường học, tan theo cậu đi theo tôi, bây giờ năn nỉ xin tha may ra còn kịp đấy.”

Mạnh Hành Du “Ồ” một tiếng, tự động lọc ra lời này của cô ta, “Nói xong chưa? Nói xong thì kêu mấy người này tránh ra, đừng có chắn đường.”

“Cứ kiêu ngạo đi, buổi chiều là lúc cậu phải khóc lóc đấy.”

Mạnh Hành Du khinh miệt cười, cầm vợt bóng đi xa.

Buổi chiều sau khi xong hai tiết thì Hạ Cần đến lớp phân chia việc tổng vệ sinh, làm trễ cỡ gần 10 phút.

Hạ Cần vừa đi, Thi Kiều dường như sợ Mạnh Hành Du bỏ chạy nên từ sau đi tới, gõ lên bàn của Mạnh Hành Du, kiêu ngạo nói: “Đi thôi.”

Mạnh Hành Du lật ghế bỏ lên mặt bàn, để tiện cho mấy bạn học quét dọn, sau đó không nhanh không chậm đi theo sau.

Thi Kiều dẫn Mạnh Hành Du đến con đường nhỏ, rẽ trái rồi lại rẽ phải, Mạnh Hành Du đi theo cũng bực mình, đứng lại gọi cô ta: “Tìm chỗ đánh nhau mà còn phải xem phong thuỷ nữa à, đừng có làm trễ giờ của tôi, tôi còn chưa làm xong bài tập đâu.”

“Ở ngay đằng trước này.” Thi Kiều ỷ có người chống lưng, nói chuyện còn ngông hơn buổi sáng, “Lúc này mà còn nghĩ đến việc làm bài tập à, vẫn nên ngẫm lại tí nữa xin tha thế nào thì tốt hơn đấy.”

Trên mặt của Mạnh Hành Du không có biểu tình gì, chỉ thúc giục, “Đi nhanh lên.”

Thi Kiều dẫn Mạnh Hành Du vào con hẻm nhỏ, chỉ có thể vào chứ không thể ra, sau khi Mạnh Hành Du đi vào thì mấy người phía sau Thi Kiều vây lại, chặn lại đầu con hẻm.

Tầm nhìn ban ngày tốt hơn nhiều so với ban đêm, Mạnh Hành Du liếc mắt một cái là nhận ra chị họ của Thi Kiều.

Cô chị họ vừa cao vừa khoẻ, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, người đen xạm ban ngày cũng như ban đêm, diện mạo vừa nhìn là biết không phải người tốt.

“Mày chính là Mạnh Hành Du?”

Thanh âm còn lớn và thô tục như mấy ông già vậy.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy người trước mặt là nữ sinh thì Mạnh Hành Du khẳng định mình đang nói chuyện với ông chú trung niên nữa chứ.

“Là tôi.”

Mạnh Hành Du liếc mắt một vòng, tính cả Thi Kiều và cô chị họ, còn thêm 10 nữ sinh, cộng thêm 4 tên nam sinh, vừa nhìn chính là đầu đường xó chợ chơi bời lêu lổng, có lẽ là người bên kia gọi tới để chứng kiến.

Ồ, suýt nữa bỏ lỡ rồi, còn có Trần Vũ đang đứng trong góc nữa chứ.

“Mày đúng là ngông cuồng ha, muốn một mình đấu với tụi tao sao.” Cô chị họ dập tắt điếu thuốc ném xuống đất, sau đó còn hung hăng dẫm hai ba cái lên, “Tao còn tưởng nhân vật lớn nào, hoá ra là cô học trò ngoan, đã cai sữa chưa mà học người lớn đi ra xã hội thế.”

Vừa nói xong, Thi Kiều và đám đàn em bên cạnh cười rộ lên, tên này còn cười to một tên kia.

Sắc mặt của Mạnh Hành Du không đổi, nhìn tới 4 tên nam sinh lưu manh thì nói: “Bốn đại ca đây là thế nào, cũng đến đánh nhau sao?”

Tên lưu manh cao nhất nhướng mày trả lời, “Việc của nữ sinh, tụi tao không nhúm tay vào, các người tự giải quyết lấy.”

“Tốt lắm, rất có phong độ.” Mạnh Hành Du giơ tay kéo khoá kéo của áo khoác đồng phục xuống rồi cởi ra, tuỳ tay ném lên cành cây khô, “Vậy làm phiến bốn vị đại ca làm chứng, hôm nay nếu đấu với 10 người này xong, từ nay về sau không ai nợ ai, ai cũng đừng có đi trêu chọc tôi nữa.”

“Được.” Tên nam sinh lưu manh cao nhất nhìn Mạnh Hành Du cảm thấy rất thú vị, như cười như không đồng ý.

Lúc này, lại có tên nam sinh lưu manh khác xem trò hay, không ngại làm to chuyện, xen mồm nói: “Em gái nhỏ này, nếu hôm nay em thua thì sao?”

Ánh mắt của Mạnh Hành Du bình tĩnh không tránh không né, lạnh nhạt nói: “Tôi quỳ xuống dập đầu với từng người, sau đó không ai nợ ai.”

Hai người ăn ý nói: “Duyệt! Cứ như vậy đi.”

Cô chị họ không để Mạnh Hành Du vào mắt, đánh nhau với một học muội cao trung, nói ra cô ta cũng sợ mất mặt nữa là, vì thế chủ động nói: “Tao cho mày một cơ hội, có thể gọi điện kêu người tới.”

Thi Kiều vừa nghe thì phản bác, “Chị họ à, chị còn cho cậu ta cơ hội gì nữa chứ, cậu ta chính là thiếu đòn mà…….”

Cô chị họ đánh cái ót của Thi Kiều một cái, sắc mặt không kiên nhẫn, “Im lặng cho bà.”

Thi Kiều ôm cái ót, sợ uy nghiêm của chị họ nên chỉ có thể im thin thít.

“Không cần.” Cứ nói qua nói lại vậy thì trời cũng tối mất, Mạnh Hành Du lười nói mấy lời vô nghĩa, nên tuỳ tiện chỉ tay một tên đàn em nói: “Cậu, ra đây, để tôi làm nóng người cái.”

“Mạnh Hành Du, cậu thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!” Thi Kiều đẩy tên đàn em ra, hung dữ quát: “Đánh đi! Hôm nay không đánh đến khi cậu ta quỳ xuống xin tha thì ai cũng không được dừng.”

Tên đàn em đứng ra, nhìn về phía cô chị họ, thấy cô ta gật đầu thì mới đi lên phía trước.

Mạnh Hành Du ngại cô ta làm trễ giờ nên trực tiếp chạy tới lôi cổ áo mở ra của cô ta, xoay ngừoi dùng khuỷ tay đánh lên trên cổ của cô ta.

Tên đàn em bị đau, lại khiếp sợ tốc độ phản ứng của Mạnh Hành Du, chưa kịp đánh trả thì đã ăn thêm một cú đấm của Mạnh Hành Du, hai mắt cô ta đen nghịt sau đó ngất xỉu.

Không đến 10 giây thì một tên đã ngã xuống, ánh mắt cả đám người nhìn Mạnh Hành Du đều thay đổi, không khí dần trở nên căng thẳng hơn.

Mạnh Hành Du giơ chân lên đá tên đó nằm liệt ở góc tường, giương mắt nhìn những người còn lại, ánh mắt lạnh lẽo lên tiếng, “Chín.”

Thi Kiều và Mạnh Hành Du rời đi được 20 phút, thì Trì Nghiên nhận được điện thoại của Hoắc Tu Lệ.

Nghe máy thì bên kia là một trận ồn ào: “Thái Tử, xe của đám nữ sinh trường thể thao bị xì lốp rồi, bạn cùng bàn của cậu đi chưa?”

“Đi rồi.”

Trì Nghiên cảm thấy không quá thích hợp, nên nhờ lớp phó trông lớp, còn mình xoay người đi ra khỏi phòng học, bước chân không khống chế được mà đi nhanh hơn, cuối cùng đổi thành chạy, nói với Hoắc Tu Lệ: “Đừng chờ mấy nữ sinh giúp đỡ kia nữa, kêu người đến chỗ phố cũ ngay lập tức.”

Hoắc Tu Lệ cảm thấy có chuyện xảy ra, cảm giác tội lỗi nảy lên, “Biết rồi, mẹ nó, để tớ gọi.”

“Cúp máy đây, tớ đi trước nhìn xem, cậu bên kia cũng nhanh lên.”

“Được.”

Trì Nghiên cất điện thoại, ra cổng trường ngựa quen đường cũ đi, trong phố cũ có rất nhiều hẻm nhỏ, dựa theo phong cách làm việc của đám người trường nghề thì chắc chắn sẽ không chọn đường hai chiều, mà nhất định sẽ chọn ngõ cụt.

Ngõ cụt ở phố cũ không có mấy cái, định hình trong đầu trước, nên việc tìm người cũng nhanh hơn.

“Hai người.”

Nghe thấy giọng nói của Mạnh Hành Du, Trì Nghiên liền lập tức chạy qua, xa xa nhìn thấy đám người trường nghề chặn ở lối ra vào của ngõ nhỏ.

Trì Nghiên thả nhẹ bước chân theo sau, qua khe hở giữa mấy tên đó mà nhìn tình huống ở bên trong.

Mạnh Hành Du đứng giữa đám người, nhìn không hề hấn gì, chỉ có điều tóc hơi rối một chút.

Trên đất là 8 nữ sinh nằm la liệt, 4 người ngất xỉu, còn 4 người ôm lấy cánh tay kêu đau bò không dậy nổi, toàn bộ tập trung vào một góc như con kiến bò tường vậy.

“……”

Đúng là cô có học qua, chứ không phải là khoác lác.

Trì Nghiên thật sự không nghĩ đến một nữ sinh tay chân bé tí, mà sao sức chiến đấu lại mạnh như vậy.

Mạnh Hành Du căn bản không cần ai đến hỗ trợ, nhìn 8 người nằm trên đất thì sợ là từ lúc cô vào ngõ cụt thì không cần đến 1 giây đã giải quyết xong.

Trì Nghiên lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hoắc Tu Lệ.

——“Không cần tới nữa, kêu mấy người đó về đi.”

——-“???? Không cần tới nhặt xác của tiểu loli sao?”

——-“Cậu bây giờ xong việc rồi, trở về tớ sẽ thu dọn cho.”

——” Mẹ nó.”

Chỉ mới vừa nhắn mấy tin mà Mạnh Hành Du đã xử xong một người nữa.

Thi Kiều vừa nhìn là biết không phải người hay đánh nhau, một tí lực đạo cũng không có, chỉ với một cú quăng ngã mà sức chiến đấu đã ngỏm củ tỏi rồi, cũng không biết ngày thường bày đặt khinh thường người ta cái gì.

Mạnh Hành Du nhìn cô chị họ đứng phía sau 9 người bị ngã xuống, nói: “Còn thừa mình cậu thôi, còn muốn đánh không?”

Cô chị họ hiển nhiên không chấp nhận được sự thật là đàn em của mình bị con nhóc học trò ngoan này đánh ngã, không nói hai lời liền trực tiếp xông lên.

Mạnh Hành Du hiểu rõ được động tác của cô ta, nghiêng người tránh, từ phía sau bắt lấy tay cô ta, rồi vặn ngược lại. Cô chị họ ý đồ dùng cánh tay khác để tránh thoát, nhưng Mạnh Hành Du căn bản không cho cô ta cơ hội, nhấc chân đã thẳng vào đầu gối của cô ta, làm cô ta mất trọng tâm mà quỳ thẳng xuống.

Mạnh Hành Du dẫm lên lưng của cô chị họ, duỗi tay nắm lấy tóc cô ta, buộc cô ta phải ngẩng đầu lên nhìn mình, “Mấy người chẳng là cái thá gì cả.”

Cô chị họ thẹn quá hoá giận, nhân lúc Mạnh Hành Du nói chuyện thì rủ con dao gọt trái cây trong túi ra, nghiêng người muốn đâm Mạnh Hành Du.

Mạnh Hành Du phản ứng cũng xem là nhanh, lưỡi dao chỉ cắt một lỗ bên hông chiếc quần của cô, không thương tổn một sợ lông. Cô chị họ nhảy dựng lên, đã sớm không còn lý trí nữa, chỉ nghĩ cách tấn công cô.

Mạnh Hành Du thở dài một hơi, đối diện trực diện, một bàn tay cầm lấy cổ tay cầm dao của cô ta, còn bàn tay kia đập một quyền lên người cô ta, lần này đúng là nặng, đánh hết sức tàn nhẫn.

Con dao theo tiếng gãy xương giòn giã rơi trên mặt đất, bị Mạnh Hành Du một chân đá ra đầu ngõ.

Mạnh Hành Du nắm lấy cằm của cô chị họ, chớp mắt. biết rõ còn cố hỏi: “Nhìn xem, cậu làm tôi sợ đấy, gãy xương chắc đau lắm nhỉ?”

Cô chị họ mắng chửi vài tiếng, đau đến nỗi cái trán chảy mồ hôi lạnh.

Mạnh Hành Du vỗ tay, đi đến nhánh cây khô lấy áo khoác đồng phục của mình, sau đó kéo cổ áo lên rồi mặc vào.

Ngõ nhỏ không có người nói chuyện, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng gió.

Trần Vũ ngẩng đầu, thấy 10 người nằm la liệt trên mặt đất không thể động đậy, thì trong ánh mắt hiện lên vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ, chạy lên nói với Mạnh Hành Du, rất có ý châm ngòi thổi gió: “Cậu ta muốn cầm dao đâm cậu, cậu cứ bỏ qua như vậy sao?”

Mạnh Hành Du chưa từng gặp qua người không có lập trường như vậy, gió thổi chiều nào theo chiều ấy, một giây trước còn đứng bên bạn, giây sau thấy tình thế không ổn thì chắc chắn sẽ giúp người khác đâm bạn một nhát.

“Cậu chưa thấy đã ghiền thì có thể tự mình ra tay.”

Mạnh Hành Du một giây cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, xoay người đi ra đầu ngõ, Trần Vũ đuổi theo, gọi cô lại: “Mạnh Hành Du, cảm ơn cậu……..”

“Không đáng.” Mạnh Hành Du liếc mắt nhìn cậu ta cũng sợ mắt mình bị ô uế, chỉ vào đám người sau Thi Kiều, nói: “Đừng cảm thấy bản thân mình vô tội, cậu với bọn họ cũng là kẻ tám lạng người nửa cân thôi, cũng chả phải thứ tốt lành gì cả.”

Trần Vũ cứng đờ đứng đó, mãi không đi được bước nào.

Trì Nghiên đứng ở đầu ngõ, Mạnh Hành Du đi ngang qua trước mặt nhưng vẫn không phát hiện ra anh.

Trì Nghiên cũng không gọi cô, không biết vì sao, nhưng anh có một loại trực giác, giờ phút này Mạnh Hành Du chắc cũng không muốn nhìn thấy bất kỳ một người quen nào.

Một đường theo Mạnh Hành Du ra khỏi phố cũ, thấy cô rất có cảm giác phương hướng đi về trường chứ không lạc đường, lúc đó Trì Nghiên mới không đi theo cô nữa.

Anh vốn tưởng rằng Mạnh Hành Du dám nói ra câu một mình thách đấu thì chắc phải có con át chủ bài chưa kịp đem ra.

Kết qủa cô cái gì cũng không có.

Bởi vì con át chủ bài chính là cô.

Mạnh Hành Du trực tiếp trở về ký túc xá, từ cái nơi quỷ quái đó về, cô cảm thấy trên người mình có một mùi gì đó, lấy điện thoại xem giờ thì còn nửa tiếng nữa là đến giờ.

Ăn cơm hoặc tắm rửa chỉ có thể chọn một.

Mạnh Hành Du kéo cổ áo lên ngửi thử, liền ngửi thấy mùi nước hoa rẻ tiền của mấy tên lưu manh kia, nồng đến mức làm cô nhíu mày, nên cô quyết đoán lựa chọn vế sau, sau đó lấy đồ và thẻ học sinh đến thẳng nhà tắm.

Tắm rửa xong thì về lại ký túc xá, Mạnh Hành Du đói đến ngực sắp dán vào lưng luôn rồi, sấy khô tóc rồi lại cầm chìa khoá ra ngoài.

Đi đến nhà ăn thì không kịp, nhưng đến quầy bán đồ ăn vặt mua cái bánh mì lót da thì vẫn có thể.

Lúc đứng xếp hàng ở quầy bán đồ ăn vặt, có một nữ sinh không quen biết đứng bên cạnh cô, nhỏ giọng gọi, “Chào bạn.”

Mạnh Hành Du theo tiếng nói nhìn sang, không hiểu ra sao hỏi: “Chúng ta…….Quen nhau hả?”

Nữ sinh kia xua tay lắc đầu, cực kỳ thẹn thùng nói: “Không quen, là tớ đường đột rồi, cái kia, cậu ở lớp 6 cao nhất đúng không, tớ ở lớp 5 bên cạnh nè, Cần ca cũng dạy môn Toán ở lớp tớ đó, tớ thường nghe thầy ấy khen cậu lắm, nói cậu học môn Khoa học Tự nhiên cực kỳ giỏi luôn……..Cậu đúng là lợi hại nha, môn Khoa học Tự nhiên của tớ có học thế nào cũng không tốt lên được……”

Mạnh Hành Du càng nghe càng ngẩn người, dừng vài giây, sau đó cắt ngang hỏi: “……..À, cái đó, bạn học à, cậu rốt cuộc muốn nói gì thế?”

Nữ sinh vươn tay phải giấu ở phía sau ra, cầm một phong thư nhỏ màu hồng nhạt đưa ra, ngại ngùng đầu cúi xuống, “Cậu có thể đưa cho Trì Nghiên lớp cậu dùm tớ không? Cảm ơn cậu nha.”

“……”

Hoá ra khen cô nửa ngày chỉ là để trải chăn thôi.

Mạnh Hành Du hình như không tìm được lý do từ chối, nên đành nhận lấy phong thư.

Nữ sinh cười rộ lên, lại nói cảm ơn với cô rồi rời đi.

Mạnh Hành Du nhận được phó thác, theo tiếng chuông reo tiến vào phòng học, nhân lúc Hạ Cần còn chưa vào lớp, thì đẩy phong thư qua cho Trì Nghiên, “Cho cậu này.”

Trì Nghiên nhìn phong thư màu hồng nhạt, lại nhìn cô, biểu tình trên mặt cực kỳ xuất sắc.

Mạnh Hành Du còn có nửa câu chưa kịp nói, thấy biểu tình của anh thì giống như chịu đả kích, “Đây là thư tình chứ có phải huyết thư đâu mà sao cậu tỏ cái thái độ hoảng sợ như bị ai xâm phạm thế hả?”

Trì Nghiên gian nan nghẹn ra bốn chữ: “Cậu……Cho tôi à?”

Mạnh Hành Du lắc đầu, “Không phải, là người khác nhờ tôi đưa dùm.”

Trì Nghiên rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi, ném phong thư tình vào ngăn bàn, ngay cả hứng thú mở ra xem cũng không có, “Lần sau cậu có nói chuyện thì đừng có ngừng nghỉ thở dốc thế nữa.”

Mạnh Hành Du bị đả kích càng thêm nghiêm trọng, đẩy cánh tay của Trì Nghiên ra, “Cậu có ý kiến gì với tôi sao? Người khác viết với tôi viết khác biệt lớn thế sao?”

“Tôi sẽ không yêu đương đâu.” Trên mặt Trì Nghiên không có biểu tình gì, giọng nói không nghe ra là vui hay buồn, “Tôi không có ý kiến gì với cậu, vừa rồi tôi cho rằng là do cậu viết, nên đang suy nghĩ từ chối thế nào để khỏi xấu hổ.”

Mạnh Hành Du trầm mặc trong giây lát rồi vô tình cười nhạo anh, dùng giọng vui đùa để che giấu sự mất tự nhiên: “Đừng có mà tự luyến, tôi còn để cho cậu có cơ hội từ chối lần thứ hai sao? Tôi đã sớm không còn thích cậu rồi.”

“Tôi cũng cảm thấy cậu sẽ không.”

Nói xong, Trì Nghiên tiếp tục cúi đầu viết bài.

Mạnh Hành Du mở bao bánh mì ra rồi cắn một miếng, ăn mà không biết mùi vị gì.

Nửa phút trôi qua, Mạnh Hành Du vẫn không nhịn xuống được lòng hiếu kỳ, nhích lại gần hỏi: “Sao cậu lại nói không yêu đương? Cậu mới có bao lớn chứ, lại dùng khẩu khí như ông cụ non khám phá hồng trần vậy.”

Tay viết bài của Trì Nghiên dừng lại một chút, sau đó khôi phục bình thường, lạnh nhạt nói: “Chả có kết quả gì, chỉ tổ lãng phí thời gian thôi.”

Mạnh Hành Du cái hiểu cái không gật đầu, lúc Hạ Cần đi vào phòng học thời cái đề tài này mới dừng hẳn.

Kỳ lạ.

Cô rõ ràng có thổ lộ đâu, mà sao lại có ảo giác bị từ chối lần hai vậy nhỉ?

Hơn nữa, lần này còn triệt để hơn cả lần trước nữa.

Lần trước chỉ là không thêm WeChat thôi, còn lần này nói thẳng là không yêu đương.

Đệch.

Cô gái lớn lên ở đại viện cực đáng yêu như cô đây, thế mà không có mị lực như vậy hả??????


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.