“Anh
cho em biết một tin nội bố nhé!”. Anh Trần ghé tai tôi nói nhỏ.
“Gì thế
ạ?”. Tôi nhìn anh ấy.
“Em
biết chuyện chúng ta sắp ra sách ảnh chứ?”
“Tất
nhiên, anh không thấy bà chị mãi không gả đi được của phòng mình sung sướng thế
nào à?”. Tôi rụt cổ lại. Hôm nay lạnh quá, quả là chớp mắt mùa đông đã tới.
“Có
muốn biết ai được đi theo biên tập không?”. Anh Trần nhìn tôi một cách bí ẩn.
“Thực ra anh không nói thì sớm muộn gì em cũng biết.”
“Anh
hay thật đấy, sớm muộn gì cũng biết? Chẳng lẽ tòa soạn phải mở cuộc họp công bố
ạ? Muốn nói thì nói nhanh đi, không nói thì thôi!”
“Em.”
“Hả?”.
Tôi nghe không rõ.
“Anh
bảo là tòa soạn sẽ cử em đi theo làm biên tập.”
“Trời
sắp sập xuống rồi sao?”. Tôi vội vàng thò đầu ra ngoài cửa, hít không khí.
“Này
này, em sao thế?”. Anh Trần kéo tôi vào.
“Tại
sao lại bắt em đi chứ? Em có đăng ký đâu!”. Lần này, rõ ràng ban biên tập bảo
lựa chọn công bằng để mọi người tự nguyện đăng ký mà.
“Không
được nói thế! Tổng biên tập coi trọng em nên dù em không đăng ký thì vẫn được
đi”. Anh Trần vừa nói vừa nhìn tôi đầy hàm ý. Thấy khó chịu, tôi liền ngẩng đầu
lên, đúng lúc ấy, Hoa Thiên đi qua cửa. “Này, đợi em tí!”. Tôi tiện tay với mấy
tờ tài liệu ở trên bàn rồi xông ra ngoài.
“Có
chuyện gì à?”. Hoa Thiên đưa đôi mắt ngây thơ, vô tội ra nhìn tôi.
“Có
phải anh đã biết chuyện ai sẽ đi theo anh để biên tập rồi đúng không?”. Tôi vào
đề ngay.
“Đương
nhiên, chính anh đề nghị để em đi mà”. Hoa Thiên nhìn tôi, cười.
“Tại
sao cứ phải là em chứ?”. Tôi cảm thấy giờ mình chẳng khác gì quả bom đã được
châm ngòi.
“Chẳng
lẽ em muốn để anh đi với chị ấy hả?”. Hoa Thiên hất cằm về phía bà chị già đang
nhìn trộm qua cửa.
“Ha ha
ha!”. Tôi quay ra cười làm bà chị thụt ngay lại. “Tất nhiên. Anh cứ đi với chị
ấy, em không đi đâu!”. Tôi quay đầu lại, nhìn Hoa Thiên.
“Thế
thì anh cũng không đi, không an toàn gì hết!”
2.
“Cố Đại
Hải, em có chuyện muốn nói!”. Ăn tối xong, tôi dùng điệu bộ nghiêm túc nhất để
kể chuyện Hoa Thiên cho Cố Đại Hải nghe.
“Không
đi, không đi, không đi!”. Đầu anh ấy lắc lia lịa như sắp rụng.
“Em
cũng không muốn đi…”. Tôi nhìn Cố Đại Hải. “Nhưng nghe nói ai đi sẽ được hưởng
một tháng phép đấy! Lần trước, anh chẳng bảo muốn đi Nhật chơi còn gì, anh
không muốn đi nữa hả?”
“Một
tháng cơ à?”. Nếu có khả năng nhìn xuyên thấu cái đầu quả dưa của Cố Đại Hải,
chắc tôi sẽ thấy bộ óc đang quay mòng mòng. Một tháng quá đủ để chơi bời nghỉ
ngơi, nếu bỏ qua thì quả là đáng tiếc, hơn nữa lại được những hai tháng lương.
Chuyện này thì tôi không nói với anh ấy, quỹ riêng của tôi sau này lại tăng lên
đáng kể, tôi mua quả cầu pha lê giá ba vạn tệ kia rồi.
“Không
đi chẳng phải đáng tiếc lắm sao?”. Tôi bơm thêm.
“Ờ…
cũng đúng… những một tháng… Nhưng mà…”. Cố Đại Hải nhìn tôi.
“Em
tránh xa anh ta là được, vả lại, ở đó còn có nhiều người tiếp đón mà, không có
chuyện gì đâu! Nếu anh ta dám làm gì, em sẽ gọi cảnh sát!”. Tôi vỗ ngực thề
thốt.
“Thế
thì… đi hả?”. Cố Đại Hải vẫn do dự.
“Cám ơn
chồng yêu!”. Tôi vội vàng tặng Cố Đại Hải một cái ôm.
“Cục
cưng, dạo này cậu sao rồi?”. Tôi tranh thủ lúc rảnh rỗi gọi điện hỏi thăm Trần
Lộ.
“Cũng
ổn, Dương Siêu đang bị cảm”. Qua điện thoại, tôi còn nghe thấy Dương Siêu ho
không dứt.
“Không
sao chứ? Có bận lắm không? Hay mình đến giúp cậu nhé!”
“Mình
không sao đâu, cậu đừng qua đây, các cậu cũng bận mà”. Hình như Trần Lộ đang
đứng ngoài hành lang. “Đúng rồi, nghe nói công ty của Lý Triển Bằng đang gặp
khó khăn hả?”
“Không
sao, anh ấy sẽ lo được thôi. Bọn mình đang bảo mấy hôm nữa tới thăm vợ chồng
cậu đấy!”. Tôi vừa nói vừa nhìn vào máy tính.
“Ừ, thế
thì tốt. Mình phải chỉnh A Mông một trận mới được, không có chuyện gì mà suốt
ngày gây sự với anh ấy.”
“Ờ ờ,
đúng đấy. Thôi, mấy hôm nữa bọn mình qua. Cậu vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm!”
3.
A Thi
tới gặp tôi, nói rằng Triệu Tam chuyển vào tài khoản cô ấy những sáu vạn tệ,
còn bảo cô ấy tới trả tiền tôi trước.
“Triệu
Tam dạo này phát tài à?”. Tôi đếm tiền ngay trước mặt A Thi, kể ra cũng hơi
ngại, nhưng mà bà chị A Thi này ngốc quá, mãi chẳng bảo tôi đếm lại tiền gì cả,
buộc tôi phải tự động làm.
“Không
biết nữa. Chị chẳng muốn vay anh ấy, nhưng anh ấy bảo bạn e đang gặp chuyện đen
đủi, tiền của e phải để giúp họ, thế nên chị mới nhận.”
“Ờ, tin
tức của anh ấy cũng nhạy thật”. Tôi nhìn A Thi, chị ấy diện bộ váy liền nhưng
sao tôi cứ có cảm giác phía dưới lẽ ra phải mặc thêm một cái quần nữa.
“Chị có
lạnh không?”. Chẳng biết vì đếm tiền ngứa mồm hay bị dở hơi đột xuất mà tôi
buột miệng hỏi.
“Thế mà
cũng nói được! Mặc nhiều thì tôi kiếm tiền bằng cái gì hả?”. A Thi cười lớn rồi
rít thuốc, phả khói vào mặt tôi.
“OK,
thế chị tự lo nhá, em đi đây!”. Lúc tôi tạm biệt A Thi là gần mười hai giờ, đã
tới lúc chị ấy bận rộn.
“Này!
Giúp chị cảm ơn anh ấy!”. A Thi từ trong cửa chạy ra, mái tóc để xõa bay bay
trong gió, trong phút chốc, tôi tưởng chị ấy vẫn đang mặc bộ đồ dân tộc khi
xưa.
A Thi
rất khéo tay, trước đây chị ấy thường kể, quần áo từ bé đến lớn chị ấy đều tự
may hết, cũng tự mình thêu, còn bảo ở làng họ, trước lúc đi lấy chồng, con gái
đều chọn lựa những sợi tơ, tấm vải đẹp nhất để may áo cưới cho mình, và nói sau
này, khi tôi và Ngụy Tử Lộ kết hôn, chị ấy sẽ may cho tôi một bộ, cũng đã từng
kéo tôi đi xem bộ áo cưới màu đỏ rực, trên đó toàn là những hình ảnh may mắn
cát tường…
“A lô,
Triệu Tam à? Có người nhờ em cảm ơn anh đấy!”. Lên taxi, tôi gọi luôn cho Triệu
Tam.
“Hụ hụ
hụ…”. Anh ấy ho một tràng dài. “Ờ, anh biết rồi.”
“Sao
thế? Bị cảm thì phải uống thuốc đấy nhé!”. Tôi thấy giọng anh ấy hơi khàn.
“Không
sao đâu, tại hút thuốc nhiều quá ấy mà. Anh đi ngủ đây!”. Triệu Tam nói xong
liền cúp máy. Tôi nhìn màn hình điện thoại đang tối dần đi, đêm nay không biết
có bao nhiêu người bị mất ngủ nữa, chỉ tính riêng trong số những người tôi quen
thì đã có hai người rồi, một người ôm chiếc gương nói phòng không, một người
nhìn ra ngoài cửa sổ trong tiếng nhạc ầm ĩ…
4.
“Chào
chị, xin hỏi chị có phải là bạn của Lữ Tiểu Mông không?”. Đang ăn cơm trưa, tôi
nhận được một cuộc điện thoại lạ.
“Chị
là…”. Tôi giật mình, chẳng lẽ A Mông có chuyện gì sao?
“Tôi là
giáo viên ở nhà trẻ. Chuyện là thế này, Lý Mông hơi sốt, nhưng tôi không liên
lạc được với phụ huynh em ấy, nó chỉ nhớ mỗi số điện thoại của chị thôi”. Người
bên kia nói nhỏ nhẹ.
“Vâng,
tôi qua đó ngay!”. Tôi vội vàng gọi điện thoại cho A Mông nhưng cô ấy không
nghe, Lý Triển Bằng thì tắt máy. Hai cái người này, sao không dạy con nhớ số
của Lâm Sở mà lại nhớ số của tôi chứ? Tôi có phải bảo mẫu đâu!
“Ngư
Ngư…”. Khi tôi đến nơi, thằng bé Lý Mông đang ngồi bệt trên sàn.
“Con
sốt hả?”. Tôi sờ trán nó.
“Chị
tới đón Lý Mông đúng không?”. Như gặp được vị cứu tinh, cô giáo ở nhà trẻ vội
vàng giao thằng bé cho tôi.
“Con
muốn ăn kem!”. Lý Mông vẫn khá nhanh nhẹn, cô giáo bảo nó vừa mới hạ sốt.
“Ăn
xong phải đi bệnh viện đấy nhé!”. Tôi dừng lại trước của hàng kem.
Thằng
bé ngước mắt lên, nhìn vào trong cửa hàng rồi lại nhìn tôi. “Thế không ăn nữa”.
Nói xong, nó quay đầu đi thật.
“Trời
ạ, giống hệt mẹ nó!”. Tôi vội vàng đuổi theo. “Để dì mua cho, về nhà thì nói
với mẹ là con sốt nhé!”. Tôi dắt nó vào trong cửa hàng, thằng bé liền dán mắt
ngay vào tủ kính.
“Quỷ
thần ơi, chả khác gì con mẹ nó cả, dã man…”. Tôi trợn mắt nhìn thằng cu xử lý
cái kem sô cô la, còn bôi nhoe nhoét hết ra mặt nữa, tôi phải lấy giấy ăn lau
giúp nó.
“Hi hi
hi”. Thằng bé thích thú cười khúc khích.
“Đúng
là… Đưa tay cho dì nào! Về nhà, nhớ phải nói với mẹ là con bị sốt đấy, biết
chưa?”
“Vâng
ạ”. Thằng bé mải ăn chẳng thèm chú ý đến tôi nữa, đúng lúc đó, A Mông gọi điện
lại cho tôi.
“Gì
thế?”. Cô ấy còn cao giọng với tôi nữa.
“Đòi
tiền chuộc! Mình nói cho cậu biết, con cậu đang ở trong tay mình, mau mang một
trăm vạn đến đây!”. Tôi cười với Lý Mông, thằng bé chẳng biết gì cũng hớn hở
cười lại.
“Chuộc
cái con khỉ! Đi mà tìm Lý Triển Bằng ấy!”. Giọng A Mông có vẻ hậm hực, chắc lại
có vụ làm ăn nào đó bị đổ bể đây mà.
“Nó ở
chỗ mình thật đấy!”. Tôi đưa điện thoại cho Lý Mông. “Mẹ ơi!”. Thằng bé bi bô.
“Đưa nó
đi nhà trẻ rồi cơ mà?”. Giờ A Mông mới tin là thật.
“Đúng
thế. Cô giáo bảo nó bị sốt, không liên lạc được với hai người, nó lại chỉ nhớ
mỗi số của mình nên cô bảo mình đến đón”. Tôi giúp thằng bé lau mồm.
“Ờ,
mình đã để quyển sổ điện thoại vào cặp nó rồi mà, sao lại chỉ nhớ mỗi số của
cậu nhỉ? Cậu nói xem, có phải nó hơi ngốc không?”. A Mông nói liến thoắng.
“Cậu
điên à? Hả?”. Tôi đoán ra ngay hàm ý của A Mông, Lý Triển Bằng còn không đáng
ghét đến thế. “Lại còn cười hả? Đồ điên!”
Nửa tiếng
sau, A Mông lái xe tới đón chúng tôi đi ăn cơm.
“Mình
thấy con cậu chả khác gì cậu cả, y như lũ lừa!”. Tôi kể cho A Mông nghe chuyện
lúc nãy.
“Điều
đó là tất nhiên, không mua thì thôi, sao phải dọa con mình thế chứ?”. A Mông
quay lại ngó thằng cu còn đang lục túi mẹ.
“Cậu
không bảo nó à?”. Tôi chỉ về phía sau.
“Chỉ
xem thôi mà, đến nữa, nó còn phải đi khắp thiên hạ, giờ còn ngồi trong xe, sau
này mới gặp nhiều chuyện”. Nghe nói gần đây, A Mông thường xuyên phải làm thêm
giờ, nhân viên trong công ty cũng bị hành cho tơi bời.
“Cậu
đang bận gì thế?”. Tôi nhìn gương mặt cô ấy, da có vẻ hơi khô, chắc là lâu lắm
rồi chưa đi spa.
“Haizz,
tất cả là vì mình phải tiếp nhận vụ làm ăn đen đủi của Lý Triển Bằng đấy, giờ
lão ấy lo làm việc khác rồi”. Cách A Mông nói khiến người khác thấy thật đáng
thương.
“Bây
giờ thì cậu biết Lý Triển Bằng không dám lơ mơ rồi nhé!”. Từ trước đến nay, A
Mông toàn bảo Lý Triển Bằng chỉ lo tính trăm phương ngàn kế làm công ty thua lỗ
để dễ bề ly hôn.
“Hắn
thì làm được cái quái gì chứ?”. A Mông quay sang nhìn tôi. “Bao giờ cậu đi?”
“Chưa
biết, sếp chưa nói gì, chắc cuối tháng này hoặc đầu tháng sau thôi”. Tôi vươn
vai. “Cứ để đến lúc đó mà xem, thế nào Cố Đại Hải cũng gọi cả trăm cuộc một
ngày ấy chứ!”
“Ha ha
ha, anh ấy sợ cậu chạy mất đó mà!”. A Mông cười ngặt nghẽo.
“Thôi
đi! À đúng rồi, nhớ đưa con cậu đi khám đấy, thằng bé hơi sốt”. Cái đầu nhỏ xíu
của Lý Mông thò lên ghế trước.
“Ờ, đợi
mình xong việc cái đã!”
5.
Cuối
tuần, Lâm Sở kéo tôi đi mua đồ, dạo này, cô ấy thường xuyên phải đi chụp ảnh
ngoài trời.
“Cậu
với Bobo vẫn ổn chứ hả?”. Tôi hỏi.
“Rất
ổn! Cuối cùng thì cô ấy cũng trở về”. Lâm Sở cười.
Ngoài
tôi ra, Lâm Sở còn gọi cả A Mông và Bobo nữa. Bốn người chúng tôi cùng tới nhà
hàng bán món Tây ăn trưa.
“Lâu
lắm rồi bọn mình không ngồi ăn với nhau thế này ấy nhỉ?”. A Mông cắt một miếng
bít tết to tướng, nhét vào mồm.
“Mình
biết ngay mà, mấy thói xấu của thằng nhóc nhà cậu toàn từ cậu mà ra, nếu không
phải bằng này tuổi rồi thì chắc cậu lau tay luôn lên người đấy nhỉ?”. Tôi lắc
đầu nhìn A Mông, làm mẹ rồi mà con ăn uống như trẻ con. Nói vậy nhưng nhìn cô
ấy ăn, người khác cũng cảm thấy ngon miệng.
“Thôi
đi! À, mà lần trước cậu đưa con mình đi ăn kem hử? Về nhà nó bị ỉa chảy đấy!”.
A Mông liếc tôi.
“Thôi
thôi, đang ăn, nói vớ vẩn!”. Lâm Sở gõ dao vào đĩa A Mông.
“Có sao
đâu chứ? Ỉa chảy thôi mà!”. A Mông vẫn cố chấp phun ra từ đó một lần nữa.
Đang
ăn, tôi bỗng cảm thấy nhồn nhột, liền ngoảnh ra đằng sau. Đúng lúc đó, tôi bắt
gặp Cung Chấn đang đứng cách chỗ bọn tôi không xa lắm, con dao ăn trên tay tôi
rơi “keng” xuống đất.
“Thế mà
cũng nói bạn! Tự nhìn lại mình đi!”. A Mông phá ra cười, nhưng tôi không còn
tâm trí đâu mà để ý đến cô ấy nữa.
“Nhìn
gì thế?”. Lâm Sở quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt kì lạ của người kia, cô ấy bất
giác cúi đầu xuống.
“Sao
vậy?”. Bobo cũng ngoái lại, sắc mặt cô ấy bỗng trắng bệch.
“Người
quen! Người quen ấy mà!”. Tôi vội đứng dậy, kéo Cung Chấn đi chỗ khác.
“Chị…”.
Cung Chấn nhìn tôi chằm chằm.
“Xin
lỗi… Chị… chị cũng chẳng biết phải nói thế nào nữa… Xin lỗi em nhé!”. Tôi cúi
gập đầu xuống, nước mắt cứ trào ra.
“Đáng
lẽ em phải nhận ra từ đầu rồi chứ…”. Cung Chấn tự nhiên ngẩng mặt lên trời,
cười đau khổ.
“Xin
lỗi…”. Tôi chỉ biết vỗ nhẹ lên vai cậu ấy. Chẳng ngờ cậu ấy ôm chầm lấy tôi rồi
òa khóc, hại tôi đứng im bất động. Qua bờ vai Cung Chấn, đột nhiên tôi thấy một
dáng vẻ rất quen lướt qua…
“Ngụy
Tử Lộ!”. Tôi vội đẩy Cung Chấn ra rồi lao đi, chạy thục mạng, va vào biết bao
nhiêu người, còn bị vấp ngã lăn xuống đất. Tôi mặc kệ tất cả, cố hết sức để
đuổi kịp người kia, kéo lấy tay anh ta.
“Có
chuyện gì không?”. Người đàn ông đó bị tôi giật lại nên tỏ ra vô cùng ngạc
nhiên. Không phải rồi! Nhưng quả thật, dáng vẻ đó rất giống Ngụy Tử Lộ, ngay cả
cách đi cũng giống.
“Xin
lỗi, tôi nhận lầm người”. Tôi từ từ buông tay người đối diện ra, chỉ nghe thấy
âm thanh rất nhỏ vang lên “Đồ điên!”, sau đó, anh ta đi mất.
“Hu hu
hu..”. Tôi quỳ xuống đất, khóc òa lên. Tôi bị điên thật rồi. Bắc Kinh tuy chẳng
rộng lớn gì nhưng để che giấu một người thì dường như lại quá dễ dàng, có thể
khiến cả đời tôi chẳng tìm ra được…
“Tiểu
Ngư!”. Bọn Lâm Sở tới từ lúc nào, đang thở hổn hà hổn hển, chẳng biết họ đuổi
theo tôi bao lâu rồi.
“Mau
đứng lên đi!”. Lâm Sở kéo tôi dậy, lúc đó, tôi mới biết chân mình không đi được
nữa.
“Ôi mẹ
ơi! Chân của câu!”. A Mông chỉ tay vào chân tôi rồi hét ầm lên.
6.
Chân
tôi chảy rất nhiều máu, hôm đó, Lâm Sở phải cõng tôi về, Cố Đại Hải thấy thế
thì sợ đến tái xanh cả mặt mũi. Mấy ngày nay, anh ấy nghỉ làm để ở nhà chăm sóc
tôi.
“Á! Nhẹ
thôi!”. Tôi đập cho Cố Đại Hải một phát, anh ấy đang giúp tôi bôi thuốc.
“Ừ, để
anh thổi cho…”. Cố Đại Hải vội vàng thổi.
“Biến
đi, thổi cái đầu anh ấy!”. Vết thương trên chân tôi vẫn còn dính tí vải quần,
Cố Đại Hải muốn lấy ra nhưng không dám, anh ấy vừa động vào, tôi đã hét ầm lên.
“Trước
sau cũng phải lấy ra mà”. Cố Đại Hải định lấy nhíp để gắp.
“Em
không biết!”. Tôi cắn hạt dưa. “Anh mà dám làm em đau là em giết anh đấy!”
“Xùy!!!
Đu Đu, mày làm gì thế hả?”. Tự nhiên Cố Đại Hải chỉ tay về phía con mèo, quát
to.
“Gì
thế?”. Tôi vội ngoảnh đầu lại nhìn, đúng lúc ấy, Cố Đại Hải tranh thủ gắp ngay
sợi vải ra, màu liền theo đó chảy xuống. “Á!!!!!!”
“Không
sao, không sao, để anh đi lấy bông băng!”. Cố Đại Hải chạy đi.
Sau đó,
Cố Đại Hải giúp tôi thay băng rồi đi nấu cơm. Một lát sau, Lý Triển Bằng tới
thăm tôi.
“Anh
điên à?”. Tôi vừa ăn táo do anh ấy mang đến vừa hỏi.
“Này,
tính cách gì thế hử?”. Lý Triển Bằng chỉ tay vào tôi, hỏi Cố Đại Hải.
“Anh
thì có nết nào tốt hả?”. Tôi ném lõi táo về phía anh ta.
“Anh
biết mà, chúng ta là một lũ đen đủi, chứ không, sao lại thảm hại đến thế này cơ
chứ?”. Lý Triển Bằng vừa né vừa cười. Tôi tức chết mất!
“Anh
còn có là người nữa không hả? Anh cứ đợi đấy, em sẽ nói với A Mông chuyện anh
ôm gái ở bên ngoài. Thế nào em cũng phải kiếm một cô để gọi cho nó mới được”.
Chẳng thèm lấy lõi táo ném nữa, tôi ôm chân, cười sung sướng.
“Chị
ơi…! Cái mạng nhỏ này của em trong tay chỉ cả đấy…!”. Lý Triển Bằng nhập vai
rất nhanh, vờ vịt ôm lấy chân tôi mà khóc thút thít, hại tôi chẳng biết đường
nào mà lần. Cái mặt gì mà thay đổi như chong chóng, ghê cả người!
“Đi vào
việc chính đây, anh tới để trả tiền”. Lý Triển Bằng đùa một lúc rồi ở lại nhà
tôi ăn cơm, no xôi chán chè rồi mới nhắc đến vấn đề quan trọng đó.
“Thế mà
không lấy ra sớm!”. Tôi giật lấy tập nhân dân tệ, cặm cụi đếm.
“Đồ mê
tiền!”. Lý Triển Bằng quá rõ cái tật thấy tiền là vồ ngay lấy của tôi.
“Thực
ra tôi chưa cần lắm, nếu cậu muốn thì cứ giữ lấy mà dùng!”. Rửa bát xong, Cố
Đại Hải đi ra, bảo Lý Triển Bằng.
“Không
sao, A Mông giúp em gần hết rồi.”
“Lần
này, anh phải cảm ơn A Mông đấy!”. Tôi ngẩng đầu lên nhìn Lý Triển Bằng. “A
Mông cứ thích nói năng vung trời thế thôi chứ thực ra cô ấy quan tâm tới anh
lắm, lần trước còn mua quần áo cho anh còn gì?”
“Anh
biết, biết cả chứ! Song có những việc đôi khi không làm lại được”. Lý Triển
Bằng châm thuốc, trầm ngâm.
“Mẹ ơi,
cái hộp ngày trước con để ở đây đâu rồi?”. Cố Đại Hải vừa mua cho tôi một cái
giá sách mới, tôi định bụng sẽ về nhà bố mẹ, lấy ít đồ để lên đó. Về đến nhà,
tôi mới biết đồ đạc của tôi đã bị dọn sạch, chẳng còn cái gì ở chỗ cũ cả.
“Không
biết, chị dâu con dọn đấy!”. Mẹ tôi đang nói chuyện với Cố Đại Hải.
“Haiz,
đúng là dở hơi!”. Tôi chống nạnh, đứng ngoài lan can.
“Nói
linh tinh, cẩn thận chị dâu con về lại nghe thấy đấy!”. Mẹ tôi vội vàng đi ra,
bịt miệng tôi lại.
“Đúng
là… Để sau mẹ tìm cho, lớn bằng này rồi mà toàn nói năng chẳng suy nghĩ gì
cả!”. Mẹ vừa gọt táo cho tôi vừa mắng yêu.
“Ha ha
ha…”. Nghe thế, Cố Đại Hải ngồi bên cạnh cười sung sướng, nhưng thấy tôi trừng
mắt, anh ấy ngậm miệng ngay lại rồi ngoan ngoãn đi vào bếp nấu cơm.
“Con
bắt nạt nó quá đấy!”. Mẹ nhìn tôi. “Thấy con người ta hiền lành là bắt nạt.”
“Con
đâu có thế! À mẹ này, anh con uống hết thuốc chưa?”
“Hình
như là rồi, mẹ thấy nó vứt cái hộp đi rồi mà.”
“Anh ấy
không nhận ra điều gì chứ ạ?”
“Không,
vẫn uống đều như thuốc bổ ấy”. Mẹ tôi cười. “Nhưng dạo này, mẹ thấy nó đã khá
hơn trước nhiều, thử không uống thuốc nữa xem sao, biết đâu nó khỏi rồi.”
“Mẹ nói
cũng đúng.”
An
Nguyệt quả là giỏi, còn giỏi hơn cả chị ôsin bên nhà hàng xóm nữa. Nhiều đồ như
vậy mà một mình chị ta để hết lên nóc tủ. Lúc kéo xuống, Cố Đại Hải phải bặm
môi bặm lời, suýt thì trẹo cả hông. Vậy mà An Nguyệt đứng dưới đỡ như không,
nhìn động tác của chị ta nhẹ nhàng như thể đó là một hòm đựng bông chứ không
phải là một hòm sách. Thấy thế, Cố Đại Hải phải lè lưỡi, tỏ vẻ thán phục.
7.
Cuối
tuần, tôi đến thăm Triệu Bồi để hỏi xem chị ấy có cần giúp gì không. Vừa mới
tới của, tôi đã nhìn thấy trong nhà Triệu Bồi toàn là cảnh sát.
“Có
chuyện gì thế?”. Ngó vào, tôi thấy Triệu Bồi đang ngồi thất thần trên ghế.
“Cô
là…?”. Một chú cảnh sát hỏi tôi.
“Là bạn
của chị ấy. Có chuyện gì vậy ạ?”. Điều đầu tiên tôi nghĩ tới là có lẽ công ty
của Triệu Bồi phá sản nên người ta tới đòi nhà. Nhưng nếu quả thật là thế thì
cũng đâu cần những người này đến thu chứ, chẳng lẽ bây giờ, cảnh sát cũng đi
đòi nợ thuê sao?
“Chuyện
là thế này…”. Chú cảnh sát kéo tôi ra ngoài cửa. Tuy chú ấy bảo là không phải
lo nhưng thông tin mà tôi nhận được cũng đủ để tôi suýt ngã lăn xuống đất, may
mà có chú ấy giữ lại, đáng sợ quá…
“Chúng
tôi tìm thấy một thi thể ở khu phía nam, hình dáng rất giống người mà các cô
đăng tin mất tích trên báo, nhưng mà… trên người anh ta không có giấy tờ gì cả,
cũng chẳng biết có đúng không nữa, thế nên chúng tôi muốn mọi người đi xác
nhận”. Chú cảnh sát thì thầm.
“Có
nhầm không à? Các chú đang quay phim à?”. Tôi nhìn chú cảnh sát. “Bộ quần áo
này mượn ở đâu thế?”
“Bình
tĩnh, cháu phải tin bọn chú, đây không phải là quay phim gì hết!”. Chú ấy hơi
cáu, có lẽ chưa từng có ai phản ứng như tôi.
“Chị
yên tâm, chắc chắn không phải đâu! Chị cứ ở nhà đi, em tới đó xem sao!”. Tôi
đắp chăn cho Triệu Bồi rồi dặn người giúp việc để ý tới chị ấy, sau đó, tôi
cùng mấy anh cảnh sát đi nhận người, à không, nhận xác chết…
“Đi bên
này!”. Một người mặc bộ đồ trắng toát đưa tôi vào trong. Nếu trong bệnh viện,
tôi sẽ thấy chiếc áo trắng này giống của các thiên thần, còn ở đây, tôi có cảm
giác như mình đang tới pháp trường…
Tôi
không nói câu nào, lẳng lặng bước theo người đó, vừa đi vừa nghĩ, không thể
nào, Ngụy Tử Lộ gan bé, sợ chết, ngày trước, mới bị thương một tí ở tay đã hét
ầm lên, tự sát làm sao được cơ chứ? Anh ấy chẳng dám làm thế đâu! Nhưng càng
tới gần nhà xác, tôi càng do dự, Ngụy Tử Lộ không có gan tự sát nhưng nhỡ đen
đủi, gặp phải bọn giết người thì sao? Có lẽ nào trong lúc thần kinh không ổn
định, anh ấy không chịu đưa tiền cho nó, thế là nó điên lên rồi giết không?
“Này!”.
Vị bác sĩ pháp y đưa tôi vào gọi giật một tiếng làm tôi sợ quá, ôm chặt cái
túi.
“Cô
phải đối mặt với sự thật thôi!”. Nói rồi bác sĩ kéo nắp quan tài, bên trong có
một cái túi màu đen giống túi du lịch, còn có một cái khóa rất dài nữa. “Roẹt”
một tiếng, anh ta mở túi ra.
“Hu hu
hu…”. Chẳng biết tại sao, nước mắt tôi cứ chảy giàn giụa trên mặt. Tay bịt chặt
miệng, tôi bước lên phía trước, rồi không chịu nổi nữa, tôi vịn vào cạnh bàn mà
khóc. “Anh có bị điên không vậy? Chúng cần tiền thì cứ đưa đi, đồ ngốc, sao
không biết đường mà chạy chứ? Hu hu hu… Sao anh ngốc thế? Đồ ngốc! Người ta bị
trấn lột cũng chỉ mất tiền thôi, sao anh lại mất mạng hả?”. Tôi khóc nức nở, từ
đầu đến cuối vẫn không dám nhìn vào trong quan tài.
“Cô
nhìn đi đã, nhỡ không phải thì sao?”. Vị bác sĩ pháp y đó có vẻ hơi khó chịu,
hình như anh ta chưa từng thấy ai mắng mỏ người chết như tôi.
“Hu hu
hu…”. Tôi nhìn thi thể ở trong túi, khuôn mặt nhỏ, trắng bệch, trên mặt còn có
một vết bớt lớn nữa. “Hả? Anh có cái bớt này lúc nào thế?”
“Xin
lỗi… xin lỗi…”. Nửa tiếng sau, tôi đứng ngoài đồn cảnh sát, liên tiếp gặp người
xin lỗi.
“Không
sao, không sao! Chúng tôi cũng hay gặp chuyện thế này”. Hình như viên cảnh sát
này đang bực. “Nhưng nếu bị trộm cắp thì nhớ phải báo cảnh sát đấy!”
“Vâng,
vâng, vâng…”. Tôi vội vàng ôm mặt chạy.
“Há há
há…”. Biết chuyện của tôi, Lâm Sở và A Mông ôm nhau cười rũ rượi.
“Cười
cái con khỉ! Nếu là các cậu… thì cũng thế thôi…”. Tức chết mất! Ban đầu, tôi
chỉ kể cho Cố Đại Hải nghe thôi, chẳng biết anh ấy tiết lộ cho Lý Triển Bằng từ
lúc nào, Lý Triển Bằng lại nói với A Mông, sau đó thì cả cái thành phố này ai
cũng biết chuyện nhầm nhọt của tôi.
“Lũ
đáng ghét!”. Tôi vác dép lê đánh họ.
“Há há…
Ôi mẹ ơi, đau bụng quá!”. Lâm Sở lau nước mắt rồi nhìn tôi. “Cậu nói với Triệu
Bồi rồi chứ?”
“Rồi,
nhưng chị ấy sợ”. Tôi ngồi xuống. “Mình dặn bên cảnh sát rồi, sau này, nếu có
mấy chuyện như thế thì phải tìm mình trước, chị ấy đang mang thai, không chịu
được những xúc động mạnh.”
“Đúng
đấy! Nhưng mấy hôm nữa, cậu đi công tác thì sao?”. A Mông rót nước.
“Giao
cho Cố Đại Hải vậy!”. Tôi thở dài.
“Nghĩ
thoáng thật hả?”. Lâm Sở nhìn tôi.
“Ờ, gây
chuyện nhiều rồi, bỏ qua thôi!”. Tôi uống một ngụm nước. “Nếu đến giờ mà vẫn
chưa bỏ qua được, chắc mình đã phát điên rồi. Với lại, nhiều lúc mình nghĩ,
hình như mình đã thực sự yêu Cố Đại Hải.”
“Đó là
điều chắc chắn!”. A Mông châm thuốc, cười bảo. “Nhưng phải công nhận rằng Cố
Đại Hải nhà cậu là người tốt, cậu mà không tốt với anh ấy là có lỗi lắm đấy!”
“Đúng,
A Mông nói rất đúng!”. Lâm Sở để tay lên thành ghết. “Hở? Ha ha ha, đỏ mặt rồi
kia!”. Cô ấy chỉ vào tôi rồi cười phá lên.
“Thôi
thôi, các cậu biến hết đi!”
8.
“Cố Đại
Hải! Anh xem cái gì đây!”. Tôi lấy được một miếng ngọc ở chỗ Triệu Tam, đem về
tặng riêng cho Cố Đại Hải.
“Tất
nhiên là xịn rồi! Cho anh đấy!”. Tôi chuẩn bị thay váy ngủ.
“Thật
hả?”. Cố Đại Hải mừng như trẻ con được quà.
“Thật,
cầm lấy mà chơi đi!”. Tôi cười.
Sáng
hôm sau, bị một vật gì đó chọc vào người, tôi tỉnh giấc. Tối qua, Cố Đại Hải
sung sướng quá, ôm cả miếng ngọc đi ngủ, chẳng biết buông tay ra lúc nào, may
mà nó chưa rơi xuống đất. “Đồ ngốc!”. Tôi nhẹ nhàng nhặt nó lên rồi để lại cho
anh ấy tờ giấy nhắn.
“Cám ơn
nhé!”. Tôi tới một hiệu kim hoàn, kiếm dây treo miếng ngọc vào, sau này, tôi sẽ
đeo nó lên cổ Cố Đại Hải kẻo anh ấy lại làm rơi mất.
“La la
la…”. Tôi ngâm nga hát, đang định đi lấy xe thì gặp Cung Chấn.
“Chị
Tiểu Ngư!”. Trông thấy tôi, cậu ấy ngẩn người ra.
“Cậu
không sao chứ?”. Tôi nhìn Cung Chấn, hôm đó, thấy cậu ấy khóc lóc thương tâm
như vậy, quả thật tôi không chịu nổi.
“Chúng
ta đi ăn cơm đi!”. Cậu ấy cười cười.
“Lần
trước…”. Vừa mới ngồi xuống, chúng tôi liền đồng thanh nói.
“Xin
lỗi, cậu nói trước đi!”. Tôi vội im.
“Không
sao, thực ra hôm ấy, em đã làm cho chị sợ, ngại quá đi!”. Cung Chấn cười rạng
rỡ, nhìn nụ cười đó, tôi biết rằng cậu ấy đã bỏ qua mọi chuyện rồi.
“Xin
lỗi, lẽ ra tôi nên nói với cậu chuyện tôi quen Bobo và bạn của cô ấy”. Tôi cầm
chiếc thìa đang để trước mặt lên.
“Không,
không! Trước đây Bobo cũng đã kể với em rồi, cô ấy muốn thay đổi nên mới tìm
đến em, chỉ có điều… bọn em không hợp nhau…”. Cung Chấn xoay xoay chiếc cốc
trong tay. “Có lẽ… em mới chính là người thứ ba. Người con gái kia đã thân
thiết với cô ấy từ lâu rồi, chắc là có chút hiểu lầm… nên cô ấy mới đến với em,
lấy em làm chỗ trốn tạm thời.”
“Cậu
nghĩ được thế là tốt! Sau này, tôi sẽ tìm cho cậu một cô tốt hơn”. Tôi nhìn cậu
ấy, mỉm cười.
“Được
thôi, vậy em sẽ nói cho chị biết em muốn tìm người thế nào”. Cung Chấn nói
tiếp. “Tóc phải dài, không được béo…”
“Yêu
cầu cao quá đấy!”
Tôi đã
giới thiệu bạn gái cho Cung Chấn thật. Đó là một cô bé phóng viên cùng tòa soạn
với tôi. Hai người bọn họ gặp tiếng sét ái tình, nghe nói năm sau sẽ kết hôn,
còn nhanh hơn cả tôi và Cố Đại Hải nữa. Nhìn họ lại ngẫm tới mình, chúng tôi
chẳng còn trẻ trung gì nữa rồi.
9.
“Vợ à,
hôm nay mình đi xem phim nhé!”. Ăn cơm trưa xong, Cố Đại Hải quay sang hỏi tôi.
“OK! Đi
xem phim cũng được!”. Tôi ngóc đầu dậy.
Sau đó,
tôi và Cố Đại Hải đi xem phim, còn ăn bắp rang bơ, lượn lờ phố xá cho đến gần
nửa đêm mới về.
“Em có
mang chìa khóa không?”. Cố Đại Hải đột nhiên hỏi tôi.
“Hả?
Không phải anh cầm à?”
“Anh
chỉ mang mỗi chìa khóa xe thôi”. Cố Đại Hải lo lắng nhìn tôi.
“Anh
quên thật đấy hả?”. Tôi vội vàng lục khắp người Cố Đại Hải.
“Á!”.
Ngồi trong xe, tôi kêu trời.
“Sao
thế?”. Cố Đại Hải giật mình.
“Mải
vui là chả nhớ gì nữa cả! Anh đúng là ngốc quá, sao lại không mang chìa khóa
nhà chứ?”. Tôi lườm ông chồng mình.
“Tại
sao không để ý… Với lại, lúc ra khỏi nhà, em cứ lôi anh đi, nếu không, chắc anh
chẳng quên được đâu…”. Cố Đại Hải càng nói càng bé.
Tôi
không nói gì nữa, cứ nhìn anh ấy chằm chằm.
“Anh
sai rồi”. Cố Đại Hải vội xin lỗi.
“Ha ha…
Đồ ngốc ạ!”
“Anh
thấy chuyện bọn mình kết hôn với nhau có phải kỳ lạ lắm không?”. Tôi rúc vào áo
Cố Đại Hải.
“Sao em
lại hỏi thế?”. Cố Đại Hải nhìn tôi.
“Em
thấy buồn cười lắm ý, trong đám cưới của người yêu cũ, em lại gặp được người mà
mình thực sự thương yêu…”
“Anh
thì luôn thấy mình rất may mắn”. Cố Đại Hải mở nhạc. “Nếu hôm đó, anh không tới
dự lễ cưới của Triệu Bồi thì đã chẳng gặp được em, thực ra hôm ấy, anh đã định
không tới, chỉ sợ khiến mọi người thấy khó chịu.”
“Đúng
là khó chịu thật mà, lại còn mặc bồ đồ đen sì nữa…”. Tôi ôm bụng cười.
“Thật
đấy! Kì thực hôm ấy, anh tới một đám tang trước, sau mới nghĩ, có sao đâu, chết
là hết, sao phải sợ nhìn thấy người ta kết hôn chứ?”. Cố Đại Hải cũng cười.
“Hả?
Không phải chứ? Bộ váy đỏ em mặc hôm ấy là do em cố ý chọn đấy, Thẩm Lãng nói
là em đã phải mất cả ngày chỉ để chọn đồ để mặc ở lễ cưới đó”. Mồ hôi tôi túa
ra.
“Ha ha
ha, em cũng hay thật!”. Cố Đại Hải véo mũi tôi.
“Oa, em
thấy rất may mắn…”. Hai chúng tôi cùng đứng ngoài xe, tôi dựa vào ngực Cố Đại
Hải.
“Anh
cũng thế”. Cố Đại Hải châm thuốc.
“A, anh
xem, cây hồng kia có nhiều quả chưa kìa!”. Vừa ngẩng đầu lên, tôi phát hiện ra
một cây hồng.
“Ừ,
nhiều quá!”. Cố Đại Hải nhìn theo hướng tay tôi chỉ.
“Bọn
mình ăn trộm đi!”. Tôi kéo Cố Đại Hải đến gốc cây.
“Thế có
sao không?”. Cố Đại Hải chần chừ, níu tôi lại.
“Đứng
im! Sắp được rồi!”. Tôi cố với lấy một quả to rồi ngắm thêm quả nữa.
“Này!
Làm cái gì thế hả?”. Một luồng ánh sáng rọi thằng vào mặt khiến tôi giật mình,
chỉ kịp hét lên một tiếng rồi rơi bịch xuống đất, đè ngay lên người Cố Đại Hải.
“Mấy
tuổi rồi hả? Nửa đêm còn đi ăn trộm quả nhà người ta!”. Ông bác bảo vệ khu phố
giận điên người, tôi đoán, chắc bác ấy tưởng là bắt được trộm sẽ được tăng
lương, không ngờ lại vớ phải hai đứa đi trèo trộm hồng.
“Ha ha
ha…”. Tôi và Cố Đại Hải không nhịn được nữa, cùng cười phá lên.
“Cười…
cười cái gì…?”. Ông bác đó tức quá, líu cả lưỡi lại, càng làm bọn tôi cười to
hơn.
“Đi đi,
đi đi!”. Chúng tôi cười mãi, cuối cùng bác ấy còn phải giúp bọn tôi tìm người
thay khóa nữa.
“Quả
hồng đó…”. Tôi chỉ vào quả hồng đang để trên đất.
“Cầm
lấy, cầm lấy đi!”. Bác bảo vệ tức đến nỗi suýt giẫm lên luôn.
“Quả
hồng này ngọt thật đấy!”. Việc đầu tiên tôi và Cố Đại Hải làm khi vào nhà là
trèo lên ghế ăn hồng.
“Ha ha,
được đấy, mấy nữa vợ chồng mình vác hẳn thang ra trèo!”. Cố Đại Hải cười.
“Ha ha
ha… Ái…”. Cười được một lúc, tôi bỗng thấy đầu đau nhói, đau đến không chịu
nổi, mắt mũi hoa cả lên.
“Sao
thế?”. Thấy thế, Cố Đại Hải vội ôm lấy tôi.
“Đau
đầu…”
“Em cố
chịu nhé, giờ mình tới bệnh viện!”. Cố Đại Hải luống cuống lái xe.
“Không
được, anh dừng lại đi! Em buồn nôn…”. Tôi lập tức mở cửa xe.
“Đợi
anh dừng hẳn đã!”. Cố Đại Hải phanh gấp, dí ngay một ông anh đang đi bộ vào sát
lề đường.
“Mẹ mày
chứ! Có biết lái xe không hả?”. Thằng cha ấy quát ầm ĩ.
“Xin
lỗi, xin lỗi!”. Cố Đại Hải đang dìu tôi ra, giơ tay lên vẫy.
“Bác
sĩ, chuyện này là sao ạ?”. Mồ hôi Cố Đại Hải vã ra.
“Cái
này không nói chính xác được. Do trước đây, cô ấy bị tai nạn, có nhiều chuyện
không nhớ được, chuyện lần này chắc có liên quan”. Bà bác sĩ nhìn tấm phim,
“Thế này đi, giờ tôi sẽ kê đơn, có lẽ cục máu tụ trong đầu đang tan dần, không
chừng đây là chuyện tốt, có thể nhớ lại được đấy!”
“Ôi…”.
Về đến nhà, tôi nằm lăn ra ghế.
“Đừng
nằm ở đó, em lên giường đi, anh làm gì đó ngon ngon cho em!”. Cố Đại Hải kéo
tôi vào giường nằm, vừa xoa đầu tôi vừa thủ thỉ. “Khổ thân em, ăn được tí hồng
thì nôn hết mất rồi.”
“Ha ha
ha…”. Nghe anh ấy nói thế, tôi bật cười.
“Cười
cái gì mà cười?”. Cố Đại Hải đắp chăn cho tôi. “Đúng rồi, chuyện này đừng kể
với người nhà em nhé! Vì đến giờ vẫn chưa biết ai là kẻ đâm em, nhỡ đúng là bà
chị thần kinh đó thì sao?”
10.
Kỳ nghỉ
tết, bọn tôi rủ nhau tới nhà Trần Lộ ăn thịt dê. Nhà họ chỉ có hai người nên
khá lạnh lẽo, hơn nữa, tết xong, tôi và Lâm Sở đều phải đi công tác xa, A Mông
và Lý Triển Bằng cũng bận nhiều chuyện, chẳng có thời gian để tụ tập nữa.
“Trần
Lộ, dấm nhà cậu để ở đâu thế?”
“Trong
tủ bếp ấy!”. Trần Lộ đáp.
“Này!
Thẩm Ngư!”. A Mông vừa bước vào cửa đã kêu ầm lên.
“Sao
sao? Nhớ mình đến thế cơ à?”. Tôi chạy ra.
“Này,
con chó nhà cậu đang làm gì kìa?”. A Mông giơ tay ra chỉ, Bội Bội của tôi đang
ngoạm miếng thịt dê để trên bàn.
“Đồ chó
chết! Thịt sống mà cũng ăn hả?”. Tôi ôm Bội Bội lại, quay ra thì thấy Lý Mông
đang quẳng Đu Đu lên trên không.
“Lữ Tiểu
Mông! Cậu xem, con cậu đang làm trò gì kia?”. Tôi xông đến, đá A Mông một phát.
“Thôi
thôi, không chơi với mèo nữa, cẩn thận không nó cắn con đấy!”. Cố Đại Hải vội
chạy tới giải cứu con mèo.
“Ha ha
ha…”. Chứng kiến cảnh tượng bát nháo ấy, Dương Siêu ngồi cười trên ghế.
“Gâu
gâu… gâu…”. Bội Bội nhảy xuống đất đòi ăn, còn đuổi theo Lý Mông nữa.
“Mẹ ơi…
Sau này đừng có sinh con nhé!”. Cố Đại Hải ngả người ra ghế, lau mồ hôi, anh ấy
vừa bị Lý Mông hành cho một trận.
“Đã
hiểu tại sao em lại khổ sở đến thế chưa hả?”. Lý Triển Bằng khoác vai Cố Đại
Hải.
“Đúng…
Đồng bệnh tương liên”. Cố Đại Hải bắt tay Lý Triển Bằng, mặt tỏ vẻ thông cảm.
“Làm
sao?”. Lâm Sở đột nhiên cất tiếng làm hai bọn họ giật cả mình. “Ăn thôi, ăn
thôi!”. Cô ấy gọi mọi người tới cứ như thể đang ở nhà mình.
“Thôi
đi, chủ nhà còn chưa động đũa kia kìa!”. Bobo huých Lâm Sở.
“Ờ,
đúng rồi, Trần Lộ, mau tới ăn cơm đi!”. A Mông ngoảnh mặt vào bếp, gọi.
“Đến
đây!”. Trần Lộ cầm mấy chai lớn ra. “Mình đi lấy rượu ấy mà!”
“Uống
ít thôi đấy!”. Cố Đại Hải đập khẽ.
“Sang
bên kia! Đáng ghét!”. Tôi định cấu anh ấy một phát, chẳng ngờ lại cấu nhầm Lâm
Sở.
“Này
này, chưa uống mà cậu đã say rồi hả?”. Lâm Sở nghiến răng.
“Ha ha
ha, được đấy!”. Vừa uống được một chút, mặt A Mông đã hơi đỏ lên.
“Em
cũng uống ít thôi!”. Lý Triển Bằng đặt chai rượu sang bên cạnh.
“Còn
lâu! Bà đang vui! Mau, nhúng rau đi!”. A Mông lấy đũa chọc Lý Triển Bằng.
“Vâng,
để em hầu chị!”. Lý Triển Bằng gắp mấy lá rau cho vào nồi lẩu.
Năm
nay, chúng tôi có một cái tết thật là vui, lâu lắm rồi bọn tôi mới được ngồi ăn
với nhau thế này. Mọi người đều uống rất nhiều rồi lăn ra ôm nhau ngủ.
Lâm Sở
ôm chân Lý Triển Bằng, A Mông dựa vào người Cố Đại Hải, Lý Mông nằm trong lòng
Bobo, tôi lại ôm eo Lâm Sở, chỉ có mỗi Trần Lộ ngủ đúng chỗ, cô ấy ôm lấy tay
Dương Siêu, khung cảnh rất êm đềm. Tôi nghĩ đêm ấy, không có hệ thống lò sưởi
cũng chẳng sao, bởi vì trong lòng mỗi người chúng tôi đều tràn đầy hơi ấm.
11.
Tôi và
Cố Đại Hải mang một bịch đồ ăn dinh dưỡng và hoa quả tới thăm Triệu Bồi.
Tôi
nhận ra Cố Đại Hải chẳng còn yêu thầm Triệu Bồi nữa, anh ấy có một trái tim rất
bình thường, tình yêu của anh ấy đã dành trọn cho tôi rồi, lại bị tôi buộc một
miếng ngọc vào cổ nữa, còn chạy đi đâu chứ!
“Dạo
này chị có khỏe không?”. Tôi kéo tay Triệu Bồi, từ khi có thai, chị ấy đã gầy
đi rất nhiều, nếu không phải vì hay xoa bụng thì chẳng ai nhận ra chị ấy đang
có em bé cả, chẳng bù cho A Mông, tôi nhớ hồi đó, bụng cô ấy rất to.
“Cảm ơn
hai người, lại còn tới thăm tôi nữa!”. Triệu Bồi cười, bảo người giúp việc đi
rót nước cho chúng tôi.
“Em
không sao là tốt rồi, đợt tới Tiểu Ngư đi công tác, anh sẽ tới thăm em thương
xuyên”. Cố Đại Hải vừa gọt táo vừa nói.
“Đúng
thế, em sẽ bắt Cố Đại Hải tới!”. Tôi liếc anh ấy.
“Thôi,
không làm phiền mọi người đâu!”. Triệu Bồi bật cười, lâu lắm rồi tôi mới thấy
chị ấy cười như vậy.
“Chị
nên ăn nhiều một chút!”. Lúc ăn cơm, tôi không ngừng gắp thức ăn cho Triệu Bồi.
“Ừ, chị
biết”. Hình như hôm nay, tâm trạng chị ấy đã khá hơn. Lúc nãy, người giúp việc
nói với tôi, bình thường chị ấy không ăn được nhiều như vậy.
“Đúng
đấy! Em ăn nhiều vào! Lần sau đi công tác, anh sẽ mua tổ yến cho”. Cố Đại Hải
vừa và cơm vừa nói.
“Ờ,
đúng, tổ yến anh mua lần trước vẫn còn, để mai em mang tới đây!”. Tôi chợt nhớ
ra.
“Em
thật hạnh phúc!”. Ăn cơm xong, Cố Đại Hải lại bận rộn với cái điện thoại, tôi
và Triệu Bồi ngồi trên sô pha xem phim cùng nhau.
“Hì
hì”. Tôi vỗ nhẹ lên tay chị ấy. “Nhờ phúc của chị cả đấy!”
“Sao e
lại nói vậy?”. Triệu Bồi tỏ vẻ không hiểu.
“Nếu
không phải chị và Ngụy Tử Lộ lấy nhau thì làm sao em có thể gặp Cố Đại Hải
được?”. Tôi nhìn chị ấy bằng ánh mắt chân thành. “Với lại… có phải em đã gây
nhiều phiền phức cho hai người phải không?”
“Không
phải đâu!”. Triệu Bồi đưa tay giúp tôi vén mấy sợi tóc vừa bị xõa ra. “Lúc
trước, chị thường nghĩ, cô em gái này thật dễ thương, nếu cô ấy không thể tìm
được hạnh phúc của mình, chị sẽ ly hôn để cô ấy được hạnh phúc…”
12.
Chúng
tôi về nhà Cố Đại Hải ở vài hôm
“Mẹ, mẹ
khỏe chứ ạ?”
“Cũng
ổn, bố mẹ con khỏe cả chứ?”. Mẹ Cố Đại Hải nắm lấy tay tôi.
“Dạ, bố
mẹ con vẫn khỏe. Mẹ, con mua tặng mẹ một cái áo lông cừu đây ạ!”. Tôi vội lấy
ra một cái hộp.
“Ôi,
tiêu nhiều tiền thế làm gì, mẹ tự mua cũng được mà!”. Mẹ Cố Đại Hải ôm lấy tôi.
“Sao mẹ
lại nói thế ạ? Con mua đồ cho mẹ của con cơ mà, mẹ không cho con mua là con
buồn đây. Thôi, mẹ thử đi ạ!”. Tôi đẩy mẹ chồng vào phòng, lén nháy mắt với Cố
Đại Hải. Nghe nói Cố Tiểu Khê sống chết gì cũng không chịu ra nước ngoài, bố
chồng tôi đang giận. Lần này chúng tôi về đây, một là để thăm các cụ, hai là
giúp các cụ nguôi giận.
Lúc mới
vào nhà, không thấy Cố Tiểu Khê đâu, tôi chẳng dám hỏi, chỉ lén gọi điện thoại
cho Thẩm Lãng để dò la xem anh ấy đã nói với người ta những gì rồi, vậy mà anh
ấy dám không nghe máy, tôi gọi thêm lần nữa thì tắt máy luôn.
“Anh cứ
đợi đấy!”. Tôi bực mình cúp điện thoại, Cố Đại Hải đang gọi tôi vào ăn cơm.
“Em con
đâu?”. Mặt bố chồng tôi vô cùng u ám.
“Con
không biết”. Cố Đại Hải không dám ngẩng mặt lên nhìn bố, cúi đầu trả lời.
“Cứ ăn
đi, em phần cơm cho nó rồi!”. Chắc mẹ chồng sợ tôi đói nên huých nhẹ chồng, ý
bảo bố chồng tôi đừng giận.
“Đúng
đây ạ, bố ăn trước đi!”. Cố Đại Hải lấy bát đi xới cơm. Bố chồng tôi chẳng nói
câu nào.
“Ăn cơm
thôi, Tiểu Ngư, ăn cơm đi con!”. Mẹ Cố Đại Hải giục tôi.
“À,
vâng, ăn cơm thôi ạ”. Tôi chẳng dám nói câu nào, bố chồng còn nóng tính hơn cả
bố tôi, không thể chọc vào được.
Cả nhà
lầm lũi ăn cơm, không ai lên tiếng, cũng chẳng dám thở mạnh, tôi cảm thấy thức
ăn như thể thuận tay mà gắp thôi. Đầu óc Cố Đại Hải cũng căng ra. Mẹ anh ấy có
vẻ bình tĩnh hơn, cứ thế ngồi ăn.
“Mẹ,
con về rồi ạ”. Cố Tiểu Khê lượn một vòng, cuối cùng cũng về tới nhà.
“Con đi
đâu thế?”. Mẹ chồng tôi vội chạy ra đỡ nó. Tôi thoáng thấy một bong dáng rất
quen thuộc trốn sau gốc cây, nhìn cái điệu bộ đó, tôi biết ngay là ông anh Thẩm
Lãng ngốc nghếch của mình, liền vội vàng đóng ngay cửa lại.
“Gia
môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh!”. Bố chồng tôi tức giận mắng. Tôi thấy bố chồng
ghê thì ghê thật nhưng thực ra sức chịu đựng rất có hạn. Nếu việc này mà rơi
vào tôi, tôi đảm bảo bố tôi còn chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, từ lâu, bố đã
mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm. Tuy thế, mấy năm nay, tôi nhận ra bố tôi đã hay
nói chuyện với tôi hơn, có lẽ vì tôi cũng già rồi nên không còn sự khác biệt
lứa tuổi nữa, suy nghĩ cũng dần giống bố. Khó khăn lắm cái thời kỳ bất trị của
tôi mới qua, giờ lại đến lượt Thẩm Lãng.
“Ôi…”.
Mặt bố chồng tôi bỗng nhiên trắng bệch, ông ôm lấy ngực thở hổn hển, Cố Đại Hải
vội vàng dìu bố vào phòng nằm.
“Mẹ, để
con làm cho, mẹ sang xem bố thế nào đi ạ!”. Tôi đỡ Cố Tiểu Khê về phòng, đưa nó
lên giường nằm, thay quần áo rồi lấy khăn lau mặt cho nó.
“Phiền
con quá!”. Mẹ chồng tôi vội vàng đi ra.
“Ôi… Em
cũng thật là… Anh ấy thì có gì tốt cơ chứ, chị thật không hiểu nổi đấy!”. Tôi
kéo tay Cố Tiểu Khê.
“Tốt
chứ! Chị thì biết gì!”. Cố Tiểu Khê ngồi bật dậy.
“Ờ ờ,
tốt tốt!”. Tôi ấn nó nằm xuống, lẩm bẩm. “Tốt cái gì mà tốt! Chỉ biết rúc vào
một xó…”
“A
lô!”. Thấy bên ngoài không có ai, tôi liền gọi điện thoại cho Thẩm Lãng.
Thẩm
Lãng không nói tiếng nào.
“Anh
không nói cũng vô ích, tóm lại là anh đã bảo gì với Cố Tiểu Khê rồi?”
“Anh…”.
Bị tôi ép, Thẩm Lãng phải thốt lên.
“Được,
anh nghe đây, giờ em không cần biết anh đã nói gì nữa”. Tôi hạ giọng. “Những
điều em muốn anh nói, anh đã nói chưa hả?”
“Nói
rồi.”
“Tốt,
vậy nên nó mới đau khổ uống say đến thế hả?”. Tôi cảm thấy mình như đang xét
hỏi tội phạm.
“Ừ”.
Thẩm Lãng mãi mới trả lời.
“Thế
thì hết việc của anh rồi, cứ về nhà với bà vợ điên của anh mà đợi đi!”. Tôi mở
rèm cửa, biết ngay là Thẩm Lãng chưa đi xa được mà, anh ấy vẫn đang đứng thập
thò sau cây đèn đường.
“Biết
rồi, anh đi đây”. Cuối cùng Thẩm Lãng ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi gập điện thoại
lại, quay người bỏ đi.
“Hu hu
hu…”. Cố Tiểu Khê vừa mơ vừa khóc.
“Ngốc
quá!”. Tôi nhìn nó, khẽ thở dài. Tiểu Khê đúng là đen đủi, sao lần nào cũng yêu
phải những người không nên yêu chứ?
Trong
cuộc đời mỗi người, nhưng việc không nên làm nhiều quá, chỉ cần một lần sơ sảy
thì chắc chắn cả tá chuyện khác sẽ lũ lượt kéo đến, cứ thế khiến người ta phải
cố gắng đến tận phút cuối.
“Tại
sao…”. Một giọt lệ lăn ra từ khóe mắt Tiểu Khê.
“Đừng
khóc nữa, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!”. Tôi giúp nó đắp lại chăn, sau đó lui ra
ngoài.
“Nó
không sao chứ?”. Cố Đại Hải đợi tôi ngoài cửa.
“Không
sao, tỉnh dậy sẽ ổn thôi”. Lòng tôi rối bời, vừa không muốn để Thẩm Lãng tiếp
tục nhũng nhiễu nữa, lại vừa hi vọng có ai đó cứu vớt linh hồn yếu đuối của anh
ấy, nhưng đồng thời tôi cũng mong chuyện này không gây nhiều sóng gió đến vậy.
“Sắc
mặt em không tốt lắm”. Cố Đại Hải nhẹ nhàng xoa lưng tôi.
“À,
chắc tại em ăn nhiều quá”. Tôi nhìn anh ấy. “Bố sao rồi ạ?”
“Vừa
uống thuốc rồi”. Cố Đại Hải nhìn về phía sau.
13.
Lâm Sở
là người ra đi đầu tiên, cô ấy lên chuyến bay lúc sáng tinh mơ.
“Ôi,
sớm quá đấy…”. A Mông ngáp, cô ấy ghét nhất là phải dậy sớm.
“Tại
cái bọn phòng vé khốn kiếp ấy nhất định bắt mình phải bay chuyến này đấy chứ!”.
Lâm Sở vác cái ba lô rất to, bên trong chứa đầy đồ lỉnh kỉnh, còn kéo theo một
cái va li nữa.
“Mang
nhiều đồ ăn thế hử?”. Tôi cho rằng dụng cụ chụp ảnh đã được cô ấy để vào va li.
“Đồ ăn
gì cơ?”. Lâm Sở đưa ba lô cho tôi xem, trong đó toàn là len máy ảnh. “Ăn cái
này cho nghẹn chết à? Cậu ăn thử xem!”
“Thôi
đi, mình cũng đang thắc mắc là cậu có hay ăn vặt đâu”. Tôi giúp cô ấy khoác lại
ba lô.
“Lại
đây!”. Chẳng hiểu sao Lâm Sở muốn nói gì mà cứ nhất quyết kéo tôi tới chỗ nhà
vệ sinh.
“Sao?
Không có ai đâu, nói đi!”. Chúng tôi đứng trong nhà vệ sinh.
“Mấy
hôm nữa cậu cũng đi hả?”. Lâm Sở vừa rửa tay vừa hỏi.
“Ờ”.
Tôi nhìn vào gương, chỉnh lại tóc tai.
“Đến đó
phải chú ý một chút! Mình có bạn làm cảnh sát ở đấy”. Lâm Sở rút từ trong túi
ra một tấm danh thiếp, đưa cho tôi.
“Không
phải chứ?”. Cô ấy làm tôi buồn cười chết mất. “Cậu tưởng mình đi vào chỗ chết
hả?”
“Nói
linh tinh! Tức quá, người ta có lòng tốt mà cậu lại nói thế, cẩn thận không bị
bọn xấu bán về quê đấy”. Lâm Sở bực mình vì thấy tôi tưởng cô ấy đùa.
“Thôi,
bán mình đi, cậu mua được một cái len nữa đấy!”. Tôi dựa người vào bồn nước,
cười cười.
“Thôi
đi, bán cậu để khổ cho con nhà người ta à, chỉ có Cố Đại Hải không trốn được
nên mới phải chịu…”. Lâm Sở còn chưa nói hết câu, tôi đã thấy Cố Đại Hải bước
vào.
“Này,
sao anh dám vào đây hả?”. Tôi kinh ngạc, trợn mắt quát Cố Đại Hải.
“Á!”.
Cố Đại Hải vội vàng chạy ra ngoài, chưa đến hai giây sau lại chạy vào.
“Anh có
thôi đi không? Không khéo người ta bắt anh vì tội dâm dê đấy!”. Lâm Sở té nước
vào mặt Cố Đại Hải.
“Không
phải!”. Cố Đại Hải đưa tay lên lau mặt. “Đây rõ ràng là nhà vệ sinh nam mà!”
14.
Tiễn
Lâm Sở đi rồi, chúng tôi liền nhận được một tin vui: Cố Tiểu Khê đồng ý sang
Nhật du học. Cả nhà họ Cố sung sướng hoan hỉ, giống như một liều thuốc trợ tim,
bố chồng tôi bỗng dưng khỏe mạnh trở lại, mẹ chồng tôi cũng nhẹ lòng.
“Tiểu
Ngư à, Tiểu Khê bên nhà Đại Hải đi ra nước ngoài thật hả?”. Mẹ tôi gọi điện
hỏi.
“Vâng
ạ. Visa làm xong rồi, sắp đi.”
“Ờ, mẹ
rất quý con bé, hay để mẹ đi tiễn cùng nhé!”. Nghe mẹ nói thế, tôi thấy hơi khó
chịu, trên đời này, ngoài tôi ra, hình như nhìn thấy con gái nhà ai, mẹ tôi
cũng yêu quý lắm ấy.
“Tùy
mẹ, đi thì đi, không đi cũng được!”
“Ờ, thế
để mẹ xem người nào ở nhà mình đi tiễn được nhé!”. Mẹ tôi cúp điện thoại. Tôi không
nhớ rõ khi đó, đầu tôi có phải là đầu lợn không nữa mà chẳng nói gì, mấy ngày
hôm sau đã quên luôn chuyện này.
“Tiểu
Khê, đồ đạc mang hết rồi chứ?”. Cố Đại Hải kiếm đâu được một cái ô tô to nhét
tất cả chúng tôi lên: bố chồng, mẹ chồng, Cố Tiểu Khê, cả đại biểu của gia đình
chúng tôi - Thẩm Lãng - nữa. Tôi chỉ muốn đập đầu chết luôn cho xong. Thẩm Lãng
lại còn cố ý ngồi bên cạnh Cố Tiểu Khê chứ!
“Mang
đủ rồi ạ”. Giọng của Cố Tiểu Khê rất bình tĩnh, bình tĩnh như trời yên biển
lặng trước khi giông tố ập đến.
“Sao em
cứ uống nước mãi thế?”. Lúc tới đường cao tốc, gặp phải đoạn tắc đường. Cố Đại
Hải mới quay sang hỏi tôi, khi đó, tôi đã uống hết một chai nước khoáng, đang
định mở thêm chai nữa.
“Em
khát”. Tôi suýt sặc.
“Ờ, tí
lại tha hồ mà đi vệ sinh nhá!”. Cố Đại Hải cười hì hì.
“Thôi,
lái xe đi!”. Tôi nhìn Thẩm Lãng qua gương chiếu hậu. Tôi điên mất, mẹ tôi cử ai
không cử, nhất quyết bắt Thẩm Lãng đi, biết thế này chẳng cần ai ra tiễn biệt
cho xong. Cố Tiểu Khê cúi đầu, nắm chặt quai túi xách, lúc làm cho nó dài ra,
lúc lại kéo ngắn lại. Bố mẹ chồng tôi vờ như không nhìn thấy, chẳng nói gì cả.
“Này,
anh đi nhanh hơn được không?”. Tôi ôm bụng, khẽ giục Cố Đại Hải.
“Anh đã
bảo đừng có uống nhiều nước rồi mà!”. Cố Đại Hải khó chịu.
“Im
đi!”. Mồ hôi tôi vã ra. Đến sân bay, chẳng nói chẳng rằng, tôi chạy ngay tới
nhà về sinh, chỉ sợ mở miệng nói là sẽ tè ra quần mất. Lúc ra khỏi đó, tôi thấy
Cố Tiểu Khê đang ôm bố mẹ, sau đó ôm Cố Đại Hải, đợi tôi đi tới thì quay sang
ôm tôi một cái, rồi mắt ngân ngấn lệ nhìn Thẩm Lãng, răng cắn chặt vào môi,
miễn cưỡng nói: “Cảm ơn anh đã tới tiễn em.”
Mặt
Thẩm Lãng tái xanh.
“Anh
sao thế?”. Cố Đại Hải sờ trán Thẩm Lãng.
“Không
sao”. Thẩm Lãng cắn răng nói: “Anh hơi say xe, sang bên kia ngồi chút đã…”
“Sao
giờ lại bị say nhỉ? Hồi trước đi học có bị đâu”. Cố Đại Hải tỏ vẻ hoài nghi
“Không
sao, không sao! Để em đi xem anh ấy thế nào, anh tiễn Tiểu Khê đi!”. Tôi kiếm
cớ theo Thẩm Lãng tới ngồi trên ghế đợi.
“Say xe
thì bảo nó vào nhà vệ sinh mà nôn con ạ”. Mẹ Cố Đại Hải đưa cho tôi bịch khăn
giấy.
“Dạ”.
Tôi liếc mắt nhìn Thẩm Lãng đang ngồi đờ ra, cúi đầu nín lặng. Tôi muốn nói gì
đó nhưng sợ mình nói linh tinh lại khiến anh ấy buồn hơn. Đột nhiên Thẩm Lãng
bật dậy, định lao vào trong, thấy thế, tôi vội vàng kéo anh ấy lại. Mọi người
trong sân bay quay lại nhìn chúng tôi.
“Bỏ anh
ra! Em tránh ra đi!”. Thẩm Lãng đẩy tôi, anh ấy khỏe thật, làm tôi ngã lăn
xuống đất. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc anh ấy dám làm thế
này với tôi.
“Anh có
thể làm gì hả?”. Tôi đứng dậy, tát cho anh ấy một cái.
“Đây là
cơ hội cuối cùng của anh, cô ấy sắp đi rồi!”. Mắt vằn lên những tia máu đỏ,
Thẩm Lãng tức giận tát lại tôi. Cái tát khiến tôi sững sờ, anh ấy cũng đờ
người.
“Anh đi
đi!”. Tôi chỉ tay. “Đi đi! Có giỏi thì đi đi! Anh làm được gì chứ? Hả? Anh đã
làm được cái gì? Lúc nào cũng nói người này hại anh, người kia hại anh, em thật
không hiểu nổi, có ai kề dao vào cổ anh, ép anh làm không? Anh nói đi!”. Tôi
đẩy anh ấy, Thẩm Lãng loạng choạng lùi ra phía sau mấy bước rồi ngồi phịch
xuống đất.
“Này
cô, không sao chứ?”. Mấy nhân viên trong sân bay chạy lại hỏi, họ không hiểu
đang xảy ra chuyện gì.
“Không
sao”. Tôi rút giấy ăn ra lau miệng, chảy máu rồi.
“Ha ha
ha…”. Thẩm Lãng ôm mặt cười, cười đến nỗi nước mắt chảy ra, sau đó, anh ấy lặng
lẽ bỏ đi.
“A lô,
Cố Đại Hải à?”. Tôi vừa đi ra phía ngoài vừa gọi điện cho Cố Đại Hải.
“Sao
thế em?”. Giọng Cố Đại Hải gấp gáp, chắc anh ấy tưởng đã xảy ra chuyện lớn.
“Tòa
soạn có chút việc, em phải về xử lý gấp. Em và Thẩm Lãng đi trước đây, anh đưa
bố mẹ về sau nhé!”. Tôi vẫy tay taxi.
“Ờ, OK!
Em đi đi! Anh sẽ bảo bố mẹ”. Cố Đại Hải thở phào rồi cúp máy.
“Chị…
đi đâu ạ?”. Nhìn bộ dạng của tôi, cậu tài xế hơi hoảng.
“Công
ty XX”. Tôi bảo cậu ta đưa tôi tới chỗ A Mông.
15.
“Cậu
sao thế?”. A Mông nhìn tôi chằm chằm.
“Đừng
hỏi nữa!”. Tôi ôm miệng.
“Miệng
cậu sao vậy?”. A Mông đúng là thô lỗ cô ấy kéo giật tay tôi ra làm miệng tôi
đau nhói.
“Thằng
nào đánh cậu hả?”. A Mông giận dữ.
“Cậu
đừng hét nữa được không?”. Tôi vội ngăn.
“Thẩm
Lãng đánh cậu?”. A Mông rót nước cho tôi. “Sặc, anh ấy dám làm thế á?”
“Chỉ
dám với mình thôi…”. Tôi nhìn vào gương, lau miệng.
“Xem ra
lần này là thật rồi”. A Mông châm thuốc.
“Chắc
thế! Thẩm Lãng đúng là đồ khốn kiếp! Thế này thì làm sao mình gặp Cố Đại Hải
được chứ?”. Giờ tôi chẳng biết phải về nhà kiểu gì đây.
“Đến
chỗ Lâm Sở đi, cô ấy đưa chìa khóa cho mình rồi”. A Mông móc chìa khóa ra, ném
cho tôi.
“Đành
vậy”. Tôi nhặt chùm chìa khóa lên. “Bảo với Cố Đại Hải là… cậu muốn mình ở với
cậu vài hôm nhé!”
“OK!”
16.
“Mẹ,
con về rồi ạ”. Tôi đang đứng cởi giày ở ngoài cửa thì một con chó xông đến, sủa
nhặng xị. “Đồ khốn! Chó ở đâu ra thế này?”. Tôi tiện tay lấy giày phang cho nó
mấy phát.
“Về nhà
rồi à?”. Mẹ tôi chạy từ trong bếp ra. “Trời ơi, mặt con làm sao thế? Cố Đại Hải
dám đánh con hả?”
“Mẹ
này, mẹ nhìn mọi việc theo chiều hướng tích cực được không ạ? Con bị va vào
cửa”. Thật là… mẹ còn chưa nhìn thấy miệng tôi mấy hôm trước đấy, sưng to
tướng.
“Trời
ạ, thế Cố Đại Hải có biết không?”. Mẹ giúp tôi đặt túi xuống.
“Không
ạ. Mẹ đừng nói với anh ấy nhé! Mà con chó này là thế nào vậy ạ?”. Tôi chỉ tay
về phía con chó.
“À, mẹ
bảo An Nguyệt mua đấy”. Mẹ nhìn tôi. “Tên nó là Đang Đang.”
“Xấu
khiếp!”. Tôi còn hình dung ra nó đang lang thang ngoài đường tìm xương nữa.
“Anh
con đâu ạ?”. Tôi chạy ngay vào trong bếp kiếm đồ ăn.
“Này,
còn sống đấy!”. Mẹ vội đập thìa vào tay tôi.
“Con ăn
một miếng thôi mà…”. Tôi giơ tay lên xuýt xoa.
“Đúng
rồi, dạo này, thằng anh con cứ lẩn thẩn làm sao ấy”. Mẹ tôi hạ giọng.
“Bệnh
nặng ạ?”. Nghe vậy, tôi hơi khó chịu, đánh tôi xong, anh ấy lại bị thần kinh
thế này nữa! Sao tôi đen đủi thế không biết? Ông trời có mắt, tôi còn chưa tính
sổ với anh ấy đây.
“Chẳng
biết nữa, ghê lắm, cứ đờ đờ đẫn đẫn, gọi thì trả lời, còn nếu không, cả ngày
chẳng nói câu nào, nếu không chơi với con chó này thì nó chẳng thèm để ý đến
cái gì nữa”. Mẹ tôi thở dài. “Chả hiểu kiếp trước mẹ phạm tội gì mà kiếp này
lại sinh được hai đứa con như chúng mày nữa.”
Thẩm
Lãng vừa thấy tôi liền giật mình sợ hãi, sau đó cứ nhìn tôi chằm chằm.
“Nhìn
cái gì mà nhìn?”. Tôi quát.
“Xin
lỗi!”. Anh ấy giờ mới mở miệng.
“Biến!
Nói gì cũng vô ích, lo mà giải quyết chuyện của anh đi! Yên tâm, không ai biết
chuyện này đâu.”
“Cám ơn
em nhé!”. Thẩm Lãng cười cười, thà anh ấy không cười còn hơn, cười gì mà như
khóc.
17.
Ăn cơm
tối xong, đang định quay về chỗ Lâm Sở thì tôi nhớ ra giờ này, bên đó chẳng có
ai, thà ở nhà vài hôm còn hơn. Lâu lắm tôi không được ngủ trên giường của mình
rồi. Tôi leo lên giường, ôm laptop, vào mạng chat với Lâm Sở.
“Xoảng…!!!”.
Một loạt âm thanh chát chúa vang lên.
“Ai
thế?”. Tôi mặc áo khoác, bước ra ngoài. Phòng khách chẳng có ai cả. Quay lại,
tôi thấy bố mẹ đang đứng ngay phía sau.
“Trời
ạ, làm con sợ chết mất!”. Tôi ôm ngực.
“Bố làm
gì thế ạ?”. Bố tôi đặt thứ đang cầm trên tay xuống chân tường, đó là cây gậy
tôi vẫn dùng để tập võ hồi nhỏ. “Bố định “đại nghĩa diệt thân” đấy à?”
“Ăn với
chả nói!”. Bố đá tôi một cái.
“He he,
con đùa thôi mà”. Tôi định về phòng lên mạng tiếp, Lâm Sở vẫn đang đợi, nhưng
đúng lúc đó, từ trong bếp lại phát ra tiếng loảng xoảng.
“Ai
thế?”. An Nguyệt bước tới chỗ chúng tôi.
“Tới
xem sao!”. Tôi đẩy An Nguyệt vào bếp. Cho dù đó là trộm hay là bọn lưu manh thì
cũng chẳng sao, đã có An Nguyệt chắn trước tôi rồi.
“Ở đâu?
Chạy đâu mất rồi? Sao lại không thấy nữa?”. Chẳng biết Thẩm Lãng đang tìm cái
gì mà lôi hết đống chai lọ ra, hết nhấc lên rồi lại đặt xuống, mồ hôi anh ấy vã
ra như tắm.
“Anh
làm gì vậy hả?”. Tôi định đạp cho anh ấy một phát nhưng bị mẹ ngăn lại.
“Suỵt,
nó đang mộng du đấy!”. Mẹ tôi huơ tay trước mặt Thẩm Lãng.
“Đâu
rồi? Đâu mất rồi? Đang ở đâu thế?”. Thẩm Lãng vẫn mải mê tìm đồ.
“Anh
tìm cái gì thế?”. Tôi quỳ xuống trước mặt Thẩm Lãng, mắt anh ấy không có chút
thần sắc nào, hoàn toàn mơ hồ.
“Bác
sĩ, anh ấy không sao chứ ạ?”. Tôi đưa Thẩm Lãng tới bệnh viện điều trị tâm lý.
Sáng nay, khi tỉnh dậy, Thẩm Lãng chẳng có vẻ gì khác thường cả, lại còn ngạc
nhiên nhìn cả nhà khi thấy chúng tôi vây quanh anh ấy.
“Cậu ấy
bị ức chế một chút”. Bác sĩ vừa nói vừa nhìn bài test tâm lý của Thẩm Lãng.
“Quả là
thế, dạo này anh ấy gặp nhiều chuyện”. Tôi kể lại cho bác sĩ nghe những việc
đen đủi mà Thẩm Lãng vừa gặp phải.
“Uống
ít thuốc vậy!”. Ông bác sĩ chẳng biết làm thế nào. Chuyện nhà tôi mấy năm nay
chả khác gì trên phim, tình tiết lâm li, có lẽ tôi phải viết thành kịch bản rồi
bảo Lâm Sở đi quay mới được.
“Anh
hãy thả lỏng người ra! Nghe tôi nói đây, bây giờ, anh chỉ nghe được giọng của
tôi thôi…”. Tôi đứng bên ngoài nhìn bác sĩ thôi miên Thẩm
Lãng.
“Chị
này, anh ấy chưa đến mức điên phải không ạ?”. Tôi hỏi chị bác sĩ ở bên cạnh.
“Mọi
người phát hiện kịp nên không sao đâu.”
“Vâng.”
“Tiểu
Ngư, mời anh đi ăn đi!”. Từ phòng điều trị đi ra, tâm trạng Thẩm Lãng khá hơn
hẳn.
“Được,
ăn uống no say rồi lại đánh em nhé!”. Nói xong, ngay lập tức tôi thấy hối hận,
bác sĩ đã dặn tôi không được nhắc tới những chuyện khiến anh ấy bị kích động
rồi mà tôi lại quên mất. Tôi vội nói, “Kiếm cái gì đó ngon ngon ăn đi!”
“Chúng
ta tới quán “Lão Mạc” đi!”. Thẩm Lãng đề nghị.
“Tùy
anh, ăn gì cũng được”. Tôi vòng xe lại.
Đây là
lần đầu tiên tôi ngồi ăn với Thẩm Lãng lâu đến vậy, ăn từ lúc một giờ đến tận
bốn giờ chiều mới xong, khi ăn còn cười nói vui vẻ. Thực ra, ngoài việc cứ để
người ta ức hiếp ra thì Thẩm Lãng cũng không tồi.
“Em về
nhà à?”. Ra đến cửa, Thẩm Lãng hỏi tôi.
“Em tới
chỗ Lâm Sở ở, đợi vết thương khỏi hẳn mới về”. Tôi nhẹ nhàng nói.