Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 141



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 141: NGƯỜI MẤT LÝ TRÍ

Tại bệnh viện Nam Tự, sau khi nhận được điện thoại của thím Thẩm, bác sĩ Lương khoa tim mạch, người vẫn luôn phụ trách bệnh tình của Mộc Yên Nhiên từ sau khi cô ta trở về cũng đã chuẩn bị xong, thậm chí còn đưa ra dự tính xấu nhất. Ba mẹ của Mộc Yên Nhiên cũng vội vã từ công ty chạy tới bệnh viện, tất cả mọi người đều có dáng vẻ như đang đối đầu với đại địch.

“Yên Nhiên, Yên Nhiên…” Từ lúc thấy Mộc Yên Nhiên được Cảnh Liêm Uy bế từ trên xe xuống, Tử Dương lập tức đuổi theo, Mộc Long bên cạnh cũng không nhịn được nhíu mày, chân mày giương cao, trông ông ta cực kỳ hung dữ.

Mộc Yên Nhiên yếu ớt cười với ba mẹ một cái rồi được đưa lên xe cấp cứu, lúc này mới lưu luyến buông Cảnh Liêm Uy ra, ánh mắt ẩn giấu nguyện vọng khó nói thành lời.

Y tá nhanh chóng đưa Mộc Yên Nhiên đến phòng bệnh, bác sĩ Lương bắt đầu rồi làm một loạt kiểm tra.

Cảnh Liêm Uy đứng bên ngoài không nói gì, lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại cho Ân Thiên Thiên. Điện thoại vừa kết nối thì anh lập tức xoay người đi đến bên kia hành lang: “Thiên Thiên, em không sao chứ? Có bị dọa không?”

Lúc này Ân Thiên Thiên đang trên đường đến bệnh viện Nam Tự, thấy Cảnh Liêm Uy gọi điện thì trong lòng căng thẳng. Cô sợ Cảnh Liêm Uy cũng nghi ngờ cô giống những người giúp việc nhà họ Cảnh, nhưng khi nghe anh nói như vậy, sự tủi thân phải chịu ở chỗ bà cụ Cảnh suýt thì bùng ra.

Một lúc lâu sau Ân Thiên Thiên không nói gì, cố gắng đ è xuống cảm xúc muốn òa khóc.

“Thiên Thiên…” Cảnh Liêm Uy khẽ gọi, rồi lại nói: “Thiên Thiên, lần sau đừng đùa với Yên Nhiên như vậy nữa, cô ấy có bệnh tim, không chịu nổi k1ch thích…”

Khoảng thời gian ngắn ngủi mấy giây, nghe xong một câu nói, mà Ân Thiên Thiên cảm giác như đã trải qua con đường từ thiên đường đến tới địa ngục.

Một giây trước vì được anh quan tâm, cô còn suýt nữa kể lể những uất ức của mình, nhưng ngay giây sau anh đã quay sang định tội cô, thậm chí ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho cô, cứ như vậy quả quyết định tội luôn, so với người giúp việc nhà họ Cảnh thì chẳng qua Cảnh Liêm Uy chỉ dùng cách nói uyển chuyển hơn một chút thôi. Anh nói cô đùa giỡn với cô ta?

Ân Thiên Thiên bỗng nhiên rất muốn cười, cô với Mộc Yên Nhiên quen thân đến mức có thể đùa giỡn với nhau sao?

Cô cắn chặt môi, lập tức cảm giác lửa giận trong lòng từ từ bốc lên!

Mộc Yên Nhiên, cô ta rốt cuộc là cái gì, mà khiến Ân Thiên Thiên cô phải ngậm bồ hòn như vậy?

Giờ khắc này, Ân Thiên Thiên hoàn toàn đánh mất lý trí, trực tiếp ngắt điện thoại của Cảnh Liêm Uy, bảo tài xế đến bệnh viện Nam Tự với tốc độ nhanh nhất.

Bởi vì Nhị Hàm nghe lời cô nhất, thích cô nhất, cho nên cô phải gánh tội danh không có chứng cớ như vậy sao?

Ân Thiên Thiên cô thật sự dễ bắt nạt như thế à?

Nhưng thời khắc này Ân Thiên Thiên hoàn toàn quên mất, người mất lý trí là người dễ dàng làm chuyện sai trái nhất…

Bệnh viện Nam Tự.

Lúc Ân Thiên Thiên đến khoa tim mạch, bác sĩ Lương vừa kiểm tra xong cho Mộc Yên Nhiên, không có gì đáng ngại, chủ yếu vẫn là cần nghỉ ngơi thật tốt, nói là cô ta bị sợ hãi quá mức, sau đó dùng luận điệu như thường lệ, dặn đi dặn lại bảo nhà họ Mộc mau chóng tìm kiếm người hiến tim thích hợp để thay thế, mà Mộc Yên Nhiên vẫn luôn nằm trong danh sách chờ cấy ghép của các bệnh viện lớn.

Lúc Cảnh Liêm Uy thấy Ân Thiên Thiên đến thì hơi giật mình rồi nhanh chóng đi qua nhẹ giọng hỏi: “Sao em lại tới đây?”

Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn anh, trong mắt tràn đầy vẻ tổn thương, tự tay kéo tay anh ra khỏi tay mình: “Cảnh Liêm Uy, anh cũng nghĩ là em cố tình làm như vậy sao?”

Cảnh Liêm Uy hơi sửng sốt, nhíu mày không nói gì.

Trong nhà họ Cảnh, Nhị Hàm thích nhất bà cụ Cảnh và Ân Thiên Thiên là chuyện ai cũng biết, Nhị Hàm nhiều khi thậm chí ngay cả lời nhân viên chăm sóc cũng không nghe nhưng lại rất nghe lời bà cụ Cảnh và Ân Thiên Thiên. Hơn nữa bình thường Nhị Hàm rất ngoan, cho dù trẻ con do khách đưa tới cưỡi lên thì nó cũng chưa từng nổi điên đến như thế, vậy mà lúc này lại làm ra chuyện như vậy…

Cảnh Liêm Uy thở dài, cân nhắc một chút mới nói: “Thiên Thiên, chuyện này trách anh, trước đây anh không nói cho em biết Yên Nhiên có bệnh tim, cho nên em mới đùa cô ấy…”

“Dừng lại!” Ân Thiên Thiên trực tiếp ngắt lời Cảnh Liêm Uy. Những lời tiếp theo anh định nói, dù một chữ cô cũng không muốn nghe. Cô ngước mắt nhìn chằm chằm vào anh, chỉ nói một câu: “Cảnh Liêm Uy, em chỉ nói một lần, chuyện này không hề liên quan đến em, là tự Mộc Yên Nhiên giật đồ ăn trong miệng Nhị Hàm, em đã nhắc nhở cô ta nhưng cô ta còn nói với em, cô ta muốn xem thử sau khi cô ta phát bệnh thì anh sẽ bảo vệ em hay bảo vệ cô ta!”

“Ân Thiên Thiên, cho dù cô nói dối thì cũng phải nói cho dễ nghe một chút chứ?” Tử Dương không biết ở đâu nghe thấy lời của Ân Thiên Thiên, lập tức đứng bật dậy, tức giận nhìn cô, còn kéo theo Mộc Long bên cạnh: “Yên Nhiên nhà tôi từ nhỏ đã là một đứa bé hiểu chuyện, tuy nó có bệnh nhưng cô cũng đừng xem thường nó! Tôi nói cho cô biết, cô đừng mong đổ trách nhiệm lên con gái tôi, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép cô làm thế!”

Tử Dương phẫn nộ quát lên, nhanh chóng thu hút sự chú ý của bà cụ Cảnh, thậm chí nhiều bác sĩ y tá trong bệnh viện đi ngang qua đều xoay đầu lại ghé mắt nhìn. Trong bệnh viện Nam Tự, Cảnh Liêm Uy là một người nổi tiếng, cho nên Ân Thiên Thiên cũng rất có tiếng tăm, nên lần này người xem náo nhiệt lại càng nhiều hơn.

“Bà Mộc, tôi có nói sai hay không, bà cứ hỏi con gái bà sẽ biết.” Ân Thiên Thiên kiên trì, trong mắt lóe lên vẻ quật cường, việc Cảnh Liêm Uy không tin cô đã đả kích cô rất mạnh.

“Cô đủ rồi đấy, Ân Thiên Thiên!” Bà cụ Cảnh bỗng nhiên quát lớn tiếng: “Còn không mau xin lỗi bà Mộc.”

Ân Thiên Thiên nhìn chằm chằm bà cụ Cảnh, bây giờ trên má cô vẫn còn hằn dấu bàn tay. Trước giờ Ân Thiên Thiên cô không phải là người bị tát một cái rồi cho một quả táo ngọt là có thể dỗ được. Bà cụ Cảnh cái gì cũng không biết, dựa vào đâu mà bắt cô phải xin lỗi người khác?

“Cháu sẽ không nói xin lỗi, chuyện này không liên quan gì đến cháu, vì gì mà cháu phải gánh hết tất cả tội danh chứ.” Ân Thiên Thiên mạnh mẽ nói: “Nếu do cháu làm thì cháu nhất định sẽ nhận, nhưng không phải do cháu làm, cháu nhất định sẽ không nhận.”

Giống như chuyện ở đồn cảnh sát trước đây, cho dù bà cụ Cảnh phạt cô quỳ bàn giặt quần áo đến té xỉu thì cô cũng nhất định không thừa nhận mình làm sai! Rất nhiều chuyện, vấn đề là nguyên tắc của cô, nói cô quật cường cũng được, ngốc cũng được, đó chính là đạo lý sinh tồn của cô.

“Thiên Thiên.” Cảnh Liêm Uy nhíu chặt mày, chỉ có thể quay sang Tử Dương và Mộc Long nói: “Xin lỗi, vợ cháu quá lỗ m ãng rồi.”

Ân Thiên Thiên hất tay Cảnh Liêm Uy ra, ngước mắt nhìn anh chất vấn: “Tại sao phải xin lỗi, chuyện em không làm thì dựa vào đâu mà em phải xin lỗi, dựa vào đâu mà muốn em phải chịu chỉ trích, rõ ràng là tự Mộc Yên Nhiên…”

“Thiên Thiên!” Cảnh Liêm Uy quát chói tai, mắt phượng lộ ra ý lạnh, bộ dáng kia khiến mọi người ở đây đều bị dọa sợ không lên tiếng nữa.

Ân Thiên Thiên mấp máy môi, những lời còn sót lại một chữ cũng không nói được, cô chỉ sững sờ nhìn anh như vậy, dần trào nước mắt.

Anh không tin cô, cho dù mỗi ngày anh và cô cùng giường chung gối, cho dù bây giờ tình cảm của bọn họ đột nhiên tăng mạnh, cho dù cô là vợ của anh, sau khi chuyện xảy ra, ngay cả một cơ hội giải thích anh cũng không cho cô mà đã định tội cô, còn đối xử với cô như vậy…

Ân Thiên Thiên ngước mặt lên, nhìn người đàn ông trước mặt không chớp mắt lấy một cái, khẽ mím môi, nước mắt theo gò má chảy xuống.

Ân Thiên Thiên cô hôm nay thật sự đã nếm trải được cảm giác không được người khác tin tưởng.

Thật sự, cực kỳ tốt…

Trong giây phút nước mắt Ân Thiên Thiên rơi xuống, Cảnh Liêm Uy hơi nhíu mày, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì thêm, chỉ xoay người nói với Tử Dương và Mộc Long: “Bác trai, bác gái, chuyện lần này rất xin lỗi, hy vọng hai người có thể tha thứ cho cô ấy.”

Ân Thiên Thiên đứng phía sau nhìn bóng lưng của Cảnh Liêm Uy, rõ ràng anh đang thay cô xin lỗi, thái độ khiêm nhường hoàn toàn khác với vẻ cao cao tại thượng lúc bình thường, nhưng trong lòng Ân Thiên Thiên lại không thấy cảm động chút nào.

Bất luận cô làm như thế nào, cuối cùng anh vẫn không tin tưởng cô.

Mộc Long nổi tiếng trong thành phố T là tính khí nóng nảy, cho dù Cảnh Liêm Uy nói xin lỗi thì ông ta vẫn không vui, nói thẳng với Ân Thiên Thiên: “Ân Thiên Thiên, tôi không cần biết cô có thân phận gì, tôi cũng không quan tâm cô khua môi múa mép thế nào, bây giờ bởi vì cô mà con gái tôi đang nằm trong viện. Đó là sự thật! Nếu sự thật này từ cô mà ra thì cô nên xin lỗi! Chứ không phải để chồng cô che chở cho cô! Tôi thật sự không biết trước đây sao người như cô lại có thể bước chân vào nhà họ Cảnh, đúng là khiến nhà họ Cảnh mất mặt! Ngay cả điều tối thiểu như xin lỗi cũng không làm được, sao có thể trở thành người phụ nữ trong nhà họ Cảnh chứ!”

Gần như toàn bộ người trong viện đều nghe thấy lời trách cứ này, nhiều bác sĩ và y tá đang rảnh đều ngó đầu nhìn qua bên này.

Bây giờ bà cụ Cảnh cũng phẫn nộ, đi tới túm lấy Ân Thiên Thiên thấp giọng: “Ân Thiên Thiên, rốt cuộc cô muốn giở trò quỷ gì? Muốn nổi danh cũng không cần phải như thế, nơi này là bệnh viện Nam Tự, là chỗ làm việc của Liêm Uy! Cô muốn nó mất mặt đến mức nào nữa? Có người vợ nào mà như cô không?”

Ân Thiên Thiên hít thở sâu, đưa tay lau nước mắt trên mặt mình, mím môi không nói lời nào.

Bà cụ Cảnh nói như vậy, cô thừa nhận hành vi của mình lỗ m ãng, có lẽ đúng là làm Cảnh Liêm Uy mất thể diện, nhưng cô thật sự không hiểu, vì sao bọn họ đều cho rằng nhất định là cô xúi giục Nhị Hàm làm thế chứ?

Ân Thiên Thiên bị túm mạnh, chân lảo đảo suýt ngã, Cảnh Liêm Uy nhanh chóng đưa tay đỡ nhưng cô lại tránh khỏi tay anh, ý kháng cự cực kỳ rõ ràng.

Cảnh Liêm Uy nhíu mày, nhìn Ân Thiên Thiên không nói gì.

Đôi khi, anh thật sự không biết cô cố chấp như thế là tốt hay xấu.

“Xin lỗi!” Bà cụ Cảnh rống lên, kéo Ân Thiên Thiên đi tới trước mặt vợ chồng nhà họ Mộc.

Ân Thiên Thiên từ từ ngẩng đầu lên, lúc tất cả mọi người đều cho là cô sẽ xin lỗi thì lại nghe thấy cô nói: “Bà Mộc, ông Mộc, chuyện này tôi cho rằng các người nên đi hỏi con gái bảo bối của mình xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện Ân Thiên Thiên tôi không làm, cho dù đánh chết tôi cũng sẽ không thừa nhận.”

Mộc Long lập tức nổi giận, vung cao bàn tay to lên đánh xuống giống như muốn dạy dỗ con gái của mình, những người xung quanh đều không nhịn được nín thở.

Nếu nhận cái tát này của Mộc Long, xem chừng da mặt của Ân Thiên Thiên cũng sẽ rách mất.

“Bác trai, xin tự trọng.” Bỗng nhiên Cảnh Liêm Uy lên tiếng, cũng đã tiến lên giữ chặt cổ tay Mộc Long lại, thần sắc thờ ơ: “Cô ấy là vợ của cháu, không phải là con gái bác.”

Một câu nói này khiến sắc mặt Mộc Long thay đổi mấy lần nhưng cũng không tát xuống nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.