Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 219



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 219: NHÀ HỌ MỘC RA TAY

Thấy Ân Thiên Thiên không nói lời nào, Ân Bách Phú càng tức giận, “Ân Thiên Thiên, chẳng lẽ bây giờ mày thành cái dạng này rồi còn muốn quyến rũ chồng của em gái có phải là quá xem trọng mình không? Hừ, một con đàn bà d@m đãng không thằng đàn ông nào cần, sau này mày cũng chỉ có thể sống như vậy, còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ còn cho rằng nhà họ Cảnh sẽ đón mày về lại, chỉ một đứa bé không rõ lai lịch trong bụng, mày cho rằng nhà họ Cảnh sẽ tha thứ cho mày?”

“Hừ, ai mà cần một người vợ như vậy chứ!” Lý Mẫn lập tức tiếp lời nói, đôi mắt như thuốc độc nhìn Ân Thiên Thiên nói: “Phẩm hạnh không đoan chính, còn hão huyền muốn cướp chồng của em gái mình! Người phụ nữ không thề biết xấu hổ như vậy ai mà cần chứ?”

Từng đợt sỉ nhục đánh vào mặt, nhìn Ân Thiên Thiên lại giống như không nghe thấy mắt nhìn xuống dưới.

Ân Thiên Tuấn không làm ra được hành vi mắng chửi như bọn họ, chỉ là nhìn cảnh trước mắt này cảm thấy đau lòng.

Thiên Thiên là người sống hai mươi ba năm ở nhà họ Ân, bọn họ lại đối xử với cô như vậy, như vậy trong năm năm anh ta không có ở đây, cô sống như thế nào?

Nói xong, Ân Bách Phú trực tiếp đi lên cầm lấy cổ tay của Ân Thiên Thiên, làm cô sợ đến mức muốn lùi về sau né tránh.

Sức lực trên tay Ân Bách Phú lại càng lớn hơn, cổ tay trắng nõn lập tức đỏ lên, Ân Bách Phú lại làm như không thấy nói: “Đi, bây giờ mày đi đến bệnh viện với tao, xóa sạch đứa bé này đi, một đứa bé không rõ lai lịch, nhà họ Ân bọn tao sẽ không thừa nhận!”

Ân Thiên Thiên vừa nghe phải đi bệnh viện xóa bỏ đứa bé lập tức luống cuồng, bắt đầu điên cuồng giãy dụa.

“Tôi không muốn, tôi không đi! Ông thả tôi ra, tôi không có quan hệ gì với nhà họ Ân nữa rồi, mấy người không thể làm như vậy!” Ân Thiên Thiên gào thét lên, nỗ lực không để Ân Bách Phú dắt đi, cô rất rõ ràng, chuyến đi này thật sự có thể không giữ được đứa bé: “Không được, đây là con của tôi, các người không có quyền quyết định sống chết của nó!”

Ân Thiên Tuấn cũng bị giật mình, sở dĩ dẫn cô về đây, là vì Ân Bách Phú và Lý Mẫn nói Ân Thiên Thiên lần đầu tiên mang thai không hiểu gì cả để bọn họ đến dạy bảo một chút mới dẫn người về, nhưng không ngờ mọi chuyện sẽ là như vậy!

“Ba, ba thả Ân Thiên Thiên ra đi, cô ấy sẽ không đi!” Mặc dù anh cũng không muốn đứa bé này ra đời, nhưng mà trước khi có sự đồng ý của Ân Thiên Thiên anh sẽ không ra tay: “Ba, mẹ! Hai người không thể làm như vậy!”

Nhưng Ân Bách Phú và Lý Mẫn làm gì mà nghe lời của Ân Thiên Tuấn, Ân Nhạc Vy tiến lên quấn lấy Ân Thiên Tuấn, mặc dù không ngăn lại được nhưng quấn người thì có thể, để cho anh ta không còn tay chân đến giúp Ân Thiên Thiên hoàn toàn đơn giản!

“Nhanh, mày theo tao đến bệnh viện, chúng ta xóa sạch đứa bé này thì mày còn có thể lấy lại một ít danh dự! Thiên Thiên, đi bệnh viện phá thai với tao! Không thể sinh nó ra!” Ân Bách Phú nói nhưng đến nhìn cũng không nhìn Ân Thiên Thiên sau lưng, kéo cô phải đi, sức lực của Ân Thiên Thiên không lớn như Ân Bách Phú, huống chi bên người còn có một Lý Mẫn hỗ trợ, lập tức bị yếu thế, bất đắc dĩ chỉ có thể ngã ngồi xuống dất tùy ý Ân Bách Phú kéo đi: “Ân Thiên Thiên! Nhanh, chúng ta đi bệnh viện, bọn tao đã sắp xếp xong hết rồi, chỉ cần mày xóa sạch đứa bé này là được rồi.

Ân Thiên Thiên gấp đến độ điên cuồng cầm lấy tay Ân Bách Phú, thậm chí còn há miệng cắn Lý Mẫn, nhưng mà bọn họ vẫn thờ ơ!

“Tôi không muốn! Tôi không muốn đi, không được bỏ con của tôi! Tôi không muốn!” Trong lúc cấp thiết, Ân Thiên Thiên không nhịn được khóc lên, cô vừa mới phát hiện con của mình, còn chưa được một tuần lễ, thế mà đã có người muốn ra tay tiêu diệt nói: “Tôi không muốn, tôi không muốn! Đây là con của tôi, ai cũng không được động vào! Tôi không bỏ, tôi muốn sinh nó ra, tôi muốn sinh nó ra!”

Ân Bách Phú vừa nghe mấy lời này thì xoay người cho Ân Thiên Thiên một cái tát giận dữ mắng mỏ: “Con đàn bà không biết xấu hổ này, mày nói mày muốn làm gì? Sinh nó ra? Mày sinh một đứa bé không biết ba là ai ra làm cái gì? Làm hại nhà họ Ân bọn tao không ngẩng mặt lên được, hay là muốn làm hại Thiên Ân và nhà họ Mộc không còn có thể làm ăn qua lại! Mày cái thứ chỉ biết mình, hôm nay mày không đi cũng phải đi, đi cũng phải đi! Đứa bé này đã quyết định rồi!”

Nói xong, Ân Bách Phú càng dùng sức kéo Ân Thiên Thiên đi.

Ân Thiên Thiên vừa nghe thấy lời này, lập tức hiểu rõ.

Nhà họ Mộc ra tay…

Từ lúc bắt đầu cô đã biết, muốn gả cho Cảnh Liêm Uy, nhà họ Mộc không thể để Cảnh Liêm Uy có một đứa bé ở bên ngoài được, cũng không thể để Mộc Yên Nhiên còn chưa gả vào nhà họ Cảnh đã lên chức mẹ kế, chỉ là cô thật sự không ngờ, nhà họ Mộc không tự tìm đến cửa lại tìm nhà họ Ân! Nếu như người nhà họ Mộc ở ngoài cửa cô tuyệt đối không mở cửa, nhưng mà nhà họ Ân, còn là Ân Thiên Tuấn cô sẽ mở cửa.

Mộc Yên Nhiên!

Nhà họ Mộc!

Lần này, Ân Thiên Thiên càng giãy dụa mạnh hơn, điên cuồng cắn tay Ân Bách Phú, tay còn lại nắm lấy tất cả những gì trên đường có thể nắm lấy, cái ghế, cái bàn, khung cửa,… Mọi thứ vào lúc này đều có thể biến thành cọng rơm cứu mạng của Ân Thiên Thiên.

“Tôi không muốn! Tôi không muốn vứt bỏ nó, nó là con của tôi! Mấy người không còn quyền quyết định thay tôi! Tôi muốn sinh nó ra!” Ân Thiên Thiên khóc, lớn tiếng gào tháy, giọng nói cũng khàn đi nhưng vẫn liều mạng gào lên, lúc này cô đã bị kéo ra ngoài cửa rồi, quần áo mất trật tự, tóc càng tứ tung, nhìn qua vô cùng thảm hại, nhưng cô cũng không để ý, lúc này cô chỉ muốn hàng xóm xung quanh có thể đi ra giúp cô: “Tôi không muốn, tôi không muốn! Ba, tôi van xin ông, tôi van xin ông, không được vứt bỏ con của tôi! Không được! Tôi không muốn! Tôi phải sinh nó ra, ba, xin ông…”

Ân Thiên Thiên khóc cầu xin, nhưng mà Ân Bách Phú lại quyết tâm dẫn Ân Thiên Thiên đi phá thai.

“Cái con tiện nhân này, một đứa bé không rõ ràng mày cũng muốn sinh ra! Tao thấy mày thật sự là tiện đến tận xương rồi! Mày con điên này. Dơ bẩn như mẹ của mày!” Ân Bách Phú rống giận, không chút nào chú ý đến mình nói cái gì, mà lúc này cũng không ai chú ý đến lời nói của ông ta: “Hôm nay phải xóa sạch đứa bé này, một mình mày gánh nổi, nhưng nhà họ Ân bọn tao không gánh nổi!”

“Ba, xin ông, cầu xin ông…” Ân Thiên Thiên nỗ lực cầu khẩu, cô căn bản không còn cách nào khác, Ân Thiên Tuấn bị Ân Nhạc Vy quấn lấy, lúc này cô căn bản cũng không còn đường sống nào: “Ba, nó là cháu của ông đó, nó không phải là một đứa bé không rõ ràng, nó là con của Cảnh Liêm Uy, là đứa cháu đích tôn của nhà họ Cảnh…”

“Mày còn dám nói hươu nói vượn! Nếu đây là con cháu nhà họ Cảnh, vì sao nhà họ Cảnh một chút phản ứng cũng không có?” Lý Mẫn giận không kiềm được, nếu không phải là không nhìn thấy nhà họ Cảnh có động thái gì, bọn họ cho dù ngấp nghé lợi ích của nhà họ Mộc cũng không dám: “Bớt nói hưu nói vượn ở đây đi, bây giờ lập tức đi bỏ đứa bé này, đừng làm nhà họ Cảnh xấu hổ, làm bọn tao xấu hổ!”

“Ba!” Ân Thiên Thiên khóc không thành tiếng, con mắt cũng mơ hồ, dù cô có giãy dụa thế nào đi nữa cũng không thể dùng hết sức, trong bụng cô còn có một đứa bé, cô có sự kiêng dè, chính sự kiêng dè này khiến cho cô không thể toàn lực ứng phó: “Ba, xin ông…”

Ân Bách Phú và Lý Mẫn đề không đế ý đến cô, kéo cô vào trong thang máy rồi.

Ân Thiên Thiên dường như sắp tuyệt vọng rồi, chỉ cần ra khỏi đây, cô thật sự là mặc người chém giết rồi!

Lúc này, dù cho Ân Thiên Thiên trong lòng có hận hơn nữa cũng chỉ có thể vô ý thức gọi tên của người kia…

” Cảnh Liêm Uy! Cảnh Liêm Uy! Vì sao anh còn chưa đến! Cái tên khốn nhà anh! Tên khốn…”

Anh còn không đến, con của chúng ta sẽ không còn nữa…

Anh còn không đến, em thật sự sẽ không bao giờ tha thứ cho anh…

Rõ ràng lần trước anh cũng đã đến, vì sao em đuổi một lần, anh lại thật sự không đến nữa?

Cảnh Liêm Uy…

Nghe thấy Ân Thiên Thiên gọi Cảnh Liêm Uy, Lý Mẫn nhớ đến tình cảnh của Ân Nhạc Vy ở nhà họ Hướng, tức giận đến mức đưa tay cho Ân Thiên Thiên một cái tát.

Nhưng đột nhiên, cửa thang máy mở ra, lập tức có một bóng dáng vội vàng lao đến.

“Bốp” một tiếng vang lên, cái tát đó rơi xuống sống lưng của Cảnh Liêm Uy, mà lúc này anh đã ngồi xổm xuống ôm chặt Ân Thiên Thiên nhếch nhác vào trong ngực, ngay cả hô hấp vẫn chưa ổn định…

” Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy…” Lúc nhìn thấy Cảnh Liêm Uy xuất hiện, Ân Thiên Thiên khóc không thành tiếng, chỉ lặp lại tên của anh, một tay nắm chặt lấy áo quần của anh, một tay che chở bụng của mình, “Cảnh Liêm Uy…”

Lòng Cảnh Liêm Uy yêu thương không dứt nhìn Ân Thiên Thiên bị sợ đến kh ủng bố.

Nếu không phải Ân Thiên Tuấn lén lút gọi điện thoại cho anh, anh làm sao đuổi đến kịp? Tiếng khóc thê lương, tiếng cầu xin của Ân Thiên Thiên trong điện thoại truyền đến làm lòng anh như bị đao cắt, đau đến mức không thấy máu!

“Thiên Thiên, Thiên Thiên!” Nhẹ giọng an ủi Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy ôm thật chặt, cố gắng mang lại cảm giác an toàn cho cô, nói nhỏ: “Không sao chứ, không sao chứ, anh đến rồi, không ai dám mang em đi nữa, không ai!”

Sau đó là một loạt tiếng bước chân truyền đến.

Cửa thang máy lần nữa mở ra, đi theo ra là Tề Khải Vinh và Cốc Thái Yên.

Cốc Thái Yên sau khi đính hôn với Tề Khải Vinh rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, mà Tề Khải Vinh cũng vừa mới xuất ngoại một chuyến về, ai biết hai người vừa về đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Ân Thiên Thiên vô cùng nhếch nhác được Cảnh Liêm Uy ôm vào trong ngực khóc đến trời đất mịt mù, Cốc Thái Yên cũng có chút giận dữ, vội vàng đi đến đẩy Lý Mẫn ra xem tình hình của Ân Thiên Thiên, nhưng Cảnh Liêm Uy lại không cho.

Ân Bách Phú và Lý Mẫn đã sớm bị sự xuất hiện đột ngột của Cảnh Liêm Uy làm sợ ngây người.

Không phải đã ly hôn sao? Không phải nói tình cảm không tốt sao? Không phải là nói vì đứa con hoang trong bụng Ân Thiên Thiên mới ly hôn sao?

Nhưng mà, bây giờ là tình huống gì?

Nghĩ đến vừa rồi Ân Thiên Thiên nói đứa bé trong bụng của cô là con của Cảnh Liêm Uy, sắc mặt Ân Bách Phú trắng bệch không còn giọt máu nào.

“Thiên Thiên, không sao chứ, không sao chứ…” Cảnh Liêm Uy đau lòng dỗ dành, nếu anh biết là vì mình ngăn người nhà họ Cảnh không để họ tìm đến cửa mà lại để cho nhà họ Ân và nhà họ Mộc lợi dụng hắn thì tức đến chết mất, cũng chỉ là vì cho Ân Thiên Thiên một hoàn cảnh yên tĩnh, sao lại biến thành như vậy? “Thiên Thiên, không sao rồi…”

Ân Thiên Tuấn vầ Ân Nhạc Vy trong nhà không nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài thì đi ra, nhìn thấy tình hình trước mặt, Ân Nhạc Vy thốt ra một câu: “Đây là chuyện gì? Ân Thiên Thiên chỉ là mang thai một đứa con hoang mà thôi, sao cậu ba Cảnh lại đến rồi? Không phải bị lừa chứ?”

Cốc Thái Yên bị chọc tức, tiến lên không nói hai lời cho Ân Nhạc Vy một cái tát.

“Bốp” một tiếng vô cùng vang dội, sững sờ không để cho ai có thể phản ứng kịp!

“Mợ nhỏ Hướng thật đúng là giỏi ăn nói, sự thật còn chưa rõ đã há mồm cắn loạn, dạy dỗ của nhà này thật đúng là không dám khen!” Giận dữ mắng một cậu, Cốc Thái Yên nói đến mặt của Ân Bách Phú cũng đỏ rần lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.