Kết Giới 1 - Cuộc Chiến Đầu Tiên

Chương 7: Người đàn ông mặc áo choàng xám



Những phù thủy dòng Horan sống quây quần trong ngôi làng này. Họ sống hòa hợp với con người, quanh năm chỉ chăm lo cho cuộc sống của mình và phát triển những phép thuật được cộng đồng phù thủy chính thống công nhận. Kẻ mạnh có tự trọng sẽ ý thức được lúc nào nên và lúc nào không nên phát triển những khả năng của mình, nhất là khi nó có nguy cơ ảnh hưởng đến nhiều người khác!

Người Horan xây dựng ngôi làng theo nguồn cảm hứng được khơi gợi từ lối kiến trúc Gothic. Thực ra, kiến trúc Gothic được con người sử dụng chủ yếu để xây dựng những nhà thờ, cung điện hay những trụ sở lớn, nhưng vì những phù thủy Horan quá yêu thích lối kiến trúc này nên họ đã biến tấu nó theo cách riêng của mình để áp dụng vào việc xây dựng những căn nhà tại đây. Nhìn từ xa, cả ngôi làng giống như một vương quốc xinh xắn ẩn mình bên khu rừng Thiêng xanh mướt. Chính giữa làng là ngôi nhà của vị thủ lĩnh với tường trắng nổi bật và mái ngói hình chóp nhọn đỏ tươi. Những ô cửa sổ lớn có mái vòm vuốt nhọn mở ra bốn phía, xung quanh nhà là khu vườn với đủ loại hoa cỏ, thảo dược quanh năm tươi tốt, tỏa ra mùi thơm dễ chịu. Khắp làng, những ngôi nhà khác có kiến trúc na ná nhau với tường gạch màu mật ong vàng óng và mái ngói màu xám. Mỗi căn nhà đều có một ống khói đẹp mắt được xây dựng rất kỳ công. Ống khói chính là điểm nhấn ghi dấu ấn của chủ nhân từng ngôi nhà, nên người Horan rất chú trọng khi xây dựng. Ngôi làng đẹp vậy, giờ đây chỉ còn là một đống hoang tàn.

Helena rút kiếm, thận trọng bước vào căn nhà đầu tiên có tường gạch màu vàng. Lửa cháy nham nhở, không còn lưu lại bất kỳ nét đẹp nào trước đó. Khẽ gạt cánh cửa cháy dở đã trở nên xộc xệch, Helena vô thức đưa tay lên che mũi. Xác người chết cháy nằm co quắp trên sàn nhà, gương mặt bị cháy rụi, hốc mắt hõm sâu. Mùi thịt cháy khét lẹt đặc quánh trong không khí khiến Helena rùng mình. Kẻ nào mà ra tay tàn độc như vậy? Rõ ràng, khi muốn che giấu một tội lỗi, không phải kẻ khôn ngoan sẽ làm khéo mà là kẻ có dã tâm kinh hoàng! Đồ đạc vẫn còn âm ỉ cháy, khói bốc lên, quyện cùng thứ mùi khét dính bện lấy không khí khiến cho việc hít thở cũng trở nên khó khăn. Trên bàn, đồ ăn còn dang dở, chân nến đang cháy dở vẫn bập bùng. Helena nhíu mày, quay ra cửa; không thể tìm được chút manh mối gì ở đây. Ngoài trời, không khí có phần dễ chịu hơn ở bên trong một chút. Khói trắng lởn vởn theo gió, thời điểm bùng cháy dữ dội nhất đã qua. Xung quanh chỉ còn lại những đốm lửa tàn âm ỉ.

Bụi cây gần đó phát ra tiếng sột soạt, Helena quay người, tay cầm kiếm trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Phía đó, một con mèo đen lớn núp sâu trong bụi cây, cặp mắt xanh sáng quắc nhìn thẳng về phía cô đầy giận dữ. Hai chân nó co lại, lưng gồng lên, miệng gầm gừ đe dọa. Helena thả lỏng, từ lâu mèo đã là vật nuôi thân thuộc của người Horan, vì thế không có gì ngạc nhiên khi bắt gặp một con mèo trong hoàn cảnh này. Ánh mắt con vật nhìn Helena đầy cảnh giác, pha lẫn sợ hãi. Con vật tội nghiệp, chắc hẳn đã chứng kiến cảnh tượng chủ nó bị sát hại dã man ra sao. Con người thường hay đem con thú ra để làm cơ sở so sánh với những kẻ nhẫn tâm; nhưng thực chất, sự độc ác của họ mới khiến loài cầm thú ghê sợ!

Helena bước từng bước thật chậm trên con đường lát đá giữa tan hoang tro bụi, thận trọng quan sát xung quanh. Trong khung cảnh này, con đường đá như dài mãi, hun hút và lạnh lẽo vô cùng. Một cơn gió thổi đến, cuộn đám khói kèm theo bụi xám xộc thẳng vào mũi. Vài tờ giấy cháy nham nhở cùng tàn tro cuốn theo gió bay phất phơ, làn khói trắng lởn vởn mùi xác chết, mùi gỗ cháy, mùi da thuộc, mùi vải vóc khét lẹt. Không khí dịch chuyển một cách nặng nề, ngột ngạt, nhiệt độ bên ngoài không thấp nhưng không gian như bị một luồng khí lạnh xâm chiếm. Bất giác, cô rùng mình ớn lạnh. Helena từng tham gia nhiều trận chiến khốc liệt, chết chóc không còn là điều ám ảnh. Nhưng ở một nơi mà kẻ ra tay không hề lưỡng lự, thảm sát cả một ngôi làng, dù là trẻ con hay người già cũng không tha như thế này thì thật quá tàn nhẫn. Phía cuối con đường, xác người ngổn ngang, dường như họ chỉ vừa kịp chạy ra khỏi nhà thì đã phải làm mồi cho lửa.

Cuộc sống này, dù có tươi đẹp bao nhiêu rồi cũng đến hồi kết thúc. Như ngôi làng này, mới chiều nay thôi, cô và Jade còn đứng bên rìa rừng Trắng, nhìn qua bên này, không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp yên bình của nó. Những chấm đỏ, chấm vàng tô điểm trên nền xanh của cỏ cây, tựa như một bức tranh. Giờ đây, tất cả chỉ còn là một đống tro tàn. Lũ dế bắt đầu bản hòa tấu ban đêm của chúng, trong hoàn cảnh này, giống như một bản nhạc ma quái, réo rắt, nỉ non, khiến người nghe lạnh sống lưng.

Dọc hai bên đường, những hàng rào gỗ sơn trắng cháy nham nhở, đám dây leo vốn dĩ nở hoa rực rỡ giờ phủ một lớp bụi tro. Lũ chuột hoảng hốt rúc vào cống nước, giương đôi mắt tròn như hạt đỗ nhìn theo từng cử động của Helena. Có lẽ những con vật nhỏ bé ấy là những sinh vật hiếm hoi còn sống sót trong ngôi làng này. Helena bước vào một căn nhà nữa, không có gì khác. Vẫn là cảnh tượng tan hoang. Những xác người cháy xém, trên khuôn mặt méo mó vẫn còn nguyên nét thảng thốt. Không hiểu sao, Helena đột nhiên có cảm giác như cô chính là tên hung thủ đó – lặng lẽ, tự tin bước vào từng ngôi nhà, nơi mọi người đang quây quần bên sofa uống trà, tán chuyện sau bữa tối, hoặc vui vẻ bên bàn ăn. Hắn, từ từ tiến vào, khóe miệng nhếch lên, hai bàn tay đan vào nhau trước sự kinh ngạc của những người xung quanh, đôi mắt độc ác nheo lại, bình tĩnh quan sát nơi vừa bước chân vào. Không tìm được thứ mình muốn, hắn không vội vàng, cũng không tỏ ra quá giận dữ, từ từ xuống tay, chẳng mảy may lưỡng lự. Cô cảm nhận được cả cơn khoái cảm man rợ rần rật chạy trong huyết quản hắn khi nhìn những kẻ thất thế kia vặn vẹo, quằn quại trong đau đớn. Helena giật mình, trước cảm giác của chính mình.

Lặng lẽ tiến về ngôi nhà lớn giữa làng, càng đi, bước chân Helena càng trĩu nặng. Bầu trời đêm đen kịt, không một ánh sao, tiếng gió lạnh rít qua những bức tường nham nhở, một vài con cú lượn qua lượn lại, thỉnh thoảng rúc lên từng hồi, phá vỡ khung cảnh yên lặng đến rợn người. Helena dựng lại chiếc lồng đang lăn lóc trên đường, trong đó, một con vẹt xanh đang nhảy tán loạn; vừa nhảy, cái mỏ quặp của nó vừa cất tiếng the thé “chào mừng đến Horan”. Lúc mới nghe thấy tiếng của nó, Helena giật mình tưởng có người sống sót, rồi cũng ngay lập tức chạm vào nỗi thất vọng khi nhận ra không thể tìm thấy hy vọng ấy ở đây nữa rồi. Dẫu sao thì, sự sống của một con vật cũng là sự sống và không sinh vật nào nên xem thường. Cô mở cửa lồng giải phóng con vật tội nghiệp, nó lượn qua lượn lại mấy vòng, vẫn cất giọng the thé “chào mừng đến Horan” rồi mất hút vào màn đêm. “Con vật ngu ngốc”, Helena lẩm bẩm rồi thở dài, tự nghĩ có lẽ vì chưa từng ai trong ngôi làng này nghĩ sẽ có lúc họ phải đối diện với sự tàn khốc này, nên chẳng ai dạy con vật kia nói từ “chia buồn” cả. Lòng nặng như đeo đá, cô tiếp tục bước đi.

Phía sau cánh cửa đã rệu rã, bộ sofa màu trắng giữa phòng khách lớn cháy nham nhở. Tấm huy hiệu bằng gỗ – biểu tượng của nhà Horan – được chạm khắc tinh vi đung đưa trên bức tường chính giữa. Chiếc đèn pha lê được thắp sáng bằng lửa ma thuật lăn lóc dưới sàn nhà, phát ra thứ ánh sáng vàng đục, chập chờn, ma mị. Ở khoảng trống giữa phòng khách lớn tiếp giáp với phòng ăn có xác một người đàn ông nằm co quắp, ngực cháy xém, khuôn miệng vẫn mở rộng, có lẽ, ông ta còn đang nói dở điều gì đó. Đôi mắt ông ta vẫn trừng trừng nhìn về phía chiếc bàn ăn lớn bằng đá cẩm thạch trắng trong căn bếp. Mảnh kính vỡ từ khung cửa sổ rơi ngổn ngang trên nền nhà lát đá cẩm thạch, phản chiếu ánh lửa thỉnh thoảng bùng lên theo gió từ ngọn đèn dưới đất. Hơi lạnh từ bên ngoài luồn qua những lỗ hổng trên cửa sổ khiến Helena rùng mình. Dõi theo hướng nhìn của người đàn ông, khuất sau bàn ăn lớn bằng đá cẩm thạch, xác người phụ nữ nằm sấp, vòng tay ôm trọn hai đứa nhỏ vào lòng, tất cả đều đã chết. Helena sững sờ, người đàn bà nằm co quắp, cháy đen, không còn nhận dạng được nữa, hai tay dang ra ôm chặt hai đứa trẻ, như cố che chở. Nhưng chỉ là vô vọng. Cả ba đều đã chết.

*

Không thu được kết quả gì, hắn giận dữ giết chết người đàn ông, không để ông ta có cơ hội chống cự. Sau đó, hắn từ từ tiến về phía người phụ nữ và hai đứa trẻ còn chưa hết bàng hoàng trong bếp. Hắn đi vào, bình thản, điềm nhiên, trước sự hốt hoảng của người phụ nữ khi thấy chồng ngã quỵ trên nền nhà. Người phụ nữ lùi lại, đẩy hai đứa nhỏ ra sau. Hắn đối mặt, lặp lại câu hỏi như với người đàn ông vừa nãy, người phụ nữ lắc đầu không nói, hắn nhếch mép, mắt ánh lên vẻ hiểm độc, khẽ xoay hai bàn tay, tiến sát lại gần người phụ nữ. Người phụ nữ hốt hoảng quay lại, dang tay ôm hai đứa nhỏ vào lòng, run rẩy, bất lực. Hắn hét lên một tiếng rồi ra tay, cả ba thân hình ngã quỵ, người mẹ vẫn thoi thóp cố gắng đè lên che chắn cho hai đứa con. Nếu phải đau thêm hàng vạn, hàng tỷ lần, mà chỉ cần biết con mình được an toàn, bất kỳ người mẹ nào cũng sẵn lòng cam chịu! Hắn càng xuống tay tàn nhẫn hơn, cho tới khi nhìn họ chìm trong lửa…

Nhìn ngọn lửa do mình tạo ra đang rừng rực cháy, hắn tức tối, hắn hả hê, hắn thất vọng…, tất cả tạo thành một mớ cảm xúc hỗn độn không thể tách rời càng không thể gọi tên. Hắn vẫn không hiểu được, tại sao những kẻ này thà hy sinh cả tính mạng mình cũng không quy phục, thuận theo mong muốn của hắn. Một lũ ngu ngốc và cố chấp. Được, đã vậy, hắn sẽ cho chúng toại nguyện, hắn sẽ cho chúng được chết vì sự kiên định ngu muội của chúng. Hắn đạp cửa, bước ra ngoài, ngửa mặt lên trời. Tức giận, điên loạn. Chỉ có giết hết lũ ngu ngốc này mới thỏa mãn cơn phẫn hận đang ngùn ngụt trong người. Hít vào một hơi thật sâu, hắn bình tĩnh đến từng nhà, bắt đầu cuộc tàn sát.

Những hình ảnh sắc nét lạ kỳ cứ hiển hiện trong đầu Helena, giống như cô chính là kẻ đó. Helena không hiểu được cảm giác của chính mình lúc này. Tại sao những hình ảnh đó lại xuất hiện trong đầu cô?

Một làn hơi lạnh từ đâu quét qua, trời đất bỗng quay cuồng, tiếng thét chói tai vọng tới, Helena quỵ xuống, thanh kiếm rơi khỏi tay. Mọi thứ ảo mờ rồi lịm hẳn, chỉ còn duy nhất một sự kịt đen trước mắt cô.

*

Người đàn ông giấu mình trong chiếc áo choàng xám lụng thụng, khuôn mặt khuất sau lớp râu tóc mọc tua tủa chỉ lộ ra đôi mắt nâu sáng quắc. Ông ta lướt trên mặt đất, không phát ra một tiếng động nhỏ nào. Vệt áo choàng xám phất phơ giữa không trung. Vừa di chuyển vừa lẩm bẩm một bài kinh cổ. Tiếng lầm rầm phát ra từ cổ họng trong khi miệng ông ta không hề mấp máy. Chiếc đồng hồ quả quýt trên tay thỉnh thoảng phát ra tiếng “ting” nghe êm tai. Giữa làn khói xám lởn vởn, trong bầu không khí toàn bụi tro và mùi xác cháy, sự xuất hiện của ông ta lại mang đến một vẻ hòa hợp đặc biệt.

Tay còn lại, ông ta cầm chiếc bình gốm, trên thành bình trang trí những hoa văn cầu kỳ, đủ thấy tâm sức của người đã tạo ra nó. Phải là một người khéo léo, tinh tế và yêu những tác phẩm của mình mới có thể tạo ra chiếc bình hoàn hảo đến vậy. Giữ chặt chiếc bình trong tay, thỉnh thoảng ông ta dừng lại bên một xác chết, khuôn mặt nghiêng nghiêng, chăm chú, miệng vẫn không thôi lẩm bẩm bài kinh cổ không nghe rõ lời. Những ngón tay trắng xanh, thon dài, nổi vài đường gân xoay xoay chiếc bình, như nghiền ngẫm, như cảm nhận điều gì đó bên một xác chết, có lúc gật gù hài lòng, có lúc lại nhanh chóng rời đi. Ông ta, với khung cảnh xung quanh, nhìn thế nào cũng không thấy đối nghịch. Giống như giữa chốn hoang tàn này, những xác người la liệt là tấm phông nền, là sân khấu, còn ông ta – một nghệ sĩ tài năng – đang say mê biểu diễn tiết mục của riêng mình. Chẳng phải con người sống một cuộc đời rồi cũng chỉ đơn giản là sắm đến cùng một vai diễn đã được định sẵn cho mình đấy sao? Càng tiến về phía ngôi nhà tường trắng, tốc độ di chuyển của ông ta càng nhanh. Những câu kinh cổ trở nên lộn xộn, không còn mạch lạc, càng lúc giọng ông ta càng the thé, những bước di chuyển cũng rối loạn. Đến trước ngôi nhà trắng, bỗng ông ta rít lên rồi mất hút vào màn đêm bàng bạc, không để lại bất kỳ dấu tích nào.

* * *

Hai cô gái chừng mười sáu tuổi ngồi trên chiếc xích đu dưới gốc dương liễu, vừa đung đưa đôi chân vừa cười khúc khích. Ngoài vườn, nắng như rải mật trên những khóm hoa đủ sắc màu. Từng dải hoa anh thảo trắng và đỏ đan xen nhau mọc quanh hồ nước phẳng lặng, trong vắt. Giữa vườn, từng khóm lớn hoa thủy tiên, hoa hồng thi nhau khoe sắc, nổi bật trên nền cỏ xanh. Ngồi được một lúc, cô gái tóc đỏ nhảy khỏi xích đu, chạy ra phía hồ nước gần đó, ném mấy vụn bánh xuống nước, ngay lập tức, đàn cá ngoi lên, tranh nhau đớp mồi. Cô gái quay lại, toét miệng cười, vẫy vẫy tay gọi cô gái có mái tóc xanh biển đang ngồi im nhìn mình, mỉm cười. Sốt ruột, cô chạy tới, lôi tay bạn kéo ra phía hồ nước, vừa đi vừa huơ huơ tay, miệng cười không ngớt. Một cô gái thâm trầm bên một cô gái hiếu động, cả hai bổ sung cho nhau, tạo nên một bức tranh sinh động, hài hòa. Phía xa, bên thềm nhà đầy nắng, người đàn ông mái tóc đen dài ngang vai, chiếc áo choàng đỏ thẫm vừa vặn khoác trên thân hình đẹp như tượng tạc bay phất phơ trong gió, nhìn về phía hai cô gái, mỉm cười.

*

Trên bãi cỏ ở bìa rừng, cô gái tóc xanh đang ngồi đọc sách, bộ váy xanh ngọc bích ôm trọn lấy thân hình thon thả, đầy đặn, tà váy xòe rộng xếp nếp trên thảm cỏ, nhìn từ xa, cô như một viên ngọc xanh đặt trên bãi cỏ. Mái tóc màu xanh biển ôm gọn khuôn mặt nhỏ nhắn, làm nổi bật làn da trắng sứ. Cô gái tóc đỏ hớn hở chạy từ trong rừng ra, mái tóc xoăn dài còn vương mấy chiếc lá cây, bộ váy trắng lấm lem bẩn. Cô đặt ngón trỏ lên miệng, ra hiệu cho bạn yên lặng, rồi vừa kéo vừa lôi bạn rón rén đi vào rừng. Đó là một buổi sáng mùa xuân rất đẹp, ánh nắng chiếu xuyên qua những khoảng trống ít ỏi của tán vân sam rậm rạp, rải thứ ánh sáng ấm áp xuống thảm lá dưới mặt đất. Hai cô gái núp sau thân cây vân sam to lớn nhìn con nai nhỏ đang gặm những ngọn cỏ đẫm sương. Cô gái tóc đỏ phấn khích nhấp nhổm không yên, cô gái tóc xanh chỉ yên lặng nhìn con vật, người cứ dịch dần, dịch dần, tránh càng xa càng tốt mấy vết bẩn trên thân cây vân sam. Con vật dỏng tai nghe, co cẳng chạy về phía nai mẹ, cô gái tóc đỏ hấp tấp chạy theo, mặc sự níu kéo của cô gái tóc xanh. Được một đoạn, cô gái tóc đỏ vấp phải cành cây, lăn mấy vòng dưới đất, cánh tay xước một mảng lớn, mái tóc đỏ dính đầy lá cây, mặt tèm lem bụi và nước mắt, lếch thếch theo cô gái tóc xanh vẫn đang điềm nhiên bước đi.

Nhìn thấy hai cô gái bộ dạng nhếch nhác, mặt cúi gằm hối lỗi đi về, người đàn ông áo đỏ nhíu mày không trách mắng, ánh mắt xót xa nhìn vết thương trên tay cô gái tóc đỏ. Tình huống này chắc không phải lần đầu tiên. Người đàn ông ra hiệu cho cô gái tóc đỏ ngồi xuống, nhẹ nhàng lau rửa vết thương, sau đó cẩn thận băng bó lại. Suốt cả quá trình, người đàn ông lặng lẽ, dịu dàng, không buông một lời quở trách. Cô gái tóc xanh đứng một góc nhà phụ giúp, khi lấy nước, khi lấy băng, lặng lẽ quan sát. Ngược lại, cô gái tóc đỏ vừa kêu đau, vừa luôn mồm nói không sao, cảm thấy phiền toái khi cánh tay bị một đống vải băng kín, rất khó cử động.

*

Một chiều mùa đông, tuyết phủ trắng xóa trên những cành cây vân sam trong khu rừng cạnh nhà. Thiếu nữ tóc xanh dài thướt tha, đứng thơ thẩn trước hiên, tay vô thức hứng những bông tuyết trắng li ti bay đầy trời. Ánh mắt tĩnh lặng xuyên qua đám tuyết đang bay, phía bên kia sân, nơi khung cửa sổ, thấp thoáng bóng áo choàng đỏ đang đọc sách, không biết cô đang suy nghĩ điều gì. Bỗng trong nhà, tiếng rơi vỡ loảng xoảng, tiếng người hét lên rồi thiếu nữ áo trắng, mái tóc đỏ lòa xòa trên trán, tay cầm mảnh tách trà đã vỡ chạy ra, le lưỡi với cô gái tóc xanh. Cô gái tóc xanh nhíu mày, càu nhàu gì đó rồi đi vào dọn dẹp “bãi chiến trường”. Bên kia cửa sổ, người đàn ông áo đỏ giật mình đứng dậy, sải bước sang, nhìn cảnh tượng trước mắt chỉ lắc đầu cười. Cô gái tóc xanh len lén nhìn người đàn ông rồi nhanh chóng cúi xuống, cẩn thận nhặt từng mảnh sứ vương vãi dưới đất. Cô gái tóc đỏ lăng xăng xung quanh nhưng chẳng giúp được gì. Ánh mắt người đàn ông tập trung lên người cô gái tóc đỏ, đôi mắt nâu lấp lánh ý cười, ánh nhìn ấm áp, vừa yêu thương, vừa nuông chiều, vừa dung túng.

*

Mùa hạ, bầu trời giăng kín mây đen, cả khu vườn chìm đắm trong cơn mưa ướt át, cánh hoa hồng rơi lả tả trên mặt đất, những cành anh thảo bé xíu dập nát. Không khí trong ngôi nhà còn ảm đạm, đáng sợ hơn cả cơn mưa bên ngoài. Người đàn ông mắt trũng sâu, râu ria lởm chởm, chiếc áo choàng đỏ thường ngày được thay bằng chiếc áo choàng xám dài sát đất. Gương mặt tiều tụy, ngón tay dài trở nên gầy guộc, nổi đầy gân xanh. Người đàn ông đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại đưa tay lên vuốt mặt để lấy lại bình tĩnh. Trong căn phòng được khóa cẩn thận gần đó, cô gái ngồi ủ rũ nơi góc phòng, mái tóc xoăn dài màu đỏ rượu phủ kín bờ vai mảnh mai. Cô ngồi đó, đôi mắt đẹp mở to, vô hồn, lặng lẽ. Đĩa đồ ăn đã nguội lạnh vẫn còn nguyên. Người đàn ông nhìn qua khe cửa, thở dài. Bắt đầu những bước đi không phát ra tiếng động, cứ như vậy đi đi lại lại trước cửa phòng cô gái. Không biết trải qua bao lâu, dường như đã suy nghĩ xong, người đàn ông mở cửa, lặng yên nhìn cô gái. Người đàn ông đứng ngược vầng sáng hắt vào từ cửa, khiến cho thân hình gầy gò càng trở nên lênh khênh. Đôi mắt nâu nhìn đăm đăm cô gái nơi góc phòng, ánh mắt chan chứa biết bao yêu thương, đau đớn, tuyệt vọng, không đành… Như hạ quyết tâm, người đàn ông vung tay về phía cô gái tóc đỏ. Thứ còn sót lại duy nhất là ánh mắt bàng hoàng của cô gái nhìn đăm đăm hình bóng người đàn ông trước mặt. Mọi vật tối đen, mịt mù, cô gái co rúm lại, như có một sức mạnh vô hình bóp nát thân hình mảnh mai ấy, chân, tay, mọi khớp xương như được tháo rời ra, nhét vào trong một chiếc hộp chật chội. Cô cứ thế trôi mãi, trôi mãi vào nơi vô hình trắng xóa, đầu óc trống rỗng hoàn toàn…

***

Helena tỉnh lại, không có ý định sẽ đứng dậy. Cô vẫn giữ đúng tư thế như khi quỵ xuống ban nãy, tự hỏi, có phải mình vừa mơ? Một giấc mơ dài, những hình ảnh chắp vá, giống như những mảnh ký ức của một người trong khoảng thời gian dài. Trong giấc mơ là những khuôn mặt không rõ ràng, cô không sao nhớ được đường nét. Nhưng cảm xúc thì vô cùng chân thật. Trái tim như bị ai bóp nghẹt, đau đớn – sự đau đớn không phải về thể xác mà là những quặn thắt trong sâu thẳm tâm hồn. Helena ngồi dậy, nước mắt giàn giụa và tự hỏi có phải mình khóc hay không; nếu phải thì lý do thật sự là gì? Có thể nào, con người ta rơi lệ vì những thứ chính bản thân họ cũng không biết?! Cảm giác này, chưa bao giờ Helena thấy, vừa mất mát, vừa đớn đau, vừa tuyệt vọng, vừa nuối tiếc, vừa nhớ thương… tất cả như dòng suối tuôn chảy ào ạt trong cô. Những người trong giấc mơ là ai? Người đàn ông ấy là ai? Helena không sao nhớ nổi gương mặt, thứ duy nhất ám ảnh cô chính là đôi mắt nâu thiết tha bao nỗi niềm. Còn hai người con gái đó là ai? Có lẽ nào là chính cô thời xa vắng. Nhưng không, cô xuất hiện trước nhà Dmitri khi mới mười ba tuổi, còn khá nhỏ so với hai cô gái ấy. Lẽ nào đó đơn giản chỉ là một giấc mơ? Nhưng sao cảm xúc lại rõ ràng, chân thật đến vậy?

***

Những sợi dây leo bóng nhẫy, từ từ quấn lại với nhau thành một vòng tròn, như những con rắn đang trườn nhẹ nhàng trên mặt đất. Ánh sáng xanh lập lòe càng làm cho những thân dây nhẵn nhụi đang cử động trở nên rùng rợn. Jade giật mình khi cảm nhận được vật gì đó trơn nhẵn dưới chân. Cúi xuống, cậu chết điếng khi vòng dây đang từ từ quấn quanh chân, nhẹ nhàng, không một tiếng động. Gió lạnh thốc vào mặt không ngăn được mồ hôi túa ra trên trán. Cố gắng trấn tĩnh, Jade ngồi yên không nhúc nhích, đảo mắt quan sát, suy nghĩ. Muốn thoát ra thì không thể chỉ ngồi yên thế này mãi, mà nếu động đậy thì vòng dây sẽ càng siết chặt. Jade từng đọc được, có hai cách để thoát khỏi dây leo ma, một là dùng lửa, hai là tìm ra điểm huyệt của cây – một nốt sần màu đen dưới gốc cây; nếu tìm ra, chỉ cần một cú đâm nhẹ là thân cây sẽ tê liệt. Vì cây leo ma thường mọc loằng ngoằng nên việc tìm được gốc của nó là điều rất khó khăn, vì thế người ta thường chọn cách thứ nhất để thoát khỏi nó. Nhưng ngọn đuốc của Jade ở quá xa. Cậu thở dài bất lực, khẽ nhích người, vòng dây lại nhích thêm như những sợi dây thừng quấn chặt bắp chân.

Jade không rõ mình đã động vào sợi dây leo ma lúc nào mà nó lại có thể siết chặt lấy cậu như vậy? Từ lúc vào đây, cậu chỉ ngồi nguyên một chỗ này và lấy những nhúm lông của bụi cây dương xỉ tím này thôi. Khoan! Có khi nào bụi dương xỉ tím mọc trên gốc của dây leo ma? Bởi nãy giờ, Jade cũng chỉ tác động lên bụi dương xỉ tím mà thôi. Ý nghĩ này lóe lên, như tia sáng cuối đường hầm, khiến Jade cảm thấy tràn trề hy vọng. Jade cẩn thận quan sát bụi dương xỉ. Ánh sáng phát ra từ những mầm nấm phát quang chập chờn, khiến Jade phải căng mắt để quan sát. Kia rồi, phía bên kia của bụi dương xỉ, một khối đen nhỏ lộ ra dưới những lớp lông dương xỉ bị vặt nham nhở.

Jade thở phào, việc còn lại của cậu bây giờ là nhẹ nhàng cầm con dao nhỏ cắm vào nốt đen đó. Nhưng tay cậu quá ngắn, nếu hành động không nhanh, rất có thể đám dây leo bóng nhẫy như thân hình của lũ rắn kia sẽ siết chết cậu trước khi cậu cắm được con dao lên huyệt cây. Thật nhanh, Jade đưa con dao lên, rướn người về phía huyệt, trong lúc đó, sợi dây trơn nhẵn vươn dài, quấn quanh Jade ngày càng chặt, những sợi dây vươn nhanh, quấn chặt đến tận thắt lưng khiến cử động của Jade khó khăn. Bụng cậu bị bóp chặt, tưởng như có thể nghe thấy tiếng xương sườn chuẩn bị gãy co rúm lại với nhau. Còn một chút nữa, Jade lấy hết sức đẩy mạnh con dao về phía nút đen trên gốc cây. Một cái chạm nhẹ, mũi dao cắm hờ vào huyệt cây; chỉ cần vậy, vòng dây đột ngột nới lỏng. Jade nhanh chóng thoát ra. Cậu cầm lấy con dao rồi chạy như bay về phía ngọn đuốc.

***

Trong ánh sáng vàng đục của ngọn đèn lăn lóc dưới sàn nhà, Helena lần mò tìm được thanh kiếm bị văng ra cạnh xác người đàn ông. Cầm thanh kiếm trên tay, mắt trừng trừng nhìn cái xác co quắp, Helena suy nghĩ miên man về giấc mơ vừa qua, để mặc thời gian trôi. Thật lâu sau, Helena giật mình, đút thanh kiếm vào bao, loạng choạng quay lại nơi cắm trại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.