Học sinh trong lớp chọn xong bạn cùng bàn theo ý mình, Hoắc Tu Lệ ngồi cùng Ngô Tuấn Khôn, vẫn là bàn sau Trì Nghiên và Mạnh Hành Du.
Sở Tư Dao không chịu được sự nài nỉ của Đào Khả Mạn nên ngồi cùng bàn với cô ấy, xếp sau Hoắc Tu Lệ và Ngô Tuấn Khôn. Còn Tần Ngàn Nghệ thì ngồi cùng một nữ sinh chung ký túc xá, nghiêng phía sau của Trì Nghiên.
Còn về ban uỷ thì vẫn giống như học kỳ trước, không có thay đổi gì cả.
Đào Khả Mạn ra tay rất rộng rãi, rất nhanh đã hoà mình vào nữ sinh của lớp 6.
Từ sau ngày bị Trì Nghiên làm mất mặt thì cô ấy xịt nước hoa cũng bớt lại, ít nhất sẽ không còn như lúc trước ngửi mùi trước mới nghe tiếng sau, ngoài chuyện xịt nước hoa này thì cô ấy cũng không nói gì với Trì Nghiên, ngược lại số lần xuất hiện trước mặt Hoắc Tu Lệ tương đối nhiều.
Học kỳ 1 thì Sở Tư Dao luôn đi cùng Mạnh Hành Du hai người, học kỳ này lại có thêm Đào Khả Mạn, cô ấy có lúc ngẫu nhiên không ăn cơm cùng người khác thì sẽ cùng theo chân hai người, tiếp xúc một tuần thì Mạnh Hành Du phát hiện Đào Khả Mạn cũng không tệ, chỉ là hơi thở của nhà giàu mới nổi hơi nặng.
Ví như ngày thường hở tí là sẽ treo bên miệng mấy câu như “Chút ít tiền này”, “Tớ mời, còn không phải chỉ là tiền thôi sao”, “Cứ gọi tuỳ ý, tớ trả cho”, rồi còn ví như nửa ngày đổi một bộ quần áo, một tuần không mặc lại cùng 1 bộ, từ túi lớn quần áo đến túi nhỏ trang sức thì không có cái nào không phải là hàng hiệu, rồi còn ví như cứ tuỳ ý liền tặng người mấy đồ vật sang trọng, giống như một Thiện Tài Đồng Tử vậy.
Nhưng những điều này đều không phải là mấy tật xấu không thể chịu nổi, so với Thi Kiều thì cô ấy đã xem như là một bàn cùng phòng rất tốt rồi.
Trần Vũ vẫn là bộ dáng cũ, không thích nói chuyện, đi đi về về một mình.
Tiết thể dục học kỳ này dựa theo bình thường là học bơi lội, trường Số Năm chỉ có một hồ bơi trong nhà, cả khối lớp 10 có hơn 20 mấy lớp, nên thời khoá biểu môn bơi lội của các lớp vào tuần thứ hai sau khai giảng mới được công bố, lớp 6 là vào ngày thứ Ba và tiết cuối của sáng thứ Sáu.
Hôm thứ sáu tuần trước thì Hạ Cần đã nói về việc tiết học bơi lội sẽ bắt đầu vào tuần sau, cả lớp ai cũng đều hưng phấn, đặc biệt là nam sinh, bởi vì lớp học chỉ xếp các giáo viên nam nữ nhưng sân thì có hạn mà lại nhiều lớp học, nên nam nữ sinh không tách nhau ra học.
Cho dù là đồ bơi kiểu vận động, hay là không có bikini, nhưng chỉ với hai chữ đồ bơi thì cũng đủ làm cho mấy nam sinh tuổi dậy hormone tràn trề phải chờ mong vài ngày.
Trước buổi tối của tiết tự học vào Chủ nhật, mấy ban uỷ đến bộ phận hậu cần để nhận đồ bơi sử dụng cho môn bơi lội của học kỳ này, rồi phát cho từng bạn học.
Mạnh Hành Du vốn nghĩ rằng nam sinh chỉ mặc có mỗi quần bơi, còn đang mong chờ có thể thấy bộ dáng không mặc áo trên của Trì Nghiên.
Ai dè đến lúc được phát đồ bơi đến tay thì cô phát hiện nữ sinh là áo bơi cộc tay và quần đùi, nam sinh thế nhưng cũng là quần đùi và áo bơi cộc tay luôn, đã bơi lội mà lại còn bảo thủ, mặc vào xong chắc có thể trực tiếp nhảy thể dục nhịp điệu luôn, cô lập tức: “…….”
Đánh giá xấu!
Nam sinh mà mặc áo cọc tay cái gì chứ!
Làm ra vẻ quá!
Trường học mà còn làm ra vẻ như vậy nữa chứ!
Mạnh Hành Du mở ra cũng lười nữa, trực tiếp nhét đồ bơi vào trong ngăn bàn, rầu rĩ không vui oán giận một tiếng, “Đúng là không thú vị mà.”
Trì Nghiên phát xong đồ bơi rồi về chỗ ngồi, nghe thấy Mạnh Hành Du lẩm bẩm thì ngồi xuống hỏi: “Cái gì không thú vị?”
Cậu mặc cực kỳ không thú vị, Mạnh Hành Du tự nhủ ở trong lòng.
“Không có gì.” Mạnh Hành Du nhớ tới một việc, đáy mắt như được đốt lên một ngọn lửa nhỏ, ngẩng đầu hứng thú dạt dào nhìn anh, “Cậu biết bơi lội không? Tôi dạy cho.”
“Tôi biết.” Trì Nghiên mở đóng gói lấy ra nhìn, màu đen cùng với màu xanh đậm, trên lưng còn có in chữ trường Số Năm Nguyên Thành, quả thật là quá xấu, mặt anh đầy ghét bỏ nhét lại, “Đây là quần áo xấu nhất mà đời này tôi thấy đấy.”
Mạnh Hành Du đã mất đi hứng thú với đồ bơi, nghe thấy anh nói biết, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi đến cùng: “Có phải cậu chỉ biết bơi ếch thôi đúng không?”
Trì Nghiên vẫn phủ nhận như cũ: “Không phải.”
Mạnh Hành Du cảm thấy mình tiêu rồi, liếc mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới: “Nhưng bộ dáng của cậu không giống người có dây thần kinh vận động phát triển đâu.”
“Tôi không chán ghét vận động, nhưng ghét ra mồ hôi, bơi lội không tệ, không ra mồ hôi mà cũng vận động.”
“Cậu học qua rồi à?”
“Ừ, nghỉ hè hồi tiểu học có học, nhàn rỗi nhàm chán nên học thôi.”
Mạnh Hành Du đau đớn ra quyết tâm, thoái nhượng một bước: “Vậy cậu dạy tôi đi, tôi không biết.”
Mạnh Hành Du nói dối không cần chuẩn bị bản thảo, còn đặc biệt đúng lý hợp tình: “Đúng vậy, tôi dạy cậu bơi chó không được sao? Có phải cậu khinh thường giới bơi chó của chúng tôi không hả?”
“……”
Lông mày Trì Nghiên run hai cái, nửa ngày mới nghẹn ra được hai chữ: “……..Không có.”
“Vậy nói rồi đó, cậu dạy tôi, nếu điểm môn bơi lội học kỳ này tôi mà không đủ đều là do cậu hết đấy.”
Trì Nghiên bật cười: “Nào có người không nói lý như cậu chứ?”
Mạnh Hành Du xụ mặt, ra vẻ nghiêm túc: “Đồng chí tiểu Trì à, tổ chức tin tưởng cậu, thế mà sao cậu có thế nói mấy lời vậy chứ?”
Trì Nghiên vỗ tay rồi đặt bên miệng, cười khẽ một chút, thái độ thành khẩn: “Dù sao nếu mà tôi không dạy cậu bơi được vậy thì chính là do tôi không dạy được, còn đầu óc cậu có vấn đề.”
Lời này nghe vui vẻ, Mạnh Hành Du khẽ nâng cằm, cười nói: “Đúng vậy, chỉ không được thì chính là do cậu không dạy được, còn đầu óc của tôi có …………” Nói được một nữa thì Mạnh Hành Du phản ứng lại, sắc mặt thay đổi, “này” một tiếng rồi liếc nhìn anh, “Trì Nghiên, đầu óc cậu mới có vấn đề đó!”
Trì Nghiên ghé vào bàn cười, hai bả vai run run, tiếng cười không lớn nhưng Mạnh Hành Du ngồi kế bên anh nghe rất rõ ràng, một tiếng lại một tiếng như một chiếc loa siêu trầm ba chiều thổi bên người mình.
“……..”
Mạnh Hành Du vô lực khép đôi mắt lại, là một người thanh khống, đối mặt với người có giọng nói hay như vậy, tức giận thạt là một việc cực cực kỳ khó.
Trì Nghiên đã lâu chưa cười như vậy, ghé vào bàn hai phút mới ngồi dậy, ôm bụng ổn định hơi thở lại.
Tiếng chuông vào học vang lên, Mạnh Hành Du lấy sách của tiết này ra, tức giận nói: “Cậu cười đúng to nhé, tôi nhớ kỹ rồi đấy!”
Ý cười trên mặt Trì Nghiên chưa tan hết, “Đừng có mang thù mà, tôi mời cậu ăn khuya nhé?”
Mạnh Hành Du không dao động, Trì Nghiên dùng một chút, tiếp tục tăng giá cả, “Còn mua trà sữa một tuần luôn, tôi chắc chắn sẽ dạy cậu bơi nữa.”
Mạnh Hành Du mới không rơi vào hố hai lần, trả lại nguyên câu cho anh: “Dạy không được thì chính là đầu óc tôi có vấn đề, tôi mới không cần cậu dạy đâu.”
“Tôi có vấn đề, tất cả đều là do tôi, được chưa?” Giáo viên đi vào lớp học, Trì Nghiên mượn cơ hội cúi người tìm sách giáo khoa liền tiến đến bên cạnh Mạnh Hành Du, nhỏ giọng nói: “Tôi nói giỡn với cậu thôi, đừng có giận mà.”
Sắc mặt của Mạnh Hành Du hoà hoãn hơn, lạnh lùng “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.
Vừa học xong tiết thứ tư của ngày thứ Ba, cả lớp lấy đồ bơi, rồi tụm năm tụm ba chạy như bay về phía hồ bơi.
Bên trong phòng thay quần áo không có ngăn thành từng phòng, chỉ có vài tủ khoá, mỗi người một tủ bỏ quần áo thay ra vào.
Có vài nữ sinh tương đối thẹn thùng, không muốn cởi đồ trước mặt mọi người, nên lúc trước khi đi học thì đã trực tiếp mặc sẵn đồ bơi trên người.
Mạnh Hành Du không ngại mấy thứ đó, nhiệt độ sau khi vào xuân của Nguyên Thành còn chưa ấm lên, vẫn còn rất lạnh, quần áo mùa đông tầng tầng lớp lớp, Mạnh Hành Du mệt muốn chết mới cởi hết được đống quần áo.
Sở Tư Dao và Đào Khả Mạn thì thay nhanh hơn cô, lúc Mạnh Hành Du lấy đồ bơi mặc vào người, khoé mắt liếc nhìn đến hai người đó thì lại bị phong cảnh trước của hai người đó làm kinh ngạc, cô cúi đầu nhìn xuống sân bay không chịu phát dục của mình thì sắc trong nháy mắt đen như đít nồi.
Cũng đều ăn ngũ cốc nguyên hạt lớn lên mà, vì sao khoảng cách giữa người và người lại chênh lệch lớn như vậy chứ?
Áo bơi cộc tay có kèm theo miếng độn ngực, Sở Tư Dao mặc áo vào, cúi đầu nhìn đôi chân không thể nhìn thấy của mình thì buồn rầu oán giận một tiếng: “Trường học đúng là không suy xét đến mấy người ngực lớn gì cả, sao không cho cái bộ có buộc ngực lại đó.”
Ngực của Đào Khả Mạn cũng không nhỏ, nhưng phản ứng của cô ấy khác hoàn toàn so với Sở Tư Dao, cô ấy lấy gương trang điểm trong túi ra, tỉ mỉ soi kỹ, rất chi là vừa lòng: Dao Dao à, cậu hẳn phải vui vẻ mới đúng chứ, rất nhiều người muốn mà không có được đâu.”
Mạnh Hành Du: “…….”
Cảm giác như đầu gối mới bị trúng một viên đạn.
Sở Tư Dao càng nhìn càng ghét bỏ, nếu không phải quá đột ngột thì cô ấy nhất định sẽ choàng thêm khăn tắm lên: “Vui vẻ cái gì chứ, tớ ghét nhất tiết thể dục, mỗi lần vận động đều bị nam sinh cười.” Nói xong, Sở Tư Dao nhìn Mạnh Hành Du, trong mắt toát ra cảm xúc hâm mộ, “Tớ thích giống như Du Du vậy á, ngực nhỏ thật tốt, người gầy mặc đồ gì cũng đẹp hết, tớ còn không dám mặc sơ mi nữa, rất dễ bị bung nữa, trừ phi mẹ tớ khâu nút lại giúp tớ.”
Đào Khả Mạn hận sắt không thể rèn thành thép mà lắc đầu: “Đang ở trong phúc mà không biết phúc, về sau cậu lớn thì sẽ hiểu thôi.” Sở Tư Dao nhắc tới Mạnh Hành Du làm Đào Khả Mạn cũng nhìn cô một cái, duỗi tay vén vạt áo của cô lên, nhịn không được huýt sao, “Du Du à, cậu có rãnh bụng cùng cơ bụng nha, đúng là ngầu, dáng người thật đẹp.”
Sở Tư Dao ngày thường chỉ xem hình ảnh người khác trên mạng, lần đầu tiền nhìn thấy người bên cạnh mình có bèn duỗi tay chọc thử: “Cứng quá, eo cậu không có tí thịt thừa nào luôn, đã quá à, ngày thường cậu rõ ràng còn ăn nhiều hơn tớ mà.”
“Vấn đề của thể chất thôi, nhưng cậu cũng không mập đâu.” Mạnh Hành Du dở khóc dở cười, kéo áo xuống, rồi mặc quần bơi.
Đào Khả Mạn thấy dáng người xinh đẹp của Mạnh Hành Du thì nhìn nhiều vài lần, cuối cùng lực chú ý lại dừng ở ngực của cô, tiếc hận thở dai: “Cậu chỗ nào cũng đều tốt, nhưng ngực quá nhỏ, nhưng không sao, còn chưa phát dục hết mà.”
Mạnh Hành Du không biết nên khóc hay nên cười: “Chỉ mong thế.”
Sở Tư Dao vẫn đứng về phe ngực nhỏ: “Đừng có phát dục nữa, tớ thật muốn đổi với cậu mà, kiếp sau tớ nhất định phải trở thành người ngực nhỏ.”
“Ấu trĩ.” Đào Khả Mạn búi tóc lên, cởi dép lê ra rồi đi chân trần ra ngoài, kéo dài giọng cảm thán, “Chờ mấy cậu thành niên thì sẽ hiểu thôi————”
Sở Tư Dao: “……”
Mạnh Hành Du: “……..”
Nam sinh và nữ sinh đổi xong đồ bơi thì di chuyển ra khỏi phòng thay đồ, rồi tập hợp ở chỗ đất trống bên hồ bơi.
Nữ sinh được dạy bởi giáo viên nữ, còn nam sinh là giáo viên nam, chia làm hai đội, đứng thành một đường chéo, một trước một sau.
Nhân lúc giáo viên còn chưa tới thì nam sinh lớp 6 nhân cơ hội kiếm phúc lợi cho mình, mỗi nữ sinh bước ra khỏi phòng thay đồ thì đều bị mấy nam sinh cẩn thận đánh giá một phen.
Trì Nghiên dựa vào bên cây cột chơi trò chơi, không hề hứng thú với cái hoạt động này, còn nhóm người Hoắc Tu Lệ thật sự hứng thú, cứ ríu ra ríu rít nói không ngừng.
Thấy Đào Khả Mạn đi ra thì Ngô Tuấn Khôn lập tức bùng nổ, đến bên Hoắc Tu Lệ, hai mắt sáng ngời nói: “Anh, anh à! Cậu mau nhìn đi, dáng người của Đào Khả Mạn tuyệt ghế, cậu nói là C hay là D nhỉ?”
Tiền Phàm cũng hăng say nhìn, còn chèn thêm một câu: “Nhìn ra là D đó, tớ thích tiết bơi lội quá, trường Số Năm à, hôm nay tôi sẽ vì ngài mà xướng bài ca khen ngợi.”
Trì Nghiên: “…….”
Hoắc Tu Lệ giơ tay đập vào ót của hai người, mỗi người một chưởng: “Đừng có mẹ nó tỏ vẻ ra bộ dáng chưa hiểu việc đời, ngày thường cũng xem phim con heo đâu có ít.”
Ngô Tuấn Khôn che lại cái ót, cười ý vị thâm trường: “Phim con heo sao có thể so với vật thật được, lực đánh vào không ở cùng một cấp bậc đâu.”
Tiền Phàm là người ham hố điển hình, còn giúp Hoắc Tu Lệ nói lại hai câu: “Cậu phải học theo Thái Tử của chúng ta kìa, đối với người thật vật thật cũng đều không hứng thú.”
Hoắc Tu Lệ liếc mắt nhìn Trì Nghiên, không đàng hoàng nói: “Chủ yếu là không đúng người mà thôi.”
Tiền Phàm nghe không hiểu: “Có ý gì chứ?”
“Nhìn cho kỹ.” Hoắc Tu Lệ quay đầu lại gọi Trì Nghiên một tiếng, “Thái Tử à, có người đẹp này, nhanh tới đây nhìn xem, còn chơi cái trò gì nữa chứ.”
Trì Nghiên không để ý đến cậu ấy, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên, hai chân lười biếng gác lên nhau, đôi tay gõ gõ trên màn hình, rõ ràng là hứng thú với trò chơi hơn.
Ngô Tuấn Không không ngoài ý muốn tí nào, “Anh à, tớ đã nói Thái Tử không có hứng thú mà, cậu đừng có quấy rầy cậu ấy chơi trò chơi.”
Hoắc Tu Lệ không nói chuyện, ánh mắt dừng ở cửa phòng thay quần áo, vừa thấy Mạnh Hành Du đi ra cùng Sở Tư Dao thì không quay đầu lại cũng không nhìn Trì Nghiên, chỉ có giọng nói lớn hơn vừa rồi một chút: “Wow, nhìn dáng người của Mạnh Hành Du kìa, cặp giò đúng là đỉnh mà.”
Qua vài giây, Hoắc Tu Lệ lén nói với Ngô Tuấn Khôn và Tiền Phàm: “Quay đầu lại nhìn đi.”
Ba người đồng đồng thời quay đầu lại, liền đụng phải tầm mắt đánh giá Mạnh Hành Du của Trì Nghiên, khoé miệng cũng rất ăn ý lộ ra một nụ cười mê hồn.
“…….”
Trì Nghiên chửi thề vài câu trong lòng, cầm điện thoại xoay người đi vào phòng vệ sinh, bước chân vội vội vàng vàng.
Cái con người Tiền Phàm vừa thiếu tâm nhãn mà còn không có mắt nữa, thấy Trì Nghiên đi nhầm hướng thì còn lên tiếng tốt bụng nhắc nhở: “Thái Tử ơi, WC nam ở bên phải cơ.”
Trì Nghiên dừng bước, xoay người đi sang bên phải, lúc đi ngang qua nhóm ba ngời thì ánh mắt dừng trên người Tiền Phàm làm cậu ta nổi hết cả da gà.
Ngô Tuấn Khôn cho Tiền Phàm một ánh mắt đồng tình: “Cậu đúng là bia đỡ đạn mà sống không nổi một tập trên phim truyền hình.”
Tiền Phàm cực kỳ oan ức: “………”
Hoắc Tu Lệ “chậc” một tiếng, nhìn bóng dáng Trì Nghiên rất có loại cảm giác vui mừng “Nhà có con trai trưởng thành”, giống như ông bố già, cảm thán nói: “Thanh xuân đúng là vô hạn nha mấy anh em.”
Vẻ mặt chết lặng của Ngô Tuấn Khôn: “?????”
Tiền Phàm cũng chết lặng, hơn nữa còn không muốn sống nữa mà châm chọc, “Anh à, đừng có làm màu nữa, vừa quê mùa mà vừa sai sai nữa.”
Hoắc Tu Lệ: “…….”
Trong nháy mắt, Tiền Phàm bị Hoắc Tu Lệ một chân đã xuống bể bơi, bắn nước tung toé lên.
Tiền Phàm biết bơi, đập nước hai cái nhưng vẫn bị uống một hớp nước, cậu ta ghé vào bờ hồ, nhíu mày rên: “Cậu là gì thế hả, làm tớ sặc rồi này.”
Hoắc Tu Lệ ngồi xổm xuống, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cậu ta, quan tâm nói: “Phàm Phàm à, nước uống có ngon không?”
Tiền Phàm chép miệng, vẫn còn lại chút dư vị, cực kỳ có lương tâm mà đánh giá đúng trọng tâm: “Cũng được, không khác nước máy là mấy.”
Hoắc Tu Lệ gật đầu, chống đầu gối từ từ đứng lên, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tớ vừa ngâm chân ở chỗ này á.” Cậu ấy cười cực kỳ sung sướng, không đoán được thật giả, “Cậu uống nhiều tí đi cho bổ não.”