Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 206



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 206: HỐI HẬN.

Nhìn Ân Thiên Thiên trước mặt, Cảnh Liêm Uy sững người một lúc lâu mới thu bàn tay của mình về.

Ân Thiên Thiên tránh né anh.

Thật vậy, cô nên tránh né anh, hai người họ vô duyên vô cớ, anh làm gì đủ tư cách để có cử chỉ mật như vậy với cô? Đây chẳng phải là khiến người khác chỉ trách cô sao? Nếu là bình thường, chuyện này có thể không phải là vấn đề lớn, nhưng hai người họ đã ly hôn, vừa ly hôn đã như thế này, chẳng phải là có chút không đúng sao?

Ân Thiên Thiên không nói gì, chỉ trách móc nhìn vào mắt anh.

Cảnh Liêm Uy mím chặt môi, đứng dậy, không nói gì.

Trong phòng khách bừa bộn, không gian yên tĩnh đến mức dường như còn có thể nghe được nhịp tim.

Mộc Yên Nhiên đứng một bên, thu gọn hết những điều này vào tầm mắt mình, hai tay bị che bởi tay áo nắm chặt thành nắm đấm, nhưng khuôn mặt cô vẫn hơi còn vẻ ngượng ngùng mà đi đến chỗ Ân Thiên Thiên, rất tiếc phải nói: “Thiên Thiên, đừng để tâm những gì bà ấy vừa nói, bà là…”

“Cô Mộc, tôi không còn là cháu gái của nhà họ Cảnh nữa, những lời bà ấy nói không liên quan gì đến tôi, cô cũng không cần phải giải thích với tôi.” Ân Thiên Thiên trực tiếp ngắt lời Mộc Yên Nhiên, tương tự như Cảnh Liêm Uy vừa rồi, có vẻ như thái độ không coi ai ra gì đã thực sự khiến Mộc Yên Nhiên tức giận, nhưng cô không thể để cô ta nói: “Tôi đã ly dị với cậu ba rồi…”

Nói xong, Ân Thiên Thiên ngước thẳng lên nhìn Cảnh Liêm Uy, nói khẽ: “Từ giờ trở đi, nam cưới nữ gả, không liên quan gì đến nhau.”

Khi những lời kia vừa thốt ra, Cảnh Liêm Uy chỉ hận không thể bước về phía trước, kéo Ân Thiên Thiên vào phòng dạy cho một bài học nhớ đời!

Không liên quan gì đến nhau?

Sao có thể không liên quan? Mối quan hệ giữa hai người thuộc dạng chung chăn chung gối, đã làm hết những điều thân mật, bây giờ cô lại nói với người khác là không liên quan, đột nhiên, Cảnh Liêm Uy lại cảm thấy tức giận bản thân khi đã nói hai từ ‘ly hôn’ chỉ vì sự nóng nảy của anh lúc đó! Trước khi Ân Thiên Thiên xuất hiện, anh là một người có thể dễ dàng kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng bây giờ, miễn là những gì có liên quan đến Ân Thiên Thiên, anh đều hành động như một kẻ ngốc!

Một sự tồn tại ngu ngốc!

Bây giờ Cảnh Liêm Uy rất muốn cắn người, đặc biệt là khi anh nhìn thấy biểu hiện của Ân Thiên Thiên như thể muốn cắt đứt quan hệ với chính anh kể từ lúc này!

Nam cưới nữ gả?

Anh muốn xem thử, trong toàn thành phố T này, ai dám cưới cô!

Cảnh Liêm Bình ở bên cạnh rất vui khi được xem một màn hay như vậy, thỉnh thoảng anh còn ném trái cây khô vào miệng, như thể đang nhàn nhã xem một vở kịch! Cảnh Thiên Ngọc lắc đầu, không thể đồng tình với hành động của anh trai mình, nhưng anh là Cảnh Liêm Bình mà, anh chẳng bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc là gì đâu…

Tuy nhiên, Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc có thể nhìn ra, cuộc hôn nhân này có chút kỳ lạ, kiểu như sau khi bị gián đoạn một thời gian, cảm giác căng thẳng dữ dội đã quay trở lại, lúc này Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước cũng xuất hiện, nhưng đã cho họ thời gian chuẩn bị.

Trong nhà họ Cảnh, Vi Gia Huệ không dễ đối phó như người bà.

Vi Gia Huệ bước ra, đứng đó lặng lẽ quan sát Ân Thiên Thiên một hồi lâu, nhưng rồi quay đầu lại nói với Mộc Yên Nhiên: “Yên Nhiên, hôm nay để con xem trò đùa rồi, con đến đây có chuyện gì?”

Chỉ một câu nói, Mộc Yên Nhiên đã có vẻ hơi xấu hổ.

Cô có thể có chuyện gì được chứ? Chỉ là cô nghe về chuyện ly hôn của Ân Thiên Thiên với Cảnh Liêm Uy nên đến để hỏi về chuyện đó, ai biết là lại được xem một cảnh tuyệt vời như vậy chứ? Vi Gia Huệ đột nhiên hỏi cô như vậy thực sự làm cô không biết phải trả lời mình đến đây làm gì nữa.

Vi Gia Huệ không ngốc, đương nhiên bà biết Mộc Yên Nhiên đến đây để hỏi về tin tức, trong lòng bà có chút coi thường cô.

Dù Ân Thiên Thiên không thể sinh con, Mộc Yên Nhiên bà cũng không thích.

Nhà họ Vi cũng là một gia đình có mặt mũi ở thành phố T, từ nhỏ đến lớn Vi Gia Huệ đã chứng kiến rất nhiều thứ, bà đã không làm uổng phí nhiều năm của mình, do đó bà có thể nhìn ra được Mộc Yên Nhiên đang nghĩ gì, chỉ là khi so sánh Ân Thiên Thiên với Mộc Yên Nhiên, bà thực sự nghiêng về Ân Thiên Thiên hơn, dù sao tâm ý của Ân Thiên Thiên đơn giản hơn nhiều so với Mộc Yên Nhiên, bà là một người mẹ, đương nhiên sẽ không muốn có một con sói vây quanh con mình, ai mà biết bà chớp mắt một cái thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Đương nhiên đây chỉ là so sánh giữa hai người, nếu có ứng cử viên tốt hơn, Ân Thiên Thiên cũng sẽ là người bị loại bỏ!

“Hôm nay gia đình chúng tôi chào đón cô tệ quá, nếu không, lần sau cô có thể quay lại, gọi điện thoại trước khi đến là được, để cô đến nhìn thấy một cảnh như vậy thì đúng thật là không tốt.” Vi Gia Huệ cười nói, nhưng lại trông như một con hổ đang mỉm cười vậy, chỉ khiến Mộc Yên Nhiên có chút choáng ngợp: “Tôi bảo tài xế Tiểu Trần đưa cô về.”

Tất cả những gì Vi Gia Huệ muốn nói đều đã được đề cập trong lời này, ngay cả khi da mặt của Mộc Yên Nhiên dày, cô cũng phải đi, đồng thời ý đổ lỗi cho cô trong lời nói của Vi Gia Huệ cũng rất rõ ràng.

Cô không phải người nhà họ Cảnh, từ khi nào cô bắt đầu xem nhà họ Cảnh này là nơi cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Là khách mà cô còn không biết những nghi thức cơ bản của một người khách, thực sự là không chịu nỗi.

Mộc Yên Nhiên mỉm cười đi ra ngoài, nhưng lại rất không hài lòng với Vi Gia Huệ.

Cô là cô cả nhà họ Mộc, từ nhỏ đến bây giờ cô chưa bao giờ chịu sự tức giận như vậy, những người khiến cô cảm thấy tệ rồi cô cũng sẽ khiến họ thấy tệ lại như vậy thôi! Bất kể đó là ai!

Ngay khi Mộc Yên Nhiên rời đi, ở phòng khách đều là người nhà họ Cảnh ngoại trừ Ân Thiên Thiên, một cựu thành viên của nhà họ Cảnh.

Mặc dù Cảnh Liêm Uy rất tức giận, anh vẫn không thể nhịn được mà đứng dậy khi ánh mắt Vi Gia Huệ dừng lại ở chỗ Ân Thiên Thiên, chặn lại ánh mắt của Vi Gia Huệ, ý bảo vệ đặc biệt rõ ràng.

Ân Thiên Thiên nhìn thân hình cao to và rắn chắc trước mặt mình, sự tức giận trong lòng cô lại ngày càng rõ ràng hơn.

Anh là người đã nói ly dị, giờ chính anh cũng là người dịu dàng!

Cảnh Liêm Uy muốn làm gì đây!

“Thiên Thiên.” Với một tiếng gọi nhẹ, không đợi Vi Gia Huệ lên tiếng, Ân Thiên Thiên đã đứng ra từ phía sau Cảnh Liêm Uy, bàn tay nhỏ tránh né lòng bàn tay lớn của Cảnh Liêm Uy, đứng trước Vi Gia Huệ.

“Hai con thực sự ly hôn rồi sao?” Vi Gia Huệ hơi nghi hoặc nhìn Cảnh Liêm Uy, đánh giá từ hành vi của Cảnh Liêm Uy hôm nay, vấn đề này rất đáng nghi.

“Chúng con đã ly hôn rồi.” Tuy cô trả lời thẳng thắn, nhưng cô không khỏi cảm thấy nhói trong lòng.

Cảnh Liêm Uy mím chặt môi nhìn Ân Thiên Thiên, mắt anh dán chặt vào cô.

“Nhà họ Ân có biết không?” Mặc dù Vi Gia Huệ không qua lại với người của nhà họ Ân, nhưng những tin đồn về Lý Mẫn chưa từng nghe thì thôi, nếu cô thực sự rời đi, nhà họ Ân không nên im lặng như vậy mới phải: “Con cần phải biết, cuộc ly hôn này có nghĩa là Ân Thiên Thiên con sẽ bị dán mác ‘ly hôn’ trong cuộc sống sau này, con mới hai mươi ba tuổi mà đã vội vàng đưa ra quyết định như vậy sao?”

Từ góc nhìn của một người phụ nữ, Vi Gia Huệ vẫn muốn nhắc nhở một tiếng, dù đã quá muộn.

Khuôn mặt cô tái nhợt, Ân Thiên Thiên chưa từng nghĩ đến chuyện đó.

Một người phụ nữ ly dị khi còn trẻ sẽ không có cuộc sống suôn sẻ sau này.

Trong đôi mắt phượng có chút hồi hộp, anh cũng không nghĩ đến điều đó, lúc đó anh chỉ là muốn ly hôn, nếu không thì liệu một ngày nào đó Ân Thiên Thiên có thai, anh có lặp lại những điều anh đã nói với Trần Vũ và Tô Nương hay không, ngay cả khi v

Cảnh Liêm Uy anh không thừa nhận, ly hôn với Ân Thiên Thiên chưa chắc đã là là một hành động bảo vệ cô.

Anh biết, trong lúc nóng giận anh có thể làm bất cứ điều gì, vì vậy ngay khi anh có chút nhạy cảm, anh đã lựa chọn ly hôn, trả thù Ân Thiên Thiên và bảo vệ cô cùng một lúc…

Anh không dám tưởng tượng, liệu một ngày nào đó anh sẽ làm tổn thương vợ con…

Khi thỏa thuận ly hôn của Ân Thiên Thiên gửi đến anh, khi Ân Thiên Thiên đưa ra lý do ly hôn, anh mới phát hiện, anh thực sự có tình cảm với Ân Thiên Thiên, anh không biết nó sâu bao nhiêu, nhưng anh thực sự rất cảm động, mặt khác, nếu anh thực sự muốn trả thù Tô Nương, để Ân Thiên Thiên bên cạnh mình là cách tốt nhất để tra tấn bà như anh nói, sao anh lại bỏ cuộc?

Đây là việc tốt nhất anh có thể làm cho Ân Thiên Thiên.

Lúc đầu anh đã rất sốc khi biết được thân thế của Ân Thiên Thiên, nhưng phần lớn là sự tức giận, tức giận vì Ân Thiên Thiên là con gái của Tô Nương, anh sẽ luôn có một gánh nặng tâm lý dù là anh yêu cô hay là làm tổn thương cô…

Ai bảo cô là con gái của kẻ thù chứ?

Sau hai giây im lặng, Ân Thiên Thiên gật đầu, nói: “Con biết.”

Vi Gia Huệ nhìn cô, không nói gì suốt một lúc, sau đó mới nói: “Tài sản của hai người phân chia như thế nào? Theo mẹ biết, hai con đã không thẩm định tài sản trước khi kết hôn, Liêm Uy…”

“Con không muốn gì cả.” Ân Thiên Thiên ngắt lời của Vi Gia Huệ, cô chỉ ở đây để nói câu này, cuối cùng cô đã đợi được, trực tiếp nhìn Cảnh Liêm Uy, những lời Ân Thiên Thiên nói tiếp theo đều là dành cho Cảnh Liêm Uy: “Con đã ly dị với cậu ba, bất kể lý do là gì, mọi chuyện cũng kết thúc rồi, con sẽ không yêu cầu bất kỳ thứ gì của nhà họ Cảnh, nhưng con muốn cho anh ấy biết, từ lúc anh ấy quyết định ly hôn với con, anh ấy sẽ hối hận!”

Cảnh Liêm Uy run rẩy, không nói được gì.

Vi Gia Huệ cau mày nhìn cô, trong đầu suy nghĩ nhanh chóng.

Ân Thiên Thiên hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục: “Bà Cảnh, nếu không có chuyện gì nữa, con sẽ về trước, anh con vẫn đang đợi con.”

Nói xong, Ân Thiên Thiên quay đi, bước ra khỏi biệt thự nhà họ Cảnh mà không cho bà cơ hội từ chối.

Đây từng là nơi có người tuyên bố sẽ trở thành nơi ủng hộ cô, nhưng ngọn núi này hoàn toàn không đáng tin cậy.

Hối hận?

Nhìn bóng lưng Ân Thiên Thiên rời đi, Cảnh Liêm Uy nắm chặt tay mình, anh thực sự hối hận, anh hối hận từ khi nói ra hai từ đó, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra lần nữa, anh vẫn sẽ đưa ra lựa chọn như vậy, vì anh không còn lựa chọn nào khác!

Vi Gia Huệ im lặng một lúc lâu, bà nghi ngờ nhìn Cảnh Liêm Uy, ngập ngừng nhưng cuối cùng không hỏi gì.

Đồng thời, Mộc Yên Nhiên ra khỏi nhà họ Cảnh thì nhận được cuộc gọi từ ‘Diêm Vương’…

“Cô Mộc, cô đã chuẩn bị những gì tôi yêu cầu chưa?” ‘Diêm Vương’ trong điện thoại hỏi nhẹ nhàng, hơi lười biếng nhưng lạnh lùng: “Người của tôi sẽ nhận hàng muộn nhất là vào thứ sáu này.”

Tay chân Mộc Yên Nhiên vẫn hơi lạnh, bây giờ nghe điều này, cô không thể nhịn được cười, nói: “Chuẩn bị rồi, tổng cộng có ba người rất khỏe mạnh, tối nay tôi sẽ gửi cho anh thông tin, một trong số họ là cô cả Ân Thiên Thiên của nhà họ Cảnh…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.