Bà cụ Cảnh lặng lẽ ngồi một mình trong phòng khách, bàn tay cầm tách trà, gương mặt bà ta không hề thay đổi một chút nào cả nhưng vẫn có thể khiến mọi người xung quanh cảm nhận được bây giờ bà ta đang rất giận dữ, bàn trà vốn dĩ được kê trước mặt cũng đã bị người làm dọn xuống, nơi trống trải ấy lại được đặt thêm chiếc ván giặt quần áo khó tìm thấy trong những gia đình bình thường khác.
Tấm ván gỗ được chạm trổ hình gợn sóng, đường vân cứng rắn nhô lên như răng cưa làm mọi người nhìn mà vẫn có thể cảm thấy đau đớn vô cùng.
Sau khi về đến nhà họ Cảnh, Ân Thiên Thiên mới bảo Ân Thiên Tuấn trở về trước, cho dù cô còn nhỏ, nhưng cô cũng hiểu rằng bản thân mình là con gái đã gả đi, hiểu rằng ít để người nhà mẹ đẻ can thiệp vào chuyện nhà chồng sẽ tốt hơn, cô mỉm cười nói với Ân Thiên Tuấn rằng bản thân mình sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu cô vẫn chưa gả đi, có lẽ Ân Thiên Tuấn có thể danh chính ngôn thuận bảo vệ cô cả đời, nhưng sau khi gả vào nhà người ta rồi thì không tùy tiện làm bừa được nữa.
Có những lúc, lời đồn đại trở nên vô cùng đáng sợ.
Lúc theo Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước bước qua cửa lớn nhà họ Cảnh, trong lòng Ân Thiên Thiên vẫn còn rất bình tĩnh, nhưng mà cô thật không ngờ bản thân mình có thể cảm nhận được nhà họ Cảnh là gia đình như thế nào sớm đến vậy!
Một người già, một tách trà, một tấm ván giặt.
Hình ảnh đơn giản như thế, nhưng lại khiến cô không cầm lòng được mà cảm thấy hơi căng thẳng.
Bà cụ Cảnh ngẩng đầu nhìn Ân Thiên Thiên, chỉ nói một câu: "Nếu đã về rồi thì quỳ xuống trước đi."
Một câu nói đã khiến cho Ân Thiên Thiên ngơ ngác hẳn.
Dường như Cảnh Nguyên Phước và Vi Gia Huệ không nghe thấy bà ta nói gì vậy, bọn họ lặng lẽ sang ngồi một bên ghế sô pha, Cảnh Liêm Uy lại khẽ nhíu mày đứng bên cạnh Ân Thiên Thiên, nhưng bây giờ anh không thể nói gì được.
"Bà nội..." Một hồi lâu sau, Ân Thiên Thiên mới tìm lại được giọng nói của mình, run run rẩy rẩy, nói bằng chất giọng uể oải, pha lẫn vẻ mệt nhọc sau một đêm bị kinh sợ: "Có thể nói cho con biết lý do là gì không?"
Cô không phải thỏ trắng nhỏ chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, cũng không phải người trở nên ngốc nghếch gì yêu, vừa vào cửa, bà cụ Cảnh chưa hỏi han gì đã bắt cô phải quỳ xuống, một khi quỳ cô phải thừa nhận hết tất cả đều là lỗi của mình, nhưng có thế nào đi chăng nữa cô cũng không cảm thấy mình đã làm gì sai!
Bốp!
Âm thanh lanh lảng vang lên, khiến cho mọi người trong nhà đều hơi giật mình, Ân Thiên Thiên lùi về sau một bước, trong nhà họ Cảnh, trước giờ người làm cô sợ nhất chính là bà cụ Cảnh có tiếng tăm "Thủ đoạn tàn nhẫn, chuyên quyền độc đoán này."
"Lý do?" Nghe giọng nói châm biếm ấy, vẻ mặt Ân Thiên Thiên trở nên nhợt nhạt, bà cụ Cảnh lập tức nói tiếp: "Con không hề coi trọng danh tiếng của nhà họ Cảnh, không hề có ý thức tự giác coi mình là người nhà họ Cảnh, không hề biết cách làm một người vợ hợp lệ, lý do này đã đủ hay chưa?"
Vì bà cụ Cảnh đập tay vào chiếc bàn quá mạnh nên trà trong tách bị sánh ra ngoài không ít, bà cụ Cảnh híp mắt cười mỗi lúc bình thường mà giờ đây lại tức giận trừng mắt nhìn Ân Thiên Thiên, vẻ mặt của bà cụ nghiêm khắc, đáng sợ vô cùng.
"Con..." Ân Thiên Thiên cất tiếng nói trong vô thức, cô muốn giải thích rõ mọi chuyện.
"Quỳ xuống!"
Bà cụ ra lệnh, đến cơ hội giải thích cũng không cho Ân Thiên Thiên.
Cả phòng khách đều chìm vào yên tĩnh lạ lùng, Ân Thiên Thiên im lặng đứng thẳng trước mặt bà cụ Cảnh, bà cụ Cảnh lại ngồi trên ghế sô pha, tức giận trừng mắt nhìn cô, dường như hai người bọn họ ai cũng không muốn nhận thua.
Ân Thiên Thiên lặng lẽ nhìn bà cụ Cảnh, lúc cô hiểu được sự kiên trì trong mắt bà ấy, đột nhiên lại cảm thấy buồn cười, đúng thật là thấy buồn cười vô cùng.
Rốt cuộc hẳn là do cô quá ngây thơ nhỉ.
Không xem trọng danh tiếng của nhà họ Cảnh? Không có ý thức tự giác coi mình là người nhà họ Cảnh? Không phải là một người vợ hợp lệ? Ha ha, cô rất muốn bật cười, nếu cô thật sự không phải, vậy thì lúc Hướng Linh mắng cô, cô đã vặc lại cô ta ngay rồi, thậm chí không cần phải đợi Hướng Linh ra tay cô đã chủ động đánh người, nhưng bây giờ cô không còn là người độc thân giống hồi trước, không còn là Ân Thiên Thiên muốn gì làm nấy, không màng đến hậu quả đó nữa, lúc ấy cô có anh cả chống lưng cho, cô có thể không sợ hãi bất cứ thứ gì, thậm chí nếu Ân Thiên Tuấn có mặt ở đó, nói không chừng anh ấy sẽ xông lên giúp đỡ cô, nhưng cô đã là người nhà họ Cảnh, tại cô khư khư muốn gả vào nhà họ Cảnh cho bằng được!
Nhà họ Cảnh là danh gia vọng tộc ở thành phố T, thậm chí còn là gia đình danh giá trong những gia đình danh giá khác, bởi vì cô biết mình là con dâu nhà họ Cảnh, thế nên cô mới muốn chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, không muốn để báo chí nắm đằng chuôi, chỉ trích nhà họ Cảnh có đứa con dâu không hiểu chuyện, thậm chí lúc đánh nhau cô cũng không dám đánh hết mình, chỉ sợ gây phiền phức cho nhà họ Cảnh, nhưng hiện giờ cô lại có câu trả lời như thế nào?
Cô vốn không hề xem trọng nhà họ Cảnh?
Ân Thiên Thiên bướng bỉnh đứng nguyên tại chỗ, nước mắt lưng tròng nhưng không muốn để chúng chảy xuống, nhìn thấy cô như vậy, Cảnh Liêm Uy cũng thấy đau lòng, anh vươn tay muốn bảo vệ cô trong vô thức, nhưng bà cụ Cảnh lại không hề quan tâm.
Bà vỗ tay rồi dậy, rống lên một tiếng: "Ân Thiên Thiên, con quỳ xuống cho bà."
"Con không quỳ, con không làm sai gì cả, sao con lại phải quỳ!" Ân Thiên Thiên tức giận phản bác, trong lòng cô vô cùng buồn bã, trước giờ cô không phải là người nhẫn nhục chịu đựng, rõ ràng không phải lỗi của cô, cô còn phải chịu đựng nhiều uất ức như vậy trong đồn cảnh sát, tại sao sau khi trở về cô còn lại bị đối xử như vậy: "Con không làm sai gì cả, tại sao bà nội lại phạt con?"
Bà cụ Cảnh là người như thế nào? Ở thành phố T, bà ấy có tiếng là người không nói hai lời! Bà cụ vốn không hề quan tâm đến Ân Thiên Thiên, càng xem thường câu hỏi của cô.
Bà cụ Cảnh tức giận trừng mắt nhìn Ân Thiên Thiên, lớn tiếng nói: "Người đâu, bắt nó quỳ xuống cho tôi, không có lệnh của tôi không được phép đứng lên."
Bà cụ vừa dứt lời đã có hai người hầu trong nhà họ Cảnh đi đến, không đợi cô có thời gian phản ứng liền đá vào gối cô, cô quỳ mạnh xuống ván giặt, đầu gối mảnh mai của cô đập vào ván giặt cứng rắn, làm vang lên tiếng nặng nề, nước mắt của Ân Thiên Thiên chảy xuống trong vô thức nhưng cô vẫn quyết cắn chặt môi.
Ân Thiên Thiên ương bướng ngẩng đầu nhìn bà cụ Cảnh, ánh mắt lộ ra vẻ không phục.
Bà cụ Cảnh đi lên trước một bước, hừ mạnh nói: "Ân Thiên Thiên, con gả vào nhà họ Cảnh thì chính là người nhà họ Cảnh của bà, trước giờ trong nhà họ Cảnh này không có ai là bà không dạy dỗ nổi, nếu con đã không hiểu chuyện như vậy thì để bà thay ba mẹ con chỉ bảo con."
Nói rồi, bà cụ Cảnh quay người, dắt theo Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước vào nhà ăn dùng điểm tâm.
Ân Thiên Thiên lặng lẽ quỳ trên ván giặt, người hầu sau lưng đã đi hết, nhưng Ân Thiên Thiên cũng không còn muốn đứng dậy nữa, chỉ im lặng quỳ ở đó, nước mắt lại rơm rớm trong vành mắt một lần nữa.
Cảnh Liêm Uy đã nhìn thấy hết tất cả, trong lòng anh thấy thương xót, bèn vươn tay rút khăn giấy ra muốn lau cho Ân Thiên Thiên, nhưng không ngờ cô lại quay đầu tránh đi, lúc định mở miệng nói chuyện chợt nghe thấy tiếng bà cụ Cảnh gọi anh, Cảnh Liêm Uy chỉ đành đi đến bên cạnh bà cụ Cảnh.
Cảnh Liêm Uy không nghĩ ngợi nhiều, toan mở miệng xin bà cụ Cảnh tha cho Ân Thiên Thiên, nhưng lại bị một câu nói của bà cụ Cảnh chặn lại.
"Liêm Uy, con có biết người con gái vẫn luôn liên lạc với con, nhưng con chưa từng gặp mặt đó là ai không?"
Một câu nói của bà khiến cho cả bàn ăn đều im phăng phắc.
Năm năm trước, Cảnh Liêm Uy có một người bạn thân thiết là con gái, đây không phải là bí mật gì với người nhà họ Cảnh, thậm chí rất nhiều người còn cho rằng có thể sau này Cảnh Liêm Uy sẽ cưới người ấy về làm vợ, chỉ có điều sau ba năm trò chuyện với nhau thì hai người chợt bị mất hết mọi mối liên lạc, người nhà họ Cảnh cũng không để ý...
Đôi mắt phượng hơi híp lại, Cảnh Liêm Uy im lặng nhìn bà cụ Cảnh.
Bà cụ Cảnh khoan thai uống một ngụm sữa đậu nành, không hề để ý đến anh, dáng vẻ của bà vô cùng ung dung tự tại.
Sau một phút im lặng, rốt cuộc Cảnh Liêm Uy không còn ngồi nổi nữa, anh quay người đi ra khỏi cửa, mà Ân Thiên Thiên lại im lặng nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra trước mắt, không mở miệng nói một câu nào, cơ thể mảnh mai quỳ thẳng tắp ở đó.
Không biết đã quỳ bao lâu, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy cổ họng mình đau rát, cơ thể lành lạnh nhưng trên người lại không ngừng chảy mồ hôi, cuối cùng bà cụ Cảnh đã nghỉ trưa xong, đi ra từ phòng mình, rồi ngồi xuống ghế sô pha trước mặt Ân Thiên Thiên.
"Thiên Thiên, con có biết mình sai ở đâu chưa?" Bà cụ khẽ hỏi, giọng nói có uy lạ lùng.
Ân Thiên Thiên cô gắng nhìn bà cụ Cảnh trước mắt cho rõ ràng như cô lại không làm được, tính cách cô vừa bướng bỉnh lại vừa cố chấp, trong không khí chỉ còn nghe mỗi tiếng trả lời của cô: "Con không làm sai gì cả."
"Hừ!" Bà cụ Cảnh tức giận cực kỳ. Bà nhìn Ân Thiên Thiên rồi nói: "Con là con dâu nhà họ Cảnh mà lại đi đến nơi như vậy, còn đánh nhau với người ta bị quay lại đăng lên mạng, con vẫn còn cảm thấy con không sai gì cả à? Đừng nói với bà con không muốn gây chuyện nên luôn nhẫn nhịn, nếu con muốn nhịn thì phải nhịn đến cùng, về sau nhà họ Cảnh sẽ trả lại lẽ phải cho con! Nếu con không muốn nhịn thì ngay từ đầu đừng nhịn gì cả, con hãy dựa vào khí phách của nhà họ Cảnh mà bắt bọn họ cúi đầu! Bằng không, đừng nói với bà con không sai gì cả!"
Ân Thiên Thiên im lặng lắng nghe, giọng nói quanh quẩn trong đầu tựa như đang vang đến từ một chân trời xa xôi.
"Ân Thiên Thiên, con phải nhớ rõ thân phận của mình, con là con dâu nhà họ Cảnh, không còn là cô cả nhà họ Ân có thể bị người ta bắt nạt như trước kia nữa, mỗi một chuyện con làm, mỗi một câu con nói đều đại diện cho nhà họ Cảnh! Không phải nhà họ Ân, càng không phải chính bản thân con!" Bà cụ Cảnh mở miệng dạy dỗ, giọng nói của bà không lớn nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi lạ lùng, cơ thể Ân Thiên Thiên hơi lảo đảo, cô vẫn không nói tiếng nào: "Nếu như con có khả năng khiến cho người khác nhìn thấy mình đều không dám nói nhiều lời, mà chỉ có thể cung kính gọi một tiếng "cô ba" thì mới là thành công, mới tính là người nhà họ Cảnh thật sự! Bằng không những việc như vậy sớm muộn gì vẫn sẽ xảy ra một lần nữa, dần dần người ta sẽ cảm thấy nhà họ Cảnh chúng ta dễ bị bắt nạt!"
Ân Thiên Thiên im lặng lắng nghe, đầu cô càng lúc càng thấy nặng nề, nhưng vẫn ương bướng nói với bà cụ Cảnh: "Thưa bà, việc này con không làm sai gì cả."
Lần này, sắc mặt bà cụ Cảnh sa sầm xuống.
Lần này bà cụ đứng dậy, chỉ nói một câu: "Hay lắm! Nếu như con không sai gì hết thì cứ quỳ ở đây đi, đến khi nào biết sai mới thôi! Bà muốn xem xem con ương bướng được đến mức nào! Xem rốt cuộc đầu óc con đầu hàng trước hay đầu gối con đâu hàng trước!"
Vừa dứt lời, bà cụ Cảnh đã quay người bỏ đi, phòng khách vắng lặng không một bóng người...
Một hồi lâu sau, lúc đầu gối cô đã đau đớn đến mức có thể khiến bản thân Ân Thiên Thiên trở nên tỉnh táo, thì có tiếng vang nặng nề cất lên trong phòng khách, nhưng lại không có ai để ý đến nó...