Helena nhìn qua Jade, vào những lúc như thế này, người cô tin cậy nhất chính là Jade; mà thật ra, chua chát thay, ngoài cậu ấy, cô làm gì còn ai để tin cơ chứ. Jade trầm ngâm một lát rồi chầm chậm lên tiếng.
– Theo như phán đoán lúc trước của chúng ta thì mỗi cánh cửa biểu trưng cho một hành tinh, và biểu tượng này cũng tương thích với những cạm bẫy bên trong mỗi căn phòng kia. Nhưng hiểu biểu tượng không có nghĩa là đã biết cách hóa giải cạm bẫy cũng như tìm được đường ra. Đó là chưa kể tới việc chúng ta đoán sai ý nghĩa những biểu tượng này. Vừa rồi chúng ta thoát ra được, một phần rất lớn là nhờ may mắn nữa.
Helena gật đầu tán thành ý kiến của Jade. Bây giờ họ phải dựa vào suy đoán mà tìm ra cửa sinh trong chín cánh cửa trước mặt này, nhưng khó ở chỗ họ không có một căn cứ, một cơ sở gì cho những lập luận tiếp sau. Nếu có cơ sở để chắc chắn đâu là cơ hội, con người chẳng bao giờ biết thế nào là đớn đau, mất mát! Có lẽ, chỉ có kẻ tạo lập ra lâu đài này mới nắm vững nguyên lý hoạt động của từng căn phòng, kể cả mê cung này hay những căn phòng khác trong lâu đài mà Helena và Jade chưa đặt chân đến. Helena nghiêng đầu, cô nghe thấy văng vẳng tiếng nhạc, tiếng nói cười. Sau cuộc chiến, có lẽ lũ ma cà rồng đã quay trở lại với bữa tiệc máu của chúng. Jade lại lên tiếng.
– Thực ra không phải chín, vì chúng ta đã loại được hai cánh cửa rồi, chỉ còn bảy lựa chọn thôi.
Họ đã hiểu nhau đến mức dù Helena không hỏi nhưng Jade cũng biết nỗi băn khoăn trong lòng cô. Helena nhìn Jade, trán cậu ướt đẫm mồ hôi, đôi môi nhợt nhạt, nước da đang tái dần đi. Thời gian của hai người lưu lại nơi này quả thực không còn nhiều nữa. Phải làm sao đây?
– Chúng ta thử xét ý nghĩa của từng hành tinh rồi làm phép loại trừ xem sao?
– Liệu chúng ta có đủ khả năng liên tưởng giữa vị thần truyền thông tin với một ma cà rồng không? – Jade trầm ngâm. – Đó là biểu tượng chỉ tốc độ di chuyển của hai sự vật, nhưng với những biểu tượng khác, mối liên hệ chắc chắn không giống như vậy.
Giọng Jade lộ rõ vẻ yếu ớt, môi và nước da bắt đầu tái nhợt. Helena bắt đầu cảm thấy hoảng. Cuộc sống có tình thương yêu đưa con người đến một cảm xúc rất lạ; có thể họ không sợ chết, nhưng lại không bao giờ đủ dũng khí để chấp nhận rồi người thân của mình không còn quyền được sống nữa! Cô nói như gào.
– Không ổn rồi, Jade, thuốc cầm chất độc đang mất dần tác dụng, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi.
– Ừ, tôi nghĩ xem nên làm thế nào?
Jade hơi lảo đảo, Helena vội đỡ lấy cậu.
– Nếu máu của con mồi chảy vào một chiếc bình nào đó thì chắc chắn ở sáu trong bảy cửa kia đều có một thứ bẫy tương tự cái hố vừa rồi tôi suýt rơi vào.
Jade lắc đầu, cố giữ tâm trí được tỉnh táo để có thể suy luận một cách mạch lạc. Nhưng trước mắt cậu, những cánh cửa dường như đang xoay tròn, đất dưới chân cũng rùng rùng chuyển động. Jade bíu chặt vào cánh tay Helena, thở những hơi thật dài và sâu. Mặt đất vẫn không ngừng rung chuyển, những cánh cửa vẫn quay mòng mòng quanh cậu. Helena hốt hoảng đỡ Jade ngồi xuống, tay nắm chặt tay bạn. Cô vội vã rắc thêm thuốc lên vết rắn cắn trên chân Jade, nhưng chính bản thân cô cũng biết, dù rắc bao nhiêu thuốc thì tác dụng kìm hãm cũng chỉ vậy mà thôi, không thể kéo dài mãi ra được. Làm cách nào chọn được đúng cửa sinh đây?
– Chúng ta quay lại cánh cửa dẫn ta vào căn phòng này. Để tôi ra đó giết chết hết bọn chúng rồi đưa cậu lên mặt đất.
Khuôn mặt Helena lộ rõ quyết tâm phải chiến đấu bằng mọi giá để đưa Jade ra khỏi đây. Nếu phải chết trên đoạn đường tìm lối thoát cho người mình thương yêu, có lẽ vẫn sẽ dễ đón nhận hơn là ngồi và đợi chờ phút giây cuối cùng đến với họ. Jade níu cánh tay cô, lắc nhè nhẹ.
– Đừng… – Jade hổn hển. – Bọn chúng quá đông, quá mạnh, một mình cậu không phải là đối thủ đâu, nghe tôi, đừng lao vào cửa tử đó.
– Nhưng chúng ta không thể ngồi đây bó tay chịu chết được!
Helena hét lên. Bao nhiêu năm lăn lộn chiến đấu, trải qua quá nhiều lằn ranh sinh tử, nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực như lúc này. Cô muốn lao ra, vung thanh Hắc Diện Thạch quyết chiến với chúng, mở đường máu thoát ra khỏi nơi tối tăm đáng nguyền rủa này.
– Tôi… tôi… nghĩ…
– Hả? – Helena ghé sát tai vào miệng Jade, cậu nói quá nhỏ và đứt quãng khiến cô không nghe rõ.
– Earth…
Jade chưa kịp nói hết câu thì đã lịm đi. Helena nhìn Jade đang tím ngắt trong vòng tay mình, cô nghiến răng đầy căm phẫn. Điều cô mong muốn nhất lúc này là phá tan lâu đài dưới đất này, là băm vằm lũ ma cà rồng kia thành ngàn vạn mảnh; thậm chí nếu có thể, cô sẽ vào trở lại căn phòng ban nãy, bằm nát thây con rắn khốn kiếp đã cắn Jade của cô. Helena nhìn quanh chín cảnh cửa im ỉm đóng, lựa chọn của cô lúc này liên quan đến tính mạng của cả hai người bọn họ. Cô biết phải mở cánh cửa nào, bước vào căn phòng nào đây?
Khoan đã, vừa rồi, ngay trước khi ngất lịm đi, Jade có nói một từ “Earth”. Lúc trước cậu ấy có giải thích cho cô nghe về biểu tượng trên các cánh cửa kia, có một biểu tượng cho Earth – nơi họ đang sống. Cô nhìn các biểu tượng được khắc to, nổi bật trên các cánh cửa. Chúng quá giống nhau, thật khó lòng nhớ hết chỉ sau một lần giải thích, lại đúng lúc nước sôi lửa bỏng, tâm trí rối ren như thế này.
Căn phòng này lờ mờ tối, nhưng rõ ràng sáng hơn căn phòng họ vừa thoát ra; Helena đặt Jade nằm xuống, cầm mồi lửa, tiến đến gần các cánh cửa, cố nhớ lại những lời Jade vừa nói.
Cô bước đến trước một cánh cửa, chăm chăm nhìn biểu tượng trên đó. Một chữ thập với hình bán nguyệt nằm ngay góc dưới bên phải. Vừa rồi Jade nói đây là biểu tượng của… của… Helena bóp chặt trán, cố nhớ lại. Hình như Jade nói đó là Sa… Sa… Saturn. Đúng rồi, Saturn. Còn ngay bên cạnh, ngược lại với Saturn, hình bán nguyệt lại nằm ở góc trên bên trái, Helena ngẫm nghĩ, hành tinh này Jade nói đến hai lần nên cô nhớ ra dễ dàng hơn, nó tên là Jupiter.
Đi tiếp đến cánh cửa bên cạnh, cẩn trọng quan sát, khuôn mặt Helena bỗng bừng sáng. Theo thứ tự Jade giải thích với cô thì cánh cửa có biểu tượng Earth nằm ngay cạnh Jupiter, vậy đây chính là Earth rồi!
Helena vội vã chạy lại đỡ Jade lên vai, tiến về phía cánh cửa khắc biểu tượng vòng tròn bao quanh một hình chữ thập. Cô hít sâu một hơi, đằng nào tình thế cũng đến nước này rồi, chẳng còn cách nào khác nữa, đành phải liều thôi! Dẫu sao cũng không còn lựa chọn nào khả thi hơn.
Vác Jade trên vai, Helena thổi tắt mồi lửa, bỏ vào chiếc túi da bên mình, rồi một tay cầm kiếm, tay kia vừa đỡ Jade vừa vặn nắm cửa. Cánh cửa vang lên một tiếng nho nhỏ, sau đó từ từ xịch mở. Ngay khi cô vừa bước vào, cánh cửa đã sập lại sau lưng. Cô nhìn xung quanh, căn phòng mờ tối, trống trải.
Helena thận trọng đi từng bước một, cô làm theo hướng dẫn của Jade là đi gần sát nhưng không chạm vào tường. Đi một hồi, cô nhìn thấy một lối nhỏ thông với căn phòng. Đứng trước lối nhỏ đó, Helena nhận ra đây chính là một đường hầm tối lờ mờ giống y như đường hầm vào lâu đài lúc nãy. Một tia hy vọng lóe lên. Cô rảo nhanh bước chân, bất chấp những nguy hiểm rập rình xung quanh. Nọc độc của rắn đang lan trong cơ thể Jade, nếu không nhanh, tính mạng cậu e rằng khó bảo toàn. Bất chấp tất cả, Helena chạy cật lực trong đường hầm tăm tối. Từng đợt gió thốc tới từ đâu đó, lạnh buốt. Bất chấp, Helena dồn hết sức mạnh vào đôi chân.
Cô khựng lại giữa một ngã ba, rẽ bên nào đây? Helena nhớ lại cách Jade xác định lối vào lâu đài của ma cà rồng dưới lòng đất. Cô bèn đứng im, nhắm mắt lại, giữ hơi thở ổn định. Chỉ khi tâm trí an định thì mới đủ nhạy bén, chuẩn xác trong việc xác định phương hướng nơi đường hầm tăm tối, cạm bẫy trùng điệp này. Phải tập trung, tập trung, lắng nghe sự mách bảo của trái tim.
Helena hơi phân vân, nhưng khi cảm nhận cơ thể Jade đang rũ dần trên vai, cô cả quyết chạy về hướng bên trái. Lại là bên trái! Helena không dám chắc cảm nhận ban nãy của mình, nhưng nếu đúng thì đây là sự lựa chọn ngẫu nhiên hay có tính toán? Tại sao các ngã rẽ đều nhằm hướng bên trái?
Helena vừa chạy vừa nghĩ về câu hỏi ấy. Bất chợt, cô nhớ ra, cô từng đọc trong một cuốn sách rằng, bên phải tượng trưng cho mặt trời, cho sức nóng; còn bên trái tượng trưng cho mặt trăng, hơi lạnh. Có phải vì ma cà rồng sinh sống trong bóng đêm nên chúng luôn chọn hướng bên trái, chọn về phía mặt trăng, hơi lạnh, chúng sợ sức nóng tỏa ra từ vầng thái dương?
Mải suy nghĩ, Helena không nhận ra mình đã chạy được rất xa; một lúc sau, cô dừng lại trước những bậc thang. Không còn thời gian để chần chừ nữa, Helena dấn bước lên những bậc thang nhỏ hẹp, tối tăm, ẩm thấp. Cô cúi khom người để Jade không bị chạm vào trần đường hầm. Bởi lom khom như thế nên tốc độ di chuyển bị hạn chế, nghĩ đến tình trạng của Jade, Helena nóng lòng đẩy nhanh bước chân, chính vì thế mà vấp ngã. Hai người ngã dúi xuống bậc thang nhớp nháp. Helena dùng thanh kiếm chống xuống đất, đẩy người dậy, rồi đưa tay quệt vệt đất bám trên mặt.
Đường hầm này đang dẫn họ đi đâu? Nếu chẳng may sa vào một mê cung khác thì sao? Helena suy nghĩ mông lung, bước chân loạng choạng; cô chỉ lo vô tình làm Jade va phải thành tường nhỏ hẹp hai bên mà bị thương. Bất chợt, một hình ảnh hiện về trong tâm trí Helena. Họ đã từng đi trong đường hầm với những bậc thang tối tăm như thế này rồi. Nhưng hình ảnh ấy chỉ xẹt ngang qua óc cô, không rõ ràng. Cô cố lần tìm thêm một mối dây liên hệ nào đó với hình ảnh vừa hiện ra ấy, nhưng không thể. Rõ ràng cảm giác đi trong đường hầm này vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm, thực sự rất khó lý giải, rất khó nhớ ra. Helena lắc đầu, cố xua đi hình ảnh ấy, tập trung suy nghĩ vào mỗi bước chân nơi bậc thang này.
Khi vòng qua một khúc quanh của bậc thang, cô thấy hết lối đi, phía trên kín mít, tối mịt. Chẳng lẽ cô đã phán đoán sai, đi nhầm vào ngõ cụt? Không thể như thế được, Helena giận dữ vung thanh Hắc Diện Thạch lên, chém vài nhát lên trên. Tiếng va chạm vang lên khiến Helena khựng ngay lại. Không phải ngõ cụt, trên kia rõ ràng là gỗ.
Helena nhẹ nhàng đặt Jade lui xuống dưới mấy bậc thang, rồi cô đưa tay lần tìm, cố sức đẩy thật mạnh lên trên. Một khe hở nhỏ hiện ra. Vui mừng, Helena ra sức đẩy lên. Cánh cửa căn hầm bung mở. Cô ngước lên, một khoảng trời đen như nhung hiện ra trên đầu. Có lúc, giữa bóng đêm đen đặc sẽ là một lối thoát; chỉ là, trái tim có đủ sáng để tự soi đường cho chính mình hay không thôi!
Cô cúi người, xốc Jade lên vai, bò lên trên mặt đất. Helena hít sâu một hơi không khí thoáng đãng trên này. Dù cùng là màn đêm nhưng dưới bầu trời đầy sao lấp lánh, mọi thứ hiện ra thật khoáng đạt, hiền hòa, khác hẳn bầu không khí bức bối, nguy hiểm bên dưới lòng đất kia. Helena nhìn quanh, ngay cạnh cô, khóm phúc bồn tử rung rinh dưới cơn gió đêm nhè nhẹ thổi. Helena chau mày, thì ra cửa sinh lại dẫn ra chính khóm phúc bồn tử mà ban sáng họ vừa đứng cạnh, thật khéo trêu ngươi!
Helena đứng thẳng người dậy, cô huýt sáo, tiếng huýt vang lên, lanh lảnh. Rồi cô cúi người, đậy nắp đường hầm bí mật lại, cố kéo vạt cỏ che đi dấu vết, nhưng xem chừng khó lòng xóa sạch tất cả. Có lẽ bọn ma cà rồng sẽ sớm phát hiện ra việc cô và Jade đã tìm ra cửa sinh và thoát khỏi lâu đài của bọn chúng. Nhưng chuyện đó tính sau, ngay lúc này, cô cần lo cho tính mạng của Jade trước đã.
Đôi cánh Dực Long như rực sáng dưới trời đêm, nó sà xuống đồi cỏ. Helena đỡ Jade ngồi lên lưng Dực Long, họ cùng trở lại thành phố; dưới chân họ, cao nguyên Prisca êm ái trải dài, và xa xa là thành phố hoang tàn, đổ nát ẩn chứa trong mình vô vàn mầm độc.
***
Helena đỡ Jade vào nhà trọ. Ông chủ nhà trọ thấy thế vội chạy ra, Helena nhờ ông ta gọi gấp một thầy thuốc giỏi đến, không quên dặn ông ta nói rõ với thầy thuốc là bệnh nhân bị rắn cắn. Chủ nhà trọ vội sai người đi mời thầy thuốc.
Chỉ một lát sau thầy thuốc đã được mời tới. Ông ta xem xét vết cắn, đắp lên đó một miếng cao dán, rồi cho Jade uống một viên thuốc nhỏ.
– Cũng may bệnh nhân được đưa về kịp thời, nếu chậm chút nữa thôi, e rằng…
– Tình hình cậu ấy thế nào rồi? – Helena sốt ruột.
– Cô yên tâm, tôi đã đắp cao thuốc hút chất độc ra khỏi cơ thể cậu ta, thêm việc uống thuốc nữa, cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi, không cần lo lắng đâu.
– Cảm ơn ông!
Helena tiễn thầy thuốc ra đến tận cửa, cô cảm ơn ông ta bằng một khoản tiền hậu hĩnh. Trở lại phòng, cô ngồi xuống cạnh bên Jade.
*
Helena giật mình tỉnh dậy, cô bàng hoàng nhìn khắp xung quanh. Jade đã tỉnh lại từ bao giờ, đang lay lay tay cô. Helena mỉm cười, cúi xuống gần Jade.
– Cậu thấy thế nào rồi?
– Tôi khỏe. – Jade gật đầu. – Chúng ta thoát rồi?
– Đúng vậy, chúng ta thoát rồi, đều nhờ cậu đấy. Cậu đã tìm đúng cửa sinh.
Jade mỉm cười yếu ớt. Helena ghém lại mép chăn cho Jade, nhẹ nhàng nói.
– Trời vẫn còn tối, cậu nghỉ ngơi đi cho khỏe.
Jade gật đầu, mi mắt nặng trĩu, không vượt qua nổi cơn mệt mỏi để có thể nói với bạn một câu động viên nên lại thiếp đi. Helena nhìn Jade, thật may mà cậu đã tỉnh lại! Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối đen, phải lát nữa mới đến sáng. Một ngày nữa lại đến, hàng trăm nỗi lo âu chồng chất. Cô thở dài, cũng chỉ vì mình ngông cuồng, hiếu thắng, liều lĩnh nhận đơn đặt hàng này mà đẩy Jade vào nguy hiểm. Helena dựa người vào thành giường, thiu thiu ngủ.
Trời vừa rạng sáng Helena đã choàng tỉnh dậy. Cô chỉ mới vừa chợp mắt được một chút, Jade vẫn ngủ say. Cô quay về phòng của mình, ngồi bên chiếc bàn gỗ kê ở một góc phòng. Thanh Hắc Diện Thạch trước mặt, cô nhìn đăm đăm vào đó. Helena đã ký vào khế ước sinh tử, không có chuyện rút lui khỏi đơn đặt hàng này, dù là nguy hiểm thế nào đi chăng nữa. Nhưng làm cách nào để hoàn thành nhiệm vụ này đây?
Helena tựa đầu vào tay, cố suy nghĩ, nhưng càng cố gắng càng cảm thấy bế tắc. Chúng xây dựng cả một lâu đài ở dưới lòng đất tối tăm, trong đó có vô số cạm bẫy nguy hiểm chết người, thật khó để xâm nhập vào, chứ chưa nói đến việc lấy được răng nanh ma cà rồng. Lại nữa, đêm vừa rồi, Jade suýt mất mạng mà họ thậm chí còn chưa nhìn thấy hình thù ma cà rồng thủ lĩnh như thế nào. Phải chăng cô đã quá tự mãn khi nghĩ mình có thể dễ dàng thực hiện được đơn đặt hàng này?
Helena bóp chặt trán, đầu nhức như búa bổ. Cô ngồi như thế hồi lâu, tận đến khi nghe có tiếng gõ cửa mới đứng dậy.
– Jade? Sao cậu không nghỉ ngơi thêm đi?
Jade lắc đầu, đi vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế ban nãy Helena vừa ngồi.
– Tôi thấy khá hơn nhiều rồi.
Helena đứng ở cửa, tần ngần nhìn Jade một lát rồi đi xuống lầu, dặn người đưa bữa sáng lên phòng cho họ. Khi trở lên, Helena cố tỏ ra bình thản, cố để Jade không phải suy nghĩ về những việc mà tự thân cô không thể thôi nghĩ đến – đơn đặt hàng.
– Hôm qua cậu bị ngất đi, cũng may cậu đoán đúng cửa sinh nên chúng ta mới thoát. – Cô mỉm cười. – Vì sao cậu đoán ra vậy?
Tuy chưa hoàn toàn hồi phục, da dẻ vẫn còn tím tái nhưng Jade vẫn cười tinh nghịch.
– Vì lúc đó tôi nghĩ đằng nào mình cũng sắp chết rồi nên liều thôi.
Helena ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cậu.
– Kể cả có như thế chăng nữa thì cũng có tới bảy cánh cửa, đâu phải ngẫu nhiên cậu chọn Earth, đúng không?
Jade hơi nhướng mày, bĩu môi, tỏ ý trêu Helena.
– Đừng đùa nữa, nói tôi nghe đi. – Helena thật sự sốt ruột.
– Mỗi vì sao trên trời kia dù rất xa xôi nhưng thực ra có một mối dây liên hệ âm thầm mà sâu sắc đến những sự vật nơi chúng ta đang sống đây. Thậm chí, trường năng lượng từ những ngôi sao cũng ảnh hưởng tới cuộc đời, số mệnh của mỗi chúng ta. Tôi đã suy đoán rằng, nơi hội tụ mọi thứ tinh túy, đón nhận mọi ánh sáng tốt lành cũng như những điềm xấu, nơi sự sống không ngừng đâm chồi nảy lộc, chỉ có thể là Earth.
Jade dừng lời, còn chưa hồi phục nên sau khi nói một đoạn dài, cậu cần nghỉ để lấy lại sức. Helena cúi đầu, suy ngẫm, hóa ra mọi chuyện tưởng chừng quá đỗi phức tạp nhưng lại được vận hành theo nguyên lý đơn giản đến như vậy.
– Thế còn những cánh cửa khác, cậu có đoán ra chúng chứa cạm bẫy gì trong đó không?
Jade chau mày nhìn mông lung vào khoảng không trước mặt hồi lâu, rồi lắc đầu.
– Khi nãy không phải tôi nói đùa đâu, quả thực lúc ấy tôi nghĩ đành phải liều một phen xem thế nào. Không ngờ lại may mắn đến thế.
Cả hai cùng bật cười. Nhưng rồi ánh mắt Helena lại nặng trĩu ưu tư. Không kìm thêm được nữa, cô buột miệng nói ra điều mà tự thân biết không nên nói lúc này.
– Nếu chỉ dựa vào may mắn thì e rằng khó lòng hoàn thành đơn hàng này.
Một khoảng lặng mênh mông bao trùm căn phòng, chút vui vẻ vừa mới nhen nhóm đã phụt tắt, giờ chỉ còn lại khoảng không nặng mùi âu lo. Khế ước sinh tử đã ký, không thể không hoàn thành, nhưng bằng cách nào? Câu hỏi như cái móc câu lơ lửng trong không trung không lời giải đáp. Con người là thế, cứ tự đưa mình vào những thứ trúc trắc không lối thoát, rồi lại tự hỏi, phải làm sao đây?!
Khoảng lặng im chỉ được phá vỡ khi đồ ăn sáng được dọn lên. Vì Jade không khỏe nên Helena ép cậu ăn nhiều một chút, còn chính cô lại ăn rất ít, chủ yếu nhấm nháp ly vang trắng, đăm chiêu suy nghĩ.
– Cậu về phòng nghỉ thêm đi, tôi đi loanh quanh xem có thu thập được tin tức gì không. – Helena nói khi hai người dùng xong bữa sáng.
– Tôi đi cùng với cậu.
Helena đưa tay chạm vào cánh tay Jade.
– Không, cậu nghỉ đi cho khỏe. Chúng ta còn cần đến cái đầu của cậu nhiều.
Jade đành nghe lời Helena, bởi tự cậu hiểu sức khỏe của bản thân. Về phòng rồi nhưng Jade không nằm nghỉ, ngồi nhìn ra bên ngoài phố xá qua khung cửa sổ. Từ trước đến giờ, có biết bao câu hỏi về thân thế của cậu, về thể xác của cậu mà cả cậu và Helena đều cố công tìm kiếm nhưng chẳng chút dấu hiệu, chẳng lời giải đáp. Cậu chỉ có thể nhớ được quãng đời từ khi thầy Dmitri đưa cậu về, những chuyện trước đó bị lấp sau lớp màn đen bí ẩn. Cậu đã từng hỏi thầy, nhưng chỉ nhận được câu trả lời rằng chính thầy cũng không biết. Còn về việc vì sao sau bao nhiêu năm, dù linh hồn và trí tuệ phát triển bình thường, nhưng thể xác của cậu vẫn mãi mắc kẹt trong thân hình một đứa trẻ mười ba tuổi thì không ai có thể giải thích được. Nhưng vấn đề đâu dừng lại ở đó; thân xác nhỏ bé đã đem đến bao nhiêu điều bất tiện, Jade lại còn mắc những căn bệnh kỳ lạ, không rõ nguyên do, đột ngột đến rồi đi. Chính ngoại hình này, sức khỏe này hạn chế cậu rất nhiều trong cuộc sống.
*
Helena rời quán trọ, đi loanh quanh trên phố, ghé vào một số hàng quán ven đường nhằm nghe ngóng thông tin về ma cà rồng ở khu vực này.
Đến tối, khi Helena trở về, sắc mặt của Jade đã khá hơn rất nhiều, Jade sốt sắng hỏi tình hình thế nào. Helena vừa uống ngụm trà vừa kể lại cho cậu nghe. Quả là ma cà rồng không hề tác oai tác quái trong khu vực này, thi thoảng chúng mới đột ngột tấn công một con mồi mà thôi. Bọn chúng di chuyển nhanh, nơi ở bí ẩn nên có rất nhiều đồn đoán về hang ổ của đàn ma cà rồng này, mỗi người một ý. Có người kể rằng những ngôi làng cách đây vài ngày đường thường xuyên bị ma cà rồng tấn công, họ đoán chúng luẩn quẩn quanh đó. Lại có người quả quyết ma cà rồng ở rất gần đây, họ đã từng nhìn thấy một toán bay về và mất hút trong thành phố đổ nát. Dĩ nhiên những thông tin này là thừa với Helena và Jade, vì không chỉ biết, họ còn từng vào hang ổ của chúng rồi. Nhưng điều hai người chú ý chính là qua những thông tin đó, họ thấy được bọn ma cà rồng này cố tình đánh lạc hướng chú ý của con người và đội Vệ Nhân, chúng tạo nên sự an toàn giả tạo trong khu vực sinh sống của mình, và tấn công những con mồi ở nơi xa. Ma cà rồng có thể làm được điều đó phần lớn có lẽ là nhờ khả năng di chuyển cực nhanh của chúng.
Đối thủ lần này của họ vừa mạnh vừa lắm mưu mẹo. Có lẽ giờ này chúng đã phát hiện ra sự biến mất của Jade và Helena rồi. Như vậy, e rằng cả lối vào lẫn lối ra đều đã bị thay đổi hoặc bố trí thêm nhiều bẫy mới. Bọn chúng lại chỉ như những bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, làm sao để tóm được một cái bóng? Đối thủ nào cũng có điểm yếu – hẳn nhiên rồi – nhưng chí ít thì phải nhìn thấy, phải có cơ hội đối diện mà thăm dò cơ; chứ không phải cứ kẻ đứng ngoài sáng tuyệt vọng nhìn vào bóng đêm và đợi nghe hơi thở của kẻ thù không chịu lộ diện.
*
Suốt mấy ngày trời rong ruổi khắp nơi tìm kiếm thông tin, nghĩ phương án đối phó, cả Helena và Jade đều cảm thấy mệt mỏi bởi cảm giác bế tắc, đi vào ngõ cụt. Mà thời gian hoàn thành đơn hàng như cây nến đang cháy dần về điểm cuối, áp lực mỗi lúc một lớn. Kết quả của sự háo thắng là đây! Giá mà Helena đừng kiêu hãnh để rút ngắn thời gian thỏa thuận lại, có lẽ lúc này cả hai đã không mệt mỏi đến mức này.
Tối, hai người lại tiếp tục cùng nhau ngồi suy nghĩ phương án đối phó.
– Hay chúng ta bày một cái bẫy người, dụ ma cà rồng đến. Nếu là ở ngoài trời, tôi không tin mình thua bọn chúng. – Helena nói, ban đầu có chút ngập ngừng, càng về sau càng sôi nổi. – Còn cậu, Chúa sẽ chở che cho cậu. Chúng ta cũng có thể cài thêm bẫy giống như chúng đã đặt bẫy chúng ta trong lâu đài dưới lòng đất, như vậy có thể tiêu diệt được thêm một số ma cà rồng, cũng giúp tôi rảnh tay hơn đôi chút. Cậu thấy thế nào?
– Cậu vừa nói đến bẫy người, là sao?
– Tôi nghĩ… ta có thể dùng người bình thường để dụ chúng, dĩ nhiên không để bọn ma cà rồng cắn được người đó. – Helena bối rối.
– Một người bình thường có đồng ý dùng chính tính mạng mình làm mồi nhử sinh vật huyền bí không? Chúng ta lấy gì để đảm bảo an toàn tính mạng cho họ? Chúng ta lấy gì đảm bảo bọn chúng chú ý đến cái bẫy đầy lộ liễu của ta trong khi chúng có thể dễ dàng săn được mồi ở khắp nơi?
Trước những câu hỏi của Jade, Helena không biết phải trả lời làm sao, cô thở dài.
*
Ngoài cửa, một bóng đen lặng lẽ rời đi, êm như một cơn gió. Hắn mặc chiếc áo màu đen với chiếc mũ trùm đầu che quá nửa khuôn mặt, đôi bàn tay tái nhợt run run nắm lấy nhau.
Như một cái bóng, hắn đi trên những đường phố im lìm, vắng lặng và u tối. Lựa chọn những ngõ nhỏ không bóng người qua lại, hắn đi ra khỏi thành phố, tiến thẳng về phía rừng sồi gần thị trấn.
Trong khi đó, bên trong căn phòng nhỏ, Helena và Jade vẫn đang ôm đầu suy tư. Thở dài một tiếng, Helena đứng dậy, đi đi lại lại quanh phòng, nhìn thanh Hắc Diện Thạch đặt trên bàn, bất chợt trong đầu lóe lên một ý nghĩ. Nét mặt bừng sáng, cô vội chạy đến bên Jade, hai người tiếp tục rì rầm.
Cách căn nhà trọ của Helena và Jade không xa, dưới ánh trăng thượng tuần chênh chếch, kẻ đội mũ trùm đi băng qua những bụi cỏ, băng qua những cây sồi cổ thụ ngàn năm tuổi. Rồi đột ngột, hắn dừng lại, một tay để lên ngực, cúi đầu thành kính. Phía trước, cách một quãng không xa, một bóng người ẩn hiện trong đêm tối, quay lưng về phía hắn, ngẩng đầu nhìn vầng trăng lưỡi liềm chênh chếch trên cao.
– Thưa chủ nhân, vẫn chưa có tiến triển gì.
Một khoảng im lặng, rồi kẻ đứng xa xa kia lên tiếng hỏi, giọng nói lạnh lẽo như tiếng kim khí va chạm vào nhau.
– Bọn chúng đang làm gì?
– Cả ngày đi gom nhặt tin tức vặt vãnh và bàn tính những kế hoạch ngu xuẩn.
Một tiếng cười sắc lạnh như băng vang lên làm rung động cả rừng đêm, khiến mấy con chim đậu trên cành sồi choàng tỉnh, kêu lên một tiếng rồi bay vút lên không trung. Nhưng chỉ có vậy, khu rừng lại chìm vào tịch mịch. Thứ âm thanh sắc nhọn như kim khí lại vang lên.