Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 173



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 173: CÓ DUYÊN GẶP LẠI

Hướng Linh rất nhanh đã được chuyển đến bệnh viện Nam Tự, Cảnh Liêm Uy cơ hồ trở thành bác sĩ nhận được sự tin tưởng duy nhất của nhà họ Hướng. Nếu không phải có sự đảm bảo của Cảnh Liêm Uy với bác sĩ khoa thần kinh và bác sĩ khoa não, nói không chừng hiện tại Hướng Linh cũng không nhận được một cuộc chữa trị có hiệu quả.

Người nhà họ Hướng bị dọa cho sợ rồi, lần này cho dù bác sĩ khoa thần kinh và bác sĩ khoa não có muốn đưa ra yêu cầu làm kiểm tra gì đều sẽ gọi điện thoại hỏi Cảnh Liêm Uy. Thậm chí sau khi Ngụy Chiêu Dung tỉnh lại còn nhiều lần yêu cầu nhất định phải kè kè bên người của con gái. Bác sĩ rất bất đắc dĩ nhưng cũng rất đồng tình, nếu như ai gặp phải chuyện như thế này cũng sẽ không mấy dễ chịu.

Cảnh Liêm Uy bận rộn suốt cả ngày đêm rốt cuộc cũng đợi đến lúc tan việc, vậy mà lại gặp Trình Thiên Kiều đứng ở cửa.

Người đàn ông đang đứng ở cửa bệnh viện Nam Tự, Trình Thiên Kiều cười đến như gió xuân thổi qua.

Đôi mắt hơi híp lại một chút, Cảnh Liêm Uy đi lên phía trước, hai người ăn ý lựa chọn một quán cà phê không xa với bệnh viện.

Đôi mắt hơi chuyển động, Cảnh Liêm Uy nhanh chóng quan sát Trình Thiên Kiều một chút. Anh ta một thân một mình đuổi theo hai tên tội phạm, cũng không biết có bị thương hay không, anh cũng không muốn trở về bị chị của mình xử lý.

“Cảnh Liêm Uy, hơn nửa đêm sao cậu lại đến đó?” Trình Thiên Kiều mỉm cười hỏi, phảng phất như đang nói chuyện với bạn tốt.

Lông mày cau lại, Cảnh Liêm Uy nhìn anh ta trầm mặc không nói.

Đây là đang thẩm vấn anh sao?

Trình Thiên Kiều cũng không vội, cứ mỉm cười như vậy mà nhìn anh, sự kiên định trong mắt lại cực kỳ rõ ràng.

“Bạn của Thiên Thiên nằm viện, chúng tôi đến để đón người.” Anh nhẹ giọng trả lời, Cảnh Liêm Uy ngược lại cũng không muốn phải kì kèo với anh ta, huống chi bây giờ anh cũng muốn nhanh chóng về nhà: “Anh còn muốn thông tin gì thì cứ đến cục cảnh sát mà xem khẩu cung của tôi, tôi cũng không có gì để nói nữa.” Dứt lời, Cảnh Liêm Uy đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Cảnh Liêm Uy, cậu có biết hay không, lúc ấy Hướng Linh đang nằm trong phòng giải phẫu, đang chuẩn bị làm một cuộc giải phẫu…” Một câu này thành công cản trở bước chân muốn rời khỏi của Cảnh Liêm Uy, anh nghi ngờ quay đầu nhìn anh ta: “Nhưng ba người bị hại khác trực tiếp bị móc lấy nội tạng, hoàn toàn không có vết tích của chiếc giường thứ hai xuất hiện ở bên cạnh.”

“Giải phẫu cấy ghép nội tạng?” Cảnh Liêm Uy nhẹ lòng hỏi, anh cũng chỉ có thể suy đoán như thế này.

Khoát khoát tay, nhún nhún vai, Trình Thiên Kiều biểu thị anh ta không phải là chuyên gia ở phương diện này. Cho dù là anh ta đã từng muốn học y, nhưng nhiều năm như đã không động vào chỗ đó rồi, sao có thể chỉ nhìn vào chút thiết bị giải phẫu hoặc là hiện trường liền biết được là làm giải phẫu gì, huống chi lúc ấy trong phòng giải phẫu dụng cụ gì cũng có, còn có máy khoan điện của khoa nào nữa.

Nhưng chắc chắn Hướng Linh không phải làm giải phẫu não.

Ngồi vào vị trí một lần nữa, Cảnh Liêm Uy nhíu mày nhìn về phía Trình Thiên Kiều, mở miệng hỏi: “Biết là ai không?”

Trình Thiên Kiều an tĩnh cúi đầu uống cà phê không lên tiếng, nhưng hành động như vậy đã cho Cảnh Liêm Uy một cái đáp án, đây chính là mục đích mà Trình Thiên Kiều đến thành phố T, anh ta muốn bắt người đứng ở phía sau, thậm chí là người kia hoặc là người có quan hệ với người kia ở thành phố T.

Nhớ đến Ân Thiên Thiên vẫn còn đang làm nghiên cứu sinh ở thành phố T, chân mày Cảnh Liêm Uy cau lại càng chặt hơn.

Chắc là Thiên Thiên Không có chuyện gì đâu nhỉ?

Hai tên tội phạm ngày hôm qua có nhìn thấy cô ấy hay không?

Một đống lớn câu hỏi liền tràn ngập trong đại não của Cảnh Liêm Uy, khiến anh có chút bực bội.

“Nếu như là người mà tôi muốn tìm kia, vậy cậu cứ yên tâm đi, không chọc giận tới hắn ta thì hắn ta sẽ không ra tay.” Trình Thiên Kiều nhẹ giọng mở miệng, lại là vì Cảnh Liêm Uy mà giải thích một chút.

“Diêm Vương” đã muốn ai chết rồi thì sẽ không để trễ hai tiếng đồng hồ.

Người đàn ông kia, chính là người như vậy.

Lần này tâm trạng của Cảnh Liêm Uy mới buông lỏng được một chút, sau khi nói lời cảm ơn liền nhanh chóng xoay người đi khỏi.

Anh nhớ kỹ bà nội của Đào Ninh mới qua đời ngày hôm qua, cũng nhớ kỹ Đào Ninh đang mang thai.

Thành phố M.

Gần đây Vi Gia Huệ có chút bận nên vẫn không đến đây, Ân Thiên Thiên cảm thấy nhẹ nhõm được một chút, thật vất vả mới dỗ dành Đào Ninh nghỉ ngơi một chút, cô cũng ngồi trong phòng khách xem tivi, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn thời gian và xem xem màn hình điện thoại vẫn hiện một màn đen từ đầu đến cuối của mình.

Trên tivi cơ hồ đều bị tin tức vào tối hôm qua và buổi sáng hôm nay làm cho ngập tràn, khắp nơi đều là tin tức về việc mua bán nội tạng của Hướng Linh, chuyện này không chỉ được mọi người coi trọng, thậm chí bị chú ý vô cùng lớn.

Lúc Cảnh Liêm Uy trở về nhà, Ân Thiên Thiên đã mệt mỏi đến ngủ thiếp đi trên ghế sofa, nhưng khi anh vừa mới bước vào, cô đã rất nhanh liền tỉnh lại, vứt gối ôm trên người xuống liền chạy qua, ngay dép cũng chưa kịp mang.

“Cảnh Liêm Uy…” Cô khẽ gọi một tiếng, cũng không có cái gì muốn nói, nhưng chính là muốn gọi tên của anh.

Cảnh Liêm Uy nhìn bàn chân nhỏ của cô đi chân trần trên thảm lông, mày anh cau lại, anh để chìa khóa trong tay xuống liền ôm ngang cô lên đi thẳng về phía phòng ngủ, vừa đi vừa nói: “Trời đông giá rét, đừng có tùy hứng như vậy.”

Khóe miệng của cô hơi giương lên, Ân Thiên Thiên biết Đào Ninh sẽ không tỉnh lại nhanh cho nên cũng không khẩn trương như vậy nữa.

Đôi tay nhỏ ôm lấy cổ của anh, lúc này mới cảm thấy nỗi lo lắng bắt đầu từ tối hôm mới từ từ dịu lại.

Đôi mắt phượng gợn sóng, Cảnh Liêm Uy than một tiếng rồi đặt cô lên giường, khẽ hôn trán cô một cái rồi xoay người đi vào phòng tắm.

Có một số chuyện rất gấp, thế nhưng có gấp cũng nhất định phải nghỉ ngơi tốt một chút, dù sao không có ai được làm bằng sắt.

Sau khi tắm rửa xong, Ân Thiên Thiên còn đang Mở to mắt nhìn về phía của anh, Cảnh Liêm Uy xoay người lên giường, anh nhìn cô một chút mới mở miệng nói: “Ngủ với anh một lát, chút nữa chúng ta lại có chuyện khác phải xử lý.”

Cô ngoan ngoãn gật gật đầu, tâm tình Ân Thiên Thiên có chút sa sút, nhưng trải qua một buổi tối, hiện tại cũng đã tốt hơn nhiều.

Hai người mệt mỏi không thôi, rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Giấc ngủ này kéo dài cho đến bốn giờ chiều, Hướng Thực gọi điện thoại đến.

Ân Thiên Thiên rời giường đến xem Đào Ninh, cô ấy vẫn còn đang ngủ, sắc mặt nhìn đã khá hơn nhiều, cô xoay người liền đến phòng bếp để chuẩn bị cơm chiều. Trước khi xử lý chuyện của bà nội, bọn họ vẫn phải duy trì sức khỏe mạnh của mình đến cuối cùng, Ít ra thì cô hiểu rất rõ với tính tình của bà nội, tuyệt đối sẽ không thích nhìn thấy Đào Ninh không để ý đến sức khỏe của mình, đặc biệt là lúc cô ấy đang mang thai.

Cảnh Liêm Uy nghe điện thoại trong phòng ngủ, thật vất vả mới trấn an được người nhà họ Hướng, sau đó mới bước ra ngoài.

Đúng lúc Đào Ninh cũng bị đói mà tỉnh dậy, hai người gặp nhau ở hành lang, khẽ gật đầu hỏi thăm rồi bước ra.

“Dậy rồi à, sửa soạn một chút lập tức có thể ăn cơm rồi.” Ân Thiên Thiên cố gắng mỉm cười để nhìn mình trông có vẻ vui vẻ một chút, tốt xấu gì cũng không muốn để cho Đào Ninh càng thêm khổ sở: “Tớ làm bông cải xanh mà cậu thích ăn nhất đó.”

Đào Ninh miễn cưỡng nở nụ cười, cô ấy trở về phòng dành cho khách sửa soạn lại một chút. Lúc bước ra, Cảnh Liêm Uy đã thẳng tấp ngồi bên cạnh bàn ăn, ngay cả Ân Thiên Thiên cũng đã thay xong quần áo đang chờ cô ấy.

Lúc đi qua, Đào Ninh nhìn thấy trên bàn an toàn là món ăn mà mình thích, hốc mắt có chút nóng lên.

Người thân của cô ấy không chỉ còn duy nhất một cục cưng trong bụng của cô ấy, còn có Ân Thiên Thiên, còn có Cảnh Liêm Uy, bọn họ cái gì cũng không hỏi, cứ như vậy mà để cô ấy tùy theo tâm trạng của mình, nhưng lại cực kỳ bảo vệ cô ấy.

Sau khi ngồi xuống ăn cơm, nước mắt của Đào Ninh rơi xuống chén cơm, đuôi lông mày Cảnh Liêm Uy chau lại không nói gì.

Sau bữa ăn, Ân Thiên Thiên dọn dẹp một chút rồi đi cùng với Đào Ninh lên xe của Cảnh Liêm Uy, lần này bọn họ thật sự phải đón bà nội về nhà…

Trên đường trở về quê hương có chút sóc nãy, Ân Thiên Thiên đã chuẩn bị không ít gối dựa lưng cho Đào Ninh, làm cho trong lòng Đào Ninh được ủ ấm, nhưng cô ấy chỉ im lặng cầm lấy cánh tay của cô, một đường yên tĩnh đi về phía trước.

Chuyện tối hôm qua xảy ra ở bệnh viện Ngũ Thành quá lớn, lớn đến nỗi không có tin tức nào liên quan đến vụ việc tài xế lái xe mệt lã người đã dẫn đến rất nhiều người thiệt mạng, vào thời điểm này, người ta ước tính rằng tất cả mọi người trừ người nhà, có lẽ ai ai cũng đang chăm chú nghe ngóng tin tức liên quan đến bệnh viện Ngũ Thành.

Lúc Ân Thiên Thiên và Đào Ninh bước xuống xe, nhìn xung quanh cũng không nhìn thấy dấu vết của phóng viên, cảnh sát cũng chỉ rải rác có mấy người, nghiễm nhiên có thái độ qua loa đối với chuyện này. Ai bảo hiện tại có quá nhiều xe đen hung hăng ngang ngược như vậy, ai bảo luôn có một số người muốn đầu cơ trục lợi đi thử một lần…

Có người may mắn, có ngồi xe đen mười lần cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng có người không may mắn, chỉ vừa ngồi một lần là đúng lúc xảy ra chuyện, bà nội của Đào Ninh thuộc về dạng này.

Đứng ở vách đá, Đào Ninh nhìn về phía những tảng đá to lớn chập chùng kia, không phải là vực sáu hun hút, bởi vì cô ấy vẫn có thể nhìn thấy những mảnh vỡ sau khi chiếc xe đen kia bị vỡ nát tan tành, lờ mờ có thể nhìn thấy được vết máu và đồ vật vương vãi ở xung quanh.

Nước mắt không tự chủ được rới xuống gương mặt, Ân Thiên Thiên cắn bờ môi của mình thật chặt, đưa tay dìu Đào Ninh.

Bà nội đã nuôi cô ấy nhiều năm như vậy, vậy mà lại để bà nội tức giận ngồi lên xe đen, còn lao xuống vách núi.

Cảnh Liêm Uy ở một bên tìm hiểu tin tức với cảnh sát, thật ra thi thể của bà nội không bị tổn hại nghiêm trọng lắm, không giống như một số người bị tổn hại rất nghiêm trọng, thậm chí cũng không thể nhận ra được. Mặc dù Cảnh Liêm Uy không lập tức dẫn các cô đến, nhưng lại phân phối cho người trước tiên đưa thi thể của bà nội đến nhà tang lễ, bây giờ cũng chỉ là đưa Đào Ninh đến đây để nhìn một chút mà thôi…

“Bà nội…” Khẽ gọi một tiếng, Đào Ninh cứ như vậy mà quỳ gối ở vách đá, trên mặt tràn đầy nước mắt: “Bà nội, con sai rồi…”

Ân Thiên Thiên cũng quỳ xuống theo, cô không nói gì, chỉ là vuốt vuốt lưng cho Đào Ninh.

“Bà nội, bà đừng tức giận nữa, sau này con cũng không dám như vậy nữa đâu, con thề con nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho mình.” Đào Ninh vừa nói vừa khóc, trong đầu dường như còn có hình ảnh mà bà nội tận tâm dạy dỗ mình: “Bà nội, lên đường bình an…”

Dứt lời, Đào Ninh và Ân Thiên Thiên liền dập đầu lạy ba cái, sau đó mới đứng dậy đi theo Cảnh Liêm Uy đến nhà tang lễ.

Nghe người ta nói, sau khi người ta chết một đoạn thời gian thì sẽ ở chỗ mà bản thân đã chết, các cô điều sợ hãi bà nội một mình cô đơn hoặc là muốn gặp các cô, cho nên dù có phải đi đường vòng thì Đào Ninh và Ân Thiên Thiên cũng phải đến đây.

Người chết là lớn nhất, huống chi đây còn là bà nội vẫn luôn yêu thương cô ấy.

Bên trong nhà tang lễ, Ân Thiên Thiên và Đào Ninh còn chưa tới gần đã nghe thấy âm thanh kêu khóc, phần lớn đều là gia đình của những người bị hại lần này, một người đang êm đẹp đột nhiên lại không còn nữa, ai cũng sẽ không chấp nhận được.

Có sự phân phó của Cảnh Liêm Uy đương nhiên là tốt nhất, những người bị hại khác đều nằm trong đại sảnh, duy chỉ có bà nội được đặt trong một căn phòng nho nhỏ, nhiệt độ làm lạnh bên trong căn phòng cũng không khiến người ta cảm thấy đáng sợ.

Ân Thiên Thiên và Đào Ninh bước vào, Cảnh Liêm Uy yên tĩnh đứng chờ ở bên ngoài.

Không ai trong bọn họ chú ý từ lúc bọn họ rời khỏi thành phố M đã có người đi theo phía sau bọn họ từ đầu tới cuối.

Người tới đứng ở một bên khác đốt một điếu thuốc nhưng không hút, chỉ là tùy ý để cho nó tự cháy.

Rất nhanh liền có một người đàn ông khác đi tới, ánh mắt nhìn về phía Cảnh Liêm Uy ở cửa: “Diêm Vương, chúng ta nên đi rồi.”

Người đàn ông ngước mắt dò xét hắn ta một chút vứt điếu thuốc trong tay, giậm mạnh lên, không chút do dự nào xoay người đi khỏi.

Rốt cuộc người phụ nữ trong trí nhớ không phải là cô ấy chứ, nhìn gương mặt kia ngược lại hắn ta có thể bỏ qua cho cô một lần này…

Ân Thiên Thiên sao?

Hi vọng có duyên gặp lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.