Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 212



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 212: EM VẪN CÒN QUAN TÂM ANH

Bất giác, đôi mắt Ân Thiên Tuấn cũng hơi trầm một chút.

Ân Thiên Thiên đắc ý ngửa đầu mỉm cười: “Cho dù là anh của em cũng không thể đi cửa sau được đâu, người còn chưa đến đông đủ thì trước đó ai cũng không cho phép ăn, đương nhiên ngoại trừ Đào Ninh. Anh có bản lĩnh thì trong bụng của anh cũng nhét một cục cưng nhỏ cho em đi, em lập tức hầu hạ anh ăn cơm.”

Một phen mày chọc cho mọi người dở khóc dở cười, mấy người đàn ông như bọn họ sao có thể mang thai em bé trong bụng được, nếu như vậy thì bọn họ cần gì phải cưới vợ nữa chứ, tìm đàn ông là được rồi.

Ngượng ngùng thu tay lại, Ân Thiên Tuấn lại nhớ kỹ những người kia một lần.

Ngay cả Trình Thiên Kiều và Đổng Khánh cũng nhịn không được mà có chút tò mò, rốt cuộc Ân Thiên Thiên đang chờ ai vậy chứ?

Bảy giờ rưỡi, rốt cuộc Trần Vũ cũng chậm rãi khoan thai đến, chân của cậu ta bị thương vẫn còn chưa lành hoàn toàn, hiện tại đi bộ cũng có chút khập khễnh, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt thì cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là cậu ta không ở nổi trong bệnh viện cho nên mới xuất viện.

Đây là lần đầu tiên mà cậu ta đến chỗ ở của Ân Thiên Thiên, cậu trai trẻ nhỏ có vẻ hơi bất an nhút nhát, trong tay mang theo một giỏ trái cây thật to đứng ở ngoài cửa, bộ dáng kia khiến cho Đào Ninh nhịn không được mà cười, Trần Vũ cũng đỏ mặt gãi gãi đầu của mình mỉm cười, khi nhìn thấy Ân Thiên Thiên thì ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Chị Thiên Thiên.”

Ân Thiên Thiên nhận giỏ trái cây trong tay của cậu ta rồi chào đón cậu ta vào nhà, sau đó giới thiệu mọi người trong phòng cho cậu ta biết, đến lúc Ân Thiên Tuấn, hai người đều nhìn chằm chằm vào đối phương, chuyển động chớp nhoáng trong mắt chỉ có chính bọn họ hiểu.

Anh ấy chính là anh trai trong hai mươi ba năm của chị…

Sao dáng dấp của cậu ta lại có chút giống với Thiên Thiên vậy chứ? Nhớ đến những chuyện mà lúc trước Cảnh Liêm Uy đến hỏi thăm mình, trong lòng Ân Thiên Tuấn khó tránh khỏi hơi kinh ngạc, nên cũng chú ý Trần Vũ hơn một chút.

Đây là lần đầu tiên mà Hướng Thực gặp Trần Vũ, lần trước ở bên ngoài phòng làm việc của Cảnh Liêm Uy nghe thấy nhưng cũng chỉ là một cái tên mà thôi. Nhìn cậu trai trẻ có dáng vẻ nhanh nhẹn, nhìn kỹ thì thật sự Ân Thiên Thiên và Trần Vũ có mấy phần giống nhau.

Trong phòng này có lẽ ngoại trừ Ân Thiên Thiên là người trong cuộc và người thần kinh thô như Đổng Khánh, còn Đào Ninh thì không hề chú ý đến chuyện khác biệt này, mọi người còn lại ai cũng chú ý đến. Mà người chú ý đầu tiên đoán chừng chính là Trình Thiên Kiều, chắc có lẽ là do bệnh nghề nghiệp, gần như là lúc Trần Vũ xuất hiện trước mắt mọi người thì Trình Thiên Kiều liền quay đầu nhìn về phía Ân Thiên Thiên một chút.

Ở cạnh bàn ăn vây không ít người, bầu không khí vui vẻ như vậy ngược lại giống như không có cảm giác lo lắng vì Ân Thiên Thiên vừa mới ly hôn, nói ra đoán chừng cũng không có bao nhiêu người sẽ tin tưởng.

Nhưng cuối cùng sự thật hay là sự ngụy trang của Ân Thiên Thiên thì cũng chỉ có một mình cô biết.

Trên bàn ăn tất cả mọi người đều thỉnh thoảng trò chuyện với Trần Vũ, trong đó thì có Hướng Thực là nói chuyện nhiều nhất, từ đầu đến cuối Trình Thiên Kiều điều chú ý đến cuộc đối thoại của bọn họ, ngẫu nhiên cũng sẽ chạm mắt với Ân Thiên Tuấn, nhưng hết lần này đến lần khác dường như Trần Vũ cảm thấy hứng thú với Ân Thiên Tuấn, thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu với Ân Thiên Tuấn.

Loại cảm giác này rất kỳ quái, rất nhanh liền cho để người nhạy cảm như Ân Thiên Tuấn và Trình Thiên Kiều cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng vì tình huống hiện tại nên cũng không nói gì thêm.

Đến lúc ăn gần xong thì điện thoại của Ân Thiên Thiên vang lên, Ân Thiên Thiên chạy vào phòng nghe, động tác của cô hoàn toàn vội vàng đến nỗi chưa kịp nhìn số điện thoại trên màn hình một chút, cho đến khi nhận rồi mới không nhịn được mà hối hận.

“A lô?” Thấp giọng một tiếng, trong tiếng nói của Ân Thiên Thiên đã mang theo chút say rượu.

Tửu lượng của cô không tốt, bình thường dính một chút rượu liền dễ dàng say, hiện tại cũng không ngoại lệ.

“Thiên Thiên…” Tiếng nói trong điện thoại có vẻ hơi yếu ớt, không cần nhiều thêm một chữ ít hơn một chữ, chỉ là một cái xưng hô Ân Thiên Thiên liền biết người đối diện là ai, tay cầm điện thoại cũng hơi nắm chặt một chút: “Thiên Thiên…”

Cảnh Liêm Uy hoàn toàn không ngờ Ân Thiên Thiên vậy mà lại nhận điện thoại của mình, anh lập tức có chút vui mừng, nhưng sau đó lại tràn đầy nhớ nhung, rõ ràng mới ly hôn ba mươi tiếng đồng hồ sao Bây giờ anh lại có loại cảm giác như chia xa với Ân Thiên Thiên cả thế kỷ rồi.

Hít thở ra một hơi, Ân Thiên Thiên không nói gì nhưng cũng không cúp điện thoại, mím chặt môi mình.

Lúc đối mặt với người ngoài cô có thể cực kỳ bình tĩnh, kiên cường, thậm chí là có thể lạnh lùng. Nhưng chỉ duy nhất khi lúc đối diện với Cảnh Liêm Uy thì tất cả ngụy trang của cô đều trở thành con số không, yếu ớt không chịu nổi.

“Khục khục…” Cảnh Liêm Uy ở đầu dây bên kia hung hăng ho khan hai tiếng, giọng nói khàn đến nỗi vừa nghe xong liền biết trận cảm mạo này nghiêm trọng cỡ nào: “Thiên Thiên, em đang làm gì vậy?”

Nhẹ giọng hỏi, lúc này Cảnh Liêm Uy chỉ muốn nói chuyện với cô một chút.

Chuyện của Tô Nương một ngày còn chưa giải quyết thì anh không có cách đối mặt với Ân Thiên Thiên, cũng như để cô tin tưởng anh. Chuyện này còn chưa giải quyết, nếu đợi đến lúc Ân Thiên Thiên biết rồi, cô cũng không có cách nào đối mặt với anh.

Ly hôn, không thể không nói, là lựa chọn tốt nhất dành cho hai người lúc bây giờ.

Hít thở mạnh mấy cái, Ân Thiên Thiên muốn mở miệng nói câu cúp điện thoại, nhưng khi nghe tiếng ho khan ở bên kia thì lời nói xuất phát từ miệng cô lại biến thành: “Anh sao vậy? Có uống thuốc chưa?”

Trong nháy mắt lời nói này vừa dứt, Ân Thiên Thiên hận không thể cho mình một bạt tay!

Ân Thiên Thiên, mày có thể có tiền đồ một chút không hả?

“Haha…” Ở bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khan của Cảnh Liêm Uy, giọng cười kia trêu Ân Thiên Thiên đỏ thấu cả nửa gương mặt, cô cắn chặt môi có làm như thế nào cũng không muốn mở miệng nói chuyện: “Thiên Thiên, em vẫn là quan tâm anh, có đúng không?”

Cố gắng xem thường cảm xúc trong lòng mình, Ân Thiên Thiên nhẹ giọng mở miệng hỏi ra một vấn đề mà cô đã hao tổn tâm tư suy nghĩ suốt ba mươi tiếng đồng hồ sau khi ly hôn: “Cảnh Liêm Uy, anh ly hôn với tôi có phải là do bất đắc dĩ hay không?”

Một câu này người ở bên kia điện thoại cũng không nói gì nữa, Ân Thiên Thiên không cầm được mà thân thể run lên nhè nhẹ.

Hai tay nắm chặt lấy điện thoại dán ở bên tai, cô sợ bỏ qua một câu trả lời của anh.

Cảnh Liêm Uy không lên tiếng đã cho Ân Thiên Thiên thêm dũng khí Tiếp tục hỏi, mỗi một câu một chữ cô phát ra đều có âm vang: “Cảnh Liêm Uy, suy đoán ngày hôm đó của tôi là sai có đúng không? Anh là bởi vì chuyện khác cho nên không thể không li hôn với tôi, đúng hay không? Cảnh Liêm Uy anh không thích Mộc Yên Nhiên, có phải không?”

Một vấn đề cuối cùng mang theo chút run rẩy, nhưng Ân Thiên Thiên cũng có thể hỏi rồi.

Thật lâu trong điện thoại cũng không có âm thanh của người nói chuyện mà chỉ có tiếng hô hấp kéo dài liên tục, Cảnh Liêm Uy trong điện thoại không nhịn được ho khan vài tiếng, lập tức trả lời lại: “Thiên Thiên, chúng ta không thích hợp ở bên nhau, cho dù là lý do gì thì chúng ta đều không thích hợp.”

Một câu nói này, Ân Thiên Thiên mím chặt cánh môi mà khóc.

“Tại sao chứ!” Trầm mặc Cảnh Liêm Uy giây, thân thể căng thẳng của Ân Thiên Thiên phát ra âm thanh chất vấn rất lớn, những người ở bên phòng đang kinh ngạc cũng không dám tùy ý bước đến, chỉ là yên tĩnh ở bên ngoài nghe âm thanh chất vấn của Ân Thiên Thiên ở trong phòng: “Tại sao lại không thích hợp chứ Cảnh Liêm Uy? Người lúc trước nói sẽ bảo vệ tôi thật tốt cũng là anh, là anh mang tôi bước vào nhà họ Cảnh, tôi đã từng từ chối, tôi nói tôi không muốn gả cho nhà họ Cảnh, là anh buộc tôi phải gả vào! Tại sao khi đó người nói thích hợp là anh, bây giờ người nói không thích hợp cũng là anh, từ lúc chúng ta bắt đầu đến bây giờ, trong thời gian lâu như vậy mà anh còn không biết đến cùng là chúng ta có thích hợp hay không à? Anh cần gì phải lấy lý do qua loa tắc trách tôi? Thật sự cho tôi bị ngu ư?”

Tay cầm điện thoại của Ân Thiên Thiên phát run, oán hận trong lòng đối với Cảnh Liêm Uy đã bộc phát trong nháy mắt này.

“Cảnh Liêm Uy, tôi ly hôn với anh là bởi vì tôi thấy rõ ràng tôi và anh có sự chênh lệch, tôi cũng biết rằng chuyện anh làm không có ai có thể ngăn cản được, vậy anh nghĩ ly hôn thì cứ ly hôn đi. Tôi cũng đã từng nghĩ sau khi ly hôn rồi cũng sẽ cắt đứt đoạn quan hệ này sạch sẽ, nhưng tại sao khi tôi rời đi anh lại muốn lộ ra một phần thâm tình? Anh có biết như vậy sẽ để cho tôi dao động vô số lần hay không hả? Cảnh Liêm Uy, rốt cuộc anh có nghĩ tới tôi sẽ như thế nào hay không?” Ân Thiên Thiên lớn tiếng la hét, nước mắt theo gương mặt chảy xuống mặt đất, mỗi một câu một chữ đều nhằm vào Cảnh Liêm Uy: “Cảnh Liêm Uy, hiện tại tất cả mọi chuyện đã như anh mong muốn rồi, như vậy có phải anh nên thoải mái một chút hay không? Đừng tiếp tục dây dưa với tôi nữa, cũng không cần anh kêu những người con gái bên người anh đến làm phiền tôi, bây giờ tôi nhìn thấy bọn họ giống như nhìn thấy anh mà cảm thấy rất phiền! Tôi phiền đến nỗi hận không thể chưa từng quen biết anh.”

“Khục khục khục…”

Ở đầu dây bên kia điện thoại vang lên tiếng Cảnh Liêm Uy ho khan không thể kiềm chế được, sơ ý một chút liền ngã từ trên ghế salon xuống nền nhà lạnh lẽo, âm thanh thân thể va chạm mạnh với bàn trà khiến Ân Thiên Thiên ở phía bên này ngây ngẩn cả người.

“Khục khục…”

“Thiên Thiên, Thiên Thiên…”

Sao cô ấy có thể nói ra lời tàn nhẫn như vậy chứ?

Hận không thể chưa từng quen biết mình?

Khóe miệng trào phúng nâng lên, Cảnh Liêm Uy ho khan như không muốn sống nhưng lại không nói ra một câu nào.

Thật lâu trong tiếng điện thoại ở bên kia đều là âm thanh ho khan của Cảnh Liêm Uy, dần dần tiếng ho kia nhỏ lại, dần dần phía bên kia không có âm thanh nữa. Lòng Ân Thiên Thiên bỗng nhiên trở nên hoảng hốt, cầm điện thoại điên cuồng gọi anh: “Cảnh Liêm Uy! Cảnh Liêm Uy! Anh nói chuyện chio tôi đi! Nói chuyện đi! Cái tên lừa đảo này! Cái tên khốn nạn này! Anh nói chuyện cho tôi!”

Thế nhưng cho dù Ân Thiên Thiên ở đầu dây bên đây có kêu gọi như thế nào thì Cảnh Liêm Uy ở bên kia cũng không mở miệng, ngay cả âm thanh ho khan đòi mạng cũng không có…

“Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy, anh nói chuyện đi, anh có thể nói chuyện được hay không?” Ân Thiên Thiên luống cuống gọi tên anh: “Cảnh Liêm Uy, anh nói chuyện vói tôi đi, anh đang ở đâu?”

Thật lâu thật lâu, bên phía kia điện thoại không có ai nói chuyện.

Rốt cuộc Ân Thiên Thiên cũng không nhịn được nữa mà tông cửa xông ra, trong tay nắm chặt điện thoại liền chạy ra ngoài.

Người ở trong phòng đưa mắt nhìn nhau, rất nhanh liền kịp phản ứng, Trình Thiên Kiều và Ân Thiên Tuấn liền đuổi theo cô, rất nhanh Đổng Khánh và Hướng Thực cũng đuổi theo, để lại Đào Ninh hành động bất tiện và Trần Vũ ngồi nguyên tại chỗ gấp đến độ không chịu được, cũng chỉ có thể ngồi nguyên chỗ này mà chờ lấy tin tức.

Trong bóng tối Ân Thiên Thiên điên cuồng chạy ra khỏi cửa, trong đại não hỗn loạn tưng bừng nhưng thân thể chính là không tự chủ được mà chạy về một phương hướng quen thuộc, điện thoại nắm trong tay cũng chưa hề gián đoạn, một lần lại một lần gọi tên của người kia.

Gọi xe, Ân Thiên Thiên trực tiếp nói ra địa chỉ ở thành phố M.

Mà lúc này ở nhà Đào Ninh cũng gọi điện thoại cho người rất lâu rồi chưa từng liên lạc, nhưng đường dây của đối phương vẫn thủy chung ở trạng thái bận, cho dù như thế nào cũng gọi không thông…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.