Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 163: CÂU CHUYỆN DÀI
May mắn thay, vẻ mặt của Cảnh Liêm Uy không thay đổi tới mức khó coi.
May mắn thay, dường như Cảnh Liêm Uy cũng không tức giận.
May mắn thay…
Ân Thiên Thiên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi đi theo sau Cảnh Liêm Uy bước vào căn nhà kia.
Cô đã từng tưởng tượng vô số lần, căn phòng này sẽ thoải mái hoặc sang trọng tới mức nào, bên trong sẽ có bao nhiêu đồ đạc mà gia đình bây giờ hay có, nhưng sau khi đi vào thì vô cùng kinh ngạc.
Chỗ này không có gì cả, cũ kỹ giống như nó đã tồn tại từ mấy thế kỷ trước.
Thậm chí chiếc ti vi cũ vẫn là chiếc ti vi trắng đen, sô pha cũng bị mòn và phai màu, tủ lạnh cũng không có, sàn nhà cũng là loại sàn đất phổ biến nhất…
Tất cả mọi thứ đều lộ ra hơi thở của thời đại cổ xưa.
Tìm cái khăn giúp Ân Thiên Thiên lau những giọt nước mưa trên người, Cảnh Liêm Uy cau mày, cuối cùng không hài lòng, giục Ân Thiên Thiên vào phòng tắm tắm, phòng tắm rất đơn giản, thậm chí ngay cả bồn tắm cũng không có.
Sau khi làm ấm cơ thể xong thì Ân Thiên Thiên đi ra, chỉ thấy Cảnh Liêm Uy đang nấu một bát cháo thuốc cho cô uống.
Sau khi làm xong mọi thứ, hai người yên lặng ngồi trên ghế sô pha.
Cô có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.
Là do cô tự mình tới mà không có sự cho phép của anh, “người hùng hổ” lúc này lại hỏi cái gì đó liệu có quá đáng quá hay không?
Nếu đột nhiên anh ấy nổi giận thì sao?
Lúc này, Ân Thiên Thiên đã hoàn toàn đặt mình vào bên thấp hơn, lại hoàn toàn không ngờ điều này cũng giống như đặt con dao vào trong tay Cảnh Liêm Uy, mặc anh xử trí mình, đợi tới lúc cô cuối cùng cũng hiểu ra thì cả thế giới dường như đã thay đổi…
Giống như lời Mộc Yên Nhiên nói, cô không còn gì cả.
Cảnh Liêm Uy nhắm mắt lại không biết đang nghĩ gì, mí mắt khẽ chuyển động làm cho Ân Thiên Thiên biết rằng anh không ngủ, chỉ đang suy nghĩ, một lúc lâu sau Ân Thiên Thiên mới đứng dậy đi vào phòng bếp múc một bát cho anh.
Sáu giờ chiều, anh không ăn cái gì cũng không tốt.
Lúc Cảnh Liêm Uy ăn vẫn giữ sự im lặng tuyệt đối, Ân Thiên Thiên không nói gì, chỉ im lặng sắm vai người trong suốt của mình, sau khi rửa bát xong Ân Thiên Thiên mới nói với anh: “Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt, em về trước đây.”
Câu nói vừa dứt khiến Cảnh Liêm Uy sửng sốt, cũng làm bản thân cô sửng sốt.
Cô hạ mắt rồi khẽ mỉm cười, lúc này Ân Thiên Thiên mới phát hiện, thật ra cô cũng không thực sự muốn theo dõi “bí mật” của anh như vậy, cô chỉ muốn dành nhiều thời gian ở bên anh một lát, muốn thấy anh sinh hoạt ổn mà thôi.
Bây giờ, sau khi thấy Cảnh Liêm Uy cũng không có vấn đề gì thì cũng tính toán rời đi.
Chỉ không biết, bây giờ còn máy bay quay lại thành phố T hay không?
Xoay người, Ân Thiên Thiên vô cùng tiêu sái chuẩn bị rời đi.
Bàn tay nhỏ bé đặt lên trên cánh cửa cũ kia, nhưng eo lại bị người đàn ông phía sau hữu lực mà kiên định nắm chặt lấy.
Một chút sức mạnh khiến cho trái tim của Ân Thiên Thiên khẽ run lên, Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng dán vào gò má cô rồi nói bên tai: “Thiên Thiên, anh kể một câu chuyện cho em, em có muốn nghe không?”
…
Trong bóng đêm, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy nằm trên chiếc giường cứng ngắc, lạnh như băng, bên tai có thể nghe thấy rõ tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ, kéo dài không dứt, không có dấu vết sẽ ngừng hẳn, dường như cơn mưa sẽ kéo dài đằng đẵng như vậy.
Câu chuyện rất lâu rồi, nhưng cũng rất buồn.
Hai mươi lăm năm trước, nhà họ Cảnh đã là một gia tộc nổi tiếng ở thành phố T, thậm chí còn huy hoàng hơn so với bây giờ, lúc đó nhà họ Cảnh có sự tồn tại của ông cụ Cảnh, cũng có sự tồn tại của hai cậu chủ trẻ nhà họ Cảnh.
Một người tên là Cảnh Minh Đức, là cậu cả của nhà họ Cảnh mà ít người biết tới, một người tên là Cảnh Nguyên Phước, là cậu hai nhà họ Cảnh được nhiều người biết tới, hơn nữa hai cậu chủ có quan hệ cực kỳ tốt.
Rất nhiều người biết Cảnh Minh Đức đều cho rằng, Cảnh Nguyên Phước có lẽ mới thật sự là anh trai, hai người hơn kém nhau một tuổi, nhưng tính cách lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, tính cách của Cảnh Minh Đức rất quật cường, tính cách tương đối hướng ngoại, mà Cảnh Nguyên Phước lại sáng nắng chiều mưa, tính cách cũng có chút nội hướng, hai người cứ sinh hoạt cùng nhau theo cách khó tin như vậy.
Cậu chủ của nhà họ Cảnh kết hôn với cô chủ nhà họ Vi, chuyện này lúc ấy tựa như làn gió thổi quét qua toàn bộ thành phố T, nhất thời làm cho người ta quên mất nhà họ Cảnh còn một cậu cả ở nước ngoài chưa kết hôn.
Lúc Cảnh Minh Đức về nước chỉ là một người đàn ông hai mươi bốn tuổi, đúng vào độ tuổi tốt nhất, mà lúc đó, Vi Gia Huệ đã gả vào nhà họ Cảnh, thậm chí Cảnh Liêm Bình cũng sắp năm tuổi, Cảnh Minh Đức đột nhiên trở về còn mang theo một người phụ nữ và một đứa bé.
Đứa bé kia chính là Cảnh Liêm Uy, đáng tiếc khi đó anh còn đang trong bụng của mẹ, sắp chào đời.
Ông cụ Cảnh và bà cụ Cảnh đều xuất hiện trong phòng khách nhà họ Cảnh để xem người phụ nữ kia.
Một người phụ nữ nông thôn chất phác giản dị, lúc cười rộ lên khóe mắt cong cong, là một cô gái sinh sống ở một trang trại nước Pháp, có quốc tịch Trong nước mà Cảnh Minh Đức quen ở nước Pháp, mặc dù điều kiện trong nhà coi như không tồi, nhưng trong mắt nhà họ Cảnh vẫn chỉ là một phụ nữ “nông thôn”, đậm chất thôn quê.
“Con muốn kết hôn với Thụy Cẩm Hi, cô ấy là tình yêu duy nhất của đời con, trong bụng cô ấy có đứa con của con.” Đây là câu nói đầu tiên của Cảnh Minh Đức với hai cụ sau khi trở về.
Vốn tưởng rằng sẽ nhận được sự chúc phúc của người trong nhà, nhưng không ai ngờ rằng, tất cả mọi thứ tốt đẹp đều tan biến vào lúc sau, khi một người phụ nữ bước ra khỏi phòng ngủ của Cảnh Minh Đức.
Cả ông cụ Cảnh và bà cụ Cảnh đều có chút xấu hổ, nhưng vẫn đập bàn, tức giận hét lên: “Cái thằng nghiệt tử này, bị một con hồ ly tinh như vậy mê hoặc tới lú lẫn rồi sao? Người phụ nữ như vậy cũng có tư cách vào nhà họ Cảnh chúng ta? Có phải đầu óc con bị hỏng rồi hay không?”
Sắc mặt Thụy Cẩm Hi khẽ trắng bệch, vô thức nắm chặt tay Cảnh Minh Đức.
Cô là con gái của một gia đình nhỏ, trước khi tới nhà họ Cảnh cũng không biết nhà họ Cảnh lại giàu có như vậy, bàn tay kia vô thức vuốt v e bụng mình, vẻ mặt của Thụy Cẩm Hi có chút sợ hãi.
Người phụ nữ kia cũng nhanh chóng hiểu rõ tình hình tại hiện trường, bước tới khóc lóc nói với Cảnh Minh Đức: “Anh Minh Đức, anh đã nói là anh sẽ cưới em, tại sao anh lại đổi ý, em chờ anh suốt mười năm, tại sao anh có thể đối xử với em như vậy?”
Cảnh Minh Đức cảm thấy rõ ràng cơ thể của Thụy Cẩm Hi cứng ngắc một chút, lập tức mở miệng quát lớn: “Vi Gia Tường, cô đừng nói hưu nói vượn, đó là lời nói đùa lúc chúng ta mười ba, mười bốn tuổi, chẳng lẽ còn coi là thật sao? Tôi chưa từng có bất cứ mối quan hệ nào với cô, cô đừng vu hãm tôi, tôi sẽ không ở bên cô!”
Vi Gia Tường là chị gái của Vi Gia Huệ, từ nhỏ đã thích Cảnh Minh Đức, mối quan hệ của nhà họ Cảnh và nhà họ Vi cũng không phải là chuyện gì bí mật, giống như Cảnh Thiên Ngọc thích Trình Thiên Kiều vậy, là chuyện mà mọi người đều biết, điều khác biệt duy nhất là Cảnh Minh Đức gần như đã quên đi.
“Anh Minh Đức, anh không thể đối xử với em như vậy! Em chờ anh mười năm, sao anh có thể vô trách nhiệm như vậy?” Vi Gia Tường hoảng loạn, lúc ấy Vi Gia Huệ cũng không tiện ra mặt, chỉ có thể yên lặng cùng Cảnh Liêm Bình đứng một bên nhìn: “Nhà họ Cảnh và nhà họ Vi có hôn ước, tại sao anh có thể không coi chuyện hôn ước này ra cái gì?”
Cảnh Minh Đức cũng không buồn liếc nhìn cô ta một cái, lập tức nói với ông cụ và bà cụ Cảnh: “Ba, mẹ, con muốn kết hôn với Thụy Cẩm Hi, về phần hôn ước giữa nhà họ Cảnh và nhà họ Vi, lúc ấy cũng không chỉ rõ tên con, không phải sao? Bây giờ Nguyên Phước và Gia Huệ đã kết hôn, cũng coi như đã thực hiện lời hứa đúng không? Vợ của con chỉ có Thụy Cẩm Hi, sẽ không là ai khác!”
Suy cho cùng, thái độ của Cảnh Minh Đức vẫn có chút cứng nhắc, nhưng lúc ấy ông cụ Cảnh và bà cụ Cảnh không có khả năng đồng ý, mặc dù nhìn thấy rõ cái bụng lớn của Thụy Cẩm Hi cũng không thể, lập tức cho người khống chế Cảnh Minh Đức sau đó đuổi Thụy Cẩm Hi ra ngoài.
Hôm đó thành phố T đúng vào ngày mưa, sau khi Thụy Cẩm Hi bị đuổi ra khỏi nhà họ Cảnh cũng không rời đi, chỉ đứng dưới gốc cây để tránh mưa.
Cô là một Hoa Kiều, vừa trở về từ nước ngoài, không quen biết ai, muốn xin hay nhờ giúp đỡ cũng không thể.
Cảnh Minh Đức tức giận, gần như đập phá hết mọi thứ trong phòng mình, nhưng ông cụ Cảnh nói không thả người thì sẽ không thả người, trừ phi Cảnh Minh Đức đồng ý cưới Vi Gia Tường, nhưng Cảnh Minh Đức căn bản không thèm nghe.
Đêm hôm đó, Thụy Cẩm Hi là một phụ nữ mang thai vác cái bụng lớn đứng đợi bên ngoài nhà họ Cảnh, cuối cùng vẫn không chịu đựng được cơn mệt mỏi mà ngất xỉu, lúc Cảnh Minh Đức biết được tin từ chỗ Cảnh Nguyên Phước thì cả người gần như muốn phát điên.
Lúc ấy Cảnh Liêm Uy trong bụng Thụy Cẩm Hi đã hơn chín tháng, sắp tới ngày đẻ dự kiến.
Người hầu xung quanh vẫn luôn chú ý tới cô, nhất thời hoảng loạn đi tìm hai cụ nhà họ Cảnh, nhưng bọn họ đang bàn một vụ làm ăn lớn với nhà họ Vi, nên căn bản không thèm để ý tới.
Cảnh Minh Đức xuyên qua cửa sổ nhìn thấy Thụy Cẩm Hi ngã vào cơn mưa, phía dưới người mơ hồ có máu chảy ra, ánh mắt cũng tức giận tới sung huyết, không quan tâm tới bất cứ cái gì khác mà nhảy từ phòng ngủ xuống, độ cao của tầng ba cũng không thấp, cũng không quá cao, lúc nhảy xuống va vào một cái cây lớn, vết thương nhỏ trên chân cũng không có chút cảm giác…
Quan hệ giữa Cảnh Nguyên Phước và Cảnh Minh Đức từ nhỏ đã tốt, lúc này cũng không đành lòng, chỉ có thể đi tới giúp đỡ đưa người đến bệnh viện, kết quả Cảnh Liêm Uy không kịp đợi tới bệnh viện, lúc tới cửa bệnh viện đã vội vàng từ trong bụng Thụy Cẩm Hi chui ra, Cảnh Minh Đức mừng rỡ, còn Thụy Cẩm Hi cũng bị đưa vào phòng cấp cứu…
Sinh con trong đêm mưa, nếu bị nhiễm trùng, chuyện này cũng có thể lớn hoặc nhỏ…
Cảnh Minh Đức ôm đứa bé khỏe mạnh đứng trước cửa phòng phẫu thuật chờ Thụy Cẩm Hi, hoàn toàn quên cái chân bị thương của mình, đợi tới lúc anh phục hồi tinh thần đã là sáng ngày hôm sau, miệng vết thương bị nhiễm trùng nặng gây ảnh hưởng tới cơ thể, sau này lúc đi bộ sẽ có chút ảnh hưởng, nói trắng ra là Cảnh Minh Đức bị què.
Tin tức này giống như một cây gậy đập mạnh lên đầu ông bà cụ nhà họ Cảnh!
Khả năng kinh doanh của Cảnh Minh Đức có lẽ không bằng Cảnh Nguyên Phước, nhưng rất mẫn cảm với những con số, nhân tài như vậy bất cứ công ty nào cũng cần, nhưng cậu cả nhà họ Cảnh lại vì một người phụ nữ mà bị què, một khi tin tức này lan truyền ra ngoài, vụ làm ăn lớn giữa nhà họ Cảnh với nhà họ Vi chịu tổn thất không nói, ngay cả danh tiếng của nhà họ Cảnh cũng bị ảnh hưởng!
Lúc ấy ông cụ Cảnh tức giận đến dậm chân, rống to: “Thằng nghiệt tử này! Có bản lĩnh thì mày tự nuôi phụ nữ và con của mày đi! Nhà họ Cảnh không thiếu cháu trai, lại càng không thiếu con trai! Nếu mày muốn chết thì chết xa một chút, từ nay về sau đừng bao giờ về nữa! Tao coi như không có đứa con như mày! Mày cút xa cho tao!”