Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 181



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 181: LẠI VÀO PHÒNG PHẪU THUẬT

Trong văn phòng, Cảnh Liêm Uy rót cho Trần Vũ một cốc nước ấm, rồi yên lặng ngồi phía đối diện đợi cậu mở miệng.

Khóe miệng hơi cong lên, trong đôi mắt của Cảnh Liêm Uy cũng có sự trào phúng.

Anh biết, cậu ta nhất định sẽ đến tìm anh!

Tất cả mọi thứ Tô Nương đã làm, dù cho là bây giờ anh diệt cả nhà bà ta cũng khó thể có thể giải hận!

Trần Vũ kìm nèn nuốt nuốt nước miếng, sau đó ngước mắt lên nhìn chằm chằm Cảnh Liêm Uy hỏi: “Cậu ba, anh yêu Ân Thiên Thiên không?”

Nụ cười trên khóe môi chững lại, mắt phượng hơi nhấp nháy, Cảnh Liêm Uy thong dong trả lời: “Đây là cái mà cậu nói là “có chuyện quan trọng”, nếu như cậu đến để nói cho tôi biết cậu yêu thích vợ tôi chừng nào, vậy thì cậu có thể đi rồi.”

Dứt lời, Cảnh Liêm Uy đứng lên.

Trần Vũ rất thích Ân Thiên Thiên, cho dù có phải là loại tình cảm giữa nam nữ đó hay không, anh cũng không thích!

Huống chi còn đến trước mặt anh “Diễu võ dương oai”?

“Cậu ba, nếu như anh không thích cô ấy, có thể ly hôn với cô ấy hay không?” Ánh mắt Trần Vũ di chuyển theo Cảnh Liêm Uy.

Mắt phương nhíu lại, hai tay Cảnh Liêm Uy c ắm vào trong túi quần, vẻ mặt khó hiểu nhìn Trần Vũ.

Lúc này Trần Vũ mới đứng lên, quay mặt về phía anh nói: “Cậu ba, anh đã không thích cô ấy vậy thì thả cô ấy đi, tôi thích cô ấy, cũng không phải dạng thích như anh nghĩ, tôi chỉ hy vọng cô ấy có thể sống một cuộc sống bình yên.”

“Ý của cậu là, cô ấy sống với tôi không bình yên?” Trào phúng hỏi, hai tròng mắt của Cảnh Liêm Uy cũng nổi lửa.

“A…” Cười khẽ một tiếng, Trần Vũ bất đắc dĩ nói; “Bình yên sao? Còn chưa gả vào nhà họ Cảnh đã bị c**ng bức rồi. Giám định ADN, sau khi gả vào còn bị moi vết thương từ năm 10 tuổi ra, mà ngay cả tự mình tổ chức sinh nhật cho bà nội không phải cũng bị một người phụ nữ không biết từ đâu ra làm loạn sao? Đây là bình yên sao?

Anh nhìn thấy huy hiểm Trần Vũ, Cảnh Liêm Uy không nói gì, bởi vì anh ấy không thể bác bỏ.

Từ khi Ân Thiên Thiên gả cho anh, dường như chưa có một ngày nào yên ổn.

Khẽ thở dài một hơi, Trần Vũ nói: “Anh ly hôn với Ân Thiên Thiên đi, tôi sẽ cho anh biết Tô Nương đang ở đâu.”

Thân hình cao lớn chấn động mạnh, khuôn mặt Cảnh Liêm Uy căng chặt.

Hơi tiến lên phía trước một bước, Cảnh Liêm Uy nói: “Ân Thiên Thiên đáng giá cho cậu làm như vậy? Thậm chí là… bán đứng mẹ của mình?”

Gò mà tái nhợt, Trần Vũ bất đắc dĩ cười cười, chỉ hỏi: “Anh đồng ý không?”

Đột nhiên, Cảnh Liêm Uy giống như nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào Trần Vũ hỏi: “Cậu có quan hệ gì với Ân Thiên Thiên, cậu cũng không phải thích cô ấy, vậy thì làm như thế có chỗ nào tốt với cậu?”

Trần Vũ mím môi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm anh.

Cảnh Liêm Uy cũng không nói gì, hai người đàn ông chỉ đứng đối mặt nhau như vậy.

Vì sao lần đầu tiên anh nhìn thấy Trần Vũ đã có một cảm giác kỳ lạ chứ? Bởi vì khi đó anh đã biết cậu ta là con trai của Tô Nương, hay là bởi vì… Kỳ thật, ở góc độ nào đó dáng người Trần Vũ có chút giống với người kia?

Thân thể run nhẹ lên, hô hấp Cảnh Liêm Uy cũng nặng nề hơn, hai con người tràn ngập suy nghĩ không thể tin nhìn cậu ta.

Trần Vũ nhìn Cảnh Liêm Uy sau đó mở miệng nói: “Ân Thiên Thiên là chị gái của tôi, là chị gái ruột của tôi, mà mẹ của chúng tôi chính là Tô Nương, kẻ đầu sỏ gây ra cái chết của cha mẹ anh.”

Một câu, Cảnh Liêm Uy chỉ cảm thấy như cả thế giới đều sụp xuống.

Đôi mắt phượng mở to, đều không thể tin được.

Ân Thiên Thiên rõ ràng là đại tiểu thư nhà họ Ân, là em gái cùng cha khác mẹ với Ân Thiên Tuấn, sao lại thành con gái của Tô Nương rồi? Mặc dù cô ở nhà họ Ân không được coi trọng, những nhà họ Ân cũng không để mức nuôi không một đứa con gái nhiều năm như vậy chứ!

Trong nháy mắt, mọi hành động của Ân Thiên Thiên bắt đầu hiện ra trước mắt Cảnh Liêm Uy.

Cô vui vẻ, cô đau lòng, cô tủi thân, cô lương thiên…

Cô như vậy sao có thể là con gái của Tô Nương được?

Phẫn nộ tiến lên một bước, Cảnh Liêm Uy đưa tay nắm lấy cổ áo Trần Vu hung hăng đẩy cậu ta lên bàn trà, giọng nói độc ác nói: “Trần Vũ, đừng nghĩ lừa được tôi, tôi cho cậu biết, muốn tôi ly hôn với Ân Thiên Thiên là không có khả năng! Cô ấy là con gái nhà họ Ân, chớ vì cá nhân của cậu mà liên lụy cô ấy vào! Về phần Tô Nương, cậu nói cho bà ta biết có trốn đi cũng không sao, một ngày nào đó tôi sẽ tìm được bà ta!”

Lúc này đây, rõ ràng vẻ mặt Cảnh Liêm Uy vô cùng đáng sợ, nhưng Trần Vũ lại cứ như không sợ gì, một chân chống đỡ thân thể của mình, hơi nhíu mi, hỏi: ” Cảnh Liêm Uy, tôi chỉ nói như vậy, anh điều tra sẽ biết, chẳng lẽ anh muốn giữ lại con gái của kẻ thù giết cha giết mẹ anh bên người hưởng thụ mọi thứ của anh sao, không chỉ có vầng sáng của mợ ba nhà họ Cảnh, còn cho cô ấy tiêu tiền anh kiếm ra, nhìn cô ấy mỗi ngày hạnh phúc?”

Cảnh Liêm Uy hoàn toàn đứng lại.

Nếu như, nếu như quả thật là như thế, như vậy không phải là anh phản bội cha mẹ mình, thậm chí là phản bội chính mình sao.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà con gái của kẻ thù có thể hưởng thụ tất cả vinh quang mà nhà họ Cảnh mang lại, còn có thể nhận được sự cưng chiều của anh? Anh không phải nên róc xương lóc thịt cô sao?

Cảm xúc sâu trong đôi mắt Trần Vũ khẽ động.

Cậu ta biết rõ, chuyện này Cảnh Liêm Uy sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra, cậu ta và Ân Thiên Thiên mặc dù không phải vô cùng giống nhau nhưng mà dù thế nào cũng có sáu phần, lúc này nhân lúc cuộc hôn nhân này đang không ổn định tranh thủ phá đi là tốt nhất!”

” Cảnh Liêm Uy, tôi ở ngay trong bệnh viện, anh muốn tóc hay cái gì khác của tôi đều rất dễ dàng, chị của tôi còn đơn giản hơn, tôi không tin anh không tra được.” Trần Vũ dù cho chân mình đang chảy máu không ngừng vì tư thế này cũng không để ý đến lần nữa k1ch thích Cảnh Liêm Uy: “Hoặc là, nếu như anh không muốn đi tra, có thể đến hỏi người nhà họ Ân, Ân Thiên Thiên đến cùng có phải là con gái nhà họ Ân hay không, bọn họ có biết được sự tồn tại của Tô Nương hay không tôi không biết, nhưng tôi biết bọn họ nhất định biết Ân Thiên Thiên có phải là người của nhà họ Ân hay không…”

Trong khoảnh khắc đó, Cảnh Liêm Uy chỉ cảm thấy như máu toàn thân đông lại.

Người nhà họ Ân, không phải người nhà họ ân?

Vì sao Ân Thiên Tuấn lại thích Ân Thiên Thiên, nếu như sớm biết đã phải tránh đi rất xa, nhưng mà anh ta đã tránh đi rồi trở lại, đây có ý nghĩa gì? Ân Thiên Tuấn vì sao dám thích Ân Thiên Thiên?

Cũng là bởi vì, anh ta biết rõ Ân Thiên Thiên không phải là người nhà họ Ân.

“Cậu lừa tôi!” Nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng Cảnh Liêm Uy phát hiện mình chỉ có thể nói ra ba chữ kia.

Lòng của anh, hơi có chút dao động.

Trong tay anh có ảnh chụp của Tô Nương, lớn lên rất mê hoặc, không có sự thanh thuần như Ân Thiên Thiên sau khi tẩy trang đi, lại thêm vì tuổi cao nên có chút suy yếu đi, lại thêm người trên thế giới này có chút tương tự anh cũng không nghĩ đến như thế, nhưng bây giờ xem ra, Ân Thiên Thiên rõ ràng lớn lên vô cùng giống với Tô Nương, mà cũng có sáu phần giống với cả Trần Vũ lớn lên giống cha hơn!

” Cảnh Liêm Uy, tôi không có lừa anh.” Sau khi thẳng thắn, Trần Vũ cũng chẳng kiêng dè trực tiếp gọi Ân Thiên Thiên là “chị”: “Tôi là em trai của chị ấy, em trai ruột.”

Ầm!

Một đấm tàn nhẫn, Cảnh Liêm Uy không chút do dự tàn nhẫn nện xuống mặt Trần Vũ, ngay lập tức mấy thứ trên bàn trà đều bị Trần Vũ ngã sấp xuống đẩy rơi xuống đất.

Bước nhanh về phía trước, Cảnh Liêm Uy đưa tay nắm lấy cổ áo của cậu lạnh lùng nói: “Trần Vũ, tôi đã nói đừng nói dối, đặc biệt là loại nói dối như vậy, bằng không tôi nhất định sẽ khiến cậu phải đau khổ!”

Trần Vũ nằm trên mặt đất, khóe miệng có máu thấm ra nhưng vẫn nở nụ cười: “Cảnh Liêm Uy, thật đúng là cảm ơn anh, nuôi chị của tôi ăn tốt uống tốt, đã không muốn ly hôn với chị tôi thì anh cứ tiếp tục như vậy đi, dù sao cha mẹ anh cũng không nhìn thấy nữa rồi…”

Ầm!

Lời còn chưa nói hết, Trần Vũ lại bị đánh một đấm, mà sau một đấm này, Cảnh Liêm Uy lại không dừng lại được.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Một đấm nối tiếp một đấm, có ở trên mặt, có ở trên bụng, có ở trên lưng…Những chỗ có thể lọt vào tầm mắt, Cảnh Liêm Uy đều đánh vào, thậm chí ngay cả cái đùi đang bị thương của cậu ta cũng không bỏ qua.

Anh không tin, không tin, tuyệt đối không tin!

Ân Thiên Thiên sao có thể là con gái của Tô Nương được chứ? Cô là đại tiểu thư nhà họ Ân mà…

Dù có thế nào, anh cũng sẽ không tin…

Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên cô xuất hiện trước mặt mình, khuôn mặt nhỏ nhắn sau khi lỗ m ãng kéo khăn tắm của anh thì khóc lem nhem, còn nhớ dáng vẻ lúc cô chặn mình trên đường lớn nói muốn kết hôn, còn nhớ…còn nhớ đêm qua dáng vẻ cô mở ra dưới người mình xinh đẹp đến chừng nào, nhưng mà còn chưa đến 24 giờ đồng hồ, anh đã nghe được tin tức như vậy!

Hướng Thực đứng ở cửa, đôi mắt mở to, đầu óc vẫn còn chút thẫn thờ.

Ân Thiên Thiên, Tô Nương?

Chuyện Tô Nương gây ra điều cho nhà họ Mộc và họ Cảnh có lẽ cả thành phố T đều biết, có người rất thích bà ta, cũng có người hận bà ta, nhưng mà hơn hai mươi năm trước bà ta biến mất không thấy bóng dáng, bây giờ xuất hiện lại không nói, còn có một đứa con trai tên là Trần Vũ và một người con gái tên là Ân Thiên Thiên?

Cách đó không xa truyền đến tiếng của y tá, Hướng Thực nghĩ tiếp tục nghe nữa cũng vô ích, nhanh chóng xoay người rời đi, y tá đến nghe thấy tiếng trong phòng lại càng hoảng sợ, nhanh chóng đi tìm chị Linh…

Lúc cửa phòng mở ra, mọi người đều sợ ngây người.

Căn phòng vốn sạch sẽ giờ phút này giống như một đổ nát, bàn trà cũng nát, khắp nơi đều là vụn thủy tinh, mà Bác sĩ Cảnh gần đây tác phong nhanh nhẹn, dịu dàng lạnh lùng lại đang ôm lấy người bệnh nặng mới bước ra khỏi phòng phẫu thuật tàn nhẫn đánh, thậm chí căn bản không quan tâm đ ến thân thể của người bệnh…

Trần Vũ đã bị đánh đến mức sắp mất đi tri giác, hai con mắt sưng lên nhìn thấy bóng người mơ hồ ở cửa.

Không biết, cậu ta có còn cơ hội gặp lại chị gái của mình không?

“Bác sĩ Cảnh…”

“Bác sĩ Cảnh…”

Sau khi lấy lại tinh thần, Điền Vinh và chị Linh nhanh chóng kéo Cảnh Liêm Uy đang nổi giận ra.

Mà lúc này, hai con ngươi của Cảnh Liêm Uy tràn đầy tia máu giận dữ, trừng mắt nhìn thẳng Trần Vũ dường như chỉ còn lại một hơi thở, mà Trần Vũ lại lần nữa vào phòng phẫu thuật…

Điền Vinh vất vả lắm mới ngăn Cảnh Liêm Uy lại được, lúc này nhìn thấy dáng vẻ Cảnh Liêm Uy thiếu chút nữa sợ đến vỡ gan, Cảnh Liêm Uy như vậy giống như là một con thú bị nhốt lại, dũng mãnh mà nguy hiểm.

Tránh thoát khỏi sự trói buộc của Điền Vinh, Cảnh Liêm Uy đưa tay giật cúc áo của mình rồi lập tức cởi áo blouse trắng đi ra ngoài, vẻ mặt gấp gáp lại khát máu, Điền Vinh hoảng sợ không suy nghĩ muốn đuổi theo bị một ánh mắt của Cảnh Liêm Uy ngăn lại, dáng vẻ của anh bây giờ không cho phép người nào làm trái với mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.