Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 191



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 191: BÀ CỤ HẠ LỆNH

Mọi ánh mắt đều ngỡ ngàng nhìn Ân Thiên Thiên, Trần Tú không ngờ Ân Thiên Thiên lại dám động thủ, một tay ôm mặt run rẩy nói: “Cô… cô.. cô lại… lại dám đánh tôi?”

Giọng điệu không dám tin!

Người như Ân Thiên Thiên, dễ ức hiếp thì cũng không phải, nhưng cũng chưa từng động tay chân với người khác, nhưng hôm nay cô không chỉ đánh cô ta, còn ra tay trước mặt nhiều người như vậy.

Trần Tú từ bé đâu có chịu ấm ức như vậy bao giờ, cho nên khi cô ta tỉnh táo lại thì lập tức nổi cáu!

“Ân Thiên Thiên, tiện nhân nhà cô!” Nói xong, Trần Tú sát lại Ân Thiên Thiên một bước, tiếp tục mở miệng mắng: “Chuyện mình làm mà còn sợ người ta nói sao? Trước khi gả vào nhà họ Cảnh chính là một người không sạch sẽ, bây giờ đã là vợ người ta rồi mà cả ngày giao du với người đàn ông khác, cô rốt cuộc có tính tự giác của một người vợ không? Bây giờ tôi nói cô một câu vẫn còn nhẹ đấy, dám đánh tôi, thật sự tưởng rằng Trần Tú tối dễ bắt nạt sao?”

Chát!

Không hề do dự, khi Trần Tú vừa dứt lời thì Ân Thiên Thiên lần nữa quyết đoán cho cô ta một cái bát, lần này trực tiếp không có cô ta cơ hội nói chuyện mà lập tức bảo người của ‘Thập Tam Nguyệt’ báo cảnh sát.

“Ân Thiên Thiên tôi có làm gì cũng không cần cô dư hơi thừa sức đi quản, nếu như từ nay về sau có người nói không thành có về chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, cô hôm nay tự mình giẫm lên điểm mấu chốt của tôi thì tôi thì đừng trách tôi không khách sáo! Với cả, mỗi một câu cô nói hôm nay tôi sẽ kêu người ta cố gắng cân nhắc cô một hồi, lời phỉ báng và vô tội của cô với tôi, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua!” Ân Thiên Thiên lạnh lùng nói, giọng nói không hơn cũng khá thờ ơ nhưng lại khiến mọi người xung quanh không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh, cô còn tiếp tục nói: “Trần Tú, cô tốt nhất nhớ cho kỹ, cho dù Ân Thiên Thiên tôi thật sự có ly hôn với Cảnh Liêm Uy, tôi cũng không phải người cô có thể tùy tiện ức hiếp! Cô đã lấy thân phận ra nói, vậy tôi ngược lại muốn biết cô có thân phận gì! Tôi tốt xấu gì cũng là cô cả của nhà họ Ân, nhưng cô thì sao?”

Sắc mặt Trần Tú trở nên trắng bệch, đặc biệt là khi Ân Thiên Thiên nhắc đến thân phận thì cơ thể cô ta không tự chủ là run rẩy.

Thân phận!

Đây chính là tử huyệt của Trần Tú!

Bất luận tình cảnh nào, bây giờ Ân Thiên Thiên suy cho cùng chưa có ly hôn với Cảnh Liêm Uy, với cả quan hệ của Thừa Phó Lân vfa Ân Thiên Thiên cũng rất tốt, tự nhiên sẽ không thèm quan tâm đ ến cô ta, gần như trong nháy mắt Ân Thiên Thiên nói báo cảnh sát, bảo vệ của ‘Thập Tam Nguyệt’ đã đi đến giữ chặt Trần Tú lại, sắc mặt của Cát Thành Long càng đen, trực tiếp hạ lệnh Trần Tú trở thành người trong danh sách đen của ‘Thập Tam Nguyệt’!

Sau khi Trần Tú bị dẫn đi, mọi người xung quanh đều không dám nghe trộm chuyện của Ân Thiên Thiên nữa, chỉ có thể giả vờ vội vàng rời đi.

Dù sao tin tức lớn như vậy, sớm muộn có một ngày cũng sẽ nhìn thấy trên mặt báo tạp chí, bọn họ lại đắc tội với người ta rồi sao?

Đi cùng Cát Thành Long và Thừa Phó Lân sang một bên, Ân Thiên Thiên hỏi thẳng hai người: “Nói cho tôi biết, tôi chỉ cần một lý do!”

Hai người đàn ông cao lớn đứng trước một cô gái nhỏ bé lại thì đều cúi đầu bặm môi, chuyện này bọn họ thật sự không dám tùy ý nói.

Ân Thiên Thiên có chút chán nản nhìn bọn họ, trải qua sự quấy rầy vừa rồi của Trần Tú cô cũng bình tĩnh hơn, cũng biết hai người họ đều không dám nói chuyện này, vậy thì nhất định chính là chuyện rất lớn rồi, thế nhưng rốt cuộc là chuyện lớn gì sao cô không nghe chút phong phanh gì?

Xoay người lại, Ân Thiên Thiên cái gì cũng không nói mà trực tiếp rời khỏi.

Cảnh Liêm Uy dùng ‘ghét cô’ đến ứng phó cô, vậy thì cô ngược lại muốn xem thử, anh ghét cô như thế nào!

Tóm lại một câu, không có một lý do, Ân Thiên Thiên cô tuyệt đối không ly hôn!

Bệnh viện Nam Tự.

Cảnh Liêm Uy khi nhận cuộc gọi của Cát Thành Long thì tâm trạng có chút không tốt.

Trần Tú cô ta là ai lại dám cười nhạo Ân Thiên Thiên? Có phải chê cuộc sống quá bình an? Nhưng bản thân Cảnh Liêm Uy lại không phát hiện, anh tức giận không phải vì sự trẻ con bướng bỉnh của Ân Thiên Thiên, mà là Trần Tú mắng cô, trong tiềm thức, Ân Thiên Thiên vẫn là người trong phạm vi bảo vệ của anh!

Cúp máy, Cảnh Liêm Uy gọi thẳng đến cục cảnh sát, nhắn nhủ vài lời nhẹ nhàng sau đó thì cúp máy.

Trước khi anh ly hôn, không có ai có thể tổn thương đến cô!

Đây chính là lý do anh tự dành cho chính mình!

Hải Miểu Thành.

Khi Cảnh Liêm Uy trở về, trên bàn ăn vẫn là bữa tối phong phú, thân ảnh nhỏ nhắn vẫn bận tới bận lui, thậm chí nhìn thấy anh trở về còn nở nụ cười tươi.

Nhìn thấy nụ cười đó, Cảnh Liêm Uy lại nhíu mày, quay người đi vào phòng sách, Ân Thiên Thiên cũng vội vàng đi theo sau.

Ở trước cửa phòng sách, Ân Thiên Thiên đã thành công chặn được Cảnh Liêm Uy lại, trên gương mặt tinh tế của cô còn dính ít bột mì, cô hôm nay làm mỳ quẩy, Cảnh Liêm Uy dạ dày không tốt, ăn ít mì chắc sẽ tốt, nhưng anh trở về hình như chỉ cầm văn kiện.

Nghiêng người, Cảnh Liêm Uy càng muốn rời khỏi Ân Thiên Thiên, tay cầm văn kiện cũng hơi siết chặt.

“Anh không ăn cơm sao?” Ân Thiên Thiên bước lên trước một bước cản đường của anh, nhanh chóng mở miệng.

Cảnh Liêm Uy nhìn cô, thấy mắt của cô hơi đỏ thì khóe miệng cũng khẽ mấp máy, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.

Ân Thiên Thiên là con gái của kẻ thù anh!

Anh từ đầu chí cuối nhớ rất kỹ sự thật này!

“Ân Thiên Thiên, đừng bướng bỉnh nữa, nếu không đến cuối cùng người khó coi chính là cô!” Lời nói lạnh lùng, Cảnh Liêm Uy thậm chí hận không thể từ nay về sau không nhìn thấy cô nữa: “Hôm nay chuyện như thế này tôi không hy vọng xảy ra lần thứ hai, muốn mất mặt thì tự mình mất mặt đi, mặt mũi của nhà họ Cảnh và Cảnh Liêm Uy tôi không để cho cô đánh mất được!”

Căn chặt môi, Ân Thiên Thiên cố gắng hít một hơi thật sâu, lúc này Cảnh Liêm Uy đã đưa tay đẩy cô ra ngoài.

Ở cửa phòng sách, Ân Thiên Thiên cố gắng nhịn không khóc.

Anh lại nói cô khiến anh mất mặt?

Mắt nhìn thấy Cảnh Liêm Uy muốn rời khỏi, Ân Thiên Thiên vẫn chưa đi khỏi phòng sách thì điện thoại trong phòng khách đột nhiên đổ chuông, hai người đồng lúc sững người, Cảnh Liêm Uy không muốn quan tâm mà đưa tay mở cửa, Ân Thiên Thiên đi đến tùy tiện nghe điện thoại, nhưng vì một xưng hô đó mà thành công ngăn cản được bước chân của Cảnh Liêm Uy.

“Bà nội?” Trong ngữ khí mang theo vài phần sợ hãi, sự e ngại của Ân Thiên Thiên đối với bà cụ Cảnh dường như càng tăng lên.

Trong phòng hai người nhìn nhau ngầm thỏa thuận, rất nhanh thì quay đầu lại.

Khi bọn họ đòi ly hôn, rốt cuộc vẫn bị người của nhà cũ nhà họ Cảnh biết được.

Lần này, Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đều bắt buộc phải đến nhà cũ rồi.

Trong nhà cũ của nhà họ Cảnh, bầu không khí nặng nề khiến ai cũng không thở nổi, nhưng bà cụ Cảnh lại không thèm để ý!

Chiều hôm nay khi bà ta biết chuyện của ‘Thập Tam Nguyệt’ thì suýt chút nữa thì tức chết, ! Cảnh Nguyên Phước dẫn vợ vội vàng từ công ty chạy đến, sau khi Cảnh Thiên Ngọc nhận được tin thì cũng mau chóng trở về, mà Cảnh Thiên Ngọc vào chiều này sau khi khảo sát ở ‘Mãn Hán Toàn Đế’ xong thì sẽ trở lại.

Tin tức Cảnh Liêm Uy sắp ly hôn khiến nhà họ Cảnh đều kinh ngạc.

Nhà họ Cảnh không phải là gia tộc bé gì mà là gia tộc lớn có căn cơ hàng trăm năm, gia tộc lớn nổi tiếng như vậy đại biểu cho tất cả, trải qua nhiều năm như vậy, theo lời đồn nhà họ Cảnh chưa từng xuất hiện tình huống ly hôn như thế này, thế nhưng bây giờ Cảnh Liêm Uy sau khi kết hôn không đến nửa năm thì lại đòi ly hôn, thậm chí còn kinh động đến cả thành phố T.

Bà cụ tức giận ngồi trên ghế sô pha không nói, sắc mặt đanh lại khiến mọi người trong phòng khách không ai dám nói gì.

Khi Cảnh Liêm Uy dẫn Ân Thiên Thiên đến, hai người vừa đứng trước mặt bà cụ, chén trà trên tay bà ta cố ý quăng đến bên cạnh chân của Ân Thiên Thiên, mảnh vỡ thủy tinh bị bắn vào chân cô khiến nó xuất hiện vết máu, không tính là sâu nhưng có máu chảy ra, nhìn thì có chút dọa người…

Nhưng bây giờ, Ân Thiên Thiên ngay cả dũng khí kêu đau cũng không có.

Chuyện chiều hôm nay ở ‘Thập Tam Nguyệt’ quả thực là do cô quá xúc động…

Cô lại còn đụng vào vảy ngược của bà cụ, không bị mắng mới lạ!

Lông mày nhíu lại, Cảnh Liêm Uy không có bất kỳ ý kiến với lời phát biểu này, mà nói thẳng với bà cụ: “Bà nội, cháu muốn ly hôn với Ân Thiên Thiên.”

Choang!

Lần này, một chén trà khác bị quăng đến bên chân của Cảnh Liêm Uy, nhưng anh mặc quần dài cho nên căn bản không có ảnh hưởng gì.

“Cảnh Liêm Uy, cháu nói lại lần nữa!” Bà cụ Cảnh rất tức giận, bà cụ đứng lên khỏi ghế sô pha nhìn anh, dường như chỉ cần anh dám nói một lần như vậy nữa thì bà cụ sẽ không lưu tình, nhưng trên thực tế bà cụ đã không lưu tình rồi.

Cảnh Liêm Uy là cháu trai được yêu thương nhất của nhà họ Cảnh, Cảnh Minh Đức chết sớm, đứa con của ông ta toàn chưa kịp trưởng thành thì không còn ba mẹ, cho nên từ bé bà cụ đặc biệt thương yêu anh, nếu không ban đầu cũng sẽ không dễ dàng chỉ cần Ân Thiên Thiên chứng minh bản thân còn thanh bạch thì để anh lấy cô về!

Nhưng bây giờ là thành cái chuyện gì đây?

Kết hôn chưa đến nổi một năm, Cảnh Liêm Uy lại muốn ly hôn! Anh thật sự coi hôn nhân như trò đùa hay sao?

Bà cụ không thích Ân Thiên Thiên là một chuyện, nhưng ly hôn lại là một chuyện khác! Bất cứ chuyện gì làm tổn hại đến danh tiếng của nhà họ Cảnh thì bà cụ đều phải quản, tuyệt đối không cho phép! Trước đó bà cụ không có mở miệng, bà cụ ngược lại muốn xem thử, ở nhà họ Cảnh, có ai dám ngỗ ngược với bà cụ.

Hơi há miếng, Cảnh Liêm Uy muốn mở miệng Vi Giai Huệ chặn lại: “Mẹ, con thấy hai đứa nó chắc là cãi nhau thôi, qua vài ngày thì sẽ tốt trở lại, mẹ đừng có tức giận như vậy, đến lúc ấy tức giận hại thân thể thì phải làm sao…”

Nói thế, Vi Giai Huệ ra hiệu với Cảnh Liêm Uy và Cảnh Thiên Ngọc, Cảnh Thiên Ngọc sợ sự ương bướng của Cảnh Liêm Uy lại bùng phát cho nên cấp tốc đến bên cạnh bà nội khuyên: “Bà nội, hai đứa nó chẳng qua chỉ đang cãi nhau mà thôi, bà đừng có tức giận nữa, cháu đoán chắc là do gần đấy Liêm Uy bận quá, Thiên Thiên không vui, Liêm Uy tính khí ra sao bà còn không biết sao, hôm nay cháu ở ‘Mãn Hán Toàn Đế’ khi nhìn thấy hai đứa đều vẫn còn tốt mà, đột nhiên nói muốn ly hôn, không phải cãi nhau thì là gì?”

Cảnh Thiên ngọc can ngăn, nhưng tâm trạng của bà cụ vẫn không tốt, tay chỉ thẳng vào Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên hạ lệnh nói: “Hai đứa từ hôm nay trở đi chuyển đến ở nhà cũ, ta ngược lại muốn xem thử hai đứa gây nhau kiểu gì! Cảnh Liêm Bình, Cảnh Thiên Ngọc hai đứa mang hành lý của chúng đến đây!”

Bà cụ gọi thẳng tên của Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc, lúc này còn ai dám ói nhiều thêm một câu?

Cảnh Liêm Uy lông mày nhíu càng chặt, sắc mặt bất mãn lọt vài trong mắt của Ân Thiên Thiên, khóe miệng nhếch lên chế giễu.

Người cô chế giễu chính là chính cô…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.