Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 262



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 262: MỀM LÒNG
Bệnh viện Nam Tự.
Ân Thiên Thiên bước xuống khỏi chiếc Range Rover, được Cảnh Liêm Uy đưa đến khoa phụ sản kiểm tra.
Bác sĩ Diêu nhìn thấy Ân Thiên Thiên thì mỉm cười với cô rồi bảo cô ngoan ngoãn nằm lên giường, mọi việc đều thuận lợi vô cùng, Ân Thiên Thiên có thể nghe được tiếng tim đập của đứa bé. Cục thịt nhỏ ban đầu giờ đã dần thành hình trong bụng, vành mắt cô bất giác ươn ướt. Cảnh Liêm Uy đứng bên cạnh, nhìn máy móc trước mặt với vẻ không tin được.
Tuy là bác sĩ nhưng anh chẳng hiểu chút gì về khoa phụ sản cả.
Trên màn hình chỉ có hình ảnh trắng đen, thế nhưng anh lại có thể thấy được đứa trẻ đang cuộn tròn, yên tĩnh ngủ say trong bụng Ân Thiên Thiên, dáng vẻ ngoan ngoãn ấy trông chẳng khác gì Ân Thiên Thiên lúc ngủ, giờ phút này Cảnh Liêm Uy như một tên ngốc, chỉ đứng ngây ngô nhìn chằm chằm vào đứa bé.
Thịch, thịch, thịch.
Từng thanh âm mạnh mẽ truyền đến, Cảnh Liêm Uy lúc này mới phát hiện tiếng tim đập của đứa trẻ qua ống nghe, đập không những nhanh mà còn rất khỏe.
Lần đầu làm cha làm mẹ, cặp vợ chồng trẻ đều ngây ra không biết gì.
Bác sĩ Diêu thấy dáng vẻ đó của họ thì bật cười, liếc nhìn Ân Thiên Thiên dịu dàng hỏi: “Hai người có muốn xem giới tính của đứa bé không, hiện tại đã thành hình nên có thể nhìn ra được rồi.”
Ân Thiên Thiên lúc đầu ngơ ngác nhìn bác sĩ Diêu, một lát sau cuối cùng cũng hiểu ra.
Đúng rồi, giới tính.
Ân Thiên Thiên theo bản năng nhìn về phía Cảnh Liêm Uy.
Nhà họ Cảnh rất coi trọng đứa bé trong bụng cô, nhưng tiền đề là đó phải là bé trai, cứ nghe bà cụ Cảnh hễ mở miệng là “thằng cháu đích tôn” cũng đủ biết, trong khoảng thời gian này Vi Gia Huệ cũng thường đến thăm cô, trong lời nói lúc nào cũng để lộ hy vọng đứa bé này là con trai, thậm chí còn loáng thoáng tỏ ý nếu đứa bé này là bé trai thì nói không chừng Ân Thiên Thiên có thể mẹ quý nhờ con, được kết hôn lại cùng Cảnh Liêm Uy!
Cảnh Liêm Uy thẫn thờ nhìn đứa bé một lúc lâu mới hồi thần lại, trên màn hình, đứa bé cứ nằm nghiêng mãi, hai chân co lên che kín thân mình nên không thể nhìn được là trai hay gái, đây không phải là lần đầu anh nhìn thấy đứa bé nhưng là lần đầu anh cảm nhận được nó rõ ràng đến thế, anh vô thức vuốt v e phần bụng nhô lên của Ân Thiên Thiên.
Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên bằng ánh mắt vui mừng và biết ơn sâu sắc: “Đối với anh mà nói, đứa bé này là trai hay gái không quan trọng, quan trọng là đứa con do ai sinh cho anh.”
Bác sỹ Diêu nghe thấy thì nhướn mày khẽ cười còn Ân Thiên Thiên thì đỏ mặt.
Anh chàng Cảnh Liêm Uy này da mặt càng ngày càng dày, trước mặt người ngoài mà có thể nói những lời tình cảm sến súa trơn tru như vậy!
Kiểm tra xong, Ân Thiên Thiên được Cảnh Liêm Uy dìu xuống giường, cô đứng vững rồi thì thấy Cảnh Liêm Uy kéo bác sĩ Diêu sang một bên nói gì đó, Ân Thiên Thiên nhìn thoáng qua vẻ hồ nghi thì phát hiện mặt bác sĩ Diêu đỏ bừng, không nén nổi tò mò nữa, đi tới hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Cảnh Liêm Uy lúng túng ho khan mấy tiếng, Ân Thiên Thiên để ý thấy tai anh đỏ bừng còn bác sĩ Diêu thì nhìn anh với vẻ mặt bất đắc dĩ rồi quay sang nói với Ân Thiên Thiên về chuyện đứa bé khiến câu hỏi, Ân Thiên Thiên phân tâm quên luôn hỏi lại.
Nhìn bóng lưng Ân Thiên Thiên đứng nói chuyện với bác sĩ Diêu, Cảnh Liêm Uy hơi nhíu mày.
Anh đã hỏi gì và tại sao bác sĩ Diêu đỏ mặt? Đáp án rất rõ ràng, anh hỏi mình và Ân Thiên Thiên khi nào có thể quan hệ vợ chồng trở lại được.
Anh có phải là một thằng đầu óc ngu si, tứ chi phát triển đâu mà là một chàng trai hai mươi bảy tuổi, hết năm nay anh sẽ bước sang tuổi hai tám, hơn hai mươi năm cuộc đời, khi chưa gặp được Ân Thiên Thiên anh có thể sống bình bình nhưng kể từ sau khi gặp được cô thì không thể tiếp tục như vậy nữa. Giống như những người chưa từng được ăn thịt nhưng sau khi ăn thử một lần thì nhớ mãi mùi vị ấy, cứ muốn ăn nữa. Huống hồ anh lại đang ở độ tuổi trai tráng, sung sức, vừa mới được trải nghiệm.
Ân Thiên Thiên có bầu được bốn tháng rồi, anh nhịn đến bây giờ đã là đến cực hạn rồi!
Thế nhưng, anh vẫn nhớ rất rõ rằng họ đã ly hôn rồi…
Ân Thiên Thiên mang thai con anh nhưng cô đã không còn là vợ của anh nữa, với tình huống như hiện nay thì anh làm sao dám để lộ ra suy nghĩ như vậy? Nếu Ân Thiên Thiên mà biết được thì chưa nói đến việc cô sẽ trốn thật xa khỏi anh mà có khi cô còn đá văng anh đi nữa…
Chỉ vì h@m muốn cá nhân mà anh định để Ân Thiên Thiên chịu uất ức sao?
Chuyện như vậy, anh thật sự không làm được, nhưng…
Ân Thiên Thiên không hiểu được sự rối rắm trong lòng Cảnh Liêm Uy, hiện tại với cô thì con là quan trọng nhất! Nên cô nghiêm túc lắng nghe, ghi nhớ kỹ lời bác sĩ Diêu dặn.
Ra khỏi phòng làm việc của bác sỹ Diêu, Cảnh Liêm Uy đỡ Ân Thiên Thiên chậm rãi đi ra ngoài, trên đường đi gặp khá nhiều bà bầu khác, có cả những người quen biết Ân Thiên Thiên, biết Cảnh Liêm Uy chính là ‘chồng cũ’ của cô, bà cụ gặp lần trước nhìn thấy hai người đi với nhau, liếc nhìn rồi khẽ mỉm cười.
Đúng lúc Điền Vinh chạy tới hỏi Cảnh Liêm Uy một vài vấn đề, Ân Thiên Thiên ra ghế ngồi chờ anh.
Con gái của bà cụ lớn hơn Ân Thiên Thiên nhiều tuổi, đang có thai được chín tháng rồi, nghĩ đến chuyện con gái sắp đến ngày sinh, bà cụ tươi như hoa nở mùa xuân, cuối năm mà có thêm cháu, không khác gì song hỷ lâm môn, những đứa trẻ sinh ra vào mùa xuân cuộc sống thường suôn sẻ.
Bà cụ thấy Ân Thiên Thiên ngồi một mình nên tiến lại gần cô, cười cười hỏi: “Cháu gái, bầu được mấy tháng rồi? Đứa bé có quấy cháu không? Có ngoan không?”
Ân Thiên Thiên gật đầu, tâm trạng đang vui nên cũng trò chuyện với bà cụ vài câu: “Cháu bầu được bốn tháng rồi, bé cũng ngoan lắm, không quấy ạ.”
“Không quấy là tốt rồi, cháu cũng đỡ mệt mỏi, phụ nữ bầu bí mà vất vả nhất.” Bà cụ nhìn bụng Ân Thiên Thiên rồi khẽ than thở chuyện làm con gái khổ: “Phải sinh con đẻ cái rồi lại phải chăm sóc chồng, nếu không hở ra là có đứa khác đến xen vào ngày, làm phụ nữ không dễ dàng…”
Ân Thiên Thiên nghe bà cụ nói thì khẽ ngẩn ra, còn bà cụ vẫn tiếp tục nói: “À mà cháu và chồng cũ đã tái hôn lại chưa? Bà nói nghe, nếu lúc trước cậu ta làm chuyện có lỗi với cháu thì bây giờ cháu nhân lúc mang thai, hành cậu ta một trận ra trò, đừng dễ dàng bỏ qua, để cậu ta nhớ cho lâu!”
Bà cụ tính cách cởi mở, gần đây lại có nhiều chuyện vui nên kéo Ân Thiên Thiên ríu rít đủ chuyện, và Ân Thiên Thiên cũng học hỏi được nhiều điều từ người lớn tuổi.
Ví dụ như sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ hoặc h@m muốn của đàn ông trong lúc phụ nữ mang thai.
Bà cụ lải nhải mãi cho đến khi Cảnh Liêm Uy tới mới ngưng, rồi cười cười vỗ mu bàn tay Ân Thiên Thiên sau đó quay đi ngóng ngóng người phụ nữ vẫn đang ở trong phòng bác sĩ chưa ra.
“Hai bà cháu nói chuyện gì mà vui thế?” Anh thận trọng nhìn đường đi, rõ ràng đang ở bệnh viện nơi mà anh cực kỳ quen thuộc nhưng Cảnh Liêm Uy vẫn cảm thấy lo lắng.
Vừa nghe Cảnh Liêm Uy hỏi, vành tai Ân Thiên Thiên liền đỏ lên, nói: “Cũng chẳng có gì, chỉ là con gái bà cụ cũng đang mang thai nên truyền cho em ít kinh nghiệm thôi.”
Cảnh Liêm Uy cũng không để ý đến chuyện này nữa, nói vài chuyện phiếm với Ân Thiên Thiên còn Ân Thiên Thiên thì ngược lại, lòng ngổn ngang vì những lời bà cụ nói.
Trên đường về, Ân Thiên Thiên có mấy lần bất giác quay sang nhìn Cảnh Liêm Uy đang lái xe.
Có phải anh ấy cũng đang nhịn rất khổ sở không?
Vừa nghĩ đến chuyện ấy, Ân Thiên Thiên đã đỏ bừng cả mặt, lập tức quay đầu sang một bên. Cảnh Liêm Uy thắc mắc nhìn cô mấy lần, cuối cùng dừng xe bên đường rồi quay sang nhìn cô.
Xe bỗng nhiên dừng lại, Ân Thiên Thiên theo bản năng đưa mắt nhìn sang phát hiện anh đang nhìn cô chằm chằm, cô bỗng cảm thấy toàn thân như mềm nhũn, không có sức lực ra, hai má ửng hồng vì ngượng ngùng.
Cảnh Liêm Uy đang định hỏi Ân Thiên Thiên đang có tâm sự gì à thấy cô đột nhiên ngượng ngùng khiến anh ngẩn cả người, đâu phải là anh không biết Ân Thiên Thiên đẹp, chỉ là từ trước đến nay anh không hề biết vẻ đẹp của cô khiến anh thần hồn điên đảo …
Lúc nghĩ đến hôn, Cảnh Liêm Uy liền cảm thấy hô hấp nặng nề, đôi mắt phượng chứa vẻ kìm chế. Ân Thiên Thiên cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, vừa quay đầu sang đã bị người đàn ông bên cạnh cúi xuống hôn lên môi, tai cô còn nghe thấy tiếng anh đang dây an toàn…
Hết thảy mọi chuyện dường như chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, Ân Thiên Thiên cảm thấy môi nóng bỏng rẫy như bị thiêu đốt cả một thế kỷ rồi, còn chưa lấy lại tinh thần đã bị anh kéo ngồi lên đùi, ngang ngược xâm chiếm môi cô…
Bên ngoài cửa xe, tuyết đã ngừng rơi, nhưng nhiệt độ trong xe càng lúc càng cao, khi Ân Thiên Thiên cảm thấy sắp ngạt thở thì cảm nhận được hông bị người ta siết nhẹ, rồi Cảnh Liêm Uy buông môi cô ra, cúi mắt, gục vào hõm vai cô, thở hổn hển…
Ân Thiên Thiên ngồi trên đùi Cảnh Liêm Uy, không dám động đậy, mà chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông đang phải kìm chế trước mặt.
Trong mắt thoáng qua tia đau lòng, Ân Thiên Thiên cũng băn khoăn rầu rĩ.
Ban đầu cô còn ngây thơ cho rằng chắc Cảnh Liêm Uy không cần nhưng hiện tại xem ra là rất muốn! Cô không phải là một người có tư tưởng bảo thủ nhưng cô cũng hiểu rất rõ vấn đề vẫn còn tồn tại giữa hai người.
Đàn ông chưa vợ, đàn bà chưa chồng.
Chỉ là, cô đang mang thai đứa con của anh, nhưng anh là chồng cũ của cô còn cô là vợ cũ của anh.
Quan hệ như vậy, mà làm chuyện đó thì trong lòng cô cảm thấy rất bối rối…
Rất lâu sau, Cảnh Liêm Uy mới ổn định lại ngọn lửa trong lòng mình, có một khoảnh khắc anh gần như nghĩ rằng mình sẽ giống như một con sói đói, bất chấp tất cả xông lên vồ lấy con mồi nhưng rốt cuộc anh vẫn không nỡ, không nỡ làm cô tổn thương, cho dù đó là về thể xác hay tinh thần…
Anh bế Ân Thiên Thiên về lại ghế lái phụ rồi chu đáo thắt dây an toàn cho cô. Ân Thiên Thiên vẫn nhìn người đàn ông trước mắt với ánh mắt sáng rực, lúc anh quay đi, cô đã đưa tay giữ áo anh lại, Cảnh Liêm Uy cũng dừng động tác lại theo…
Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên với vẻ nghi hoặc cùng nỗ lực kìm chế…
Ân Thiên Thiên hiểu được điều đó nên khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy ngọt ngào. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.