Kẹo Nổ Xoài Sầu Riêng

Chương 47: TÔI CŨNG CHỌN CẬU



Hoắc Tu Lệ và Trì Nghiên chơi từ nhỏ đến giờ, trước giờ chưa gặp qua nữ sinh này, nhưng nghe khẩu khí của nữ sinh này thì đã gặp qua Trì Nghiên rồi, thật sự là khó hiểu mà.

Cậu ấy ngồi phía sau nhìn đến buồn bực, thình lình bị Trì Nghiên kéo lại rồi đẩy đến trước mặt nữ sinh đó, mở miệng chính là chạy vòng sân để bay mùi, Hoắc Tu Lệ không hiểu thế nào, quay đầu nhìn anh: “Thái Tử à, tình huống này là thế nào đây?”

Trì Nghiên thấy thần sắc của Hoắc Tu Lệ không đổi, ngửi mùi nước hoa nồng nặc như không có gì, làm anh không khỏi bội phục, nhỏ giọng hỏi: “Cậu không ngửi được gì sao?”

Hoắc Tu Lệ nói chuyện mang theo giọng mũi khàn đặc, miễn cưỡng mới hô hấp được hai hơi, bất đắc dĩ nói: “Ông đây ngửi được cái rắm, bị cảm lạnh nặng cả tuần rồi, cuối cùng là mùi gì chứ?”

“…….”

Khó trách.

Vừa hay cậu ấy không ngửi được mùi, Trì Nghiên vỗ vai Hoắc Tu Lệ, lời nói cực kỳ thấm thía: “Giao cho cậu đấy, uỷ viên lao động à.”

Hoắc Tu Lệ thấp giọng, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy: “Cậu nói thành thật cho tớ xem, có phải là nợ đào hoa của cậu không?”

Trì Nghiên lười thả rắm với cậu ấy, chỉ đẩy người đuổi đi: “Cậu không phải thích tiểu khả ái hả? Cơ hội tới rồi, nhớ nắm giữ cho chắc đó nha.”

Bình tĩnh mà xem xét thì Đào Khả Mạn lớn lên cũng không tệ, ngũ quan đoan chính, dáng người cũng vòng nào ra vòng nấy, chỗ nào cũng không tệ, chỉ có một chỗ không tốt duy nhất chính là không phải đồ ăn của cậu ấy. Hoắc Tu Lệ kéo khoé miệng: “Ai mẹ nó nói tớ thích tiểu khả ái chứ hả? Tớ mà thích tiểu khả ái thì sao tớ không tán bạn cùng bàn của cậu ấy……..”

Chỉ mới nói được một nửa thì Hoắc Tu Lệ đột nhiên bị Trì Nghiên dùng đầu gối đánh vào mông cậu ấy, ngay giữa cặp mông, làm cậu ấy lảo đảo lên hai bước thiếu chút nữa không đứng vững, cậu ấy quay đầu lại trừng mắt nhìn Trì Nghiên, cắn răng uy hiếp, “Ui da, cái đệch, Trì Nghiên cậu con mẹ nó dám lại đá tớ thử xem?”

Trì Nghiên giơ tay nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là tiếng chuông vào học sẽ vang lên, bèn thúc giục nói: “Mau cút.”

Để một người gượng gạo đứng bên cạnh cũng không có đạo nghĩa, Hoắc Tu Lệ bỏ xuống một câu tàn nhẫn: “Quay lại tớ sẽ tính xổ với cậu.” Nói xong thì quay đầu nhìn Đào Khả Mạn, cậu ấy lập tức thay thổi thành gương mặt tươi cười hớn hở, “Đi nào, bạn học mới, dẫn cậu đi làm quen với hoàn cảnh nha, cậu có uống trà sữa không? Anh đây mời.”

Đào Khả Mạn bị Trì Nghiên không nể nang mặt mũi thì có hơi nhịn không được, tất nhiên đi xuống bậc thang mà Hoắc Tu Lệ cho, “Được, cảm ơn cậu, bằng không để tớ mời nhé.”

Hoắc Tu Lệ và Đào Khả Mạn chân trước chân sau ra khỏi phòng học, “Nào có đạo lý gì để nữ sinh trả tiền chứ, anh đây mời.”

Thấy hai người đi xa, Trì Nghiên nhìn Ngô Tuấn Khôn ở bàn sau nói: “Khôn nhi, mở cửa sổ ra cái.”

Ngô Tuấn Khôn không mẫn cảm với mùi nước hoa như Trì Nghiên, bèn đứng dậy mở cửa sổ, rồi tiếp tục vùi đầu chơi game.

Mạnh Hành Du căng da đầu đánh giá Trì Nghiên, không mặn không nhạt nói: “Diễm phúc của lớp trưởng đúng là không cạn nha, còn là mùi hoa hồng nữa nha.”

Trì Nghiên chỉ cảm thấy nữ sinh này có hơi quen mắt, nhưng lại nhớ không nổi cái tên, nghe thấy Mạnh Hành Du nói thì nhíu mày hỏi, “Tên cậu ta là gì?”

Mạnh Hành Du buồn cười nhìn anh: “Cậu không biết cậu ấy gọi là gì à?”

Trì Nghiên hỏi lại: “Tôi hẳn phải biết hả?”

“Cậu ấy nói với cậu gặp lại đó.”

“Cậu cũng nói là cậu ta nói rồi còn gì.”

“Vậy cậu kêu Hoắc Tu Lệ dẫn cậu ấy ra ngoài chẳng lẽ không phải bởi vì phải đối mặt với nợ đào hoa nên chột dạ không còn mặt mũi nào nhìn người xưa hả?”

“Mùi nước hoa trên người cậu ta nồng đến mức làm tôi muốn hôn mê luôn, còn không đi nữa ở lại để nở hoa hả?”

“Trên người tôi cũng có mùi này, sao cậu không kêu Hoắc Tu Lệ kéo tôi đi chạy vài vòng luôn đi?”

“Nếu cậu một hai muốn chạy thì bây giờ tôi dẫn cậu đi cũng được, tìm Hoắc Tu Lệ làm cái gì chứ?”

“Cậu quản thúc tôi hả, tôi liền thích Hoắc Tu Lệ dẫn tôi chạy vòng quanh đó, không thích cậu dẫn.”

“Mạnh Hành Du, tôi phát hiện cậu nói chuyện còn rất ngang ngược nhỉ.”

“Đúng vậy, thế nào, làm phiền ngài giúp tôi dựng lên với.” (câu trên Trì Nghiên bảo MHD nói chuyện ngang, nên MHD nói câu này kiểu vậy cậu dựng dứng/dọc lại đi)

“……..”

Hai người ông một câu bà một câu, làm Ngô Tuấn Khôn ngồi đằng sau chơi game không nổi nữa, cậu ta ngây ngốc nhìn chằm chằm bàn đằng trước mình, đầu óc cậu ta xoay mòng, cằm thiếu chút nữa rớt trên mặt đất.

“……..”

Trước mặt bàn dân thiên hạ, hai người dựa vào danh nghĩa cãi nhau mà ve vãn đánh yêu có thấy là quá đáng không hả?

Trì Nghiên nửa ngày không trả lời được câu nói của Mạnh Hành Du, đối diện nửa phút, cuối cùng anh nhịn không được mà cười phá lên.

Mạnh Hành Du vẫn còn đang xụ mặt, tuy rằng nhịn cười cực kỳ vất vả nhưng cô cảm thấy rằng mình nên nghiêm túc một tí, bằng không thì có vẻ hơi tuỳ tiện.

Trì Nghiên kéo cái bàn về, đôi chân dài gác trên thanh ngang, rất có tư thế ‘hôm nay nhất định phải già chuyện về cái việc rõ ràng không cần lắm lời này với cậu, ai cũng không được đi’ : “Như vậy, cậu nói với tôi trước xem, tên cậu ta là gì?”

Mạnh Hành Du cũng thật muốn nghe anh có thể thả ra cái rắm gì, gằn từng chữ nói: “Đào Khả Mạn, Đào Khả Mạn Đào, Đào Khả Mạn Khả, Đào Khả Mạn Mạn, có nghe rõ chưa?”

Trì Nghiên cụp mắt cười rộ lên, lông mi cũng đều run lên hai cái, trên đuôi mắt còn phô ra một độ cong đẹp mắt.

“……..”

Vị tuyển thủ này làm ơn dừng phô trương mị lực của cậu ra được không hả, đừng có vị phạm quy tắc chứ.

Mạnh Hành Du lén quay đầu đi, làm tốt tâm lý cho bản thân, đừng để bị sắc đẹp của anh làm mê đảo tâm trí.

“Họ Đào sao?” Trì Nghiên thu lại nụ cười, đối với cái họ này có hơi ấn tượng, còn nhắc mãi hai câu, cuối cùng cũng trùng khớp với cái tên ở trong đầu: “Tôi nhớ ra rồi.”

“Thanh mai trúc mã? Hoan hỉ oan gia? Hay là cửu biệt gặp lại vậy?” Mạnh Hành Du giả vờ nâng kịch bản lên, đôi tay đưa qua, “Vở ở đây, biên kịch à, mời kể lại chuyện xưa của cậu đi.”

Trì Nghiên đẩy tay cô ra: “Đừng quậy nữa.” Mạnh Hành Du hừ nhẹ, không nói chuyện, Trì Nghiên thả chân xuống rồi kéo ghế nhích qua cô một chút, tay chống lên bàn của Mạnh Hành Du, chính thức nói với cô, “Cậu còn nhớ mấy ngày hôm trước tôi nói với cậu là tôi đi theo cậu của tôi uống trà với khách hàng không?”

Mạnh Hành Du đương nhiên nhớ rõ, ngày đó cô còn vì Trì Nghiên báo cáo hành tình với cô, giải thích lí do trả lời WeChat chậm làm cô hưng phấn đến mất ngủ, hôm sau ngủ đến khi Mặt trời lên cao, lại bị mẹ Mạnh mắng cho một trận.

Cô sao có thể quên, việc lớn việc nhỏ của anh cô đều nhớ rõ ràng rành mạch.

Nghĩ đến đấy, cục tức của Mạnh Hành Du càng không có chỗ phát tiết, cô không bực Trì Nghiên, không đáng và không có tư cách bực tức với anh, cô chỉ bực bản thân mình thôi.

Mạnh Hành Du khẩu thị tâm phi (*) “A” lên một tiếng, “Buổi trà chiều nào cơ? Ngày nào đó? Tôi không nhớ rõ, mỗi ngày có rất nhiều người nói chuyện phiếm với tôi, sao tôi có thể nhớ kỹ hết được.”

(*) Ngoài miệng nói là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ sự dối trá.

“Không sao cả.” Trì Nghiên không tức cũng chả giận, thấy cô không nhớ rõ thì nói năng càng cẩn thận hơn, “Khách hàng ngày đó chính là bố của Đào Khả Mạn, cậu ta cũng có ở đó, chỉ ăn một bữa cơm thôi, trí nhớ của cậu ta tốt hơn thôi, tôi còn chưa nhận ra cậu ta thế mà cậu ta đã nhận ra tôi.”

Từng việc từng việc, Mạnh Hành Du cũng không cảm thây Trì Nghiên sẽ nói dối lừa gạt cô, anh không phải là người như vậy, cũng không đáng để lừa gạt.

Mạnh Hành Du nhớ buổi sáng Đào Khả Mạn có nói cô ấy chuyển từ thành phố kế bên sang, trước sau liên kết lại, cô hỏi: “Đào Khả Mạn biết cậu học ở trường Số Năm à?”

“Tôi không rõ lắm.” Trì Nghiên trả lời.

Trì Nghiên ngày thường rất ít khi đi xã giao với cậu, ngày đó cũng chỉ trùng hợp là Trì Sơ không có ở nhà nên anh mới đi cùng một chuyến thôi.

Nghe cậu nói, bố của Đào Khả Mạn là bạn học cấp 3, gần đây kế thừa tài sản rồi bỏ một ít tiền để kinh doanh, cả nhà từ thành phố hạng hai dọn đến Nguyên Thành để phát triển.

Bất động sản Khoa Hoa dưới danh nghĩa của Trì Tiêu ở trong nước lại có tiếng tăm, có lẽ là muốn dùng quan hệ bạn học để móc nối quan hệ, nhiều nhân tình thì càng nhiều đường đi hơn.

Tuy chỉ là một buổi trà chiều, nhưng Trì Nghiên có thể nhớ kỹ được một nhà của Đào Khả Mạn bởi vì cái họ này.

Bọn họ trước kia ở thành phố kế bên làm gốm sứ, bố của Đào Khả Mạn tốt nghiệp cấp 3 xong thì đi học nghề, ngần ấy năm cũng coi như có được một tay nghề, bây giờ trên người lại có tiền, tất nhiên cũng muốn tự kinh doanh ở nghề nghiệp mà mình am hiểu.

Trì Nghiên hai ba câu đã nói ra quan hệ trước sau rõ ràng cho Mạnh Hành Du, nói đến khô cả cổ, anh quay về chỗ ngồi của mình, lấy chai nước suối trong ngăn bàn rồi vặn nắp bình ra, hầu kết chuyển động hai cái uống một hớp lớn mới dừng lại.

Mạnh Hành Du lúc trước ảo tưởng ra vài vở kịch, thậm chí còn cẩu huyết nghĩ đến việc Trì Nghiên bảo không yêu đương có phải cũng liên quan đến Đào Khả Mạn hay không, ví như bạch nguyệt quang hay nốt chu sa gì đó (**), cái loại nhớ thương cả đời, đối với cô mà nói thì chính là tin dữ, sao cô có thể làm được máy bay chiến đấu như này được chứ.

(**) Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyếtHoa hồng đỏ và hoa hồng trắngcủa Trương Ái Linh (nguồn Tú Nô wordpress).

Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng) và chu sa chí (nốt ruồi son) là hình ảnh so sánh thường được nhắc tới, nội dung đại khái là: “Trong cuộc đời một người đàn ông thường có hai loại hoa: một đóa hoa hồng trắng cùng một đóa hoa hồng đỏ. Nếu anh ta chọn hoa hồng trắng, nhiều năm sau hoa hồng trắng biến thành hạt cơm dính bên mép, hoa hồng đỏ trở thành nốt ruồi son (chu sa chí) trên ngực. Còn nếu anh ta chọn hoa hồng đỏ, sau này hoa hồng trắng liền thành ánh trăng sáng (bạch nguyệt quang) đầu giường, còn hoa hồng đỏ chính là vết máu muỗi.” (hoa hồng chính là biểu tượng của phái nữ)

May mắn là không có, may mắn là cái gì cũng đều không phải.

Đào Khả Mạn chính là Đào Khả Mạn, Đào Khả Mạn quang cái gì chí cái gì cũng đều không phải.

Cô không chút nào sợ người khác sẽ thích Trì Nghiên, chẳng sợ người này rất đẹp hay cực ưu tú, chỉ cần trong lòng Trì Nghiên còn chưa thích thì có đến 100 ngàn người cũng không sao cả.

Sợ bóng sợ gió một hồi, tiểu Mạnh đồng chí đừng có tưởng tượng thêm nữa.

Khò khò khè khè không doạ được cọng lông, tình địch đã được loại trừ.

Mạnh Hành Du cũng buông bỏ chuyện của Đào Khả Mạn, thần sắc khôi phục bình thường, thuận miệng hỏi chuyện khác: “Có phải cậu ghét nước hoa lắm hả? Vừa rồi cậu phản ứng thật dữ dội, Đào Khả Mạn chắc chắn xấu hổ lắm, tuy rằng cậu ấy xịt nước hoa có hơi khoa trương một tí.”

“Không tính là chán ghét.” Trì Nghiên dừng một chút, nói theo cách khác, “Vì như như người bán lẩu sẽ không ăn lẩu của mình vậy đó, nhà tôi làm nước hoa, ngửi từ nhỏ đế lớn nên cái mũi mẫn cảm hơn người bình thường, vừa rồi là thật sự chịu không nổi, tôi bị nồng sặc sắp chết luôn rồi.”

Mạnh Hành Du ngẩn ra, bị gợi lên lòng hiếu kỳ: “Nhà cậu sản xuất nước hoa sao? Là thương hiệu gì thế?”

Trì Nghiên nói ra một chuỗi chữ cái tiếng Anh làm Mạnh Hành Du hoàn toàn ngớ người luôn.

Trung tâm thương mại phàm là có quy mô lớn của cả nước đều có tiệm dành riêng cho loại nước hoa này, có lẽ không có bao nhiêu chưa từng nghe nói đến thương hiệu này, ngay cả mẹ Mạnh cũng là fan chân ái của thương hiệu nước hoa này nữa, còn thường xuyên nhắc mãi cái gì mà là ánh sáng của sản phẩm trong nước.

Thế mà mẹ nó lại là doanh nghiệp của nhà Trì Nghiên????

Vừa rồi anh còn nói cái gì nhỉ? Bất động sản gì ấy nhỉ?

Ồ, bất động sản Khoa Hoa, nằm trong top 500 bất động sản hàng đầu cả nước.

Nguyên Thành có biết bao nhiêu nhà ở đều là do nhà bọn họ xây dựng, ví như Lam Quang Thành bên ngoài trường Số Năm, hay ví như tiểu khu xa hoa mà bây giờ Trì Nghiên đang ở kia, lại ví như toà nhà Tiểu Dương của nhà mình ở nội thành.

Khoa Hoa ở khắp thành phố……….Ồ, không đúng, không có chỗ nào trong cả nước không có.

“……..”

Tuy đã gặp qua rất nhiều kẻ có tiền, ngay cả nhà mình cũng không thiếu tiền, tuy nhà họ cũng được coi như có mặt tiền, nhưng cô vẫn bị shock.

Mạnh Hành Du nhắm mắt lại, một phút sau mới tiêu hoá được tin tức này, mở miệng chậm rãi nói: “Sau này nếu mà cậu có đến trường bằng tên lửa thì tôi cũng chẳng chớp mắt tí nào luôn đó.”

“Cậu bớt đi.” Trì Nghiên nhớ tới địa chỉ của nhà Mạnh Hành Du, trêu ghẹo, “Người ở số 29 Tây Giao, cậu có đến trường bằng xe tăng thì tôi cũng chẳng chớp mắt tí nào đâu.”

Số 29 Tây Giao là địa chỉ của Đại viện, hầu hết những cán bộ kỳ cựu ở bên trên có uy tín danh dự ở Nguyên Thành đều ở đó.

Mạnh Hành Du cười khẽ một tiếng, nói giỡn: “Cậu về sau đừng có mà chọc tôi, bằng không tôi tiết lộ thân phận của cậu đó, chắc chắn sẽ có người muốn bắt cóc cậu ngay.”

Trì Nghiên nhướng mày “ồ” một tiếng: “Sợ gì chứ, tôi cũng có ‘nhược điểm’ của cậu đấy thôi.”

“Lại cũng chả phải cái gì không thể tiết lộ được.”

“Nhưng cũng không phải chuyện cần phải tiết lộ.”

Nói chuyện với người thông minh luôn cực kỳ thoải mái, Mạnh Hành Du cho tới giờ đều sẽ không chủ động nói việc trong nhà mình ra, đặc biệt là về ông nội, những người bên cạnh nhiều lắm chỉ biết gia cảnh cô không tồi, còn những chuyện khác thì không hề biết.

Chuyện khiêm tốn này ở đâu cũng không sai được, đứng càng cao thì sẽ càng ít sai lầm.

Mạnh Hành Du cảm thấy Trì Nghiên cũng là có thái độ này, cô vươn bàn tay mình ra rồi nắm chặt lại đưa về phía anh, trong hiểu rõ mà không nói ra: “Tôi sẽ bảo vệ ‘nhược điểm’ cho cậu, cậu cũng phải thay tôi bảo vệ đấy, có thành giao hay không?”

Trì Nghiên dừng vài giây, cũng vươn nắm tay ra, nhẹ nhàng chạm vào cô một cái, cười nói: “Thành giao.”

Hạ Cần ở lớp chỉ đơn giản giải thích những việc mới khai giảng, trong đó quan trọng nhất chính là chỗ ngồi.

Những lớp khác đều dựa theo thành tích cuối kỳ, bằng không thì là những người thi tốt sẽ được chọn trước, còn không nữa thì chính là xếp học sinh thành tích tốt ngồi cùng học sinh có thành tích không tốt để bổ sung cho nhau cùng tiến bộ.

Học kỳ 1, Hạ Cần cũng dùng trình tự nhỏ vừa rồi để xếp chỗ ngồi, Mạnh Hành Du vốn dĩ cho rằng học kỳ này thầy ấy sẽ dùng chiêu mới chứ.

Nhưng mà không có.

“……Đây là toàn thể lớp 6 của khối lớp 10, là học kỳ cuối cùng ngồi ở phòng học này, sau khi học kỳ này kết thúc thì mấy em sẽ gặp phải một lựa chọn quan trọng thứ nhất trong cuộc đời ——— Phân ban KHXH và KHTN. Có người học Xã hội có người học Tự nhiên, mấy em sẽ có bạn học mới tập thể mới, mãi cho đến khi kết thúc cuộc sống cấp 3.”

Hạ Cần nói xong những lời này thì cả lớp không có tiếng bàn tán xì xào nào, mọi người vẫn yên tĩnh lắng nghe lời thầy ấy nói.

Mạnh Hành Du thật lâu trước đây liền nghĩ tới việc chia bạn rồi, tựa như lúc trước nói với Sở Tư Dao, cô không có lựa chọn, cô nhất định sẽ học Lý.

Cũng giống như Trì Nghiên sẽ nhất định học KHXH vậy.

Đây cũng là học kỳ cuối cùng với lớp, không phải tốt nghiệp nhưng lại hơn hẳn tốt nghiệp.

Bởi vì qua học kỳ này sẽ chỉ còn 2 năm cấp 3 mà thôi, nhưng 2 năm sau đó, bạn học cùng lớp của cô sẽ không còn Trì Nghiên nữa.

Mạnh Hành Du cảm thấy bản thân hơi làm ra vẻ, nhưng lại không khống chế được mà cứ tính toán chi li như thế.

Giống như nếu không học chung ở một phòng học thì như cách xa vạn dặm vậy.

“Cho nên thầy nghĩ một học kỳ cuối cùng này sẽ tôn trọng sự lựa chọn của tụi em, mấy em tự mình chọn chỗ ngồi của mình, muốn ngồi với ai thì ngồi với người đó, một khi đã chọn rồi thì sẽ không được đổi nữa. Sau đó, chỗ ngồi sẽ thay phiên mỗi tuần một lần, theo trình tự hình chữ “Z”, ngồi chỗ nào không quan trọng, bởi vì bất kể ngồi ở đâu thì mỗi người mấy em cũng phải ngồi, quan trọng là mấy em muốn ai làm bạn cùng bàn của mình ở một học kỳ cuối cùng này thôi.”

Hạ Cần đầu tiên làm chủ nhiệm lớp nên có hơi cảm xúc, thầy ấy cúi đầu kiềm chế lại, lúc ngẩng đầu lên thì hốc mắt đỏ hoe, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười: “Thầy đã nói rõ ở học kỳ 1 rồi, những người ngồi bên cạnh phía sau hay xung quanh tụi em, đều là một tài sản quá báu trong cuộc sống của mỗi người các em, chờ đến sau khi tốt nghiệp rồi đi làm thì lúc đó các em nhớ lại vẫn cảm thấy cuộc sống thời cấp 3 rất có ý nghĩa, người mà bây giờ các em không thích cũng sẽ trở thành một phần ký ức của tụi em, đều chứng minh sự tồn tại của các em ở lớp 6 này.”

Không biết là ai ở dưới hô lên: “Cần ca, em thích thầy!”

Một tiếng khuấy động lên từng đợt sóng, cảm xúc của cả lớp học như được đốt cháy, ai nấy theo cảm tính mà khóc lên.

“Thầy chính là chủ nhiệm lớp tốt nhất! Em mẹ nó cả thế giới này thích nhất là thầy!”

“Cần ca rất lợi hại!”

Mạnh Hành Du vốn dĩ không cảm thấy có gì, nhưng những bạn trong lớp hô vang thì cũng hơi không khống chế được cảm xúc, lén lau nước mắt.

Trì Nghiên than nhẹ một hơi, lặng lẽ thò đầu lại gần cô, “Cậu chọn ai?”

Mạnh Hành Du xoa đôi mắt, ném cho anh một ánh mắt ‘Cậu nói lời vô nghĩa quá’ : “Chọn cậu chứ ai nữa, tôi là người đến nơi đến chốn đàng hoàng.”

“Tôi cũng chọn cậu.” Trì Nghiên cười rộ lên, ánh mắt như toả sáng: “Chúng ta cứ ngồi yên ở đây không di chuyển.”

Trong lòng Mạnh Hành Du ngọt ngào như được rót mật ong, cúi đầu nhìn giày mình, nói: “Cậu không nghe Cần ca nói mỗi tuần sẽ đổi một vòng sao? Chúng ta không được ngồi luôn ở đây đâu!”

Tựa như chúng ta sẽ vẫn luôn không thể cùng một lớp vậy, nửa câu sau Mạnh Hành Du chỉ dám lén nói ở trong lòng.

Trì Nghiên tựa lưng vào ghế, tay đặt ở trên lưng ghế của Mạnh Hành Du làm cô nhớ tới lần trước hai người ngồi ở ghế dài trước cổng trường ăn ‘kẹo nổ xoài sầu riêng’, sau lưng không khống chế được mà cứng đờ, cô không khỏi xấu hổ, đang lúc định ngồi thẳng về phía trước, thì tay của Trì Nghiên đã vỗ vai cô hai cái, không nặng cũng không nhẹ.

Mạnh Hành Du ở trên ghế ngồi sững sờ, quên luôn chính mình vốn nên phải làm cái gì.

“Sợ gì chứ.” Trì Nghiên thu tay lại đặt trên lưng ghế của cô, nghiêng đầu nhìn cô cười, giọng nói khàn khàn vọng lại: “Nếu đổi thì chúng ta đổi lại thôi, cũng không chạy được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.