Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 154



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 154: CHỈ LÀ TRÙNG HỢP SAO?

Ân Thiên Thiên và Mộc Yên Nhiên yên tĩnh đứng bên đường, hai người lặng lẽ nhìn nhau.

Khóe miệng Mộc Yên Nhiên mang theo một nụ cười ôn nhu, hai trong mắt Ân Thiên Thiên lại có chút đề phòng.

Sau một lúc lâu, Mộc Yên Nhiên chỉ nói một câu, là một câu nói khiến cho Ân Thiên Thiên nhớ rất nhiều năm: “Ân Thiên Thiên, cô không thắng được rồi, từ lúc vừa mới bắt đầu cô đã đến nhầm chỗ, tìm nhầm người.”

Có phải đến nhầm chỗ tìm nhầm người hay không, Ân Thiên Thiên tạm thời không biết, cô chỉ dựa vào tâm ý của mình sống thật tốt, chỉ là cuộc sống này dường như cũng không để cô sống tốt.

Đột nhiên, nụ cười trên khóe miệng Mộc Yên Nhiên càng nhu hòa, gọi về sau lưng Ân Thiên Thiên: “Bà nội.”

Theo bản năng quay đầu, Ân Thiên Thiên đã nhìn thấy bà cụ Cảnh lão đứng phía sau, còn có Vi Gia Huệ đã lâu không gặp.

Hai người liếc nhìn Ân Thiên Thiên không nói gì, Bà cụ Cảnh nắm lấy tay Mộc Yên Nhiên vào trong sân trường, trong lời nói tràn ngập yêu thương: “Con đứa bé này thật là, không nên học nghiên cứu sinh gì gì đó, đơn giản không cần lại đến nơi này lăn lộn làm gì? Lúc còn học ở nước ngoài còn chưa học đủ sao? Không nên học chơi một cái bằng trong nước làm gì…”

Mỗi một chữ mỗi một câu rõ ràng đều là trách cứ, nhưng nó để lộ ra đều là quan tâm.

Mộc Yên Nhiên nhu thuận nghe theo, sau khi lão phu nhân nói xong mới nói: “Bà nội, bây giờ con cũng không thể giúp đỡ nhà họ Mộc gì cả, ý của mẹ cũng là để con đến trường tu thân dưỡng tính một chút, thuận tiện bọn họ cũng đã giúp con tìm được trái tim phù hợp, đến lúc đó cho dù muốn làm phẫu thuật cũng không đến nỗi phải báo cho con ở nước ngoài xa xôi.”

Nghe Mộc Yên Nhiên nói như vậy, lão thái thái chỉ có thể đau lòng khẽ vuốt v e cô ta.

Nghe nói, Mộc Yên Nhiên có bệnh tim bẩm sinh, có thể sống đến bây giờ đã xem là kỳ tích rồi, huống chi nhà họ Mộc vẫn luôn chiều chuộng cô ta như vậy, cho đến khi cô ta hai mươi lăm tuổi cũng không bỏ qua việc tìm kiếm một trái tim phù hợp.

Vi Gia Huệ đi đằng sau lão thái thái, cố ý ở sau vài bước đến bên cạnh Ân Thiên Thiên.

Chuyển con mắt nhìn cô một cái, ánh mắt Vi Gia Huệ như có như không rơi xuống bụng bằng phẳng của cô, trong nháy mắt đó Ân Thiên Thiên có chút căng thẳng, thời gian trong nhà cho còn chưa đến, nhưng mà áp lực của cô lại càng lớn hơn.

“Thiên Thiên, tuần này con học xong thì trở về một chút đi, tuần sau mẹ sẽ chuyển qua.” Vi Gia Huệ nhẹ nói, ngữ điệu không hề để ý đến mình khiến cho Ân Thiên Thiên rung động: “Đây cũng là ý của bà nội con, hai đứa dù sao cũng còn trẻ, vẫn là sợ hai đứa quá ham chơi để lỡ chuyện chính.”

Khỏi cần nói, Ân Thiên Thiên cũng biết cái “Chuyện chính” này là chuyện gì!

Lúc này, cô ngoại trừ gật đầu thì ngay cả chút cự tuyệt cũng không nói nên lời!

Không cho cô ra ngoài làm việc chính là nhà họ Cảnh, để cô sinh con chính là nhà họ Cảnh, nhưng mà người có ý với bối cảnh nhà họ Cảnh chính là cô, nhà họ Cảnh cho cô đi học, như vậy cô nhất định phải trả một cái giá lớn, điểm này Ân Thiên Thiên vẫn luôn đoán được, chỉ là không ngờ cái giá này lại lớn như vậy.

Dứt lời, Vi Gia Huệ bình tĩnh nhìn Ân Thiên Thiên hai cái rồi không nhiều lời đi lên trước tìm bà cụ, dáng vẻ hai người nếu không biết, có lẽ sẽ cho rằng Mộc Yên Nhiên thật ra là họ Cảnh!

Cô đơn đứng sau lưng, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy một cơn tức hung hăng hậm hực giữ trong lồ ng ngực không phát ra được.

Bệnh viện Nam Tự.

Cảnh Liêm Uy vừa mới từ phòng bệnh đi ra, đã nhìn thấy chị Linh nháy mắt với mình, bác sĩ y tá xung quanh cũng là vẻ mặt “Chúng tôi đều hiểu” quen thuộc nhìn anh, dáng vẻ kia có chút giống mèo trộm thịt.

“Bác sĩ Cảnh, dưới lầu có một người phụ nữ vẫn luôn chờ anh, đã chờ nửa tiếng rồi.” Chị Linh nhẹ nói, ánh mắt lại rơi xuống bóng dáng gầy yếu ở cổng chính Bệnh viện Nam Tự.

Liếc nhìn Cảnh Liêm Uy, chị Linh mấy lời cuối cùng cũng không nói ra.

Mắt phượng nhìn sang, Cảnh Liêm Uy mới phát hiện người kia là Mộc Yên Nhiên, thay quần áo, Cảnh Liêm Uy nhanh chóng đi xuống.

Để một người bị bệnh tim đợi lâu như vậy cũng không phải là một chuyện tốt.

“Yên Nhiên.” Khẽ gọi một tiếng, một tay Cảnh Liêm Uy nhét vào trong túi quần đi đến, khẽ nhíu mày.

Mộc Yên Nhiên nhìn thấy lúc anh đi ra có một nụ cười thản nhiên như tên của cô, nhẹ nói: “Anh tan làm rồi, em còn tưởng rằng phải đợi một lát nữa chứ.”

Cảnh Liêm Uy không chút thay đổi, chỉ nhìn cô ta.

Kỳ thật, anh rất không thích người không nói trước đã đến thăm như vậy, rất dễ dàng quấy rầy kế hoạch của người khác cũng rất không lễ phép.

Mộc Yên Nhiên lại giống như không nhìn ra, chỉ là rũ đầu xuống nói: “Hôm nay em đến chính là muốn hỏi anh một chút, trong bệnh viện của các anh có tìm được trái tim phù hợp không? Anh cũng biết, cái bệnh này của em kéo càng lâu cơ hội khỏi hẳn càng nhỏ, cho dù sau này làm phẫu thuật cũng vậy…

Giọng nói chuyện rất nhỏ rất nhẹ, sự không vui trong lòng Cảnh Liêm Uy thoáng cái đã không thấy tăm hơi.

Mỗi người đều sợ cái chết, Mộc Yên Nhiên cũng không ngoại lệ, huống chi cô ta còn mang theo căn bệnh này run sợ sống qua 25 năm đã là rất kiên cường rồi, bây giờ bắt đắc dĩ trở về đương nhiên phải chuyên tâm tìm trái tim.

“Bên này anh sẽ chú ý giúp em, nhưng mà em cũng biết, cơ hội phẫu thuật ghép tim cũng không thật sự dễ dàng như vậy.” Cảnh Liêm Uy nhẹ nói, bước chân đã chậm rãi đi về phía trước, Mộc Yên Nhiên nhu thuận theo phía sau.

Phẫu thuật ghép tim là một chuyện gặp may mắn cũng rất khó được phẫu thuật, muốn một người sống quyên trái tim của mình ra là không có khả năng cũng là phạm pháp, cho nên trong nước bây giờ ghép tim phần lớn đều là người đúng lúc qua đời nhanh chóng ghép tim của mình vào người bệnh, thế nhưng dạng chờ người chết đi này lại là một quá trình dài dằng dặc mà đau khổ…

Có những người bệnh thậm chí có thể vượt qua quỷ môn quan rồi khỏe lại, khiến cho một bệnh nhân khác chờ mong cứ thất bại như vậy, có những trái tim bệnh nhân còn chưa kịp cấy ghép đã mất đi công năng, Mộc Yên Nhiên sống 25 năm như vậy, Cảnh Liêm Uy ở trong bệnh viên lâu như vậy, cũng hiểu rõ tâm tình.

“Anh sẽ cảm thấy em rất vô tình sao?” Đột nhiên, Mộc Yên Nhiên hỏi một câu như vậy, trong đối mắt lóe ra hào quang.

Cảnh Liêm Uy không quay đầu lại, trả lời: “Sẽ không, mỗi người đều có quyền được sống, cũng có quyền tranh giành sự sống, em chỉ là yên tĩnh chờ đợi, cũng không có làm chuyện gì khiến người ta oán trách không đúng sao?”

Mộc Yên Nhiên cười không nói, chỉ là gật nhẹ đầu, sau đó một lúc mới nói: “Có thể mời em ăn kem không?”

Nghe vậy, Cảnh Liêm Uy quay đầu hơi kinh ngạc nhìn cô.

Loại đồ như kem, đại đa số bác sĩ đều đề nghị bệnh nhân bị bệnh tim không được tiếp xúc, huống chi lại còn là mùa này, nhìn nhìn về phía gò má Mộc Yên Nhiên đang rạng rõ sáng lạn, Cảnh Liêm Uy cũng đột nhiên không biết cự tuyệt thế nào.

“Cho đến bây giờ em chưa bao giờ ăn kem, ba mẹ cũng không cho em đụng vào, có đôi khi bác sĩ cũng mở miệng, nhưng mà trong nhà vẫn không cho phép, chỉ sợ xảy ra chuyện gì.” Mộc Yên Nhiên nhẹ nói, thần sắc tự nhiên: “Từ nhỏ đến lớn em nghe thấy vô số người ở bên tai em nói cái thứ đó ăn ngon thế nào, nhưng mà em ngay cả nếm cũng chưa từng nếm qua.”

— Nếu có một ngày, chúng ta gặp mặt, em nhất định phải để anh mua kem cho em.

Đột nhiên, trong đầu Cảnh Liêm Uy hiện lên một câu như vậy.

Yết hầu bỗng có chút động đậy, Cảnh Liêm uy nhìn chăm chú người phụ nữ trước mặt, sau một lúc lâu mới gật nhẹ đầu, lập tức trông thấy nụ cười sáng lạn của Mộc Yên Nhiên.

Cô ấy và Mộc Yên Nhiên đều là người chưa từng nếm thử kem, như vậy có phải là một người hay không?

Ý nghĩ như vậy thoáng hiện trong đầu, Cảnh Liêm Uy cảm giác không khí dường như cũng trở nên mỏng manh rất nhiều.

Trong trung tâm thương mại, Cảnh Liêm Uy nhìn thấy biển của Haagen – Dazs thì dẫn Mộc Yên Nhiên đi qua mua một cái nhỏ, cây kem nho nhỏ được Mộc Yên Nhiên tràn đầy tò mò nắm trong tay.

“Nó mát như vậy, khó trách mùa hè mọi người đều thích nó.” Mộc Nhiên kêu lên khiến không ít người xung quanh ghé nhìn, cũng có chút khó tin, Haagen – Dazs mặc dù đắt nhưng cũng không phải là một xa xỉ phẩm không thể ăn nổi, chỉ là dáng vẻ của người phụ nữ này có phải là quá khoa trương.

Nhưng Cảnh Liêm Uy biết, trên mặt Mộc Yên Nhiên là thật sự kinh ngạc, mà ngay cả âm thanh sợ hãi cũng là sự thật.

Bây giờ Mộc Yên Nhiên giống như một đứa bé mới mấy tuổi, đơn thuần vô hại, tò mò với mọi thứ.

Cho dù dẫn Mộc Yên đi, mua một cây kem cho cô, nhưng Cảnh Liêm Uy vẫn có chừng mực, cô chỉ ăn một miếng, đúng hơn là chỉ mới nhấp một chút nhỏ đã bị lấy kem đi.

Mùa này, thân thể như vậy thật sự không thích hợp với đồ ăn này.

Mộc Yên Nhiên cũng không tức giận, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập dáng vẻ thỏa mãn, tinh tế thưởng thức mùi sữa nồng đậm trong miệng.

Mắt phượng nhìn cô ta, Cảnh Liêm Uy có chút nheo mắt.

Mọi thứ, đều là trùng hợp sao?

Hai người cũng không phát hiện, nhất cử nhất động của bọn họ đều lọt vào trong mắt một người khác.

Thành phố M.

Ân Thiên Thiên về nhà không trông thấy Cảnh Liêm Uy theo tiền lệ vào phòng bếp nấu cơm trước, nghĩ đến ngày mai cô phải bắt đầu làm một học sinh đến trường học, lúc rãnh rỗi còn phải đến “Thiên Ân” làm việc cảm thấy có chút xin lỗi Cảnh Liêm Uy.

Cảm tình hai người bọn họ mới bắt đầu ấm lên, lúc này rời đi có phải có chút không tốt không.

Vừa xử lý nguyên liệu, vừa nghĩ, vì vậy cô lại quên chuyện Vi Gia Huệ nói tuần sau đến ở.

Tám giờ rưỡi tối, Cảnh Liêm Uy trở về, trong phòng mùi thơm bốn phía, Ân Thiên Thiên nằm sấp trên sofa ngủ rồi.

Nghe thấy tiếng Cảnh Liêm Uy trở về, Ân Thiên Thiên giùng giằng dậy, chuẩn bị đi hâm cơm thì được biết anh đã ăn rồi, không thèm để ý Ân Thiên Thiên chỉ nhún vai liền chấp nhận miễn cưỡng giải quyết đồ ăn nguội lạnh.

Ban đêm, lúc Ân Thiên Thiên tắm rửa xong đi ra, Cảnh Liêm Uy đang dựa vào giường xem sách, dáng vẻ kia hiện lên thân thể khỏe mạnh, chậm rãi bước qua, đột nhiên Cảnh Liêm Uy nói một câu: “Sau này đừng ăn đồ nguội, nếu như anh chưa về thì tự mình ăn trước, đừng chờ anh, đừng làm hỏng dạ dày.”

Một câu, Ân Thiên Thiên lại cười tươi như hoa.

Thứ cô muốn cho đến bây giờ cũng không nhiều, nhưng có người lại cảm thấy cô rất tham lam…

Nhưng mà, cô dường như cũng quên, có những lời rất dễ dàng nói ra nhưng không dễ dàng làm được, đợt cho cô nhấm nháp tư vị như vậy lại là lúc cô thiếu chút nữa mất đi nửa cái mạng.

Bên này phong cảnh hài hòa, nhưng mà ở nhà Mộc lại không phải là không khí như thế rồi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.