Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 112: TRÒ CƯỜI.
Trình Thiên Kiều vốn có hẹn với đồng nghiệp của mình ở đây, nhưng ai ngờ sau khi đến đây lại bị cho leo cây đâu chứ, lúc anh chuẩn bị rời khỏi thì đã gặp phải Ân Thiên Thiên. Sau khi Trình Thiên Kiều vừa chào hỏi Ân Thiên Thiên xong thì liền nhìn thấy Cảnh Liêm Uy khẽ mím đôi môi mỏng đi tới.
“Anh Thế Khanh.” Gặp được Trình Thiên Kiều, Ân Thiên Thiên rất là vui, cô theo tiềm thức hỏi thêm một câu: “Anh ăn cơm chưa? Ăn cùng không?”
Trình Thiên Kiều nở nụ cười rạng rỡ thoải mái như gió xuân, bộ dạng đó khiến cho mấy cô gái ở đây đều có chút sững sờ.
Sao bên cạnh Ân Thiên Thiên lại có nhiều người đàn ông cực phẩm như vậy chứ.
Cảnh Liêm Uy cao quý ưu nhã, Ân Thiên Tuấn bá khí uy nghiêm, Đổng Khánh vui tính rạng rỡ như ánh mặt trời, còn người tên Trình Thiên Kiều đột nhiên xuất hiện này cũng mang theo một bộ dạng tươi mát như gió xuân, không lẽ tất cả những người đàn ông trên thế giới này đều đã bị cô chiếm hết rồi sao?
Cảnh Liêm Uy đi tới, anh vừa nhẹ nhàng cất giọng nói, vừa đưa tay ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của Ân Thiên Thiên: “Đúng lúc quá, cùng nhau ăn cơm đi.”
Nhìn hành động của Cảnh Liêm Uy, nụ cười nơi khoé môi Trình Thiên Kiều càng trở nên sâu hơn, anh đáp một tiếng rồi sải bước vào trong, khiến cho tất cả những người phụ nữ trong phòng này đều trở nên hưng phấn.
Để mất đi một Cảnh Liêm Uy, thì chắc sẽ còn cơ hội với Trình Thiên Kiều chứ nhỉ?
Sau khi giới thiệu khái quát về Trình Thiên Kiều cho mọi người trong phòng xong thì giám đốc Hoàng cũng đã kêu người bưng đồ ăn ngon đến rồi. Đám đàn ông có men trong người thì đâu còn cảm thấy ngượng ngùng hay không thoải mái gì nữa chứ, vài ly vào bụng là lập tức trở nên vui vẻ tự nhiên ngay.
“Cái cậu Cảnh Liêm Uy này thật không biết điều gì hết, giấu thân phận của mình lâu như vậy rồi, nếu như lần này không phải hôn sự của hai nhà Tề Cốc bị lộ ra ngoài thì ai mà biết cậu ta còn ẩn núp ở cái bệnh viện Nam Tự này bao lâu nữa chứ!” Một bác sĩ của phòng khoa khác bất mãn lải nhải, ly rượu trong tay thì giơ thẳng trước mặt Cảnh Liêm Uy: “Cảnh Liêm Uy, hôm nay chắc chắn phải cho cậu bò lết về nhà!”
Ân Thiên Thiên ngồi ở bên cạnh anh, rượu qua rượu lại khiến cho sắc mặt của Cảnh Liêm Uy lúc này đã có chút đỏ, nhưng anh vẫn nâng ly trên tay mình lên, khoé môi mang theo nụ cười.
Đột nhiên bàn tay để dưới bàn của anh bị lòng bàn tay của Ân Thiên Thiên nắm lấy, trong lòng Cảnh Liêm Uy chợt chảy qua một sự ấm áp nồng đậm, nụ cười nơi khoé môi càng trở nên mê người hơn bao giờ hết, anh nghiêng đầu qua nói nhỏ bên tai Ân Thiên Thiên ngay trước mặt mọi người: “Thiên Thiên, anh say rồi em đừng có chê anh đó.”
Chỉ một câu nói mà khiến cho cả gương mặt Ân Thiên Thiên đều đỏ bừng lên.
Không phải vì lời anh nói mà là khi anh nói, đôi môi nóng bỏng đó đã nhẹ nhàng xẹt qua tai cô.
Mềm mềm, tê tê, mà cũng ngứa ngứa.
Đột nhiên Ân Thiên Thiên lại nhớ đến lần duy nhất mà họ tiếp xúc thân mật với nhau, đó là ở bữa tiệc của Ân Nhạc Vy, anh đã hôn cô.
Thế là khuôn mặt của Ân Thiên Thiên lại càng đỏ bừng hơn, đôi mắt cô như thể không dám nhìn người khác nữa vậy.
Trình Thiên Kiều ngồi ở một bên khác của Ân Thiên Thiên, đôi con ngươi thâm sâu khẽ híp lại, nhưng ý cười nơi khoé môi vẫn không hề thuyên giảm đi, anh nâng ly rượu trong tay mình lên rồi đụng nhẹ vào ly rượu của Ân Thiên Thiên ở trên bàn, trong đó cũng là rượu vang đỏ đậm giống như của Cảnh Liêm Uy…
“Thiên Thiên, chúng ta uống một ly đi?” Trình Thiên Kiều nhẹ giọng hỏi.
Ân Thiên Thiên tỉnh thần nhìn Trình Thiên Kiều một cái, nhưng cuối cùng cô cũng không nhịn được mà nhỏ tiếng nói với Cảnh Liêm Uy một câu ‘uống ít thôi’.
Chỉ một câu nói mà khiến cho tất cả mọi người trên bàn đều không nhịn được nụ cười.
Mọi người trên bàn đều đang cười đùa, những cái bộ dạng đó như đã không còn bị ảnh hưởng bởi thân phận cậu ba của nhà họ Cảnh mang tên Cảnh Liêm Uy nữa rồi, cho dù đó là do men rượu hay là bởi vì lý do khác đi nữa, tóm lại đây chính là kết quả mà Cảnh Liêm Uy muốn, đối với cái thân phận nhà họ Cảnh, trước giờ anh chỉ cảm thấy vướng bận, chứ chưa bao giờ cảm thấy hay ho gì cả…
“Anh Thế Khanh, có phải gần đây anh luôn ở Thành phố T không?” Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng hỏi thăm, hình như cô rất thường xuyên gặp được anh a, trong lòng cô lúc này đột nhiên loé lên hình ảnh của Cảnh Lịch Dao.
Cảnh Lịch Dao đã khổ sở chờ đợi Trình Thiên Kiều bao nhiêu năm rồi thì cô không biết, nhưng cô biết Cảnh Lịch Dao đã đợi đến 29 tuổi rồi mà vẫn còn độc thân và chưa kết hôn, cô ấy chỉ mong mỏi một ngày nào đó Trình Thiên Kiều có thể nhìn thấy bóng dáng của cô ấy mà thôi.
Nhưng Trình Thiên Kiều không biết nhiều như vậy, anh chỉ gật đầu rồi thốt lên một câu trả lời cô: “Bên này có vụ án cho nên chắc phải ở rất lâu.”
Ân Thiên Thiên gật đầu, rồi mỉm cười nói lần sau còn có thể hẹn nhau cùng ăn cơm nữa.
Thanh âm cô vừa dứt thì người đàn ông bên cạnh đã gắp một chút món ăn vào đ ĩa của cô rồi dặn cô ăn cơm, khiến cho câu trả lời của Trình Thiên Kiều bị chôn vùi trong lời dặn dò của anh.
Nhân lúc Ân Thiên Thiên cúi đầu ăn cơm thì hai người đàn ông khẽ đối mắt nhìn nhau một cái.
Có một số chuyện không cần nói nhưng đối phương cũng có thể hiểu được.
“Bác sĩ Sầm, cô sao vậy?” Đột nhiên một thanh âm quan tâm vang lên, ánh mắt của Ân Thiên Thiên và mọi người đều di chuyển qua bên đó, họ nhìn thấy sắc mặt của bác sĩ Sầm đỏ bừng, bộ dạng trông như đã say sướt mướt: “Rõ ràng là không biết uống thì uống ít thôi a.”
Có một vị bác sĩ nhẹ nhàng nói, nguyên cả cái bệnh viện Nam Tự này có ai mà không biết bác sĩ Sầm thích Cảnh Liêm Uy đâu, bây giờ Cảnh Liêm Uy lại đột nhiên kết hôn rồi, điều này khiến cho đáy lòng của bác sĩ Sầm khó chịu thì cũng đúng thôi, nhưng mà chuyện này lại xảy ra trên bữa tiệc của người khác suy cho cùng cũng không được đẹp đẽ cho lắm.
Ân Thiên Thiên không nói gì, cô chỉ yên lặng cúi đầu ăn cơm, thậm chí một câu quan tâm đ@o đức giả cũng không có.
Nhìn thấy cảnh này, Trình Thiên Kiều bất giác cười lên rồi khẽ nói: “Vị bác sĩ này uống ít rượu thì tốt hơn đó, nếu như để xảy ra chuyện thì không hay rồi.”
Lời này không nói ra thì còn tốt hơn, vừa nói ra thì liền khiến cho bác sĩ Sầm đang say xỉn lập tức ầm ĩ lên.
“Xảy ra chuyện sao? Bây giờ xảy ra chuyện gì được?” Bác sĩ Sầm đã say hoàn toàn rồi, cô ta đưa đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn qua bên này rồi lại ngay lập tức khoá chặt trên người Cảnh Liêm Uy: “Tôi lại muốn xảy ra chút chuyện gì đó, các người tạo cơ hội cho tôi đi?”
Một câu nói khiến cho động tác tay của Ân Thiên Thiên chợt ngưng lại, mọi người trên bàn cũng đều trở nên an tĩnh.
Trình Thiên Kiều đưa đôi mắt mang theo ý cười xấu xa nhìn qua Cảnh Liêm Uy, trên tay anh lắc lắc ly rượu vang đỏ, bộ dạng như đang đợi xem kịch hay.
Đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy khẽ híp lại, anh không hề quay đầu nhìn qua bác sĩ Sầm một cái mà chỉ nhìn thẳng vào Ân Thiên Thiên ở bên cạnh mình, ngữ khí dịu dàng của anh vang lên: “Thiên Thiên, ăn chậm thôi, anh cũng đâu có giành với em, nhìn em kìa, giống như một đứa con nít vậy.”
Trong tình cảnh im phăng phắc, Cảnh Liêm Uy lại đột nhiên thốt ra một câu nhu tình tràn đầy như vậy. Vào thời khắc anh gọi tên mình thì Ân Thiên Thiên đã theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn anh rồi, đây cũng chính là trải đường cho vế sau của anh. Bàn tay to lớn với khớp nào ra khớp nấy của anh nhẹ nhàng vuốt v e khoé môi của cô, nhè nhẹ ấn vào đôi môi hồng mịn màng của người phụ nữ, cử chỉ mang đầy một sự ám muội đậm đà…
Đôi con ngươi đen láy của cô nhìn vào đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy, trong đó chỉ có nhu tình, không hề có gì khác.
Nguyên cả phòng bao càng trở nên tĩnh mịch hơn, ngay cả những bác sĩ muốn hoà giải bầu không khí cũng không biết nên làm gì nữa.
Đôi con ngươi dịu dàng khẽ mở to, Trình Thiên Kiều khẽ nâng ly rượu của mình lên về phía Cảnh Liêm Uy.
Trái tim của bác sĩ Sầm nãy giờ vốn đã bức bối đến cực độ rồi, nếu không thì lúc nãy cô ta đã không rót rượu uống một mình rồi, rượu vang tuy ngon nhưng uống nhiều quá sẽ khiến người ta say xỉn rất dữ dội, mà người mà say thì lá gan sẽ trở nên rất lớn!
“Cảnh Liêm Uy!” Một Thanh âm tức giận xen lẫn với chút uỷ khuất và cả buồn bã vang lên, bác sĩ Sầm nhìn Cảnh Liêm Uy rồi hung hăng vỗ vỗ vào ngực mình nói: “Cảnh Liêm Uy, anh không nhìn thấy em sao? Cho dù em có bỏ hết tự tôn của mình xuống, bỏ hết tất cả sự kiêu ngạo của mình để bám lấy anh, dính chặt lấy anh, anh cũng không để mắt đến em đúng không? Tại sao anh lại không chịu nhìn em một lần, em rốt cuộc là có chỗ nào không bằng Ân Thiên Thiên chứ! Anh nói cho em biết đi!”
Trong lúc này đây, những bác sĩ muốn hóa giải bầu không khí cũng không có ai dám lên tiếng nữa rồi. Còn bác sĩ Chu ngồi ở một bên nghe thấy những lời mà bác sĩ Sầm nói, khoé môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười khổ sở, cô tiếp tục rót rượu uống tiếp một ly rồi lại tới một ly, từ đầu đến cuối không nói gì.
Kể từ giây phút mà cô đến tham gia buổi tụ họp này ngày hôm nay là cô đã biết rõ, cả đời này cô đã không thể đứng ở vị trí bên cạnh anh nữa rồi, chỉ là lá gan của bác sĩ Sầm lại lớn hơn cô, lại dũng cảm hơn cô nhiều, ít chí thì cô ta cũng nói ra được những lời này rồi, không phải sao?
Cảnh Liêm Uy không nói gì, bàn tay lau lau miệng cho Ân Thiên Thiên vẫn chưa rút lại, anh chỉ đưa mắt nhìn cô như vậy, nhưng chính vào thời khắc Ân Thiên Thiên mở miệng ra nói chuyện thì khoé môi người đàn ông lại nhếch lên trong im lặng.
“Bác sĩ Sầm, mong cô chú ý đến hoàn cảnh hiện giờ một chút, cũng mong cô tự trọng.” Ân Thiên Thiên đột nhiên lên tiếng, đôi mắt mà cô nhìn bác sĩ Sầm đặc biệt lạnh nhạt: “Cảnh Liêm Uy là chồng của tôi, nếu như cô không biết điều này thì tôi xin được nhắc lại với cô thêm một lần nữa, xin cô đừng…làm phiền anh ấy như vậy nữa.”
Trong lòng Ân Thiên Thiên đang dấy lên một ngọn lửa, ở trong bệnh viện bác sĩ Sầm luôn tự xưng là người phụ nữ của Cảnh Liêm Uy, có rất nhiều lần cô đến bệnh viện Nam Tự đều nghe thấy mấy cô y tá nói riêng, nói nhỏ với nhau rằng cô ta đã thế này thế nọ với Cảnh Liêm Uy, rồi lại niềm nở ân cần thế này thế nọ, nhưng cô không nói ra mà thôi, có rất nhiều chuyện cô không nói ra nhưng không có nghĩa là không tồn tại!
Cô vốn đã muốn nói ‘không biết xấu hổ’, nhưng cuối cùng cô vẫn giữ chút mặt mũi cho cô ta!
“Ân Thiên Thiên, cô câm miệng cho tôi!” Bác sĩ Sầm hoàn toàn đã bị con ma men sai khiến rồi, cô ta đứng thẳng dậy đối mặt với đôi vợ chồng ở trước mắt rồi nói: “Cô thì biết cái gì? Cô chỉ là một học sinh Đại học mới ra trường thôi, cô thì hiểu thế nào là yêu, thế nào gia đình, thế nào là hôn nhân chứ? Nếu như cô không phải là cô chủ của nhà họ Ân thì cô nghĩ cô có tư cách gả cho anh ấy sao? Nói trắng ra, cô chẳng qua chỉ là dựa vào thân phận mới được gả cho anh ấy thôi! Nếu như cô không phải là cô chủ nhà họ Ân thì Ân Thiên Thiên à, cô còn không có tư cách nhìn anh ấy nữa kìa!”
Ân Thiên Thiên nhìn bác sĩ Sầm, sự tức giận đã hoá thành nụ cười trên gương mặt cô, cô ngồi yên lặng ở vị trí đưa mắt nhìn cô ta, trong lúc cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy bác sĩ Sầm thốt ra những chuyện mà thậm chí Ân Thiên Thiên còn không dám nghĩ đến nhiều.
Một khi cung tên đã bắn thì không có chuyện quay ngược lại, cô ta nói được một câu thì liền dứt khoác đem hết tất cả những lời trong lòng mình đều nói ra hết, bác sĩ Sầm lúc này không còn nể nang gì nữa mà nói: “Ân Thiên Thiên, một Tuesday trèo cao như cô có tư cách gì nói tôi, ai mà không biết cô đá cô hai của nhà họ Mộc đi rồi mới được leo lên a? Ha ha, tôi thậm chí còn nghe nói, hôn lễ đó của cô vốn là chuẩn bị cho Mộc Sa đúng không, một thế thân như cô làm quái gì có tư cách khoe khoang ở đây? Ti vi không phải đã đăng tin rồi sao, hôm cô vào cục cảnh sát, Cảnh Liêm Uy đang ở trong căn hộ của Mộc Sa, anh ấy có đi tìm cô sao? Cô biết điều này có ý nghĩa gì không? Nó có ý nghĩa là cô vốn dĩ không được anh ấy để ở trong lòng!”
Lúc này, trên bàn ăn không còn ai động đậy gì nữa, họ đều sững sờ quay đầu nhìn qua Ân Thiên Thiên.
Còn Ân Thiên Thiên, vào giây phút bác sĩ Sầm dứt lời thì sắc mặt cô đã trở nên có chút trắng bệch rồi.
Bác sĩ Sầm chống hai tay lên bàn, kéo gần khoảng cách với Ân Thiên Thiên rồi khom người xuống nói với cô với giọng điệu đầy đắc ý: “Ân Thiên Thiên, cô tưởng cô thắng rồi sao? Có bản lãnh thì cô thắng người phụ nữ đã ở trong lòng của Cảnh Liêm Uy hai năm trời đi, thắng được Mộc Sa thì mới gọi là chiến thắng thật sự, cô ở đây la lối om sòm chẳng qua chỉ là một trò cười trong mắt người khác mà thôi!”
….……