Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 165



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 165: HƠI THỞ KHÁT MÁU

Nhà Hà Bằng ở thành phố Q, cậu ta có ông nội ở đây, lần này về đây để cùng ông nội trải qua lễ Trung thu.

Lúc Cảnh Liêm Uy tìm tới cửa, mấy người đều ngây người.

Cảnh Liêm Uy ngồi ở trên ghế sô pha, rõ ràng là nơi rất bình thường, nhưng Cảnh Liêm Uy ngồi xuống lại có cảm giác như khách sạn bảy sao, khiến Hà Bằng cũng có chút xấu hổ, cố ý cùng Tụ mang ông nội đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người.

Trần Vũ ngồi phía đối diện Cảnh Liêm Uy, cau mày, không khó thấy được sự chán ghét và đề phòng trong đôi mắt chưa bị xã hội lây nhiễm!

“Cậu tên là Trần Vũ?” Nhẹ giọng nói, Cảnh Liêm Uy lại không quan tâm tới nó, lại hỏi một câu: “Tô Nương là gì của cậu?”

Lông mày cau càng chặt, cậu ta thật sự không thích người đàn ông này!

Nếu là bạn trai của Ân Thiên Thiên, có phải nên giữ khoảng cách với người phụ nữ khác hay không? Lần trước, cậu còn chưa nói chuyện về người phụ nữ kia cho Ân Thiên Thiên trước mặt anh ta đâu, anh ta còn tự dâng tới cửa.

“Liên quan gì tới anh?” Giọng điệu không chút khách khí, Trần Vũ nói thẳng: “Anh quan tâm vấn đề của tôi, tôi thấy còn không bằng anh giành nhiều thời gian quan tâm tới vấn đề của anh, chuyện anh bắt cá hai tay có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào!”

Khẽ nâng cằm, Cảnh Liêm Uy nhìn cậu ta tiếp tục nói: “Tô Nương là mẹ của cậu, bây giờ bà ấy đang ở đâu?”

Từ đầu tới cuối vấn đề mà Cảnh Liêm Uy muốn biết chỉ có cái này mà thôi.

Tô Nương.

Người mà anh phải tìm kiếm cho dù tới lúc cuối đời!

“Anh điều tra tôi?” Trần Vũ cũng phục hồi tinh thần lại, trong mắt tràn đầy sự đề phòng: “Anh muốn làm gì?”

Tô Nương, một người được cậu ta dùng mạng sống của mình để bảo vệ, trải qua nhiều năm như vậy vẫn có nhiều người tìm kiếm, cậu ta khó khăn lắm mới giúp bà che giấu qua nhiều năm như vậy, sao có thể khinh địch bị tìm ra như vậy được, cho dù Cảnh Liêm Uy có điều tra cậu ta đi nữa!

Đôi mắt phượng khẽ nheo lại, vẻ mặt tự nhiên ban đầu của Cảnh Liêm Uy bỗng chốc tràn ngập lệ khí, bầu không khí trong cả phòng cũng có chút căng thẳng, Trần Vũ cố gắng nhìn thẳng vào anh, nhưng chưa quá năm giây đã bại trận.

Vươn tay nắm lấy cốc nước của mình uống một ngụm, Trần Vũ nói: “Tôi không biết bà ấy, mẹ của tôi không tên Tô Nương.”

Một câu nói cứng rắn mà trực tiếp, nhưng nếu Cảnh Liêm Uy đã tìm tới cửa, sao có thể không biết?

Bộp!

Chiếc cốc thủy tinh bị vỡ nát, Cảnh Liêm Uy vươn tay vuốt cốc nước trong tay Trần Vũ, một tay túm lấy cổ áo cậu ta, động tác thoải mái nhấc Trần Vũ cao một mét bảy mươi lăm lên.

Đôi mắt phượng kìm nén cơn giận khát máu.

Cơ thể Trần Vũ cũng không nhịn được mà rét run.

Anh ta với Tô Nương rốt cuộc có mối thù gì?

Ánh mắt như vậy, rõ ràng là dáng vẻ hận không thể gi3t chết Tô Nương…

“Trần Vũ, về nói với mẹ của cậu, Cảnh Liêm Uy tôi nhất định sẽ tìm được bà ta, để cho bà ta nếm thử gấp bội trái đắng mà bà ta đã làm ra năm đó!”

Gằn từng tiếng, Cảnh Liêm Uy nghiến răng nghiến lợi chậm rãi nói ra, lúc trước Trần Vũ từng gặp Cảnh Liêm Uy hai lần, một lần là bên cạnh Mộc Yên Nhiên, mặc dù có chút không kiên nhẫn nhưng vẫn giữ phong độ của công tử nhà thế gia, một lần là ngày hôm qua bên cạnh Ân Thiên Thiên, không thể nhìn ra anh sẽ có bộ dáng thiếu kiễn nhẫn như vậy, lần thứ ba chính là lần này.

Nhưng lần này, khiến cho trong lòng Trần Vũ vô thức sinh ra một loại sợ hãi với Cảnh Liêm Uy.

Người đàn ông này thật sự căm hận Tô Nương…

Căm hận đến mức giống như lời anh nói, sẽ khiến Tô Nương nhận hết muôn vàn đau khổ.

Buông Trần Vũ ra, sau khi nhìn thấy dáng vẻ lảo đảo lui về phía sau hai bước và khuôn mặt tái nhợt của cậu ta, Cảnh Liêm Uy nở nụ cười trào phúng, đưa tay sửa sang lại quần áo rồi chuẩn bị rời đi, Trần Vũ ở phía sau lại giống như ngừng thở.

Đột nhiên, Cảnh Liêm Uy dừng bước chân của mình, khẽ nói: “Sau này cách Ân Thiên Thiên xa một chút, nếu không tôi không ngại để cho cậu thấy tôi là dạng người gì đâu.”

Mãi sau khi Cảnh Liêm Uy rời đi một lúc lâu, Trần Vũ mới cảm thấy nhẹ nhõm, lồ ng ngực đầy mồ hôi.

Cậu ta đã lăn lộn trên đường một thời gian, cũng từng trải qua cuộc sống cầm dao chém người, cậu ta vẫn luôn nghĩ rằng trong tế bào mình mang theo sự khát máu, nghĩ rằng mình không sợ những người khác, nhưng tận đến ngày hôm nay cậu ta mới phát hiện, mình đã sai rồi!

Cảnh Liêm Uy mới có sự khát máu, Cảnh Liêm Uy căn bản là một tên điên!

Một người đàn ông phong độ lại có thể đột nhiên biến thành một tên điên, đâu phải người dễ đối phó?

Không chút do dự, Trần Vũ nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm dãy số đã lâu chưa gọi kia.

Ngay lúc cuộc gọi được kết nối, Trần Vũ vội hô lên một tiếng: “Mẹ…”

“A, Tô Nương…” Âm cuối trong câu nói của Trần Vũ còn chưa dứt, điện thoại trong tay đã bị người cướp đi, cậu ta đang chuẩn bị phát hỏa, quay đầu thì thấy Cảnh Liêm Uy đã đi rồi quay lại, cả người đều bị dọa sợ.

Cảnh Liêm Uy đứng trong không gian nhỏ hẹp, đôi mắt phượng tràn đầy hơi thở nguy hiểm, khóe miệng nhếch lên trào phúng.

Người phụ nữ đầu bên kia điện thoại không nhịn được mà cau mày.

“Tô Nương, tôi là Cảnh Liêm Uy, con trai của Thụy Cẩm Hi và Cảnh Minh Đức.” Cảnh Liêm Uy tự giới thiệu, bên kia điện thoại truyền tới tiếng hít sâu, sau đó là tiếng sợ hãi bị kìm nén: “Bà còn nhớ tôi không?”

Trần Vũ đứng ở một bên, cả người lạnh run nhìn Cảnh Liêm Uy.

Nhà, nhà, nhà họ Cảnh?

Cảnh Liêm Uy…

Anh ta là cậu ba nhà họ Cảnh, cậu chủ được thương yêu nhất của nhà họ Cảnh.

Trong nháy mắt đó, không chỉ Tô Nương, ngay cả Trần Vũ cũng cảm thấy thế giới dường như tối sầm lại.

“Cậu…” Ngập ngừng, Tô Nương rõ ràng còn chưa phục hồi tinh thần: “Cậu…”

“Tô Nương, tôi tìm thấy bà rồi, bà tưởng bà có thể trốn thoát sao?” Cảnh Liêm Uy có chút hờ hững, giọng nói nhẹ nhàng lại chứa đầy sự kh ủng bố: “Ngoan ngoãn chờ đi, chờ tôi tới tìm bà.”

Dứt lời, Cảnh Liêm Uy cười nhạo một tiếng rồi ném điện thoại lên sô pha, tiêu sái xoay người rời đi.

Trần Vũ trực tiếp bị dọa đến té ngã trên mặt đất.

Xong rồi…

Người nhà họ Cảnh tìm thấy Tô Nương rồi, mà người này còn là Cảnh Liêm Uy…

Nếu lúc nãy Trần Vũ chú ý kỹ hơn, sẽ phát hiện cơ thể của Cảnh Liêm Uy đang run rẩy, mặc dù điều đó không quá rõ, nhưng cũng không khó để nhìn ra! Nhưng cũng may là không thấy, nếu thấy có lẽ sẽ bị dọa sợ hơn nữa.

Sự run rẩy của Cảnh Liêm Uy hoàn hoàn toàn đều do hưng phấn!

Người mà anh tìm kiếm suốt mười lăm năm, cuối cùng cũng tìm ra, thậm chí còn nghe thấy sự hoảng loạn của bà ta, anh có thể không vui vẻ sao?

Đôi mắt phượng khẽ nheo lại, cả người Cảnh Liêm Uy tràn ngập hơi thở khát máu…

Rất nhiều tin Cảnh Liêm Uy cũng không nói cho Ân Thiên Thiên, ở trong mắt của anh, có một số việc chỉ cần anh biết là đủ.

Từ thành phố Q trở lại thành phố T, Ân Thiên Thiên tiếp tục bắt đầu cuộc sống nghiên cứu sinh và thực tập sinh, Cảnh Liêm Uy dường như cũng khôi phục lại cuộc sống bình thường, tất cả mọi thứ nhìn qua vô cùng tốt đẹp.

Nhà họ Mộc.

Sau khi Mộc Yên Nhiên gặp Hướng Thực và Ân Nhạc Vy ở bệnh viện thì đoán được người mà mình mong muốn là ai.

Không phải Hướng Thực, cũng không phải Ân Nhạc Vy, mà là Hướng Linh đi theo bọn họ tới thăm Mộc Sa trong bệnh viện hôm đó.

Cầm trong tay các báo cáo kiểm tra khác nhau của Hướng Linh, Mộc Yên Nhiên suýt chút nữa là điên cuồng cười ra tiếng đến, kìm nén trận cười điên cuồng kia khiến cho trái tim cô ta co rút đau đớn, cơ thể nằm bò trên giường, nhưng cô ta vẫn đang cười, yên lặng cười điên dại…

Đau đi, đau đi…

Mày cứ tiếp tục đau đi…

Chờ sau khi tao thay một trái tim khác, tao xem mày còn có thể đau như thế nào!

Hôm nay, cô sẽ nhớ kỹ cảm giác đau đớn này, cảm giác rơi vào tử vong này, thề phải làm cho tất cả những người hại cô như vậy phải trả cái giá đắt! Mộc Yên Nhiên cô, không dễ bắt nạt đâu!

Ha ha ha…

Ha ha ha…

Mộc Yên Nhiên cười điên dại trong yên lặng, giống như một kẻ điên!

Hướng Linh, thật sự không tệ…

Một lúc lâu sau, cuối cùng Mộc Yên Nhiên vẫn không chống đỡ được mà uống một viên thuốc vào, mãi đến lúc sau khi cơ thể khôi phục lại bình thường mới gọi điện thoại ra ngoài, chỉ nói một câu: “Trong vòng ba ngày, tôi muốn nhìn thấy Hướng Linh, cô hai nhà họ Hướng hấp hối.”

Lập tức, Mộc Yên Nhiên vui vẻ thu dọn đồ đi tới nhà họ Cảnh.

Cảnh Liêm Uy đã trở lại từ thành phố Q được hai ngày, cô ta cũng nên đi xem, có một số việc cũng nên cho anh một vài tin tức.

Ngay lúc đi xuống cầu thang, thì Mộc Yên Nhiên thấy Tử Dương và Mộc Long đang ngồi ở trong phòng khách, dường như đang buồn phiền việc gì đó.

“Ba, mẹ, hai người đang nói chuyện gì vậy?” Mộc Yên Nhiên đi qua, nụ cười bên khóe môi càng rực rỡ hơn.

Những người thanh tú luôn có một mặt vô cùng hấp dẫn.

Mộc Yên Nhiên chính là người như vậy.

Tử Dương nhìn Mộc Yên Nhiên có chút không tiện mở miệng, chỉ thoái thác: “Không sao, nói chuyện đôi câu với ba con thôi, con muốn đi ra ngoài?”

Gật đầu, sau khi ánh mắt của Mộc Yên Nhiên đảo qua người ba mẹ, thì xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng cuối cùng vẫn để lại một câu: “Đúng rồi, mẹ, đón em gái về đi, tránh để người ta nói nhà họ Mộc chúng ta bạc tình.”

Dứt câu, vẻ mặt của Tử Dương cùng Mộc Long đều cứng ngắc một chút.

Mộc Yên Nhiên và Mộc Sa bất hòa từ nhỏ, thậm chí bắt đầu bất hòa ngay từ lúc ở trong bụng mẹ, cả nhà họ Mộc đều biết, rất nhiều gia tộc thành phố T cũng biết, Mộc Sa dựa vào tài năng của mình mà đi tới vị trí “tinh tinh ba lê” như vậy, quả thật rất có khả năng, nhưng ai bảo Mộc Yên Nhiên là cháu gái được yêu thương nhất của nhà họ Mộc chứ, cho dù Mộc Sa có tài năng, tỏa sáng hơn nữa cũng không thể với tới được, lần này, sau khi Mộc Sa xảy ra chuyện, nhà họ Mộc đều không mở miệng nói qua một câu…

Lúc đầu, sau khi Mộc Yên Nhiên gặp chuyện ở nhà họ Cảnh, chỉ ở trong bệnh viện mấy ngày ngắn ngủn mà thôi, Ân Thiên Thiên đã bị Tử Dương và Mộc Long thay phiên nhau gây khó dễ, nhưng đến lượt Mộc Sa, cho dù cả thành phố T đều nói do Ân Thiên Thiên cô ghen tị, nhà họ Mộc cũng không có một chút phản ứng.

Nếu nói không có chút cảm tình, cũng không thể nào.

Tử Dương không có nói tiếp, Mộc Long cau mày nhìn Mộc Yên Nhiên có tâm trạng vô cùng tốt xoay người ra khỏi cửa.

Tử Dương xoay người nhào vào trong ngực của Mộc Long, lúc trước bà cảm thấy Mộc Sa đã hủy hoại con đường bác sĩ của Mộc Yên Nhiên, một lần rồi lại ba lần làm theo tâm nguyện của Mộc Yên Nhiên, mấy năm nay cũng không gặp nó, khiến cho nó chịu nhiều đau khổ, nhưng phải có một điều kiện tiên quyết, đó là Mộc Sa tự có bản lĩnh của riêng mình, bản lĩnh của nó để nó cho dù rời khỏi nhà họ Mộc cũng có thể sống tốt.

Nhưng lúc nghe thấy Mộc Sa không thể không cắt chân để giữ tính mạng, Tử Dương vẫn nhịn không được mà hốc mắt đỏ lên.

Hoài thai mười tháng, lăn lộn hai mươi ba năm từ lúc Mộc Sa chỉ có hai bàn tay trắng, cuối cùng lại bị hủy.

Rốt cuộc, người hại bọn họ thành như vậy, cũng không phải người mà một Mộc Sa nho nhỏ có thể chi phối.

“Long, em thật sự rất hận! Rất hận sự ngu ngốc lúc trước của em, cũng hận người phụ nữ kia!” Tử Dương vùi đầu vào trong lòng Mộc Long, oán hận nói: “Em hận không thể tìm ra Tô Nương để bầm thây vạn đoạn, hận không thể bán con gái của cô ta tới nơi ti tiện nhất!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.