Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 107



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 107: ÂM MƯU CỦA ÂN NHẠC VY

Cuối hè đầu thu, cả thành phố đã bước vào mùi mưa, một giây trước bầu trời còn sáng sửa thì đột nhiên lại mưa, giống như cuộc sống của mỗi một người vậy, luôn có những va vấp, êm đềm, thuận lợi.

Thành phố T gần đây mọi người vẫn tiếp tục bàn tán về chuyện đó, điện thoại của nhà họ Ân gọi đến cho Ân Thiên Thiên, người gọi là Lý Mẫn, nói bọn họ lúc này đang ở trung tâm thương mại “Mãn Hán Toàn Tịch”, bảo Ân Thiên Thiên qua đó đi dạo, vừa hay đợi Ân Thiên Tuấn tan làm thì cả nhà cùng đi ăn cơm.

Nếu như không có điều kiện cám dỗ là Ân Thiên Tuấn thì Ân Thiên Thiên nhất định sẽ không đi, thế nhưng anh lại có mặt cơ.

Trong ‘Mãn Hán Toàn Tịch’ người cũng không quá đông, nơi này không phải một trung tâm mua sắm theo nghĩa bình thường, chỗ này chia làm hai khu, một khu chuyên bán những đồ xa xỉ phẩm, người bình thường căn bản không mua nổi, còn một khu khác chính là nơi bán đồ bình thường phù hợp với túi tiền của mọi người, chỉ là hai bên vẫn có một chút khoảng cách.

Khi Ân Thiên Thiên đến, Ân Nhạc Vy đã cùng Lý Mẫn đi một vòng chỗ này, trong tay cầm không ít chiến lợi phẩm.

“Mẹ.” Nhẹ nhàng gọi một tiếng, một tiếng này của Ân Thiên Thiên đã không có cảm tình nữa rồi, ban đầu khi cô rời khỏi nhà nhọ Ân và bị Lý Mẫn ép ký vào bản thỏa thuận sau này cái gì cô cũng không có.

Ân Nhạc Vy liếc Ân Thiên Thiên rồi khẽ nhếch môi, ánh mắt bất sắc thanh sắc dừng ở cái bụng nhỏ bằng phẳng của cô.

Tính toán thời gian thì chắc không kém mình bao nhiêu, được khoảng hai tháng rồi, thai nhi cũng chưa có thành hình.

Không biết có phải tuân theo những tư tưởng của thế hệ cũ không, mang thai chưa đến ba tháng thì không nên nói cho người khác cho nên đến bây giờ, chuyện Ân Thiên Thiên ‘mang thai’ cũng chỉ có người nhà họ Ân biết.

“Chị, vừa rồi khi em cùng mẹ đi mua đồ cũng chuẩn bị cho chị một phần.” Nói xong, Ân Nhạc Vu cố ý đưa cái túi trong tay đến trước mặt Ân Thiên Thiên, đồ bên trong thật sự đều có hai phần, cũng không khác gì với những gì cô dự đoán.

Về chuyện ‘mang thai’, Ân Thiên Thiên luôn muốn nói, thế nhưng chưa từng có cơ hội.

Đi dạo có chút mệt, Lý Mẫn dẫn Ân Nhạc Vy đến một quán cà phê ngồi nghỉ ngơi, vừa hay đem đồ đi gửi, đợi đi dạo xong thì có thể trực tiếp cầm đi, ai biết vừa mới ngồi xuống, Ân Nhạc Vy lại hỏi: “Chị, chuyện chị mang thai vẫn chưa nói cho nhà họ Cảnh sao?”

Câu hỏi này cũng thu hút sự chú ý của Lý Mẫn.

Trong bụng của Ân Thiên Thiên chính là chắt đích tôn, đâu có thể không để nhà họ Cảnh biết được? Bọn họ không biết, thế thì nhà họ Ân không phải không được lợi ích gì sao? Lưỡng lự một chút, Lý Mẫn trực tiếp nói: “Thiên Thiên, chuyện này sao con lại làm như vậy? Cho dù cấm kỵ ba tháng đầu thai nhi không ổn định, nhưng cũng không thể để như thế, họ là người nhà của con.”

Ân Thiên Thiên không có lên tiếng, hôm nay đến đây, cô không chỉ muốn gặp Ân Thiên Tuấn, mà còn để anh biết bản thân cô sống rất tốt.

Không nhận được câu trả lời từ Ân Thiên Thiên, Ân Nhạc Vy và Lý Mãn cũng không cáu, chỉ là ngồi bên khuyên một hồi, ba người lại tiếp tục đi dạo trung tâm thương mại, lần này là đi đến khu đồ sơ sinh, trên đường đi không thể không nghe Lý Mẫn căn dặn, khi mang thai cần phải chú ý điều gì…

Ân Thiên Thiên nghe thôi cũng có chút stress, cộng thêm bây giờ bụng lại hơi nhâm nhẩm đau, thực tế cô không muốn làm ngơ, hơn nữa chuyện này hình như cách cô rất xa, tuy nhiên ở đây Lý Mẫn còn gặp được một người bạn chơi bài chung, hai người cứ nói chuyện với nhau, lúc này Ân Nhạc Vy và Ân Thiên Thiên lại có chút nhàm chán, nhưng rất nhanh Ân Thiên Tuấn gọi điện đến, Ân Thiên Thiên vô thức đi sang một bên nghe máy.

Ân Nhạc Vy nhìn theo hướng của Ân Thiên Thiên rồi cũng đi theo qua đó.

“Chị, chúng ta xuống dưới đợi em đi.” Nhẹ nhàng nói với Ân Thiên Thiên một câu, Ân Nhạc Vy mỉm cười rạng rỡ, chủ động khoác tay của Ân Thiên Thiên đi đến thang cuốn.

Ân Thiên Thiên vừa nói chuyện với Ân Thiên Tuấn vừa vô thức bị cô ta kéo đi, đến khi hai người đứng ở cạnh thang cuốn, lúc này người trong trung tâm thương mại rất ít, bên thang cuốn lại không có mấy bóng dáng người, mọi người lúc này hoặc ở tầng trên hoặc tần dưới, người đến khu đồ sơ sinh quả thật rất ít.

“Chị, chị có thể nói cho em biết, đứa bé trong bụng chị là của ai không? Em bảo đảm, sẽ không nói cho anh rể biết.” Đột nhiên Ân Nhạc Vy nói một câu, lời nói rõ ràng đã truyền đến Ân Thiên Tuấn ở đầu bên kia nghe thấy.

Ân Thiên Thiên bởi vì bất ngờ mà quay lại nhìn Ân Nhạc Vy, thì thấy dáng vẻ chờ đợi của trên mặt của cô ta, còn chưa kịp lên tiếng thì Ân Nhạc Vu lần nữa mở miệng.

“Chị, chị mang thai rồi, tính toán thời gian chính là trước khi kết hôn, vậy kết quả kiểm tra trước đó của chị là lừa người sao?” Ân Nhạc Vy nói từng từ từng câu một, mỗi một câu nói thần sắc trên mặt sẽ đắc ý vài phần: “Chị, chị có phải ở sau lưng anh rể có người đàn ông khác không? Anh ấy có biết chuyện này không?”

“Ân Nhạc Vy, cô đang nói linh tinh cái gì đấy!” Ân Thiên Thiên tức giận, một người phụ nữ dù thế nào cũng không thích có người bôi xấu bản thân mình, điện thoại trong tay còn chưa tắt, vẫn để kết nối: “Tôi khi nào có người đàn ông khác?”

“Hừ, vậy vì sao chị không nói cho người nhà họ Cảnh chị đã mang thai?” Ân Nhạc Vy chắc chắn Ân Thiên Thiên có thai trước khi kết hôn, bất luận đứa bé này có phải của Cảnh Liêm Uy không, cô ta cũng sẽ không để Ân Thiên Thiên dễ nhàng có địa vị vững chắc ở nhà họ Cảnh: “Chị nếu như không phải trong lòng có quỷ thì tại sao không dám nói?”

Ân Thiên Thiên nhịn không được mà toát mồ hôi trên trán, cơn co thắt ở bụng càng trở nên rõ ràng hơn, thế nhưng cô lúc này không thể quay người rời đi, nếu như rời đi, thế thì cô có lẽ thật sự sẽ bị Ân Nhạc Vy hại chết!

Bà cụ Cảnh sẽ không cho phép!

“Ân Nhạc Vy, cô đừng có mà ăn nói bừa bãi! Tôi căn bản không có…” Đầu của Ân Thiên Thiên có hơi choáng váng, trong vô thức muốn đưa tay nắm vào thứ gì đó, vốn dĩ muốn nắm vào một bên lan can, nhưng Ân Nhạc Vy lại đưa tay ra đỡ lấy cô: “Tôi không có…”

Hai từ ‘mang thai’ còn chưa có nói ra, Ân Thiên Thiên đã kinh sợ mở trừng mắt.

“Á! Chị, chị sao lại đẩy em!”

Một tiếng hét lớn nhanh chóng lan ra cả trung tâm thương mại, có nhiều người đều ngó đầu ra nhìn xem có chuyện gì.

Ân Thiên Thiên bất ngờ bị Ân Nhạc Vy nắm chặt tay của cô rồi đẩy cô ta một cái, sau đó thì nhìn thấy cơ thể của Ân Nhạc Vy không chịu sự khống chế nhã về phía sau, trước khi ngã xuống còn bất an đưa tay túm Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên không lúc ngẩn ngơ không chú ý thì đã cùng Ân Nhạc Vy một trước một sau ngã từ trên thang cuốn xuống…

A!

Mọi người ở mặt ở trung tâm thương mại thì bị cảnh tượng này dọa sợ một trận, rất nhanh đã thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người.

Thang cuốn vẫn chuyển động chậm nhưng hai người kia lại lăn xuống rất nhanh, rất nhanh có nhiều nhìn thấy, th@n dưới của hai người phụ nữ đều bị nhiễm máu đỏ tươi khiến sắc mặt của mọi người tái đi.

“Nhạc Vy!” Khoảnh khắc Lý Mãn vội vàng chạy tới thì vừa hay nhìn thấy Ân Nhạc Vy và Ân Thiên Thiên lần lượt lăn từ trên thang cuốn xuống, thậm chí bởi vì do quán tính là tốc độ lăn xuống càng nhanh…

Trên sàn trắng sáng mà lạnh lẽo của trung tâm thương mai là hai người phụ nữ trẻ đang nằm hôn mê ở đó, màu sắc bên dưới kia càng lan rộng ra, dần dần giống như một đóa hoa…

Á!

Trong trung tâm thương mại thỉnh thoảng sẽ có cô gái nào đó bất ngờ nhìn thấy cảnh này thì hét lên.

Ân Nhạc Vy cảm thấy th@n dưới đau nhói, đau đến mức cô ta từ trong hôn tỉnh lại, bàn tay nhỏ vô thức sờ bụng của mình, mái tóc che một bên má và nụ cười không dễ phát giác, cảm thấy con của mình từ trong bụng của mình chảy ra, cô ta chỉ cảm thấy tương lai sẽ là một vầng ánh sáng…

“Đau, đau quá…” Thều thào kêu lên, Ân Nhạc Vy cả người cũng không dám động, nhân viên của trung tâm thương mại thấy thế thì cấp tốc chạy đến: “Tôi đau quá, con của tôi, con của tôi…”

Không có ai dám tiếp lời, dưới tình huống như này, Ân Nhạc Vy biết rất rõ đứa bé căn bản không thể giữ được!

Lý Mẫn từ trên tầng chạy xuống, bị dọa đến mức mặt mày tái nhợt, Ân Nhạc Vu cả người là toàn nằm ở đó thì cực kỳ lo lắng, lúc này bà ta hoàn toàn quên mất ‘đứa cháu vàng’ trong bụng của Ân Thiên Thiên có lẽ cũng không còn!

“Nhạc Vy, Nhạc Vy, đừng sợ, mẹ ở đây…” Lý Mẫn đem Ân Nhạc Vy ôm vào trong lòng, nhìn gương mặt đẫm nước mắt của cô ta, không nhịn được cũng khóc, giống như vô thức mở miệng nói: “Ân Thiên Thiên, cô sao có thể như vậy, cô biết rõ em gái cô đang mang thai, cô sao có thể đẩy con bé…”

Một câu nói lập tức khiến mọi người liên tưởng đến một câu nói trước khi Ân Nhạc Vy ngã xuống, rồi dần dần quay sang nhìn Ân Thiên Thiên ở một bên không có nhúc nhích.

“Mẹ, con đau quá… con thật sự rất đau… Chị sao có thể đối xử với em như vậy chứ…” Ân Nhạc Vy vừa khóc vừa nói, không hề nhắc đến một câu ‘bệnh viên’ nào: “Mẹ, chị sao có thể làm như thế, con cũng đã nhường cậu ba cho chị, con gả cho Hướng Thực, con tưởng rằng chị ấy đã bỏ qua cho con rồi, tại sao chị ấy vẫn không bằng lòng…”

‘Mẹ, chị có phải muốn nhìn con chết đi mới cam tâm?” Nói thế, Ân Nhạc Vy thậm chí muốn dập đầu xuống đất nhưng đã bị Lý Mẫn ngăn cản: “Mẹ, con đã vì nhà họ Ân gả cho Hướng Thực, thậm chí từ bỏ cậu ba mà mình yêu nhất, chị cũng đã gả cho anh ấy rồi, tại sao chị ấy vẫn không bỏ qua cho con…”

Lời nói như vậy, lượng thông tin lớn đến mức đủ khiến cả thành phố T đều náo loạn!

Tranh luận cùng nghi hoặc của đám đông Ân Thiên Thiên không có nghe thấy, thậm chí ngay cả lời tố cáo của Ân Nhạc Vy cô cũng không nghe thấy, bởi vì cô lúc này cả người đều đau thắt lại, chỉ có thể cuộn mình trên sàn nhà lạnh lẽo, cố gắng tạo một chút hơi ấm cho mình, nhưng căn bản không có sức…

Cảm giác của th@n dưới càng lúc càng rõ ràng, cơn đau ở bụng đã khiến cô khó lòng mở miệng nói chuyện, tay vẫn vô thức nắm chặt chiếc điện thoại, Ân Thiên Thiên tắt cuộc gọi với Ân Thiên Tuấn, rồi trực tiếp gọi điện cho Cảnh Liêm Uy, trong thời gian chờ đợi, Ân Thiên Thiên bỗng nhiên nhớ lên một vấn đề từ trong cơn đau—-

Lần này, anh có đến không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.