Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 127



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 127: ĐÀO NINH SUY SỤP

“Thiên Thiên!” Đào Ninh kinh ngạc hét lên, chưa nói hết câu thì Ân Thiên Thiên đã ngã về phía họ. Đào Ninh cố gắng đỡ lấy cô ấy. Đổng Khánh vội vàng đưa tay ra bế ôm cô ấy vào phòng, Đào Ninh nhanh chóng đóng cửa rồi vào theo.

“Thiên Thiên, cậu sốt rồi?” Đào Ninh nhanh chóng rụt tay lại, trán Ân Thiên Thiên rất nóng.

Đổng Khánh cũng rất lo lắng, không hiểu sao Ân Thiên Thiên không chịu về phòng ngủ, hai người đành phải đặt cô ấy nằm trên sofa, tìm thuốc, rót nước, vừa tới đã bận hoa mày chóng mặt!

Nhưng Ân Thiên Thiên vẫn ngây ngốc, chỉ ngơ ngác nhìn đám phóng viên ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, trông cô hơi mất sức sống.

Đào Ninh cho cô uống thuốc xong thì đi vào phòng bếp nấu đồ ăn cho cô, vô tình nhìn thấy bữa tối vẫn còn nguyên trên bàn, không nhịn được khẽ thở dài, xem ra tối qua Cảnh Liêm Uy rời đi rất vội vàng, chưa nói đến bữa tối, ngay cả rượu vang cũng chưa kịp uống.

Hai người ở bên cạnh chăm sóc Ân Thiên Thiên, mặc dù cô đã uống thuốc, cũng ăn ít cháo rồi, nhưng đến chập tối vẫn chưa hạ sốt, Đào Ninh và Đổng Khánh rất sợ.

Đào Ninh theo bản năng gọi cho Cảnh Liêm Uy, Ấn Thiên Thiên khẽ chớp chớp mắt, lúc điện thoại kết nối được, cô chỉ mỉm cười không nói gì.

“Cậu ba, Thiên Thiên sốt cao mãi không hạ, giờ chúng tôi nên làm gì đây?” Đào Ninh rất sốt ruột, nghĩ Cảnh Liêm Uy không chỉ là chồng Ân Thiên Thiên, mà còn là bác sĩ, trong căn phòng yên tĩnh, giọng Đào Ninh qua điện thoại cũ vang lên rất to: “Cô ấy uống thuốc hạ sốt rồi nhưng…”

“Liêm Uy, anh đang nói chuyện điện thoại với ai thế? Bà nội gọi chúng ta vào trong.” Một giọng nữ dịu dàng vang lên, chưa nói đến Ân Thiên Thiên, mà cả Đào Ninh và Đổng Khánh cũng sửng sốt.

Ân Thiên Thiên ngẩn ra hồi lâu, không nói gì, chỉ nhắm mắt lại.

“Cô ấy bị sốt à? Đã đo nhiệt độ chưa? Nếu không hạ sốt thì đưa cô ấy đến bệnh viện đi.”Giọng nói Cảnh Liêm Uy trong điện thoại có chút lo lắng, nhưng sau khi tiếng cô gái nào đó vang lên, giọng anh nghe giống như hơi mất kiên nhẫn.

“Hả?” Đào Ninh sửng sốt, mãi lâu vẫn chưa hồi thần lại.

“Cậu đưa điện thoại cho tớ đi.” Ân Thiên Thiên bỗng lên tiếng, đúng lúc cô vươn tay cầm lấy điện thoại thì bỗng nghe thấy đầu bên kia nói: “Giờ tôi hơi bận, đợi tôi một lát, tý nữa tôi sẽ gọi lại.” Nói xong anh cúp máy ngay.

Cô nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, chợt bật cười.

Nếu cô đã đồng ý tin anh, vậy thì cô nên làm được chứ nhỉ?

Ân Thiên Thiên cố gắng thuyết phục bản thân, cô biết anh rời đi là bất đắc dĩ, cô thông cảm, anh đến nơi rồi bận rộn đến mức không thể gọi cho cô một cuộc, cô cũng hiểu, nhưng giờ bên cạnh anh có người phụ nữ khác…

Cổ họng cô căng cứng, cô khẽ nói: “Đào Ninh, cậu đưa tớ đến bệnh viện đi.”

Ân Thiên Thiên đột nhiên có cảm giác bệnh tới như núi sập, thậm chí nói một câu cũng rất tốn sức.

“Nhưng phóng viên bên ngoài…” Đào Ninh hơi lo lắng, nhưng thấy Ân Thiên Thiên bệnh đến suy yếu như thế, cô vẫn cắn răng gật đầu.

Đổng Khánh xuống lái xe đến cửa sau, ở đây cũng có rất nhiều phóng viên, nhưng dù gì cũng ít hơn rất nhiều so với cổng trước, Ân Thiên Thiên đã bệnh đến mức không thể tự đi được, cực kỳ yếu ớt, thấy một mình Đào Ninh dìu cô ấy hơi vất vả, anh vội bước xuống giúp đỡ, tiếng động lớn đột ngột đã thu hút các phóng viên xung quanh.

Rất nhanh, có người nhận ra Ân Thiên Thiên ở trong đó, phóng viên lao đến như ong vỡ tổ.

“Xin hỏi mợ ba, cô có muốn nói gì về chuyện video không?”

“Xin hỏi mợ ba, cô nghĩ gì về việc toàn bộ nhà họ Cảnh đều rời khỏi thành phố T vào lúc này?”

“Xin hỏi mợ ba, cô biết chuyện cậu ba đi dạo phố với cô cả nhà họ Mộc ở Cổ Trấn không?”

“Xin hỏi mợ ba, cô biết chuyện nhà họ Cảnh từng có hôn ước với nhà họ Mộc không?”

Ân Thiên Thiên cảm thấy trời đất quay cuồng, Đào Ninh và Đổng Khánh cố gắng che chở cô, không để cô bị người xung quanh xô đẩy, nếu là lúc bình thường, có lẽ cô cứ thế mà lên xe rời khỏi đây, nhưng giờ cô thậm chí không còn sức để chống cự.

Cô cả nhà họ Mộc?

Đó là ai? Là chị Mộc Sa ư?

Hôn ước? Nhà họ Cảnh với nhà họ Mộc sao?

Suy nghĩ của cô hỗn loạn, thậm chí không biết rõ mình đang nghĩ gì, đèn flash trước mặt điên cuồng nhấp nháy, mấy người xung quanh đang nói nhanh gì đó, nhưng cô chỉ cảm thấy đầu đau, rất đau, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng đau…

Đột nhiên có người bị vấp ngã, trong lúc hoảng loạn đã túm lấy Ân Thiên Thiên kéo cô ngã xuống theo, xung quanh có người chưa phản ứng lại, giẫm lạnh lên tay cô, chân cô…

Hiện trường hỗn loạn, Đào Ninh nhanh chóng che chở cô, ngay cả Đổng Khánh cũng ngồi xuống bảo vệ hai người, chỉ sợ không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện giẫm đạp thì lớn chuyện, phóng viên xung quanh không ai đỡ cô dậy, chỉ điên cuồng chụp ảnh, thậm chí còn đặt ra câu hỏi sắc bén.

“Xin hỏi mợ ba, cô nghĩ gì về việc có người nói cô là người thứ ba?”

“Mợ ba, cô có thấy xấu hổ khi gả vào nhà họ Cảnh với danh tiếng như thế này?”

“Mợ ba, cô có ly hôn để tác thành cho cậu ba và cô Mộc không?”

Đào Ninh thấy Ân Thiên Thiên ngất xỉu thì tức giận bừng bừng, cô chưa từng thấy cô ấy chật vật thế này!

Cô vung loạn tay lên, xua đám người xhung quanh ra, Đào Ninh lúc này chẳng để tâm có đánh trúng người khác hay không, gào khóc: “Các người cút mau, không thấy Thiên Thiên đã sốt đến ngất xỉu rồi sao? Rốt cuộc các người là phóng viên gì thế, có chút lương tâm nào không? Nếu hôm nay cô ấy xảy ra chuyện, đừng nói nhà họ Cảnh, ngay cả tôi cũng sẽ không buông tha các người! Các người mau cút đi!”

Đào Ninh tức giận nghiêm mặt, nước mắt cứ thế mất kiểm soát mà tuôn rơi, cô và Ân Thiên Thiên là bạn thân từ hồi cấp hai. Năm năm Ân Thiên Tuấn rời khỏi nhà họ Ân, Ân Thiên Thiên cũng chưa từng khổ sở thế này, hình như Ân Thiên gặp Cảnh Liêm Uy thì tai họa cuộc đời của cô ấy bắt đầu, trong ba tháng ngắn ngủi, cô ấy gần như đã quên việc nở nụ cười là như thế nào…

Thiên Thiên, Thiên Thiên…

Cô ấy từng nói với Đào Ninh, cái tên Thiên Thiên là do mẹ cô ấy đặt, hy vọng cuộc đời cô ấy luôn nở nụ cười như thiên thần, nhưng giờ cô ấy mới 23 tuổi đã chịu sự chỉ trích vô tận…

“Các người mau cút đi!” Giờ trong lòng Đào Ninh đang oán hận Cảnh Liêm Uy, nếu lúc trước Ân Thiên Thiên không gả cho anh, nếu anh không rời đi lúc cô ấy cần nhất, thì hôm nay cô ấy cũng không đến mức như thế này!

“Các người mau cút đi!”

Bảo vệ đứng cách đó không xa cuối cùng cũng thong dong tới trễ, lúc thấy Ân Thiên Thiên đã hôn mê thì sợ hãi, nhanh chóng giải tán phóng viên xung quanh, giúp Đổng Khánh và Đào Ninh đưa Ân Thiên Thiên lên xe, nhìn chiếc xe nhanh chóng rời đi…

Bệnh viện Nam Tự.

Lúc Ân Thiên Thiên được đưa tới bệnh viện, bên trong cũng có một số phóng viên vây lại, nhưng nhớ tới lời cảnh cáo lúc trước của Cảnh Liêm Uy, bọn họ không dám vào trong nữa, chỉ yên lặng đợi ngoài cổng, Ân Thiên Thiên mới coi như được yên tĩnh trong chốc lát.

Bác sĩ Dương thấy Đổng Khánh bế Ân Thiên Thiên vào thì không khỏi nhíu chặt mày, nhanh chóng sai y tá đẩy giường bệnh tới đưa cô ấy vào kiểm tra.

Họ tiến hành một loạt công việc từ hạ sốt, cho uống thuốc, tiêm thuốc, truyền nước biển, gần như thử nghiệm hết cách có thể nghĩ đến, cuối cùng sáng sớm hôm sau, Ân Thiên Thiên cũng tỉnh lại.

Lúc Đào Ninh thấy Ân Thiên Thiên mở mắt ra thì không kìm được nữa mà bật khóc, mắt Đổng Khánh cũng cay cay.

Trong hai ngày ngắn ngủi, toàn thành phố T thay đổi nghiêng trời lật đất. Cơn sóng gió này đến một người đàn ông trải qua gió sương cũng khó là chịu được nữa là một cô gái như Ân Thiên Thiên…

“Giờ cô đã khỏe hơn chưa? Còn khó chịu chỗ nào nữa không?” Bác sĩ Dương dịu dàng hỏi thăm, nhưng trong lòng lại thấy Ân Thiên Thiên sống rất khổ sở, cô mới gả cho Cảnh Liêm Uy chưa được bao lâu đã vào bệnh viện nhiều lần như thế…

Ân Thiên Thiên khẽ lắc đầu, ra hiệu giờ mình rất ổn, bác sĩ Dương không yên tâm, làm kiểm tra tỉ mỉ lần nữa mới rời đi. Đổng Khánh đi mua đồ ăn cho hai người, để Đào Ninh ở lại chăm sóc cô.

“Thiên Thiên…” Sau một hồi im lặng, Đào Ninh không nhịn được lên tiếng, mà giọng run run: “Thiên Thiên, cậu ly hôn đi, được không?”

Vừa nghe xong, Ân Thiên Thiên đang trầm mặc, bỗng rơi nước mắt.

“Thiên Thiên, cậu nhìn lại mình đi, cậu đã hành hạ bản thân thành dạng gì rồi? Lúc đầu là vì tránh giám đốc Trương nên cậu mới bất đắc dĩ kết hôn, tớ chấp nhận. Nếu cậu gả cho một người đàn ông bình thường, tớ sẽ không nói gì, nhưng cậu khăng khăng gả cho Cảnh Liêm Uy! Thân phận cậu ba nhà họ Cảnh quả thật làm người khác ngưỡng mộ, nhưng cũng vì nó mà cậu bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm?” Đào Ninh suy sụp, Ân Thiên Thiên liên tục xảy ra chuyện đã làm cô cảm thấy, cuộc hôn nhân này nên kết thúc đi: “Thiên Thiên, tới giờ cậu vẫn chưa hiểu sao? Mấy người đó là nhằm vào Cảnh Liêm Uy chứ không phải cậu! Bọn họ muốn thấy nhà họ Cảnh và anh ta mất mặt! Nhưng không ai dám làm thế, họ chỉ có thể nói bóng gió dùng cậu để đả kích nhà họ Cảnh thôi!”

Đương nhiên cô hiểu điều này, nhưng cô thật sự không muốn ly hôn.

Đào Ninh còn định nói gì đó nữa nhưng cô đã chậm rãi nói: “Đào Ninh, cậu cũng học theo cách giận lây của tớ à? Hôm nay cho dù tớ không phải vợ Cảnh Liêm Uy, nói không chừng tớ vẫn sẽ gặp những chuyện này vào một lúc nào đó trong tương lai. Trên thế giới này, người nào cũng thích hóng chuyện, mà tớ lại là người có nhiều chuyện để hóng nhất. Càng huống hồ, cậu và tớ đều biết rõ, chuyện này anh ấy không có lỗi, lỗi nằm ở chuyện năm đó của tớ…”

Nhắc đến chuyện này, Cảnh Liêm Uy đúng là vô tội, hai người đều tổn thương vì chuyện năm đó, chỉ là giờ chuyện này bị đưa ra, gián tiếp làm ảnh hưởng đến nhà họ Cảnh, nên mới bị phát tán, phóng đại lên một cách trắng trợn như thế!

Đào Ninh mấp máy môi, cuối cùng chỉ nói một câu: “Nếu tớ sớm biết thế này, tớ thà để cậu cưới một bác sĩ khoa ngoại bình thường…”

Lúc đó, vì cô không gả vào gia đình tốt, Đào Ninh còn không vui, lải nhải bảo cô nên gả cho cậu cả nhà họ Cảnh. Giờ cô gả vào nhà tốt rồi, thậm chí còn đúngnhư Đào Ninh mong muốn là gả vào nhà họ Cảnh, thì Đào Ninh vẫn cứ không vui, bởi vì gia đình này quá mức bình thường…

Ân Thiên Thiên cười yếu ớt, nhìn sang điện thoại đặt bên cạnh.

Người đàn ông đó nói sẽ gọi lại, anh đã gọi chưa? Hay lúc cô hôn mê đã bỏ lỡ cuộc gọi của anh rồi?

Đào Ninh đứng bên cạnh thấy vậy thì không khỏi mím chặt môi, không nói gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.