Kẹp

Chương 4: (Gọi chồng) (H)



Ban đầu Nguyễn Lương cũng không nghe lời, khi cuối cùng cậu cũng ý thức được Phó Hiệu Chu thật sự nghiêm túc muốn nhốt cậu ở nơi không thấy ánh mặt trời này thì cậu bắt đầu yếu thế, không ngừng nói với Phó Hiệu Chu là mình sẽ không chạy nữa, sẽ ngoan ngoãn nghe lời, áp đầu lên ngực Phó Hiệu Chu, như mèo con cẩn thận lấy lòng, như là chỉ cần vuốt ve mấy cái nó sẽ kêu to cọ vào tay bạn, tiếc là Phó Hiệu Chu không hề để mình mắc bẫy.

Nguyễn Lương dần im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Phó Hiệu Chu, không nói một lời, lấy im lặng để chống đối. Phó Hiệu Chu đưa thức ăn cho cậu, cậu cũng chỉ ăn một chút, không ăn hết.

Nhưng Phó Hiệu Chu luôn có cách để cậu nghe lời.

Dường như Nguyễn Lương rất sợ tối, nhất là khi cậu gọi Phó Hiệu Chu thế nào, Phó Hiệu Chu cũng không trả lời cậu, cậu chỉ biết hốt hoảng.

Hôm nay trời tối Phó Hiệu Chu về hơi muộn, Nguyễn Lương lại không phối hợp ăn cơm, chỉ ăn một chút.

Anh đeo miếng vải đen cho Nguyễn Lương, mở dây xích trên cổ tay, đổi thành còng tay, còng hai tay Nguyễn Lương ra sau lưng, không thể nhúc nhích.

Vốn tưởng đây là toàn bộ hình phạt, Phó Hiệu Chu lại đột nhiên nói công ty có việc phải ra ngoài một chuyến, anh vỗ nhẹ lên gò má Nguyễn Lường, nói cậu ở nhà ngoan ngoãn nghe lời, sau đó không đợi Nguyễn Lương đáp lại đã ra cửa.

Nguyễn Lương nghe được tiếng đóng cửa, chậm chạp gọi một câu “Phó Hiệu Chu?”

Không ai trả lời.

Cậu ngồi trên giường quơ quơ chân, không cẩn thận đá phải ván giường, không hoảng hốt, cậu ngẩng đầu miệng hơi hé như rất mơ hồ.

Một lúc sau cậu lại gọi một tiếng Phó Hiệu Chu, vẫn không ai trả lời như cũ.

Như là thật sự bỏ đi.

Thời gian này Nguyễn Lương gầy đi, cằm nhọn hoắt, đôi môi cũng tái nhợt, miếng vải đen che mắt càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, cổ chân trái còn khóa cùm, dây xích đen nhánh lạnh như băng rơi trên sàn nhà, cổ chân mảnh khảnh trắng nõn bị đè lên đỏ ửng.

“Phó Hiệu Chu…”

Cậu lại kêu lên, lần này giọng nói có hơi lớn một chút.

Căn phòng lớn như vậy chỉ có một mình cậu, bóng tối bao phủ khắp nơi, Nguyễn Lương như nghe thấy tiếng động vang lên từ trên tầng. Cậu không biết trên tầng có người hay không, Phó Hiệu Chu nói cậu không nên tò mò, chỉ cần cậu hỏi một câu liên quan tới chuyện của người khác, Phó Hiệu Chu sẽ rất tức giận, sau đó sẽ không dịu dàng với cậu. Nhưng cậu luôn cảm giác mình có thể nghe được âm thanh, kì quái, sột soạt.

“Phó Hiệu Chu… Phó Hiệu Chu…” Giọng của Nguyễn Lương dần nhỏ xuống, vài tiếng gần như nỉ non, hơi run rẩy, mang theo chút sợ sệt.

Có lẽ người kia đã đi xa, đi ra hành lang, lái xe tới nơi khác.

Nguyễn Lương cúi đầu, nức nở gọi tên người đàn ông đó. Bị nhốt ở đây nhiều ngày như vậy, tinh thần của cậu vô cùng yếu ớt, rất nhiều tâm tình tiêu cực gần như nuốt lấy cậu, cuối cùng cậu không nhịn được, như sụp đổ mà gào khóc.

Tại sao có thể thật sự bỏ cậu lại chứ.

Nguyễn Lương khóc lớn, tiếng nức nở rất nặng, như vô cùng uất ức.

Đột nhiên cảm giác có cánh tay ôm lấy mình, còng tay được mở ra, ngay lúc hai tay được giải thoát, Nguyễn Lương lập tức nắm chặt cánh tay người trước mặt.

Ngay cả miếng vải đen cũng không tháo xuống, giữ lấy người kia trước, như là sợ người kia nhân lúc mình không chú ý chạy mất, biến mất, không bao giờ tìm được nữa.

Miếng vải đen được nhẹ nhàng gỡ xuống, Phó Hiệu Chu hôn lên khóe mắt ướt át của Nguyễn Lương, dùng giọng thân mật hỏi: “Sao lại khóc?” Biết rõ còn hỏi.

Nguyễn Lương rũ mắt xuống, vốn không muốn trả lời rồi lại như nghĩ đến cái gì, cậu nắm chặt ống tay áo của người kia, lắc đầu nói: “Không khóc.”

Phó Hiệu Chu dùng ngón cái lau khóe mắt cậu, đưa lưỡi ra liếm một chút, đôi mắt sâu thẳm, thấy đôi mắt trốn tránh của Nguyễn Lương, anh nhẹ nhàng cười: “Sao lại không khóc?”

Nguyễn Lương lắc đầu, cúi đầu nói: “Em ngoan ngoãn nghe lời, không khóc.” Sau đó lại lặng lẽ hạ thấp đầu. “Đừng phạt em…”

Phó Hiệu Chu ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Lương, đan mười ngón tay với cậu: “Sợ sao?”

Nguyễn Lương mím môi không nói lời nào.

“Vậy sao không ăn cơm?”

Nguyễn Lương hơi khựng lại, nhưng vẫn nói thật: “Anh về muộn… em hết đói bụng rồi.” Nửa câu sau là Nguyễn Lương do dự bổ sung vào.

Phó Hiệu Chu đã hiểu, đây là Nguyễn Lương trách anh về muộn. Anh khoác tay lên bả vai Nguyễn Lương, xoa xoa mái tóc cậu. “Xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Nguyễn Lương quay đầu, như không nghe rõ.

Phó Hiệu Chu lặp lại câu “Xin lỗi” lần nữa, anh cúi đầu hôn lên môi Nguyễn Lương, đầu lưỡi tiến vào, dịu dàng xâm lược.

Nguyễn Lương đắm chìm, cho đến khi Phó Hiệu Chu liếm môi cậu nói “Sau này sẽ cố gắng về sớm một chút”, cậu mới mở mắt ra, như là nói ‘Em tin, anh đừng gạt em’.

Một lát sau, Nguyễn Lương hỏi: “Vừa rồi anh ở trong phòng sao?”

Phó Hiệu Chu không trả lời.

“Ở trong phòng cũng không đáp lại em.” Nguyễn Lương đưa tay đè chặt miếng vải đen trong tay Phó Hiệu Chu, như sợ hãi, không dám đối mắt với Phó Hiệu Chu, cũng không dám hỏi anh tại sao, lông mi cũng run rẩy.

Phó Hiệu Chu vẫn nhìn nhưng không trả lời cậu.

Tàn nhẫn như vậy.

Phó Hiệu Chu kéo Nguyễn Lương vào trong lòng, Nguyễn Lương ngoan ngoãn tới gần, Phó Hiệu Chu cảm thấy trong lòng vô cùng mềm mại.

Người này là của anh, chỉ có thể để anh nhìn thấy, anh chạm vào, anh xâm phạm.

Đêm nay Phó Hiệu Chu rất dịu dàng, tháo ống khóa của Nguyễn Lương ra, từ từ khuếch trương, đè người lên giường không ngừng tiến vào. Nguyễn Lương không nhịn được muốn bắn, anh cũng không ngăn cản, còn cho Nguyễn Lương một ngụm.

Nguyễn Lương đã bắn hai lần, dương v*t mềm nhũn, mỗi lần Phó Hiệu Chu đi vào, nó cũng đong đưa theo.

Mông bị nắn đau, Nguyễn Lương khẽ rên một tiếng, gọi tên của Phó Hiệu Chu.

Phó Hiệu Chu cũng không đáp lại, hôn lên lên Nguyễn Lương. “Gọi khác đi, hử? Gọi một tiếng.”

Dạo đầu dịu dàng vừa rồi như là giả tưởng, Nguyễn Lương lại bị mê hoặc, cậu lắc đầu nói “Không muốn”.

Giọng cậu mềm đi, mang theo tình dục, hoàn toàn không có sức thuyết phúc, cũng không kiên quyết, ngược lại lại như muốn nhưng ngại, khiến cho Phó Hiệu Chu cắm vào ác hơn, dương v*t lớn đâm sâu vào trong, Nguyễn Lương kêu thành tiếng, mồ hôi và nước miếng cùng nhau run rẩy rơi xuống.

“Ngoan, gọi một tiếng, nghe lời.” Phó Hiệu Chu dán lên lỗ tai cậu nói chuyện, giọng nói cuốn hút, âm cuối kéo dài, như đang dụ dỗ.

Nguyễn Lương bị cắm đến chảy nước, nơi kia ướt đẫm, cậu cảm thấy mông mình dinh dính, hơi nhột, cậu giãy dụa mấy cái, lại bị Phó Hiệu Chu đánh mạnh vào mông.

Nguyễn Lương nghẹn ngào một tiếng, nước mắt rơi lên cổ Phó Hiệu Chu, chân không ngừng bám lên eo đối phương, cậu siết chặt, giọng nói mềm nhũn: “Không gọi, ưm, nhột…”

“Nhột ở đâu?” Phó Hiệu Chu chậm lại, dương v*t chậm lại, cảm nhận dũng đạo đẩy mình ra từng chút một.

“Ưm… không biết.” Nguyễn Lương không nhịn được hơi xoay mông muốn vật kia đi sâu vào, không để rơi ra.

“Không biết?” Phó Hiệu Chu khẽ rên một tiếng, bấm lấy mông cậu đẩy vào trong. “Có phải nơi này nhột không?”

Nguyễn Lương lắc đầu: “Không phải, mông… sâu một chút.”

Phó Hiệu Chu nghe vậy lập tức cắn lên đầu v* sưng đỏ của cậu, liếm qua lại, đè lên bả vai Nguyễn Lương đi sâu vào.

Hai túi thịt vỗ lên mông, Nguyễn Lương cảm thấy cảm giác ngứa ngáy đó giảm đi một chút. Nước bôi trơn chảy ra quá nhiều, không một sợi lông nào không ẩm ướt, tất nhiên sẽ cảm thấy nhột.

Phó Hiệu Chu hỏi cậu có dâm đãng không, cậu không lên tiếng.

Phó Hiệu Chu không buông tha cho cậu, nhanh chóng ra vào gần mười cái, anh cắn lỗ tai Nguyễn Lương: “Thật dâm, bị làm thành như vậy còn muốn sâu hơn một chút.”

Nguyễn Lương không khống chế được tiếng ngâm của mình, chân cũng mềm xuống, không ngừng đong đưa theo động tác của Phó Hiệu Chu.

“Nhanh gọi một tiếng.” Phó Hiệu Chu đè lên bụng Nguyễn Lương, từ từ nắn, Nguyễn Lương cảm thấy nơi đó chua xót, dương v*t vừa đau vừa thoải mái, lại run rẩy chảy nước.

“Gọi gì chứ…” Nguyễn Lương nhẹ hỏi, giả ngốc.

“Gọi gì sao?” Phó Hiệu Chu dùng sức đỡ lấy. “Em nói gọi gì?”

Nguyễn Lương ‘a’ một tiếng không dám hỏi, Phó Hiệu Chu rút dương v*t ra, đặt lên của cậu, để hai cái chăm sóc lẫn nhau.

Nguyễn Lương thích đến chảy nước mắt, mơ hồ nói: “Sai rồi… ông xã, đâm vào đâm vào.”

Phó Hiệu Chu lại hướng dẫn cậu: “Đâm vào đâu, muốn ông xã đâm vào đâu?”

Nguyễn Lương ngơ ngác, sợ hãi gọi ‘ông xã’ rồi ngừng lại. Không hiểu mình đã nghe lời gọi rồi, sao còn không tha cho cậu.

“Ngoan.” Phó Hiệu Chu duỗi tay vào trong miệng cậu trêu chọc, nước miếng rỉ ra, chảy tới cằm: “Nói xem đâm vào đâu, anh sẽ cắm vào.”

“Mông…”

“Ở đâu của mông?”

Nguyễn Lương ôm lấy Phó Hiệu Chu, cọ lên cổ anh, cuối cùng mới rầu rĩ nói một tiếng: “Lỗ đít… muốn đâm lỗ đít.”

Phó Hiệu Chu đưa một ngón tay xuống trêu chọc. “Nguyễn Nguyễn ngoan quá, hiện tại ông xã đâm vào, làm em đến chảy nước.”

Nguyễn Lương không muốn nghe, dâm đãng như vậy, từ khi bị nhốt trong căn phòng này, Phó Hiệu Chu trở nên thích nói mấy lời thô tục, còn ép cậu nói theo.

Sau khi Phó Hiệu Chu lại cắm vào, di chuyển càng nhanh, Nguyễn Lương liên tục gọi vài tiếng ‘ông xã’, anh mới dần chậm lại: “Sao vậy? Không phải muốn ông xã cắm vào sao?”

“Không chịu nổi, chậm một chút…”

Phó Hiệu Chu hôn lên gò má Nguyễn Lương, đáp một tiếng mới từ từ di chuyển, cho đến lúc khiến Nguyễn Lương bắn ra, Phó Hiệu Chu cũng bắn ra theo.

Đây là một đêm dịu dàng nhất, đến sau này mỗi lần nghĩ tới Nguyễn Lương cũng sẽ nhung nhớ.

Sau đó Phó Hiệu Chu ôm cậu ngủ, chân hai người quấn lấy nhau. Chân của Nguyễn Lương luôn rất lạnh, cậu luôn tự động tìm kiếm nguồn nhiệt, đến gần Phó Hiệu Chu. Phó Hiệu Chu sẽ kẹp lấy chân cậu, ủ ấm cho cậu.

Nguyễn Lương đã rất buồn ngủ, tiếng nói chuyện cũng trở nên mơ hồ: “Không muốn không thấy…”

“Sợ tối như vậy?”

Nguyễn Lương đã muốn ngủ, chỉ nói nửa câu: “Không phải…”

Phó Hiệu Chu sờ gò má cậu, thở vào lỗ tai cậu. Có lẽ là thấy nhột, Nguyễn Lương tránh ra lại dán tới, dán càng chặt hơn.

Phó Hiệu Chu cười, kéo cậu vào trong lòng, lẩm bẩm: “Sa lưới.”

Là chính em đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.