Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 114: ÂN THIÊN THIÊN SUÝT CHÚT NỮA LÀ CHẾT RỒI.
Hiểu?
Bảo anh làm sao hiểu một câu nói không đầu không đuôi như vậy đây?
Hàng lông mày của Cảnh Liêm Uy cau lại dữ dội, anh thành thật lắc đầu, anh hoàn toàn không hiểu cô vợ nhỏ của anh đang có ý gì.
Ân Thiên Thiên nhìn thẳng vào anh, khoé môi nhếch lên một nụ cười.
Tướng mạo anh rất đẹp, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao cao, đôi môi mỏng mỏng, chỉ một cái nhìn thôi cũng đủ khiến cho các cô gái hô hấp trì trệ rồi, nhưng người đàn ông như vậy lại là chồng của cô, người chồng mà cho đến bây giờ cô vẫn không thể bước vào trái tim của anh ấy được.
Nếu như anh không hỏi, có lẽ cô sẽ yên lặng mà sống qua ngày, nhưng anh đã hỏi rồi, thế thì cô đành nói ra những lời trong lòng mình. Ân Thiên Thiên chính là một đứa trẻ thẳng thừng như vậy, lúc có lời nhưng không ai hỏi thì cô sẽ không nói, nhưng một khi được hỏi, cô sẽ trả lời trung thực, và sẽ không có nửa lời giả dối.
“Cảnh Liêm Uy, từ sau khi kết hôn, từ sau khi Mộc Sa xuất hiện, từ khi em trở thành người nhà họ Cảnh, em chưa hề có một cảm giác an toàn nào cả, anh có hiểu không?”
Thanh âm của Ân Thiên Thiên trầm thấp, lúc cô nói chuyện thỉnh thoảng có một hơi thở quét qua mặt anh, ấm áp nồng đậm, nhưng những lời đó lại khiến cho Cảnh Liêm Uy theo tiềm thức ôm cô càng chặt hơn, đôi lông mày nhau lại dữ dội, đôi mắt phượng chỉ nhìn Ân Thiên Thiên mà không nói gì, anh chỉ yên lặng đợi cô nói tiếp.
“Cảnh Liêm Uy, kể từ khi chúng ta quen biết nhau cho đến bây giờ được bao lâu rồi? Chỉ hai ba tháng mà chúng ta đã từ một người lạ trở thành những người thân mật nhất, nhưng mà trước khi chúng ta kết hôn, em còn có thể cảm nhận được sự an toàn, nhưng mà sao sau khi kết hôn em lại phát hiện mình ngay cả dũng khí để nói chuyện cũng không có nữa chứ?” Ân Thiên Thiên khẽ nhau mày, cô nhìn Cảnh Liêm Uy trong một khoảng cách rất gần, không có ai oán mà chỉ là kể lể: “Lúc Mộc Sa xuất hiện ở hôn lễ, em yên lặng không nói gì bởi vì lúc đó em căn bản là không biết cô ta chính là bạn gái cũ của anh; Lúc Mộc Sa xuất hiện ở Thành phố Hải Miễu, em tức giận chính là bởi vì em đang bảo vệ lãnh địa của em, đó là nhà của em, em không cho phép cô ta bước vào, cho dù đó có từng là nơi dung thân của cô ta trước đây đi nữa; Lúc em sợ hãi ở KTV, em thật sự không có sức mạnh chống trả sao? Chẳng qua là vì em nhớ đến nhà họ Cảnh đằng sau mình mà thôi; Hôm nay những lời mà bác sĩ Sầm nói ở ‘Nhà hàng Thao Thiết’, đó chẳng lẽ không phải là cách nhìn của những người trong cuộc sao, rằng Ân Thiên Thiên em đích thực đã chiếm lấy người đàn ông của cô ta, hôn lễ của cô ta, vị trí của cô ta…”
Mỗi một câu một chữ nhẹ nhàng rơi vào tai của Cảnh Liêm Uy, nhưng lại đủ khiến anh đau lòng, đột nhiên nó lại khiến anh nhớ đến Ân Thiên Thiên khi chưa kết hôn, cô ấy hành sự kích động, không tính toán hậu quả, anh luôn cảm thấy điều đó không tốt, anh đã dùng cách của mình để dạy dỗ cô, nhưng bây giờ xem ra, kết quả như vậy có tốt hơn chút nào đâu chứ?
Cảnh Liêm Uy mấp máy môi, còn chưa lên tiếng thì Ân Thiên Thiên lại tiếp tục nói.
“Cảnh Liêm Uy, em sở dĩ có ngày hôm nay chính là bởi vì anh không cho em sức mạnh.” Ân Thiên Thiên thẳng thắn nói: “Nếu như anh cho em biết, em là người vợ duy nhất của anh, là người mà anh nâng niu trong lòng bàn tay, vậy thì cho dù bên ngoài có đồn đại điều gì, hay là bà cụ Cảnh có làm khó dễ ra sao, em đều có thể không sợ hãi gì cả, nhưng mà anh lại không hề cho em dũng khí.”
Thanh âm vừa dứt, Ân Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy đáy lòng mình trống rỗng, cảm giác như vậy không phải là mới có lần một lần hai, mà kể từ khi cô gả cho Cảnh Liêm Uy đã có rồi, nguồn gốc của chuyện này chính là vì Cảnh Liêm Uy đã không hề thử mở lòng mình ra để chấp nhận cô….
Nếu như anh cố gắng hết sức, thì có lẽ khi Vi Gia Huệ nói về chuyện có con, cô sẽ không do dự rồi…
Cô thừa nhận, Cảnh Liêm Uy rất ưu tú, rất dễ để khiến cho một người phụ nữ yêu, bản thân cô cũng yêu, nhưng tình yêu của cô có lý trí, chứ không như một con thiêu thân xông vào biển lửa, chí ít thì bây giờ cô không phải như vậy.
Mi tâm của Cảnh Liêm Uy khẽ nhíu lại, anh đột nhiên hiểu rồi, Ân Thiên Thiên sở dĩ không có sức mạnh chính là bởi vì anh không cho cô ấy đầy đủ cảm giác an toàn, cho dù giữa hai người đã có một mảnh giấy kết hôn nhưng tình cảm của Ân Thiên Thiên vẫn chưa có cảm giác thật sự được thuộc về anh.
Hai người ở trong thang máy yên lặng nhìn nhau.
Rất sau sau đó, Ân Thiên Thiên đột nhiên nghe thấy thanh âm của mình, cô hỏi rất kiên định, nhưng cũng đầy thấp thỏm lo âu.
Cô nói: “Cảnh Liêm Uy, em có thể yêu anh không? Lấy thân phận vợ anh để yêu anh.”
Cảnh Liêm Uy yên lặng nhìn cô, rất lâu vẫn chưa trả lời.
Bầu không khí xung quanh dường như đã ngưng đọng lại, Ân Thiên Thiên cảm giác như hô hấp của mình không còn được thông thuận nữa, lần này cô chỉ giãy dụa một chút thì đã ra khỏi vòng tay của anh rồi, khoé môi người phụ nữ chợt hiện lên một nụ cười khổ.
Cho dù cô có lấy hết dũng khí để nói rõ lòng mình thì trong mắt người đàn ông này vẫn không có cô đúng không?
Cuối cùng cũng chỉ là một giấc mơ của cô thôi, cô đã tưởng có thể cùng nhau bạc đầu đến già như vậy…
Trong chiếc thang máy dừng lại, Ân Thiên Thiên quay lưng lại với anh rồi hít một hơi thật sâu, sau đó mới đưa tay ấn nút, khi cánh cửa thang máy chậm rãi mở ra, Ân Thiên Thiên khẽ giọng nói: “Xin lỗi, là em quá tham lam rồi.”
Lúc cô định sải bước ra ngoài thang máy thì đột nhiên người đàn ông phía sau lại đưa tay túm lấy tay cô, một giây sau, cơ thể đang mặc áo khoác của anh bị áp sát lên tường thang máy, trước mắt cô là khuôn mặt đang từ từ tiến gần của anh.
“Ân Thiên Thiên, thì ra em ngốc như vậy sao?” Đột nhiên Cảnh Liêm Uy thốt lên một câu như vậy, mùi hương thanh mát của người đàn ông xông vào phía cô. Trong lúc cửa thang máy đang chầm chậm đóng lại lần nữa thì Ân Thiên Thiên lại nghe thấy anh nói: “Em đã là vợ của anh rồi, còn muốn đi yêu ai?”
Sự vui sướng thích thú còn chưa kịp hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo thì Cảnh Liêm Uy đã đưa một tay nắm lấy chiếc cằm của cô, sau đó một nụ hôn đột ngột giáng xuống, hai đôi môi quấn lấy nhau, hô hấp của họ cuộn trào vào nhau.
Trong thang máy lúc này đã tràn ngập một bầu không khí màu hồng, mang theo sự xấu hổ của cô gái nhỏ và cả sự trầm ổn của người đàn ông trưởng thành.
Đêm nay, mọi thứ dường như vẫn rất bình thường, nhưng lại mang tới một cảm giác kỳ lạ.
Rầm, rầm.
Cánh cửa nhà vừa mở ra thì liền bị đóng lại ngay tức khắc, cả cơ thể của Ân Thiên Thiên bị Cảnh Liêm Uy hung hăng siết lấy, cái bộ dạng đó hệt như muốn đem cô đính chặt lên trên người của anh luôn vậy…
Ân Thiên Thiên cố gắng thở, cố gắng không để cơ thể của mình cứng nhắc, cố gắng không để mình giãy dụa, cô nhắm chặt mắt lại để cảm nhận sự run rẩy nhẹ nhàng và kích động mà Cảnh Liêm Uy mang đến cho cô…
Trong nhà thậm chí còn không bật đèn, Ân Thiên Thiên cứ như vậy mà bị áp lên trên tường cảm nhận sự nóng bỏng của người đàn ông trước mặt. Đột nhiên đôi mắt của Ân Thiên Thiên trừng ra to hơn, cô cố gắng hít thở, rồi bất giác đưa tay ra chống ngay ngực anh, nụ hôn của anh rơi xuống má, d ái tai, cổ …
Từng chút từng chút một, mọi thứ dường như đều đang diễn ra một cách tự nhiên như nước chảy thành sông.
Ân Thiên Thiên, mày làm được mà! Mày nhất định sẽ làm được!
Không được giãy dụa, không được nín thở, không được trở nên cứng nhắc, mày có thể làm được mà!
Trong bóng tối, một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt của Ân Thiên Thiên…
Đột nhiên đôi mắt của Ân Thiên Thiên mở ra càng lúc càng to hơn, ánh trăng sáng lạnh lẽo nơi ngoài cửa sổ sà vào trong ngả lên trên mặt sàn, trên ghế sofa, đem theo một màu trắng bạc nhàn nhạt, đem đến cho người ta một cảm giác băng lãnh lạ lẫm. Đôi bàn tay to lớn của Cảnh Liêm Uy đang lặng lẽ vuốt v e eo cô, khi chiếc vạt áo đang chuẩn bị bị vén lên thì đột nhiên hô hấp của Ân Thiên Thiên trở nên gấp gáp, sau một thời gian ngắn thì chợt ngưng lại, giống như là một người chết đuối không thể cảm nhận được sự tồn tại của không khí nữa vậy…
Trước khi không còn thở được nữa, Ân Thiên Thiên thầm phỉ nhổ mình.
Ân Thiên Thiên, mày đúng là kẻ hèn nhát mà!
Trong ngôi nhà yên tĩnh, đôi mắt trừng to đáng sợ của Ân Thiên Thiên nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, đôi tay cô siết chặt lấy vai của Cảnh Liêm Uy, đầu ngón tay cô trắng bệch, những hàng gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, chiếc miệng nhỏ mở ra nhưng căn bản là không thở được, đầu mũi cô càng không cảm nhận được chút không khí nào cả…
Cả cơ thể Cảnh Liêm Uy đều nóng rang, anh không phải là đạo sĩ, mỗi một đêm ở cùng giường cùng chăn cùng gối với Ân Thiên Thiên chính là một sự tra tấn, bây giờ mọi thứ dường như đã đến lúc rồi, cho nên anh cứ để nó tự nhiên phát triển, anh thậm chí còn luồng cả tay vào quần áo của cô, nhưng sau đó anh lại sắc bén cảm nhận được cơ thể mềm mại của người phụ nữ chợt trở nên cứng ngắc, và cả hơi thở duy nhất trong không khí nữa, hơi thở của anh…
Trái tim Cảnh Liêm Uy chợt thắt lại, anh ngẩng đầu ra khỏi cổ của Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên ở trước mặt anh lúc này đây giống hệt như một con búp bê không có tri giác để anh mặc sức hành động. Không nghi ngờ gì nữa, nếu như anh không chú ý, có lẽ Ân Thiên Thiên sẽ để mặc cho anh làm tới, cuối cùng là cô thậm chí sẽ làm cho mình nghẹt thở chết mất…
“Thiên Thiên!” Cảnh Liêm Uy gào lên, anh nhanh chóng khom người xuống bế cô lên đặt trên ghế sofa, anh đưa ngón tay ấn vào nhân trung của cô rồi hét lên: “Ân Thiên Thiên, thở đi, thở cho anh!”
Từ khi tiến vào cho đến bây giờ ít nhất cũng đã ba, bốn phút rồi, mà một người bình thường nếu nín thở trong năm phút sẽ chết ngay. Lúc này đây đáy lòng Cảnh Liêm Uy hoảng loạn không nói nên lời, tay chân anh luống cuống đầy sợ hãi lúc này hoàn toàn không còn giống một vị bác sĩ đã từng cứu sống vô số sinh mạng nữa rồi…
“Ân Thiên Thiên!” Một tiếng hét lại vang lên, Cảnh Liêm Uy ra tay mạnh hơn, nhân trung của Ân Thiên Thiên lúc này đã hiện lên một tia huyết sắc: “Ân Thiên Thiên, em thở cho anh!”
Người con gái trên ghế sofa như không còn sống nữa vậy, cô ngồi ở đó một cách cứng nhắc, tất cả mọi thứ xung quanh như đang xảy ra chỉ trong vỏn vẹn một phút thôi vậy, cô đột nhiên ngừng thở, rồi đột nhiên lại mở miệng ra hít thở rất dữ dội…
Cơ thể của Ân Thiên Thiên lúc này mới được thả lỏng hơn một chút, cô khom người hít thở từng hơi từng hơi dữ dội, Cảnh Liêm Uy trước mặt bị cô doạ đến ngồi phịch xuống mặt đất rồi sững sờ nhìn cô ngồi trên ghế sofa thở như sắp chết đến nơi rồi vậy.
Khắp căn nhà, thứ duy nhất còn lại là tiếng thở của Ân Thiên Thiên.
Một lúc lâu sau, hơi thở của Ân Thiên Thiên mới trở lại bình thường, nhưng cơ thể vẫn còn co rúc không ngẩng lên được, rõ ràng là Cảnh Liêm Uy đang ở trước mặt nhưng cô lại không dám nhúc nhích gì cả, đôi con ngươi cô khẽ trở nên cay cay.
Ân Thiên Thiên, mày đúng là hèn nhát…
Giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên đầu gối cô, ngay lập tức liền bị chất vải hút sạch.
Một người đàn ông, còn là một người đàn ông bình thường nữa, chồng của mình đang trong lúc nồng nhiệt với vợ nhưng lại xảy ra chuyện, anh ấy có chê vợ của mình không?
Ngay cả nghĩ, Ân Thiên Thiên cũng không dám nghĩ nữa.
Tại sao cô lại lần lần lượt lượt để cho Cảnh Liêm Uy nhìn thấy mình như vậy chứ? Để anh ấy nhìn thấy bộ dạng kinh khủng này của mình…
Nếu như cô có thể cố gắng hơn một chút, có phải là sẽ không thành ra như thế này rồi không?
Nước mơi cô rơi xuống lặng lẽ, Ân Thiên Thiên ngay cả tiếng khóc cũng không dám phát ra, cô chỉ có thể khóc thầm dưới ánh trăng, cơ thể nhỏ nhắn của cô run rẩy dưới màu ánh bạc của vầng trăng giống như là vẫn chưa thể thoát khỏi được sự hoảng loạn vừa nãy vậy, những cảm giác yếu đuối, kinh khủng, khó chịu ngay lập tức xông thẳng lên đại não, chảy vào tim của cô mà không hề quan tâm xem cô có thể chịu đựng được hay không…