Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 160: BỆNH NHÂN NÀY, LÀ CỦA TÔI
Dứt lời, Ân Thiên Thiên cũng đau đến mức tai không thể nghe thấy bất cứ âm thanh gì nữa, cảm giác đau đớn đến tận xương khắc sâu vào trái tim khiến cho cô vô cùng khó chịu, mồ hôi lạnh rất nhanh đã làm quần áo cô ướt đẫm, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Tài xế bị bộ dạng này của Ân Thiên Thiên dọa sợ, lái xe rất nhanh, muốn nhanh chóng để cho Ân Thiên Thiên xuống xe.
…
Cửa bệnh viện Nam Tự, sau khi Ân Thiên Thiên xuống xe, ngay cả tiền cũng chưa thu, tài xế đã nhanh chóng lái xe rời đi, bộ dáng kia giống như Ân Thiên Thiên là dịch bệnh vậy.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Ân Thiên Thiên ôm chặt bụng mình, nhưng đau đến mức không thể đứng thẳng người, chỉ có thể dựa vào một tia ý chí để đi về phía trước, nhưng cô cảm thấy mình đã đi rất lâu, rất lâu nhưng cánh cửa bệnh viện ngay gần kia vẫn xa tựa như cuối chân trời…
Cuối cùng, sự khác thường của Ân Thiên Thiên khiến cho người xung quanh chú ý tới, có người bước tới khẽ hỏi, nhưng cô không thể nói ra lời, chỉ có thể yên lặng ngồi xổm xuống ôm chặt lấy bụng mình, cho dù quần áo đã nhăn nhúm đến biến dạng nhưng vẫn cảm thấy không đủ.
-cô ơi, cô có sao không? Cô thế nào rồi?
-đây là bệnh viện, hay là đưa cô ấy vào trong đi?
-nhưng ai biết có phải cô ta đang giả vờ lừa tiền hay không? Ai dám chạm chứ?
…
Có một cuộc bàn tán nhỏ xung quanh, Ân Thiên Thiên yên lặng lắng nghe, cố gắng rút điện thoại của mình ra, muốn gọi cho Cảnh Liêm Uy, nhưng cơn đau bụng lúc này lại khiến cho cô mất thăng bằng ngã lên đất, điện thoại trong tay cũng rơi xuống.
Ân Thiên Thiên đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, cắn chặt môi không thể nói được một lời, những người xung quanh vốn đang muốn mạo hiểm bước lên đỡ cô dậy đều ngây ngốc nhìn bộ dạng đau đớn này của cô, cũng không dám lộn xộn, nhưng vẫn cố gắng tạo một môi trường khá thông thoáng cho cô, lúc này cũng có người đã đi tìm bác sĩ.
Chuyện ở cửa bệnh viện, cũng không phải ai cũng dám quản.
Tu, tu, tu…
Điện thoại reo lên từng tiếng, Ân Thiên Thiên nghe được mà thầm nghĩ muốn nhanh chóng nghe thấy giọng nói của người đàn ông kia.
Nhưng điện thoại reo rất lâu, mắt thấy cuộc gọi sắp tự động ngắt máy, ngay lúc Ân Thiên Thiên gần như muốn bỏ cuộc thì lại được kết nối.
“Alo, Thiên Thiên.” Ba chữ đơn giản, lại làm cho đôi môi đang cắn chặt của Ân Thiên Thiên thả lỏng.
Lúc này, cơn đau bụng gần như muốn mạng của cô, cô chỉ có thể ngả đầu xuống nền đất lạnh như băng, nói: “Cảnh Liêm Uy, em đau…”
“Em đang ở đâu? Đau chỗ nào?” Giọng nói của người bên kia điện thoại quả nhiên khẽ thay đổi.
Ân Thiên Thiên còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng Điền Vinh truyền tới từ đầu bên kia điện thoại nói: “Bác sĩ Cảnh, nghe nói có một bệnh nhân đang nằm trước cửa bệnh viện, có người nói hình như là vợ anh…”
Vừa dứt câu, Ân Thiên Thiên lập tức nghe thấy tiếng bánh xe nhanh chóng di chuyển, sau đó là tiếng mở cửa, tiếng người, các loại âm thanh lộn xộn, nhưng tiếng của anh nhanh chóng truyền tới.
“Thiên Thiên, hôm nay em đã làm gì? Có tập trung làm việc ở “Thiên Ân” không?” Giọng nói của Cảnh Liêm Uy trở nên rất dịu dàng, ngữ điệu như vậy kéo theo hầu hết suy nghĩ của Ân Thiên Thiên, cô muốn há miệng trả lời nhưng không nói ra lời, lúc sắp khóc lại cảm thấy được cơn đau tựa như sóng cuộn biển gầm trong bụng, nhưng giọng nói của Cảnh Liêm Uy lại nhanh chóng truyền tới: “Thiên Thiên, hôm nay anh ở trong bệnh viện cả ngày, thực hiện hai cuộc tiểu phẫu cùng với Điền Vinh, hôm nay cậu ta đã mắc hai lỗi nhỏ, nhưng nếu trong ca phẫu thuật vẫn rất dễ gặp nguy hiểm đến tính mạng…”
Ân Thiên Thiên im lặng lắng nghe, đây là lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy nói với cô về cuộc sống hàng ngày khi không có cô bên cạnh anh.
“Điền Vinh có hơi cẩu thả, nhưng lại có thiên phú vô cùng xuất sắc, là bác sĩ thực tập đầu tiên mà anh dẫn dắt ở bệnh viện Nam Tự, anh tin là cậu ta rất nhanh có thể xuất sư…” Vừa nói, Cảnh Liêm Uy vừa nhanh chóng đi xuống tầng dưới, trong đôi mắt phượng mang theo sự lo lắng rõ ràng, nhưng lời nói lại rất dịu dàng giống như những bọt nước nổi lên trên mặt nước, nhìn Điền Vinh đang mở to mắt kinh ngạc ở sau phía sau: “Thiên Thiên, hôm nay em ở nhà làm gì? Có ngoan ngoãn ăn uống hay không?”
Mấy cái khẽ gật đầu gần như không thể nhìn thấy, Ân Thiên Thiên cũng phải dùng hết sức lực toàn thân.
Cửa thang máy “đinh” một tiếng, Ân Thiên Thiên nghe thấy rõ Cảnh Liêm Uy nói: “Thiên Thiên, đừng sợ.”
Vừa dứt lời, bên tai đã nghe thấy vô số tiếng bước chân lộn xộn, người đứng chắn ở trước mặt đều tản ra, Ân Thiên Thiên đau đến nỗi chỉ có thể cuộn tròn người trên mặt đất, chiếc áo dài trắng cũng vì vậy mà khẽ di chuyển, Cảnh Liêm Uy đi đầu, dẫn theo một đống bác sĩ, y tá ở phía sau nhanh chóng bước gần về phía cô.
Cái nhìn đó, khiến Ân Thiên Thiên có loại “ảo giác” được anh yêu thương, che chở trong lòng bàn tay.
Nhanh chóng bước tới, hàng mày của Cảnh Liêm Uy cau lại, trong đôi mắt phượng mang theo sự sắc bén.
Ngồi xổm người xuống, Cảnh Liêm Uy nhanh chóng kiểm tra cơ thể của Ân Thiên Thiên một lần rồi đưa tay ra bế cô lên, bác sĩ vội vàng đi tới phòng phẫu thuật ngoại khoa số hai, phía sau còn có hai y tá đi theo đẩy giường bệnh, vừa mở miệng định nói bệnh nhân thuộc ngành của bọn họ thì nghe thấy Cảnh Liêm Uy nói: “Bệnh nhân này, là của tôi.”
Ân Thiên Thiên đau đến mức chôn đầu vào trong ngực Cảnh Liêm Uy, đưa tay nắm chặt lấy áo dài trắng của anh.
Điền Vinh nhanh chóng gửi tin cho chị Linh nhanh chóng chuẩn bị phòng phẫu thuật, nhóm người vội vã đi vào thang máy.
Ân Thiên Thiên là bệnh nhân, lại yên lặng nằm trong lòng Cảnh Liêm Uy, chịu đựng cơn đau giống như muốn tách rời sinh mạng.
Triệu chứng của cô, bác sĩ quen thuộc chỉ cần liếc mắt qua đã biết là bị viêm ruột thừa cấp tính, có bị thủng, sưng tấy hay mưng mủ không thì chưa rõ, cái này thì cần phải được kiểm tra mới biết được.
Trong thang máy, mọi người đều đều im lặng không nói gì.
“Không sao đâu, đừng lo lắng.” Cảnh Liêm Uy hạ mắt nhìn người phụ nữ nhỏ bé trong ngực, nhẹ giọng an ủi, không phát hiện ra sự căng thẳng trong giọng nói của mình: “Thiên Thiên, tin anh.”
Ân Thiên Thiên cố gắng mở mắt ra nhìn Cảnh Liêm Uy, muốn cười gật đầu nhưng không còn sức lực động đậy.
Từ trước đến nay cô vẫn tin anh.
Điền Vinh khẽ nín thở nhìn Cảnh Liêm Uy, bác sĩ và y tá ở phía sau cũng khẽ liếc qua.
Bác sĩ Cảnh luôn thiếu hơi thở người còn có một mặt nhân tính hóa như vậy?
…
Tới cửa phòng phẫu thuật, chị Linh đã mang theo y tá đẩy giường đứng chờ ở cửa thang máy, Cảnh Liêm Uy đặt Ân Thiên Thiên lên trên giường bệnh rồi nhanh chóng đến phòng khám để kiểm tra chi tiết cho Ân Thiên Thiên, tốc độ kia nhanh đến mức ngay cả người đi theo anh ở bệnh viện Nam Tự trong thời gian dài cũng líu lưỡi.
Tốc độ của Cảnh Liêm Uy lại có thể nhanh mà không phạm bất cứ sai lầm nào như vậy.
Người đàn ông này quả thật được sinh ra để làm cái nghề này mà…
“Viêm ruột thừa cấp tính, lập tức chuẩn bị phẫu thuật.” Sau khi đưa ra được phán đoán chuẩn xác, Cảnh Liêm Uy mở miệng phân phó.
Một bác sĩ khác đứng ở một bên vội xoay người muốn đi thay quần áo thì bị Cảnh Liêm Uy gọi lại: “Bác sĩ Đặng, ca phẫu thuật này để tôi thực hiện đi.”
Dứt câu, người trong cả phòng bệnh không ai nói gì, chị Linh dẫn theo nhóm y tá nhanh chóng chuẩn bị cho ca phẫu thuật của Ân Thiên Thiên, nháy mắt đã chuyển Ân Thiên Thiên vào phòng phẫu thuật.
Cảnh Liêm Uy cúi xuống, đưa tay vuốt gọn mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, khẽ nói: “Ngoan, anh sẽ ở bên em.”
Người trong phòng bệnh hít sâu một hơi, bác sĩ Đặng sờ mũi, ngoan ngoãn lui xuống.
Vợ chồng người ta tú ân tú ái tới cả bệnh viện rồi, ông còn có thể làm gì?
Nhưng sự xuất hiện của Ân Thiên Thiên hôm nay, cũng khiến cho mọi người trong bệnh viện Nam Tự không nhịn nổi mà khẽ phấn khích.
Hóa ra điểm yếu của bác sĩ Cảnh là Ân Thiên Thiên nha…
…
Trong phòng phẫu thuật, Ân Thiên Thiên đã rơi vào trạng thái hôn mê do thuốc gây tê.
Sau khi Cảnh Liêm Uy bước tới để kiểm tra tình trạng của cô, mới phân phó người chuẩn bị công tác trước khi phẫu thuật cho anh, đèn phẫu thuật trong căn phòng tối tăm “cạch” một tiếng được bật lên, bỗng chốc sáng lên như ban ngày, Cảnh Liêm Uy khẽ hít sâu một hơi, đeo găng tay rồi khẽ di chuyển, nhẹ giọng nói: “Dao mổ…”
…
Một ca phẫu thuật đơn giản lại mơ hồ mang theo sự lo lắng cứ như vậy bắt đầu.
Tỉnh dậy sau cơn mê, Ân Thiên Thiên còn chưa cảm thấy bất kỳ sự thay đổi nào từ trên cơ thể đã nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đang đứng ở cuối giường xem hồ sơ bệnh án, chiếc áo dài trắng của bác sĩ mặc trên dáng người cao to của anh, giống như mấy ma nơ canh được trưng bày trong cửa hàng.
Dường như nhận ra được tầm mắt của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy ngẩng đầu từ trong hồ sơ bệnh án lên, khẽ xoay người bước về phía cô.
“Bây giờ có cảm giác thế nào? Có chỗ nào khó chịu hay không?” Anh nhẹ nhàng hỏi, vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong đôi mắt phượng lại tràn đầy sự lo lắng.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, mỉm cười, Ân Thiên Thiên suy yếu lắc đầu.
Cảnh Liêm Uy cũng không nhịn được mà nhếch khóe miệng, đưa tay dùng bông tăm nhúng chút nước chạm vào đôi môi khô khốc của cô, nói: “Bây giờ tạm thời chưa thể ăn bất cứ thứ gì, chờ tới lúc có thể ăn, anh sẽ mang đồ ăn cho em, bây giờ ngoan ngoãn nghỉ ngơi, có chỗ nào không thoải mái thì gọi anh.”
Chớp chớp mắt, Ân Thiên Thiên tỏ vẻ mình biết rồi, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng lại tràn đầy sự vui vẻ.
Chồng của cô là bác sĩ, thậm chí còn cứu cô, nhận thức được điều đó khiến cho cô có chút tự hào.
Cảnh Liêm Uy vẫn luôn duy trì động tác cúi xuống, đôi mắt phượng khẽ di chuyển nhìn cô, rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi môi khô khốc như vậy, nhưng anh vẫn cảm thấy cô rất xinh đẹp.
Không chút do dự cúi người xuống hôn lên môi cô, Cảnh Liêm Uy khẽ nói: “Ngoan, lát nữa anh sẽ tới xem em.”
Hai má của Ân Thiên Thiên ửng đỏ, sóng mắt lưu chuyển.
Điền Vinh vẫn luôn ở phía sau Cảnh Liêm Uy, lúc này lại bị coi thành người trong suốt, hận không thể dùng máy ảnh ghi lại khoảng khắc này!
Đây là một cảnh tượng kinh khủng cỡ nào, từ trước đến nay bác sĩ Cảnh luôn thờ ở đối với mọi thứ lại thâm tình như vậy?
Xem ra, Ân Thiên Thiên đúng là điểm yếu của bác sĩ Cảnh mà…
Đôi mắt khẽ đảo, liệu Ân Thiên Thiên có biết tình huống của Cảnh Liêm Uy không?
…
Buổi chiều thừa dịp Cảnh Liêm Uy đang bận, Điền Vinh tò mò đến phòng bệnh của Ân Thiên Thiên khẽ hỏi: “Sư mẫu, cô có biết vào thời điểm này hàng năm, bác sĩ Cảnh đi đâu không?”
Cảnh Liêm Uy là sư phụ của anh ta, gọi Ân Thiên Thiên một tiếng “sư mẫu”, anh ta chút mất tự nhiên, dù sao thì Ân Thiên Thiên cũng nhỏ hơn anh ta.
Hơi sửng sốt một chút, thậm chí Ân Thiên Thiên còn chưa kịp đỏ mặt đã vì vết thương đau mà tỉnh táo lại.
Giữa tháng chín hàng năm, Cảnh Liêm Uy muốn đi đâu sao?
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng lóe lên sự hoang mang.
Ân Thiên Thiên chưa từng biết tới chuyện này, bởi vì Cảnh Liêm Uy chưa bao giờ nói cho cô…