Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 143



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 143: AI CŨNG KHÔNG QUEN BIẾT

Hai anh em ở nhà hàng Tứ Phương Thực Phủ trò chuyện vui vẻ, Ân Thiên Tuấn cũng không hỏi đến chuyện từ ngày anh rời khỏi thành phố M, cô và Cảnh Liêm Uy đã nói chuyện gì, cũng không hỏi về những lời Cảnh Liêm Uy đã nói lúc đó, cô nghĩ như thế nào, thậm chí anh cũng không biết hiện tại Ân Thiên Thiên đang cảm thấy như thế nào, nhưng đối với anh mà nói, chỉ cần Ân Thiên Thiên vẫn mỉm cười nói chuyện với anh, đó đã là chuyện tốt rồi.

“Anh, cuối tuần này ba sẽ tuyên bố chính thức anh là người tiếp quản Thiên Ân, vậy có phải từ nay về sau anh sẽ rất bận rộn không?” Ân Thiên Thiên khẽ giọng hỏi, trong trí nhớ của cô, cho dù là Ân Bách Phú cũng vì công ty mà bận rộn không thôi: “Anh nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, đừng ăn đồ linh tinh, không tốt cho dạ dày đâu…”

Ân Thiên Tuấn mỉm cười nghe Ân Thiên Thiên lải nhải, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn cô, nhưng không quá ba giây.

Nhiều khi, anh cũng không sợ, cũng rất to gan, thế nhưng đối với Ân Thiên Thiên, anh luôn thấy sợ hãi, sợ cô phát hiện ra tình cảm của mình, sợ cô từ nay về sau sẽ vĩnh viễn cách xa mình…

Cô là em gái của mình, trong lòng anh ấy sẽ luôn nhớ kĩ chuyện này.

Ân Thiên Tuấn gật đầu xem như đồng ý, Ân Thiên Thiên lúc này mới mà cười.

Sau bữa ăn, Ân Thiên Tuấn lái xe đưa Ân Thiên Thiên về thành phố M, lúc xe dừng ở gần nội thành, Ân Thiên Thiên cũng không xuống xe ngay, còn có vẻ hơi thất thần.

Ân Thiên Tuấn khẽ thở dài một cái, quay đầu nói với cô: “Thiên Thiên, cuộc sống sau khi kết hôn có hạnh phúc không?”

Ân Thiên Thiên vừa quay đầu liền va phải ánh mắt đen láy của Ân Thiên Tuấn, còn chưa kịp nói gì đã bị cắt ngang.

Ân Thiên Thiên cười cười, anh xoa đầu cô, ánh mắt sắc bén: “Thiên Thiên, vợ chồng là hai người, cuộc sống cũng là hai người, tính em bộc trực, nóng nảy, nếu có thể thì nên học cách suy nghĩ đến cảm nhận trong lòng Cảnh Liêm Uy…”

Đây là lần đầu tiên, Ân Thiên Tuấn cho Ân Thiên Thiên lời khuyên về cuộc sống của cô, cũng là lần đầu tiên khi chỉ có hai người, anh nhắc tới cuộc hôn nhân của cô, đến chồng cô…

Không thể không nói, cùng sống chung với Ân Thiên Thiên nhiều năm như vậy, Ân Thiên Tuấn đã hiểu rất rõ con người cô, kỳ thật không cần phải nói, với hiểu biết của anh với Ân Thiên Thiên, thì có thể đoán được trong cuộc sống hôn nhân của bọn họ sẽ gặp phải những chuyện gì, có thể không phải hoàn toàn nhưng cũng đúng tám chín phần, có nhiều lúc, anh muốn Ân Thiên Thiên hạnh phúc, nhưng có lúc lại nhỏ nhen hy vọng rằng cô sẽ ly hôn, cả đời làm em gái của mình…

Thế nhưng, anh cũng rõ ràng, nếu như Ân Thiên Thiên không hạnh phúc thì anh cũng không thể vui vẻ.

Sững sờ nhìn Ân Thiên Tuấn hồi lâu, Ân Thiên Thiên mới gật đầu quay người đi xuống xe.

Mãi cho đến khi Ân Thiên Thiên rời khỏi tầm mắt của mình, Ân Thiên Tuấn cũng chưa rời đi ngay, chỉ yên tĩnh mở cửa sổ xe, tay kẹp điếu thuốc đưa ra ngoài cửa xe, cũng không hút mà để nó tự cháy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngôi nhà của Ân Thiên Thiên.

Có đôi lúc, anh thật sự chỉ muốn cùng cô trở thành những người xa lạ…

Không quen biết nhau…

Bên trong thành phố M, sau khi Ân Thiên Thiên trở về liền nghĩ tới lời của Ân Thiên Tuấn nói, lông mày hơi nhíu lại.

Tình cảm của cô cùng với Cảnh Liêm Uy có thể nói là khó khăn lắm mới tiến bộ một chút, vậy mà lúc này lại xảy ra chuyện như vậy, nhìn sao cũng thấy chuyện này bất lợi với bọn họ, nhưng hết lần này tới lần khác, cô với Cảnh Liêm Uy đều không nguyện ý cúi đầu.

Khẽ cắn chặt bờ môi mình, Ân Thiên Thiên quay người đi vào phòng bếp, theo như lời Ân Thiên Tuấn nói, hôn nhân là chuyện của hai người, như vậy có phải cô nên học cách nhượng bộ một chút không?

Đầy một bàn thức ăn, Ân Thiên Thiên làm xong tất cả liền ngẩng đầu nhìn đồng hồ, khoảng mấy phút nữa Cảnh Liêm Uy sẽ tan làm, nghĩ đến lát nữa sẽ cùng Cảnh Liêm Uy làm hòa, Ân Thiên Thiên không tự chủ được mà tủm tỉm cười.

Người đàn ông kia, sẽ không còn khó chịu nữa chứ?

Ân Thiên Thiên tưởng tượng ra vô số cảnh tượng khi Cảnh Liêm Uy bước vào của nghe được lời thổ lộ của cô, nhưng chỉ không hề nghĩ rằng, hôm nay Cảnh Liêm Uy không về…

Tám giờ, Ân Thiên Thiên lo lắng cho Cảnh Liêm Uy nên gọi điện nhưng không có ai nhấc máy.

Yên tĩnh ngồi trong phòng, Ân Thiên Thiên một mình nằm trên ghế sô pha xem tivi chờ anh về, nhưng không chờ được Cảnh Liêm Uy mà là điện thoại của Đào Ninh, câu đầu tiên liền hỏi: “Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy có ở nhà không?”

“Sao vậy? Cậu tìm anh ấy có chuyện gì sao?” Ân Thiên Thiên hỏi ngược lại, đôi mắt hơi trầm xuống khi nhìn thấy đồng hồ đã chỉ mười giờ.

“Thiên Thiên, tớ vừa mới trông thấy anh ấy cùng với bác sĩ Sầm đi vào khách sạn Nocturne, cậu mau tới đây đi.” Đào Ninh trong điện thoại hoảng vô cùng, lúc đến bệnh viện Nam Tự cô cũng đã gặp qua bác sĩ Sầm, cũng biết bác sĩ Sầm thích Cảnh Liêm Uy, mà giờ đêm khuya khoắt không về nhà, thấy thế nào cũng lạ “Thiên Thiên, cậu gọi xe tới đi, tớ ở chỗ này trông giúp cậu.”

Lòng Ân Thiên Thiên lạnh đi, trầm mặc hai giây sau đó trả lời: “Anh ấy đi cùng với bác sĩ Sầm, mình biết, hôm nay bọn họ có việc.”

“Thiên Thiên…” Đầu điện thoại bên kia Đào Ninh ngây cả người, chẳng lẽ không phải bắt gian sao?

“Đào Ninh, cậu lo lắng quá rồi” Khóe miệng Ân Thiên Thiên hơi nhếch lên, cố gắng thả lỏng người nói chuyện: “Chuyện này Cảnh Liêm Uy đã nói với mình, bọn họ không có chuyện gì đâu, tin mình đi, cũng tin tưởng bọn họ.”

Cuối cùng, Đào Ninh cũng không biết nên nói gì đành cúp điện thoại.

Ân Thiên Thiên đứng dậy nhìn cả bàn ăn đã nguội lạnh, nụ cười bên khóe miệng từng chút biến mất.

Giữa vợ chồng với nhau quan trọng nhất là hai thứ, một là giao tiếp, hai là tin tưởng.

Cô đang rất cố gắng để làm được.

Xoay người, Ân Thiên Thiên đi thẳng về phòng ngủ, tắm qua loa lên giường, lúc này đã gần mười một giờ, nhưng Cảnh Liêm Uy vẫn chưa trở về, điện thoại cũng không gọi được..

***

Nửa đêm, có tiếng mở khóa cửa, Ân Thiên Thiên tuy đang ngủ nhưng rất nhanh đã tỉnh lại, nhưng vẫn nằm im như cũ không động đậy.

Trong phòng ngủ, Cảnh Liêm Uy rón rén tiến đến, dựa vào ánh trăng yếu ớt mà nhìn thân hình bé nhỏ nằm trên giường, sự dịu dàng tràn ngập trong ánh mắt.

Anh vừa mới nhìn thấy, đầy một bàn ăn ngoài kia.

Thiên Thiên, đây là đang định làm hòa đi?

Nhanh nhẹn rửa mặt mũi, Cảnh Liêm Uy liền đi lên giường, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Ân Thiên Thiên, sau đó một hồi vươn tay ôm lấy cô kéo vào trong ngực mình, cúi đầu ngửi hương thơm ngát từ mái tóc của cô.

Ân Thiên Thiên trước giờ không dùng nước hoa, nhưng trên cơ thể luôn có mùi thơm tự nhiên rất dễ ngửi.

“Thiên Thiên…” Trong đêm tối, Cảnh Liêm Uy khẽ thì thầm, biết cô vẫn còn chưa ngủ: “Thiên Thiên, em đang đợi anh sao?”

Con người với nhau đều chính là như này, người kính ta một thước, ta kính người một trượng, ngay cả vợ chồng cũng thế.

Ân Thiên Thiên đã chủ động đi bước đầu tiên, một người đàn ông như anh cũng không thể giữ mãi như vậy được.

Ân Thiên Thiên không nói gì, mũi ngửi được mùi nước hoa của phụ nữ khác trên người anh.

Sắc mặt trầm xuống, Ân Thiên Thiên an tĩnh trong đêm tối không định lên tiếng.

Khẽ mỉm cười, Cảnh Liêm Uy nhu hòa đặt một nụ hôn lên tai cô, động tác ôm cô càng chặt hơn, cô khẽ thở dài một hơi: “Thiên Thiên, em không định nói chuyện hay sao?”

Trong bóng tối, Ân Thiên Thiên vẫn giữ nguyên trầm mặc từ đầu tới cuối.

Chờ một lúc lâu, Cảnh Liêm Uy bất đắc dĩ thở dài nói: “Thiên Thiên, anh rất vui vì em đã tin tưởng anh nhưng thật buồn khi nếu em đã biết anh với bác sĩ Sầm cùng xuất hiện ở khách sạn Nocturne mà sao vẫn không hề hỏi một câu nào.”

Thân thể hơi cứng ngắc, Ân Thiên Thiên đang cắn chặt môi bị Cảnh Liêm Uy xoay người lại bắt đối diện với anh.

Gối lên cánh tay của Cảnh Liêm Uy, khoảng cách của hai người được kéo gần lại, ánh đèn mờ nhạt đầu giường bị Cảnh Liêm Uy bật lên, ánh sáng dịu nhẹ ấm áp chiếu lên hai người, nhưng hết lần này tới lần khác, Ân Thiên Thiên vẫn chỉ chau nhẹ mày chứ không nói một lời nào.

Đưa tay chỉnh lại tóc cho Ân Thiên Thiên, có lúc anh thật sự không biết làm thế nào để cô có thể thẳng thắn với chính mình.

Ân Thiên Thiên, cô luôn thích đem mọi chuyện chôn giấu trong lòng.

“Thiên Thiên, anh đang ở ngay trước mặt em, em có muốn hỏi gì không?” Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng dỗ dành, anh muốn Ân Thiên Thiên hiểu được, giữa vợ chồng, cô không cần thiết phải để mình tủi thân như vậy, thậm chí không nói cho anh biết suy nghĩ của cô.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, không có người nói chuyện.

Đôi mắt phượng ôn nhu, trắng đen rõ ràng im lặng nhìn thẳng như đang khích lệ cô.

Sau một hồi lâu, Ân Thiên Thiên cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Cảnh Liêm Uy, anh cùng bác sĩ Sầm là chuyện như thế nào?”

Ngay từ chữ đầu tiên, khóe miệng Cảnh Liêm Uy liền không khỏi giương lên.

Anh không thích bộ dáng Ân Thiên Thiên đem tất cả mọi chuyện giấu đi, cô như vậy khiến người khác cảm thấy rất đau lòng, thậm chí nói theo cách khác, đây chính là không hề tín nhiệm anh, cũng là một loại cảm giác thiếu an toàn.

“Hôm nay lúc tan ca, bác sĩ Sầm đến tìm anh, nói cô ấy có người họ hàng từ quê lên đang ở khách sạn Nocturne, do rất bài xích bệnh viện cho nên nhờ anh đi một chuyến.” Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng giải thích, đối với sự phối hợp của Ân Thiên Thiên hôm nay, anh rất hài lòng.

Rất nhiều chuyện không nhớ ra được, giống như ăn đậu hũ vậy.

Ân Thiên Thiên gật đầu không nói gì, chỉ yên lặng chui vào trong lòng anh, giống như một chú mèo con ỷ lại.

“Sao vậy? Không tin anh à?” Cảnh Liêm Uy khẽ đùa.

Cô gái nhỏ trong lòng khẽ lắc đầu, nói: “Cảnh Liêm Uy, em không phải không tin anh, em biết anh không thích bác sĩ Sầm, nếu thích thì cũng sẽ không để mọi chuyện như thế này, lúc trước cũng sẽ không kết hôn với em, em chỉ là…chỉ là thấy không vui.”

Cảnh Liêm Uy hơi sửng sốt, nhẹ giọng hỏi vì sao.

“Hai chúng ta vừa mới cãi nhau, anh liền đi với người phụ nữ khác gần như vậy, trong lòng em liền thấy không vui, hơn nữa…” Có lẽ do bầu không khí hiện tại khá tốt, cũng có lẽ mở miệng thấy không cố kỵ nhiều như vậy, giờ phút này, Ân Thiên Thiên chỉ muốn nói cho Cảnh Liêm Uy biết suy nghĩ trong lòng mình “Hơn nữa, tôi gọi điện cũng không thấy anh nghe máy, cũng không chịu trở về…”

Nhiều khi, cảm giác an toàn của phụ nữ đều phụ thuộc vào hành vi của người đàn ông.

Trong bóng tối, khóe miệng Cảnh Liêm Uy khẽ cong lên, nhẹ giọng đáp lại sau đó tự nhiên nói đến vấn đề mà anh quan tâm nhất hôm nay: “Thiên Thiên, chuyện lần trước, bất luận là như thế nào, nhưng Mộc Yên Nhiên đã bị thương tại nhà họ Cảnh, chúng ta có phải nên đi xin lỗi hay không?”

Thân thể Ân Thiên Thiên có chút cứng ngắc, hô hấp cũng hơi dừng lại một chút.

Anh vẫn không tin tưởng cô hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.