Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 192



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 192: CÔ ĐI HỌC BẰNG LÁI ĐI

Cười nhạo sự hèn mọn của chính mình, cười nhạo sự thấp kém của chính cô…

Nếu không phải hèn mọn, không phải thấp kém, cô tại sao muốn Cảnh Liêm Uy cho mình một lý do? Không phải chính là cô không bằng lòng ly hôn sao, không phải không muốn từ bỏ người đàn ông này hay sao?

Nụ cười chế giễu còn chưa kịp thu lại, Cảnh Liêm Uy đối với mệnh lệnh này nói ra lời kháng cự của chính mình: “Bà nội, cháu còn phải đi làm, sống ở đây đi làm không tiện.”

“Cháu im miệng lại cho ta.” Bà cụ Cảnh tức giận trừng mắt với anh, lớn tiếng quát: “Trước kia cháu chưa kết hôn không phải cũng sống ở đây sao, lúc đó cháu đâu có nói gì không tiện, bây giờ sao lại nói không tiện? Cháu nói cho ta biết, hôm nay cháu muốn ở thì ở, không muốn ở cũng phải ở! Nếu như hai đứa ai dám ra ngoài mà 9 giờ tối chưa trở về, thì đừng trách bà già này không khách khí!”

Để lại sự uy hiếp của mình, bà cụ Cảnh tức giận quay người đi về phòng của mình.

Bầu không khi trong phòng khách lúc này mới được thả lỏng hơn, Vi Giai Huệ có chút bất mãn nhìn Ân Thiên Thiên, đứa con dâu này của bà ta thật sự không thế nào thích được, làm cái gì cũng quá lỗ m ãng không biết suy nghĩ, mà Cảnh Thiên Ngọc lại có chút đau lòng cho Ân Thiên Thiên, ở trong mắt của cô ấy, Cảnh Liêm Uy vốn không phải người dễ chung sống, Ân Thiên Thiên đã chung sống thời gian với anh như vậy, cộng thêm sau khi cô gả vào nhà họ Cảnh luôn gặp nạn không ngừng, tình cảnh như thế thật sự khiến người khác thấy thương tiếc…

Bước lên trước, Cảnh Thiên Ngọc nắm lấy tay của Ân Thiên Thiên, âm thầm khích lệ.

Ân Thiên Thiên rũ mắt xuống không nói gì, Cảnh Liêm Bình liếc nhìn Ân Thiên Thiên rồi cùng em gái của mình rời đi, bà cũ đã hạ lạnh, bọn họ muốn không nghe cũng không được, suy cho cùng con cháu nhà họ Cảnh đều là những người hiếu thảo…

Tâm trạng của Cảnh Liêm Uy không tốt, ngay cả Cảnh Nguyên Phước và Vi Giai Huệ không quan tâm trở về phòng của mình, sắc mặt xị ra khiến người khác không dám đến gần, mà khi Ân Thiên Thiên đang chuẩn bị đi lên thì lại bị Vi Giai Huệ gọi lại.

Ngước lên nhìn thấy bóng lưng rời đi của Cảnh Liêm Uy, anh ngay cả sự ngập ngừng cũng không có.

Ân Thiên Thiên hạ mắt xuống không nói gì, lúc đầu khi cô bước vào nhà họ Cảnh, anh chính là chỗ dựa của cô, lúc đó bất luận là ai nói chuyện với cô, anh đều ở bên cạnh cô vì sợ cô bị ức hiếp, nhưng bây giờ lại như còn gì…

“Thiên Thiên, cô tốt xấu cũng là người trưởng thành rồi, làm chuyện gì không thể suy nghĩ chu toàn rồi làm mới hay sao? Cô nhìn những việc cô đã làm đi, không nói đến chuyện bôi đen nhà họ Cảnh, ngay cả Liêm Uy cũng bị bà nội trách mắng!” Vi Giai Huệ rất bất mãn, bà ta tức giận dạy dỗ Ân Thiên Thiên, Cảnh Nguyên Phước sắc mặt cũng không tốt bèn yên lặng ngồi một bên uống trà: “Liêm Uy ít nhất 10 năm chưa bị bà nội mắng từ khi sống ở nhà họ Cảnh, nhưng cô thì sao? Mới gả vào được bao lâu thì nhà họ Cảnh chúng ta không còn được yên bình nữa! Cô trẻ tuổi không hiểu chuyện, tôi có thể tha thứ một lần hai lần, nhưng tuyệt đối không có lần thứ ba! Cô đi lên từ từ suy nghĩ lại cho tôi, chuyện cô làm rốt cuộc có sai không! Sai ở đâu, lần sau nên làm như thế nào?

Sau khi liên tiếp trách móc Ân Thiên Thiên, Vi Giai Huệ mới chịu thả cho Ân Thiên Thiên đi, thần sắc của bà ta vẫn tức giận như cũ, Cảnh Nguyên Phước vội vàng ở bên an ủi.

Rất nhanh, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại một mình Ân Thiên Thiên.

Nhìn xung quanh, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy mũi mình bị nghẹn lại, đột nhiên cô cảm thấy ở đây hình như không hề có chỗ cho cô, có lẽ từ khoảnh khắc biết được thân phận của Cảnh Liêm Uy thì cô nên kiên trì không bước vào cánh cửa này…

Ngồi bệt trên thảm, Ân Thiên Thiên nhìn vết máu bên chân của mình, mới đầu còn cảm thấy đau xót, nhưng bây giờ cái gì cũng không cảm nhận thấy nữa, máu hơi đông lại chỉ còn một chút máu chảy ra, nhưng nhà họ Cảnh lớn như vậy lại không có ai để ý đến vết thương của cô.

Cô thật sự là con dâu của nhà họ Cảnh sao?

Thân thể cuộn lại, Ân Thiên Thiên ôm lấy hai chân của mình lặng lẽ khóc…

Cô thừa nhận, lúc đầu kết hôn với Cảnh Liêm Uy chẳng qua là muốn lợi dụng Cảnh Liêm Uy để ngăn cản sự sắp xếp của nhà đình, nhưng về sau khi sống chung, bọn họ không phải dần dần đều có tình cảm sao? Anh biết rất nhiều chuyện về cô, cô cũng biết rất nhiều chuyện về anh, cô tưởng như vậy chính là hiểu, nhưng lại không ngờ, có một ngày khi Cảnh Liêm Uy muốn ly hôn với cô, cô ngay cả lý do cũng không có biết…

Trên cầu thang, Cảnh Liêm Uy lặng lẽ nhìn người phụ nữ nhỏ bé ở tầng dưới, cuối cùng vẫn lạnh lùng quay về phòng, từ đầu chí cuối cũng không nói với cô một từ.

Một lúc lâu sau, vẫn là Ân Thiên Thiên tự đứng dậy tìm tủ thuốc, sau khi xử lý xong vết thương cho mình thì mới trở về phòng, mà trong phòng Cảnh Liêm UY sớm đã đi ngủ rồi…

Trên chiếc giường cỡ lớn, nhìn tư thế nằm của anh mà mắt của cô lại đỏ hoe…

Nếu như, nếu như Cảnh Liêm Uy không cho cô lý do thì sao? Cô nên làm gì?

Hít thở sâu một hơi, Ân Thiên Thiên xoay người bước vào phòng tắm, sau khi bước ra thì ra ghế sô pha ngủ…

Người đàn ông vốn đang nằm trên giường lông mày nhíu chặt, sau đó mở mắt ra, đứng dậy đi đến trước mặt cô nói: “Ân Thiên Thiên, đứng dậy!”

Vốn cô đang mơ màng nhưng bị anh gọi là nhanh chóng tỉnh lại, khi nhìn thấy mặt mày không còn kiên nhẫn của Cảnh Liêm Uy nhìn mình thì trái tim cô có chút đau.

“Nhớ kỹ, ở đây là nhà họ Cảnh, bà nội đã bị tức thành ra như vậy rồi, cô trước khi ly hôn cô ngoan ngoãn làm mợ ba nhà họ Cảnh, hay là lập tức ly hôn với tôi đi!” Cảnh Liêm Uy không nể tình nói, thần sắc mang theo chút ít lạnh lùng và vô tình, sau khi nói xong thì trực tiếp trở về giường nằm.

Ân Thiên Thiên ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt lạnh lùng đó rơi trên người của cô khiến cô không nhịn được cắn chặt môi của mình.

Cảnh Liêm Uy, đây là đang sỉ nhục cô sao?

Quan hệ bây giờ của hai người bọn họ, sao còn có thể cùng chung chăn gối, đừng nói Cảnh Liêm Uy trực tiếp nói chắc chắn sẽ ly hôn, với tình trạng của hai người bây giờ cũng không thích hợp nằm chung một giường!

Vợ chồng sắp ly hôn còn ngủ chung hay sao?

Yên tĩnh nhìn người nằm trên giường, trong lòng Ân Thiên Thiên có chút khổ sổ cũng có tức giận, càng nhiều là sự đau lòng.

Hành vi của Cảnh Liêm Uy đã nói rõ, anh đã không còn để tâm đ ến cô nữa…

Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, khi Ân Thiên Thiên vào quên chưa khóa cửa rồi, khiến bà cụ rất dễ dàng bước vào, quả nhiên khi nhìn thấy Ân Thiên Thiên ngồi trên ghế sô pha thì sắc mặt có chút không vui, nói thẳng: “Thiên Thiên, cháu ở đây là chuẩn bị làm cái gì? Muốn rồi còn không chuẩn bị đi ngủ có phải không?”

Sắc mặt hơi trắng, Ân Thiên Thiên đứng lên cố gắng gượng cười nói: “Bà nội, cháy vừa mới từ phòng tắm đi ra, tóc còn chưa khổ, bây giờ cháu lập tức đi ngủ.”

Bà cụ Cảnh bất mãn nhìn Ân Thiên Thiên, lại quay sang nhìn Cảnh Liêm Uy đã ngủ, hậm hực trừng mắt với cô rồi xoay người rời đi, chỉ là tin tức trong ánh mắt đó lại biểu đạt sự chắc chắn.

Không có sự cho phép của bà cụ, bất kỳ ai trong nhà này đều bắt buộc phải nghe!

Bất lực, Ân Thiên Thiên chỉ có thể đi về phía giường, lặng lẽ nằm bên cạnh Cảnh Liêm Uy, hai người quay lưng với nhau, ở giữa là khoảng cách không nhỏ, trong đêm tối hiển nhiên rất cô quạnh…

Sáng sớm hôm sau, khi Cảnh Liêm Uy tỉnh lại thì Ân Thiên Thiên còn đang say giấc.

Đứng bên cạnh giường vừa mặc quần áo vừa nhìn gương mặt quen thuộc tinh tế của cô, lông mày hơi nhíu lại, tự nhiên Cảnh Liêm Uy có chút cáu kỉnh, động tác vốn rất nhẹ nhàng dần trở nên thô bạo, trong căn phòng nhất thời truyền ra vài tiếng động, Ân Thiên Thiên rất nhanh bị đánh thức vì ồn.

Nằm trên giường nhìn thấy Cảnh Liêm Uy, trong lòng Ân Thiên Thiên hơi đắng chát.

Cô cứ kiên trì như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?

Từ phòng ngủ đi xuống, bà cụ Cảnh đã ngồi sẵn trong phòng khách, Ân Thiên Thiên đứng trên cầu thang thì nghe thấy bà cụ làm khó Cảnh Liêm Uy: “Liêm Uy, nhớ lời ta nói ngày hôm qua không?”

Một câu nói, lông mày của Cảnh Liêm Uy càng nhíu chặt, nhưng vẫn nói: “Bà nội, công việc của cháu không nhất định sẽ tan làm đúng giờ, cho dù đúng giờ tan làm cũng không bảo đảm không có sự cố ngoài ý muốn xảy ra.”

Nghề nghiệp bác sĩ, đặc biệt là bác sĩ ngoại khoa chính là như vậy.

Trên thế giới này, tại nạn không thể dự đoán trước được, không phải sao?

Nhưng bây giờ Ân Thiên Thiên nghe những lời này chỉ cảm thấy anh đang tránh né chính mình.

Cúi thấp đầu, tay của Ân Thiên Thiên nắm tay vịn có hơi dùng sức.

Bà cụ Cảnh nghe những lời này thì ngước lên nhìn, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, bệnh viện Nam Tự lớn như vậy không có cháu cũng sẽ không sao, ta sẽ đánh tiếng với viện trưởng chỗ cháu, trừ tình huống đặc biệt, còn đâu cháu đều phải đúng giờ tan làm.”

Lông mày của Ân Thiên Thiên nhăn lại, anh không thích bà cụ nhúng tay vào công việc của anh như vậy.

Bà cụ Cảnh không quan tâm anh có vui hay không, bản thân bà cụ bây giờ cũng đang không vui, lấy đâu còn quan tâm nhiều như vậy? Liếc nhìn Cảnh Liêm Uy, nói: “Cháu đợi Thiên Thiên, đợi lát nữa đưa nó đến trường, xử lý gọn gàng mấy cái tin đồn bên ngoài cho ta, nếu không trở về xem ta thu thập hai đứa thế nào!”

Vứt dứt lời, Cảnh Liêm Uy vô thức nhìn lên lầu, vừa hay nhìn thấy Ân Thiên Thiên sắc mặt hơi tái đứng ở đó, hiển nhiên cô đã nghe thấy toàn bộ.

Cổ họng khẽ động, Cảnh Liêm Uy không có động tác.

Cô biết anh đi làm trước giờ đều sẽ không đến muộn, lúc này dù trong lòng cô không thoải mái nhưng cũng vẫn sải bước đi đến, ngoan ngoãn chào bà cụ thì cũng bị bà cụ đánh đòn phủ đầu, sau đó mới im lặng đi theo Liêm Cảnh Uy ra ngoài.

Trên đường đi, hai người không nói lời nào, mà bên ngoài nhà cũ của nhà họ Cảnh thật sự có không ít phóng viên vây quanh, nhìn thấy hai người cùng xuất hiện lại không dám bước ra hỏi tin, nơi này chính là địa bàn của bà cụ, thật sự không phải ai cũng dám trêu chọc!

Khi chiếc Range Rover dừng trước cổng trường đại học T, Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng nói một câu ‘cảm ơn’, khi tay vừa đặt vào tay nắm cửa, đằng sau truyền đến giọng của Cảnh Liêm Uy.

“Cô đi học bằng lái xe đi.” Anh chỉ nói mấy từ đơn giản như vậy, ngay cả một lời giải thích cũng không có.

Nhưng Ân Thiên Thiên lại biểu rất rõ, Cảnh Liêm Uy ghét bỏ cô rồi…

Cô không biết lái xe, khi ở trường mỗi ngày nghĩ phải đi học và kiếm tiền nuôi sống chính mình không phải chuyện dễ dàng, lấy đâu tiền đi học lái xe, ban đầu cô cũng tưởng mình tìm được một ông chồng biết lái xe sẽ rất hạnh phúc, nhưng bây giờ…

Động tác mở cửa hơi chững lại, Ân Thiên Thiên bặm môi khẽ đáp: “Được.”

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Cảnh Liêm Uy rốt cuộc không nhịn được, anh quay đầu nhìn bóng dáng gầy yếu của cô.

Mới có mấy ngày, cô hình như gầy đi không ít…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.