Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 200



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 200: GẶP GỠ “DIÊM VƯƠNG”

Đào Ninh ôm Ân Thiên Thiên, tùy cô nói chuyện, tùy cô khóc, tùy nước mắt cô rơi vào quần áo mình.

“Đào Ninh, cậu nói cho mình biết, nói cho mình biết, anh ấy tại sao không cần mình nữa có được không? Là vì mình cố chấp sao, mình sửa có được không? Hay là vì bà mình không thích mình, vậy mình cố gắng có được không? Là vì năm mười tuổi mình đã từng bị người đàn ông khác sàm sỡ sao, mình…mình…mình tắm thật sạch sẽ có được không?” Nói rồi, nước mắt Ân Thiên Thiên lại mơ hồ hốc mắt, nhìn thế nào cũng không thấy rõ tình huống trước mặt, cảm xúc đè nén rất lâu trong lòng vào giờ khắc này cuối cùng đã hoàn toàn bộc phát: “Đào Ninh, mình nên làm thế nào? Tại sao, tại sao mình lại bệnh vào lúc đó, tại sao cả người mình không có sức lực, tại sao mình lại bị sàm sỡ! Tại sao! Tại sao! Đào Ninh, Cảnh Liêm Uy ghét bỏ mình rồi, anh ấy ghét bỏ mình, bây giờ anh ấy không cần mình nữa, mình nên làm thế nào?”

Mỗi một câu, lòng Đào Ninh đều đau đớn vài phần, đến cuối cùng chỉ có thể nghẹn ngào nói không ra lời.

“Đào Ninh, Đào Ninh…” Ân Thiên Thiên gọi từng tiếng, từng tiếng vào tai, từng câu vào lòng: “Mình biết, biết anh ấy từ lúc đầu lấy mình đã không thích mình, nhưng mình thích anh ấy, mình dùng toàn bộ sức lực thích anh ấy thì phải làm sao đây, mình muốn có được tình cảm của anh ấy, mình cũng muốn có được sự yêu thích của anh ấy, nhưng rõ ràng mình đã nghe thấy anh ấy nói có lẽ đã thích mình rồi, nhưng tại sao cuối cùng lại trở thành như vậy? Tại sao!”

Cuối cùng, Ân Thiên Thiên khóc nhào vào lòng Đào Ninh không thể kiềm chế được chính mình nữa.

Cô không hiểu, không hiểu tất cả, tình cảm của Cảnh Liêm Uy, thái độ của Cảnh Liêm Uy, phương pháp của Cảnh Liêm Uy…

Cô cảm thấy cô chính là một người ngoài cuộc, nhìn tất cả xảy ra lại không hiểu gì cả.

Không hiểu Cảnh Liêm Uy tại sao lại kết hôn với cô, cũng không hiểu Cảnh Liêm Uy tại sao lại muốn ly hôn với cô.

“Đào Ninh, cậu nói cho mình biết tại sao, có được không?” Ân Thiên Thiên thấp giọng nghẹn ngào, lại không nói ra được lời nào khác.

“Thiên Thiên, Thiên Thiên…” Cuối cùng Đào Ninh cũng nói không ra chữ nào, chỉ có thể ôm chặt cô như vậy.

“Đào Ninh…” Ân Thiên Thiên khóc đến hít thở không thông, ôm chặt bạn thân nhất của mình như đám bèo cuối cùng: “Đào Ninh, mình biết anh ấy không thích mình, nhưng mình cũng biết anh ấy không thích Mộc Yên Nhiên, trong lòng anh ấy có người khác, mình có thể cảm thấy được, thật sự có thể cảm thấy được, nhưng người đó đến giờ cũng chưa từng xuất hiện, anh ấy không thể thử ở cùng mình sao? Mình muốn không nhiều, cho dù cuối cùng người đó xuất hiện anh ấy muốn rời đi, mình cũng có thể buông tay, nhưng tại sao, người đó còn chưa xuất hiện, anh ấy đã muốn buông tay rồi…Đào Ninh, mình không muốn buông tay…”

Không muốn, thật sự không muốn.

Ân Thiên Thiên không phải đồ ngốc, tâm tư của người đàn ông cùng giường chung gối với mình nửa nằm ở đâu cô không có thể nào không biết, tình cảm của Cảnh Liêm Uy rất nhạt nhẽo, nhạt tới mức giống như công tử ăn chơi Cảnh Liêm Bình, anh trước giờ không dễ động tâm với ai, cho dù là người vẫn luôn được lòng anh như Ân Thiên Thiên cũng chỉ là như vậy, nhưng chuyện trong lòng anh có người khác lại trước giờ chưa từng che giấu…

Từ trước khi kết hôn, Ân Thiên Thiên đã biết trong lòng Cảnh Liêm Uy có một người phụ nữ không ai có thể thay thế.

“Đào Ninh, mình rất hâm mộ cô gái đó, mình thật sự rất hâm mộ cô ấy…Liêm Uy của mình yêu cô ấy…” Ân Thiên Thiên nói, nước mắt lại rơi ngày càng nhiều, từng câu từng chữ lại đau đớn tâm can: “Đào Ninh, Cảnh Liêm Uy trước giờ chưa từng yêu mình, một giây một phút cũng chưa từng!”

Câu cuối cùng, làm cho tất cả mọi người sững sờ.

Trình Thiên Kiều nghe Ân Thiên Thiên sau lưng khóc lóc tố cáo, hai tay nắm chặt hận không thể lôi người đàn ông trong video ra hung hăng đánh một trận, nhưng câu cuối cùng của Ân Thiên Thiên lại làm anh cảm thấy sự bất lực chưa từng có.

Anh là đàn ông, anh biết rõ, khi một người đàn ông không yêu một người phụ nữ, có thể tuyệt tình bao nhiêu.

Đột nhiên, Trình Thiên Kiều có chút hối hận, hối hận hôm nay gọi cuộc điện thoại này cho anh ta để anh ta nhìn thấy thật lòng của Thiên Thiên.

Đào Ninh cũng khẽ sững sỡ một chút, nụ cười nơi khóe môi chua xót.

Cô gái nhỏ sau lưng còn đang khóc, Trình Thiên Kiều lại giơ tay cầm điện thoại trực tiếp cúp, điều chỉnh chế độ im lặng đặt sang một bên không ai để ý, Trình Thiên Kiều xoay người đi vào nhà bếp uống nước định để mình bình tĩnh lại.

Sau khi khóc hồi lâu, Ân Thiên Thiên cuối cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Đổng Khánh tan ca quay về nhìn thấy Ân Thiên Thiên trong phòng khách nhà mình không nhịn được dọa sợ nhảy dựng.

Khuôn mặt tổn thương thấm đẫm nước mắt, rõ ràng đặc biệt nghiêm trọng.

Thành phố Y.

Cảnh Liêm Uy vừa rồi còn nhíu chặt mày nhìn điện thoại trong phòng khách sạn, một giây sau hình ảnh trong điện thoại đột nhiên biến mất không thấy nữa, gọi lại đầu kia thì không ai nhận.

Lập tức đứng dậy, Cảnh Liêm Uy chỉ cảm thấy trong lòng có chút gấp gáp.

Cô xảy ra chuyện rồi?

Cho dù không nhìn thấy chính diện của Ân Thiên Thiên, nhưng anh cũng biết cô xảy ra chuyện rồi…

Nếu không một người ẫn nhẫn kiên cường như Ân Thiên Thiên không thể nào khóc thành như vậy, còn là ở trước mặt Đào Ninh và Mộc Yên Nhiên.

Nhanh chóng bấm gọi cho Cát Thành Phong, lúc Cát Thành Phong đi xuống điều tra, Thừa Phó Lân lại mang tới một tin tức, người nắm “tay cầm” của họ ở thành phố Y cuối cùng chịu ra mặt thương lượng rồi.

Cảnh Liêm Uy phiền não giơ tay kéo cà vạt của mình, im lặng vài giây cuối cùng vẫn là theo Thừa Phó Lân rời khỏi phòng, để lại Cát Thành Phong điều tra tin tức xong vô cùng vội vàng quay lại đối diện với căn phòng không người.

Sắc mặt có chút tái nhợt, anh ta thật sự không biết, chuyện này để nó tiếp tục phát triển sẽ biến thành như hôm nay.

Những người đàn ông đó lại còn tìm tới trường học, thậm chí giam cầm Ân Thiên Thiên.

Nhưng lại cứ bây giờ anh ngay cả cơ hội nói cho Cảnh Liêm Uy biết tin tức cũng không có!

Thừa Phó Lân dẫn Cảnh Liêm Uy tới hội sở hai bên gặp mặt thì tắt điện thoại, tiếp đó ngay cả điện thoại của Cảnh Liêm Uy cũng tắt.

Người này, họ không dám xem thường anh ta.

“Diêm Vương” tiếng tăm lừng lẫy trên toàn thế giới.

Đây không phải người đàn ông có thể để người ta dễ dàng phớt lờ.

“Diêm Vương” ngồi đối diện, trong tay cầm ly cà phê thong thả thưởng thức, trên ipad trước mặt dường như đang phát nội dung thú vị gì, khóe môi anh ta khẽ nhếch lên nhưng ánh mắt lại đặc biệt lạnh lùng vô tình, thậm chí lộ ra chút khát máu.

“Chào anh, tôi là Cảnh Liêm Uy.” Đứng trước mặt “Diêm Vương”, Cảnh Liêm Uy thậm chí không giơ tay mình ra.

Mọi người đều là đàn ông cùng một loại, anh rất rõ ràng, “Diêm Vương” khinh thường, cho dù anh là cậu ba nhà họ Cảnh!

Trên thực tế cũng quả thực như vậy, tự mình sau khi xem xong video của mình, “Diêm Vương” ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, không nhìn được khẽ giọng nói một câu: “Cậu ba, thật là nhìn không ra anh là quân vương cần giang sơn không cần mỹ nhân, lại cứ như vậy vứt người vợ đáng thương của anh mà tới đây.”

Một câu nói, sắc mặt Cảnh Liêm Uy cũng không nhịn được khẽ thay đổi.

Ân Thiên Thiên xảy ra chuyện rồi!

Nhưng mà, bây giờ ngay cả một người ngoài bắn đại bác cũng không tới như “Diêm Vương” cũng biết chuyện này, mà anh lại vẫn không biết vợ mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

“Diêm Vương” rất nhàn nhã tự đắc thưởng thức sắc mặt của Cảnh Liêm Uy, sau đó mới nói: “Anh đã tới rồi, vậy chúng ta bàn bạc chuyện liên quan tới anh ở thành phố Y đi.”

Cảnh Liêm Uy miễn cường đ è xuống lửa giận trong lòng mình ngồi vững vàng trước mặt “Diêm Vương”, tiếp đó mới gật đầu thể hiện đồng ý.

“Cậu ba, cậu thành lập một nơi như vậy ở thành phố Y rốt cuộc là muốn làm gì? Có phải nên cho tôi một lý do không? Theo tôi biết chuyện bây giờ cậu làm đủ để cậu tiêu xài mấy đời, nhưng cậu lại cứ muốn nhúng vào chuyện này, có phải có chút quá đáng không?” “Diêm Vương” hờ hững nói, không có chút cảm giác “quá đáng” : “Tôi thấy cậu bây giờ vẫn là mau quay về bảo vệ cô vợ nhỏ của cậu, miễn cho cô ấy đến cuối cùng bị người ta lột da rút xương thế nào cũng không biết, thành phố Y cậu vẫn là đừng nhúng vào thì tốt.”

Nghe thấy những lời này, Cảnh Liêm Uy lại không chút để ý nhếch môi cười, nói: “Diêm Vương, anh cũng nhìn thấy rồi, bây giờ tôi cũng xuất hiện ở đây, đủ để nhìn ra trong lòng tôi cái gì mới quan trọng, cái gì không quan trọng, tôi biết anh cũng rất bận, đã như vậy chúng ta có phải không cần nhắc tới những người và chuyện không quan trọng không?”

Một câu, nụ cười bên khóe môi “Diêm Vương” lại càng mở rộng, đôi mắt lộ ra ngoài mặt nạ càng làm người ta khó nắm bắt, thật lâu sau, “Diêm Vương” đặt ly trong tay xuống nói: “Vậy chúng ta bàn bạc thật tốt, về phần chuyện khác thì để người khác đi để ý được rồi.”

Cảnh Liêm Uy cười không nói, xem như im lặng thừa nhận.

Tiếp đó, Cảnh Liêm Uy mới mở miệng bàn bạc vào chuyện chính: “Diêm Vương, tôi chỉ là muốn thành lập một bệnh viện ở thành phố Y mà thôi, về chuyện khác tôi đảm bảo sẽ không gây cản trở anh, moi người hoàn toàn nước giếng không phạm nước sông, thứ tôi muốn là một mảnh đất và một bệnh viện, mà thứ anh muốn lại là chính là thứ anh muốn, chúng ta không có xung đột không phải sao?”

“Diêm Vương” cười híp mắt nhìn Cảnh Liêm Uy, tâm trạng không tốt cũng không xấu, chỉ nói: “Là như vậy, nhưng tôi bây giờ tâm trạng không tốt, cho nên cũng không muốn để anh có được mảnh đất này thì làm thế nào?”

Sắc mặt khẽ sững sốt, Cảnh Liêm Uy lập tức nói: “Tôi bằng lòng ra bỏ ra thù lao mười phần trăm, chỉ cần anh để chúng tôi làm thuận lợi.”

Khẽ nhướn mày, “Diêm Vương” nhìn anh, lâu sau mới nói: “Cậu ba quả nhiên sảng khoái, vừa mở miệng chính là mười phần trăm, dứt khoát quyết đoán như vậy khó trách có thể nhìn vợ cậu bị người ta sỉ nhục như vậy ở thành phố T vẫn có thể điềm nhiên như không đến bàn chuyện với tôi, tôi thật sự khâm phục!”

Nói rồi, “Diêm Vương” đứng dậy nói với anh: “Đã như vậy, vậy tôi cũng làm chủ đãi khách, tối nay chúng ta không say không về, dù sao cậu ba hôm nay quay về cũng chỉ là xử lý vài việc phiền phức mà thôi, không phải sao?”

Trong lòng Cảnh Liêm Uy khẽ căng thẳng, nhưng cuối cùng vẫn là cười gật đầu đồng ý.

Mặc dù anh lo lắng cho Ân Thiên Thiên, nhưng trong lòng anh xem ra, tìm thấy Tô Nương càng quan trọng hơn…

Anh lúc này, thậm chí suy nghĩ sâu hơn mình lý do tại sao muốn nhanh chóng tìm ra Tô Nương như vậy?

Cả một buổi tối, “Diêm Vương” không nói tan cuộc, Cảnh Liêm Uy ác bá ở thành phố T cũng thực sự không tiện làm trái với ác bá ở thành phố Y, chỉ có thể uống hết ly này tới ly khác, cho tới một giờ đêm “Diêm Vương” mới “lưu luyến không rời” thả Cảnh Liêm Uy, buổi “hội” này mới giải tán, Thừa Phó Lân đỡ Cảnh Liêm Uy uống đến choáng váng vô cùng khó chịu lên xe, ai biết Cảnh Liêm Uy vừa mở miệng đã nói: “Thừa Phó Lân, chúng ta lập tức quay về thành phố T!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.