Kẹo Sữa Vị Muối

Chương 23-24: Chương 23:



Tắt điện thoại, bóng đêm dày đặc, Lâm Tư Hàm che ngực nóng, trừng mắt nhìn đèn thủy tinh chỉ còn hình dáng mơ hồ trong bóng đêm cho đến khi chân trời hừng sáng, đầu óc mơ màng, mới gian nan mà đi ngủ.
 
Một giấc không mộng mị, ngủ đến lúc tự tỉnh, đầu óc mơ màng tỉnh táo không ít, cầm điều khiển điều hòa ngồi dậy, lập tức nhớ đến tối hôm qua….
 
Thẩm Diệc Bạch nói, về tư, là em.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một khắc ấy, tim như ngừng đập, há miệng thở dốc, lại không thể phát ra âm thanh gì.
 
Trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người.
 
Thật lâu sau, Lâm Tư Hàm mới tìm được âm thanh của chính mình, giọng điệu run rẩy, “Tôi….”
 
Xe dừng lại ở trước chung cư của Lâm Tư Hàm, Thẩm Diệc Bạch cúi người mở dây an toàn cho Lâm Tư Hàm, đối diện với đôi mắt hơi hồng của cô, “Bây giờ không cần trả lời, có thể suy nghĩ một thời gian.”
 
Ngón tay hơi lạnh lau đi ướt át nơi đuôi mắt Lâm Tư Hàm, “Đến lượt anh theo đuổi em.”
 
“Theo đuổi em?” Lâm Tư Hàm chớp chớp mắt, hàng mi dài dính nước mắt khẽ nhấp nháy.
 
“Ừm, đến lượt anh theo đuổi em.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xoắn xoắn ngọn tóc, tim Lâm Tư Hàm vẫn đang đập nhanh. Tiểu Thập Tam tỉnh từ sớm ngồi ở cuối giường, vùi đầu chải chuốt lông mèo mềm mại của chính mình.
 
“Tiểu Thập Tam.” Lâm Tư Hàm bế nó lên, nằm ngửa trên giường hai tay giơ cao Tiểu Thập Tam vốn dĩ béo nay bị kéo dài người ra, “Con sắp có ba ba rồi.”
 
Tiểu Thập Tam không phản ứng, cuốn đầu lưỡi, liếm mũi, ngáp một cái.
 
“Kính koong…” Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên.
 
Buông Tiểu Thập Tam xuống, Lâm Tư Hàm lê dép lê ra ngoài mở cửa, nhìn thấy người bên ngoài là Đường Như, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
 
Chưa đánh răng rửa mặt, gặp người khác thật ngượng ngùng.
 
“Chị Đường Như?” Nửa người của Lâm Tư Hàm đứng sau cánh cửa.
 
Sắc mặt Đường Như không tốt lắm, đi thẳng vào vấn đề: “Cái weibo kia là chuyện gì vậy?”
 

“Còn có, sao lại tắt điện thoại? Có phải em đã quên, làm một người nghệ sĩ…”
 
Lâm Tư Hàm rót cho Đường Như một ly nước, “Uống nước.”
 
Đường Như nhận ly nước mà Lâm Tư Hàm đưa qua, không uống, mà đặt lên trên bàn gỗ, “Giả thích đi.”
“Em nhìn đi.” Đường Như mở weibo, mở bình luận trạng thái mà nửa đêm hôm qua Lâm Tư Hàm đăng lên.
 
“Em với Sở Ôn Luân? Là sự thật?” Đường Như thử thăm dò.
 
Trong giới giải trí nam nữ diễn viên cùng diễn một bộ yêu nhau không ít, có rất nhiều là tình yêu thực sự, có rất nhiều là xào CP thuận nước đẩy thuyền ở bên nhau để tiếp tục tạo nhiệt độ, tạo mãi rồi rớt cũng không ít.
 
“Không phải.” Lâm Tư Hàm đọc lướt qua bình luận, trong lòng đã có định số.
 
Bình luận chủ yếu chia làm ba loại.
 
Loại thứ nhất, fans của cô cho rằng Sở Ôn Luân không xứng với cô.
 
Loại thứ hai, fans của Sở Ôn Luân cho rằng cô không xứng với anh ta.
 
Loại thứ ba, fans CP chúc phúc hai người.
 
[Niên Luân Lục Sở Thời: Nếu như mọi người cảm thấy giả thì nhấn like cho tôi, để cho tôi lên top [mặt chó]
 
[Gặp thỏ trong rừng sâu: Chỉ có mình ta mới cảm thấy Sở Ôn Luân không thích hợp với tiểu tỷ tỷ nhà chúng ta sao? Khóc lớn!]
 
[WOW Tư Tư: Không chỉ có mình chủ thớt @Gặp thỏ trong rừng sâu.
 
[Đẹp nhất nhất vũ trụ: Tên ngốc ở đâu ra đòi đất diễn cho mình? Một câu tiểu tỷ tỷ nhà các người? Mặt dày cọ nhiệt vui nhỉ?
 
MY0608: Xứng hay không xứng trong lòng mình không biết tính hay sao?
 
Bể cá mèo: Oa! Ở bên nhau!
 
“Vậy tại sao nửa đêm Sở Ôn Luân lại like cho em?” Đường Như vẫn không tin, “Em có biết, đối với những tin này không cẩn thận là có thể đưa bản thân mình lên đầu sóng ngọn gió không, không thể giấu người đó là ai?”
 
Tắt điện thoại, Lâm Tư Hàm vịn vào bàn, “Em biết rồi.”
 
“Thật sự không phải?”

 
“Không phải.” Lâm Tư Hàm sờ sờ ốp điện thoại của Đường Như, “Hơn nữa cũng không chỉ có Sở Ôn Luân like cho em, còn có Mã….”
 
“Chị không cần biết Mã gì gì đó, hai người bọn em là không thể nào. Không phải cậu ta.” Đường Như xua tay, “Rốt cuộc là tên đầu heo nào nhổ mất củ cải trắng chị trồng gần một năm?”
 
“Cũng không phải tên đầu heo nào cả.”
 
“Chị tin em thì chị là heo.” Đường Như lấy điện thoại từ tay Lâm Tư Hàm, chuẩn bị liên hệ đoàn đội làm chuyện này chìm xuống.
 
“Anh ấy nói sẽ theo đuổi em.”
 
“À, vậy nói là vẫn có tên đầu heo, hơn nữa lại còn đang nỗ lực nhổ củ cải trắng.” Đường Như mở miệng là heo, “Rốt cuộc là con heo nhà nào mà lá gan lớn vậy?”
 
Lâm Tư Hàm cười thành tiếng, thấy sắc mặt Đường Như trầm xuống, lập tức trấn an, “Không đúng, không đúng, em bảo đảm sẽ không có chuyện gì!”
 
Thấy bộ dáng nói không ra cái gì, Đường Như hỏi đi hỏi lại cũng không có tác dụng. Lâm Tư Hàm là người nếu đã không muốn nói, ép cũng không được. Nhưng cô đã hứa hẹn, nhất định sẽ không nuốt lời.
 
“Công ty cũng không phải không cho phép nghệ sĩ yêu đương, chỉ là em cần phải có mức độ.” Đường Như nói nhẹ nhàng, nghĩ thầm, nếu như cô xảy ra chuyện, Chu Nhiên cũng sẽ không đứng ngoài bàng quan.
 
Bây giờ Lâm Tư Hàm là nghệ sĩ mà Thời Đại dùng hết sức bồi dưỡng, phàm là có tài nguyên thích hợp, Chu Nhiên không hề chớp mắt mà đưa cho Lâm Tư Hàm, có thể thấy nâng đỡ rất nhiều. Chỉ cần là người có chút dã tâm, đều sẽ không lựa chọn ở thời gian này mà công bố yêu đương. Nhưng cố tình cô lại là Lâm Tư Hàm, ở giữa trung tâm lốc xoáy cũng có thể tự do tự tại đi lại.
Đây cũng là chỗ làm cho Đường Như thấy đau đầu nhất, dẫn dắt Lâm Tư Hàm không dễ, không ai biết cô đang nghĩ cái gì, kiểu người như vậy ở trong vòng luẩn quẩn này như một viên đạn, không biết sẽ vì cái gì mà bộc phát. Cô ấy đã dẫn dắt rất nhiều nghệ sĩ, chỉ cần nắm rõ mục tiêu của nghệ sĩ, làm việc giao tiếp cũng dễ dàng hơn nhiều. Chỉ có Lâm Tư Hàm, từ tâm đến thân, toàn bộ đều là đá.
 
Lâm Tư Hàm gật đầu, đi vào phòng ngủ lấy điện thoại của mình. Khởi động máy, chờ điện thoại bật lên, thông báo liên tiếp làm cho điện thoại đơ một lúc, weibo càng đơ hơn, trong lúc load tin còn bị out ra một lần.
 
Lâm Tư Hàm Hàm Hàm Hàm Hàm con thỏ V: Phúc lợi đêm khuya cho mọi người ‘Kiêu Hãnh và Định Kiến’. Có hứng thú đọc sách, kỷ niệm những năm tháng thiếu niên của tôi. Phúc lợi mọi người đều xem đi! Yêu. Cảm ơn đã quan tâm, tôi là Thỏ Kỉ Hàm.
 
Xử lý xong những quan tâm không biết là thật hay giả của người trong giới, Lâm Tư Hàm lướt từ trên xuống, xem tin tức mới.
 
Thẩm Diệc Bạch từ sáng đến giờ một tin nhắn cũng chưa gửi cho cô.
 
Số điện thoại tối qua Thẩm Diệc Bạch gọi đến đón cô đi ăn, cô còn cố ý lưu lại. Người nào đó tối qua nói sẽ theo đuổi cô, đến bây giờ vẫn im ắng.
 
“Xùy” một tiếng, mở tin nhắn thoại ra, ấn nghe.
 
Thiếu nữ xinh đẹp: Cậu mà không trả lời tin nhắn, tớ sẽ qua giết cậu!
 
Thỏ Kỉ Hàm: Đây.

 
Thiếu nữ xinh đẹp: Cái kỷ niệm ‘Kiêu Hãnh và Định Kiến’ hồi thiếu niên của cậu, Thẩm Diệc Bạch?
 
Thỏ Kỉ Hàm: ?
 
Thiếu nữ xinh đẹp: Trước kia Chu Nhiên nói với tớ một lần, nói Thẩm Diệc Bạch đối với cậu không giống người khác. Lúc ấy tớ còn không để ý, gần đây, tần suất hai người xuất hiện cùng nhau hơi nhiều.
 
Thiếu nữ xinh đẹp: Hãy gọi tớ là Holmes Sênh.
 
Thỏ Kỉ Hàm: Lát nữa nói, tớ nhận điện thoại đã.
 
Thiếu nữ xinh đẹp: Có phải là Thẩm Diệc Bạch không? Quay lại coi, anh trai!
 
“Một mình ta ngồi bên gác nhỏ ngoài núi, nghe một đêm sầu tương tư…” Tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang, Lâm Tư Hàm đợi thêm một lúc, chờ hát đến câu cuối cùng mới nhận điện thoại.
 
“Dậy rồi?” Thẩm Diệc Bạch khép văn kiện đã ký tên lại. [ Để đọc chương 24, bạn hãy nhập: jianfei ]
 
Âm thanh trong trẻo vang lên, còn có chút nhu hòa không dễ phát hiện.
 
“A… dậy rồi.” Lâm Tư Hàm liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường.
 
11:45 am, hình như không còn sớm.
 
“Trước kia em dậy rất sớm, ngày thường 8h hơn đã tỉnh rồi.” Lâm Tư Hàm cố gắng cứu vãn hình tượng, tạo ra ấn tượng mình dậy rất sớm.
 
“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch đổi điện thoại qua tay trái, “Đoán em đã tỉnh, tối qua ngủ muộn vì quá hưng phấn?”
 
“…”
 
Biết rõ còn cố hỏi.
 
Giọng nói trong trẻo, Lâm Tư Hàm nói: “Anh đang bận?”
 
Thông qua điện thoại, ngẫu nhiên nghe thấy âm thanh lật giấy từ bên kia.
 
“Ừm, buổi chiều có một hội nghị.” Thẩm Diệc Bạch trực tiếp báo cáo lịch trình.
 
Ngón tay trơn bóng của Lâm Tư Hàm gõ nhẹ lên má, ấn lên ấn xuống, xúc cảm mềm mại, “Nhớ ăn cơm trưa.”
 
“Trợ lý đã đặt cơm.” Thẩm Diệc Bạch nói rảnh rỗi, mở máy tính tìm folder, lại kiểm tra chương trình một lần, xác định không có BUG.
 
“Nhận tin nhắn chưa?” Thẩm Diệc Bạch nói, “Cài đặt giống như anh nói.”
 

Lâm Tư Hàm nhìn tệp tin gửi đến, tìm tệp tin trong điện thoại, nghe âm thanh nhàn nhạt của Thẩm Diệc Bạch, theo sự hướng dẫn của anh, từng bước cài đặt.
 
“Được rồi.” Lâm Tư Hàm nói trong âm thanh còn có chút hưng phấn.
 
“Thử xem.”
 
Một cái APP, tên là Năm tháng của Tiểu Bạch Thỏ Kỉ Hàm, icon của app là một con thỏ trắng đáng yêu, trong ngực ôm kẹo sữa màu hồng.
 
Tò mò mở ra, chờ khởi động, giao diện là ảnh chụp thời cấp ba của Lâm Tư Hàm. Dưới bóng cây long não xanh thắm, ánh nắng tươi đẹp mùa hè xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, chiếu xuống mặt đất, tạo thành từng khoảng sáng. Dưới tầng cây, nữ sinh mặc váy đồng phục trắng, hơi cười lộ ra má lúm đồng tiền.
 
“Sao anh lại có bức ảnh này?” Lâm Tư Hàm kinh ngạc.
 
“Tiếp tục.”
 
Hình ảnh chuyển qua, cũng dưới bóng cây long não, áo đồng phục cùng màu, thay đổi người khác, Thẩm Diệc Bạch lúc đó mặc áo sơ mi đồng phục trắng, giống như lưỡi dao sắc bén, góc cạnh chưa mài thẳng, mang theo hơi lạnh sắc bén.
 
“Anh trước kia không hề cười.” Ba đầu ngón tay của Lâm Tư Hàm xẹt qua màn hình, giữ tấm ảnh lại, “Lạnh đến nỗi gấu Bắc cực cũng chết.”
 
Thẩm Diệc Bạch nghe, khởi động app, nhấn vào icon cà rốt cho thỏ ăn.
 
“Leng keng” âm thanh tiếng nước rơi, app nhắc nhở Tiểu Bạch đã ngoan ngoãn ăn cơm.
 
“Cái app này là do anh làm?” Lâm Tư Hàm ấn vào icon màu hồng trong mục của Thẩm Diệc Bạch. Lịch trình cả ngày được đánh dấu một cách kỹ càng.
 
“Ừm.”
 
“Khi nào?”
 
Chương trình tinh vi như thế này, từ chi tiết nhỏ có thể thấy, tốn không ít tâm tư.
 
“Tối hôm qua.” Thẩm Diệc Bạch trả lời đúng sự thật.
 
“Cho nên, tối qua anh cũng không ngủ?”
 
“Ừm, tiện cho em lúc nào cũng có thể kiểm tra lịch trình.”
 
Lâm Tư Hàm chưa bao giờ nghĩ tới, một người đàn ông cao lãnh đến như thế, thì ra lúc nghiêm túc lên lại có dáng vẻ thế này.
 
Nhàm chán đến dọa người.
 
Này, còn chưa có theo đuổi được đó.

 Chương 24: Tiểu Bạch Theo Đuổi Thỏ Trắng


Mở hình ảnh trong app ra, phóng to, phần ăn đơn giản, cùng với canh trứng tảo tía.


Lâm Tư Hàm: “Giữa trưa ăn cái này?”


So với tưởng tượng của cô hoàn toàn không giống nhau.


“Trò chơi chuẩn bị thử nghiệm công khai, gần đây sẽ rất bận, bộ phận kỹ thuật còn đang không ngừng thử nghiệm.”


Lâm Tư Hàm vừa nghe, vừa viết lịch trình của chính mình. Trong màn hình lớn, một bên phải một bên trái, một dày một ít, bên dày đặc chính là của Thẩm Diệc Bạch, bên thưa thớt là của Lâm Tư Hàm.


“Hôm nay em không bận.” Viết xong lịch trình, Lâm Tư Hàm kết luận.


“Nhìn thấy rồi.” Thẩm Diệc Bạch nhìn app.


“Cái này là cái gì?” Ngón tay Lâm Tư Hàm ấn vào chú thỏ nhỏ nhảy nhảy ở góc trái màn hình hỏi.


“À! Giống như trò chơi chăm sóc, con thỏ sẽ từ từ lớn lên.”


“Làm sao để lớn lên?”


“Kiên trì điểm danh, đến buổi tối hệ thống sẽ tự sinh ra cà rốt, chạm vào cho ăn là được.” Thẩm Diệc Bạch mấy miếng giải quyết xong cơm trưa.


Trợ lý tiến vào, thu dọn mặt bàn, chuẩn bị tài liệu cần cho hội nghị buổi chiều.


“Đợi một chút.”


Tiếng nói chuyện rất nhỏ, tốc độ nói rất nhanh. Lâm Tư Hàm nín thở cố gắng nghe, quá nhiều từ ngữ chuyên ngành khiến cho cô không thể không từ bỏ ý định nghe tiếp.


“Bọn anh lại nói cái gì vậy?” Lâm Tư Hàm tiếp tục chủ đề.


“Vấn đề tối ưu hóa.” Thẩm Diệc Bạch nhấn mở tệp tim, tìm đọc tài liệu, ngẫu nhiên nói chuyện với trợ lý mấy câu.


“Anh làm việc tiếp đi, em tắt máy nha, muốn đi ăn cơm.” Nhấp khóe miệng, Lâm Tư Hàm không nỡ mà ngắt điện thoại.


Trợ lý đứng ở một bên chờ đại Boss lên tiếng, khi mới tiến vào, quả thật không thể tin vào hai mắt của mình, đây là Thẩm tổng Thẩm Diệc Bạch ít nói ít cười, lạnh lùng vô tình của bọn họ đó sao, Thẩm tổng nhà bọn họ từ khi nào nói chuyện dịu dàng đến thế, dễ nói chuyện như thế..... Cũng không biết người bên kia điện thoại là thần thánh phương nào, mặc kệ là yêu ma hay là quỷ quái, đều cầu nguyện lát nữa sẽ được nhờ phúc chút, đợi lát nữa tìm ra vấn đề của chương trình nhanh chóng chút, Thẩm Diệc Bạch sẽ không tăng ca. Anh tăng ca, người làm trợ lý khẳng định cũng phải tăng ca theo.


Trong lòng trợ lý nhắc mãi: Mau chóng tìm ra lỗi chương trình, Thẩm Diệc Bạch không tăng ca!


Đang là giữa trưa, những tấm gương bên ngoài tòa nhà cao ốc phản lại ánh sáng gay gắt, tô thêm đường nét lạnh lùng của người đàn ông đang cúi đầu mặt mày đều nhiễm ý cười thấp giọng nói chuyện điện thoại trong văn phòng.


Ngắt điện thoại, Thẩm Diệc Bạch cầm điện thoại, ngón trỏ xoẹt qua icon con thỏ của app trên màn hình, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”


“Chương trình thử nghiệm xuất hiện BUG. Vốn dĩ thủ vệ tuần tra trong game thiết lập đi theo lộ tuyến cố định trong bản đồ, đột nhiên không điều khiển được, bắt đầu công kích các tài khoản thử nghiệm game. Người chơi còn thường có hiện tượng đột nhiên bị out.”


BUG này không phải là một vấn đề nhỏ, nếu không nhanh chóng xóa bỏ bản chương trình hoàn thiện, tiền tổn thất là nhỏ, một khi không thể công bố bản beta đúng hạn thì....


Thẩm Diệc Bạch nhíu mày, “Đi xem.”


Trợ lý nhanh chóng đi theo phía sau, vừa đi vừa nhìn Thẩm Diệc Bạch cởi nút tay áo sơ mi, cố gắng báo cáo tỉ mỉ tình hình.


Tới bộ phận kỹ thuật, cách cửa kính mờ, nhìn thấy lập trình viên lo lắng sốt ruột đang vội vàng chạy tới chạy lui để tìm BUG, là biết tình hình nghiêm trọng như thế nào.


Thẩm Diệc Bạch xoắn tay áo, lộ ra một đoạn cánh tay, đi tới.


Tổ trưởng tổ Khai Thác căng thẳng tinh thần, ánh mắt dính chặt trên màn hình, nhìn số liệu màu trắng không ngừng nhảy trên màn hình, giọt mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên thái dương chảy xuống dưới.





Điều hòa trong phòng mở rất thấp, khí lạnh từ lòng bàn chân thoát ra, không khí nặng nề hít thở không thông, tất cả lập trình viên đều đang hết sức khắc phục BUG.


Tay Thẩm Diệc Bạch vỗ vai tổ trưởng tổ Khai Thác, nói, “Không có chuyện gì, để tôi xem.”


“Thẩm tổng.” Tổ trưởng tổ Khai Thác giật mình, ghế dựa cũng theo đó mà đẩy ra sau một đoạn ngắn.


“Vất vả rồi.” Thẩm Diệc Bạch ngồi xuống.


Âm thanh gõ bàn phím của tổ kỹ thuật giảm dần. Tất cả lập trình viên đều không hẹn mà cùng nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên ghế của tổ trưởng tổ Khai thác kia.


Thẩm Diệc Bạch, hào quang trên người anh quá nhiều, tốt nghiệp đại học Stanford, trong lúc học thành tích vô cùng tốt, nhờ ánh mắt nhạy bén, đầu tư thị trường chứng khoán kiếm được không ít tiền, sau khi tốt nghiệp đại học về nước sáng lập ra công ty khoa học kỹ thuật B.S, quản lý từ xa, B.S từ một công ty khoa học kỹ thuật nhỏ không ai biết đến từng bước phát triển đến hôm nay, chỉ có bốn năm phát triển ngắn ngủi. Mỗi năm đều có không ít những du học sinh Trung Quốc ưu tú được Thẩm Diệc Bạch mời từ nước ngoài về, một B.S nho nhỏ, tập hợp những bộ óc sáng tạo hàng đầu thế giới.


Đây đều là tin bát quái mà họ nghe ngóng được, từ khi B.S thành lập đến nay, tổng cộng bốn năm, bốn năm Thẩm Diệc Bạch chưa từng xuất hiện ở công ty.


Những lập trình viên kỳ cựu gắn bó với B.S từ khi thành lập đến nay trong lòng kích động, cùng chung thời khắc hoạn nạn. Thẩm Diệc Bạch vừa tới cũng không trách cứ chương trình xảy ra vấn đề, mà lựa chọn tâm bình khí hòa cũng bọn họ tìm BUG, nếu như nhớ không lầm, đại Boss của bọn họ, đại học theo chuyên ngành kinh tế.


“Mọi người cố lên!” Trong phòng yên lặng, không biết ai đã mở miệng trước, trong lúc nhất thời từng đợt âm thanh cổ vũ vang lên.


Luận về kinh nghiệm, bọn họ những sinh viên tốt nghiệp khoa công nghệ thông tin trường đại học danh tiếng rõ ràng phong phú hơn Thẩm Diệc Bạch rất nhiều, những lập trình viên mang theo ánh mắt hiếu kỳ và tâm thái không chịu thua một lần nữa cầm lấy bàn phím máy tính, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực sửa chữa BUG.


Thời gian trôi qua từng phút, tất cả mọi người trong phòng đều lấy ra hai mươi phần tập trung kiểm tra hàng loạt số liệu.


Âm thanh tiếng nước rơi trong veo, đây là âm thanh Thẩm Diệc Bạch cài đặt riêng cho tin nhắn của Lâm Tư Hàm. Mọi người đều nghe thấy, nhưng không có tâm tư đi tìm nơi phát ra âm thanh.


Vẫn còn đang sửa BUG.


Tay gõ bàn phím của Thẩm Diệc Bạch ngừng lại, ngón tay thon dài khẽ bóp ấn đường, trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Tư Hàm. Điện thoại vừa nối, ngón tay thon dài tiếp tục linh hoạt gõ bàn phím tĩnh điện.


“Em chỉ là nhắc nhở anh có hội nghị.” Chủ yếu là do Lâm Tư Hàm quá chán, trong lòng lại rất vui mừng, thường muốn nói chuyện với Thẩm Diệc Bạch, dính người giống như Tiểu Thập Tam.


“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch trả lời, “Thư ký?”


“Em là thư ký cho anh, anh có trả tiền em không?” Lâm Tư Hàm nghiêm túc hỏi.


“Không phải là em nên phát tiền lương cho anh sao?”


“A?”


“Sau khi theo đuổi được em.” Thẩm Diệc Bạch cố tình đè thấp giọng nói, “Anh là của em.”


Anh là của em, tất cả của tất cả, toàn bộ của toàn bộ, đều là của em.


“Bây giờ chưa tính, còn chưa theo đuổi được.” Lâm Tư Hàm âm thầm che mặt. Cô diễn không ít phim thanh xuân thần tượng ngọt sủng, rõ ràng đối với những đoạn ngọt ngào đó ở trong phim đều không có phản ứng gì cả. Nhưng cho dù Thẩm Diệc Bạch cho cô ăn bánh màn thầu trắng, cô cũng cảm thấy đó là bánh màn thầu trắng ngon nhất trên đời này.....


“Ừm, đang cố gắng.”


Tất cả bộ phận kỹ thuật đều đang bận rộn, hiếm có người chú ý đến động tĩnh bên này. Đạo đức nghề nghiệp cũng không cho phép họ nhìn lén sự riêng tư của người khác.


“Bây giờ anh đang bận cái gì?” Lâm Tư Hàm thực thi quyền tra hỏi của mình, xem có đúng như những gì đã ghi trên lịch trình hay không.


“Vận hành trò chơi xảy ra vấn đề, bây giờ còn đang sửa chữa BUG.”


“Có phải lúc nãy anh gọi điện cho em cũng là đang nói về cái này?”





“Ừm.”


Lúc trưa gọi điện là khoảng 12h, đúng giờ ăn trưa, khắc phục BUG khẳng định không phải chuyện của một mình anh. Lâm Tư Hàm nghĩ đi đến tủ Tivi, mở ngăn dùng để đựng những tờ giấy nhỏ ra, lật đến tờ giấy quảng cáo quán cơm mà mình thường đặt, “Thẩm tổng, anh không sợ bị khiếu nại sao?”


“Khiếu nại?” Thẩm Diệc Bạch nhắc lại hai từ này, khó hiểu.


Đại ngộ nhân viên ở B.S được người trong giới công nhận, mỗi năm thông báo tuyển dụng có không ít sinh viên mới tốt nghiệp muốn chen chân vào.


“Hà khắc với công nhân, những nhân viên kỹ thuật làm cùng anh tám chín phần là chưa được ăn.” Lâm Tư Hàm phân tích đạo lý vô cùng rõ ràng.


Thẩm Diệc Bạch nghe xong, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, ngón tay thon dài nhéo mi tâm, là anh sơ suất.


Sắp 14:30 rồi.


“Anh đi họp đi, em đặt cơm hộp cho mọi người.” Lâm Tư Hàm nhẹ nhàng nói.


Thẩm Diệc Bạch đứng dậy, nói với mấy người bộ phận kỹ thuật, “Hãy nghỉ ngơi trước đã, đã đặt cơm hộp, vất vả rồi.”


Tất cả người bộ phận kỹ thuật còn chưa kịp phản ứng lại, bọn họ tăng ca bữa đói bữa no là chuyện thường tình, đãi ngộ của B.S quả thật rất tốt, rất ít khi bắt nhân viên tăng ca, phúc lợi lại nhiều. Nhưng gần đây chuẩn bị công bố bản beta của game mới, còn rất nhiều công việc chưa hoàn thành, lại xuất hiện BUG như vậy, tất cả mọi người đều mặc nhận tăng ca chạy đua với thời gian, hy vọng nhanh chóng sửa chữa số liệu của chương trình.


“Vẫn là mau chóng tìm ra vấn đề quan trọng hơn.” Một lập trình viên trẻ mới đến B.S sau khi cân nhắc lợi hại, dứt khoát từ bỏ nghỉ ngơi, lại cắm đầu vào số liệu.


Ngực Thẩm Diệc Bạch hơi nóng, nói với giám đốc hạng mục tổ đội: “Lát nữa cơm hộp tới, cậu dẫn người ra lấy.”


Lâm Tư Hàm đối với việc đặt những hộp cơm rực rỡ sắc màu kia, rơi vào rối rắm, cuối cùng dứt khoát đơn giản gọi toàn bộ, mỗi cửa hàng đều gọi mấy phần.


Chủ quán may mắn được cô đặt đồ ăn, đều cảm thấy như trên trời rơi xuống một miếng bánh. Đơn đặt hàng gấp này vượt qua tất cả các đơn đặt hàng trước, mức tiền nhiều số lượng cũng nhiều.


Đặt đơn xong, Lâm Tư Hàm ngồi xếp bằng bên cửa sổ, không ngừng ấn vào app Năm tháng của Tiểu Bạch Thỏ Kỉ Hàm, đổi giao diện tới lui. Giao diện còn có một mục lưu trữ tất cả các tác phẩm của cô từ khi xuất đạo đến giờ, từ phim truyền hình cho đến đến phỏng vấn, từ quảng cáo cho đến ảnh chụp trên phố, hầu như đều ở trong mục này, sắp xếp theo trình tự thời gian.


Mỗi một bức ảnh, mỗi một đoạn quảng cáo, mỗi một bộ phim..... đều chứng kiến sự trưởng thành của cô.


Đã muốn đầu hàng rồi, gục ngã trước Thẩm Diệc Bạch.


“Tan họp.” Thẩm Diệc Bạch hơi nâng cánh tay, lại nhìn thời gian, nói với trợ lý cùng mình đi tới bộ phận kỹ thuật.


Trợ lý xoa xoa mồ hôi trên trán, thu thập văn kiện trên bàn, tắt máy chiếu ôm một chồng văn kiện, nhanh chóng đuổi kịp Thẩm Diệc Bạch bước vào thang máy.


Buổi họp ngắn nửa tiếng trong kế hoạch ban đầu, bị Thẩm Diệc Bạch cứng rắn rút xuống còn 15 phút, chọn những điểm tối quan trọng, cố ý nhấn mạnh thời gian thử nghiệm của bản thử nghiệm beta sẽ không đổi.


Cho dù trong lòng trợ lý cất chứa ngàn vạn sự không chắc chắn cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Anh cảm thấy Thẩm Diệc Bạch còn quá trẻ tuổi, nhưng những phương diện khác lại không thể không bội phục người thanh niên trẻ này.


Tới bộ phận kỹ thuật, bên trong tỏa ra mùi thơm của các loại đồ ăn.


Thẩm Diệc Bạch đẩy cửa đi vào, rõ ràng hơi nhíu mày một chút, B.S không có quy định rõ ràng nhân viên có thể ăn đồ ăn vặt trong giờ làm việc hay không, trong công ty không có nhiều quy định bất thành văn như vậy, nhưng chỉ nhìn tình huống này vẫn làm cho người có bệnh sạch sẽ nhẹ như Thẩm Diệc Bạch cảm thấy không quen.


Trên bàn làm việc rộng rãi sạch sẽ màu trắng, bày ra đủ các loại đồ ăn đóng hộp, từ mì đến hoành thánh, từ đồ chiên đến các loại điểm tâm Trung Quốc, cái gì cần cũng có.


Không khí cũng không còn nghiêm trọng như lúc nãy.


Một lập trình viên trẻ giơ hộp cánh gà nướng lên, đọc hàng chữ khải màu đen trên thông tin đặt hàng, “Tiểu Bạch theo đuổi Thỏ Trắng? Ai vậy?”


Một lập trình viên đang ăn mỳ lặp lại một lần, “Tiểu Bạch? Công ty chúng ta có người này sao?”


“Không có đi, rất ít người có chữ “Bạch” này.” Một lập trình viên đột nhiên nhớ đến cái gì đó, tay phải nắm lại đấm vào bàn tay trái, tựa như phát hiện ra châu lục mới nói: “Thẩm tổng của chúng ta, Thẩm Diệc Bạch! Tiểu Bạch!”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.