Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 281: MUỐN GIỮ MẸ HAY GIỮ CON?
Cảnh Liêm Uy vội vàng đi đến bên cạnh Ân Thiên Thiên, duỗi tay ôm lấy cô nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng, cô ấy sẽ không sao đâu, bác sĩ Diêu rất giỏi.”
Lo lắng trong lòng Ân Thiên Thiên mãi đến khi nhìn thấy Cảnh Liêm Uy mới giảm bớt được một chút xíu, thở mạnh ra một hơi, nôn nóng nhìn về phía phòng phẫu thuật.
Thật ra, cô lo lắng một phần đúng là bởi vì lo cho Đào Ninh và đứa bé chưa chào đời kia, nhưng mà có một phần lớn hơn chính là tưởng tượng đến bản thân mình không lâu sau, đến lúc đó có phải cô cũng sẽ như vậy không? Thậm chỉ có phải cô cũng sẽ không cẩn thận sinh non sau đó dẫn đến nguy hiểm gì đó cho đứa bé không? Lúc này, ngoại trừ việc cầu nguyện ra thì cô còn có thể làm được gì nữa đây?
Sau khi Cảnh Liêm Uy ngồi xuống, Đổng Khánh cũng nhìn chằm chằm vào anh, lúc nhìn thấy anh đối xử với Ân Thiên Thiên vô cùng tỉ mỉ thì cũng không biết phải miêu tả cảm giác trong lòng mình như thế nào nữa, chỉ biết đứng đó nắm chặt tay mình lại, một lúc lâu cũng không nói nên lời, hoàn toàn không chú ý đến Cảnh Liêm Bình vẫn luôn lười nhác tùy ý lúc này lại trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Anh ta cau mày, đôi mắt đào hoa trợn trừng nhìn cửa phòng phẫu thuật, giống như muốn trừng ra một lỗ thủng trên cửa.
Nhưng mà Đổng Khánh lại không chú ý đến, Ân Thiên Thiên cũng không chú ý đến, người duy nhất chú ý đến chỉ có Cảnh Liêm Uy.
Y tá đã ra vào rất nhiều lần, thậm chí còn cầm theo rất nhiều túi máu vào trong, cảnh tượng này làm cho người ở bên ngoài sợ hãi nín thở, mà Ân Thiên Thiên lại giống như có dự cảm chẳng lành, người có phản ứng giống hệt như cô là Cảnh Liêm Bình!
Cảnh Liêm Uy nhíu chặt mày lại, luôn miệng nói với Ân Thiên Thiên rằng sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu…
Chỉ là có một số việc không phải chỉ cần có người hy vọng không sao thì nó sẽ nhất định không sao!
Đột nhiên, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một cô y tá tay đầy mái đi ra ngoài, nhìn mọi người hô to: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”
Đổng Khánh theo bản năng đứng dậy bước lên nói: “Tôi là chồng của cô ấy!”
Một câu này, làm cho bước chân vừa mới nhấc lên của Cảnh Liêm Bình cứng đờ lại, Cảnh Liêm Uy cũng thở dài.
Y tá nhìn lướt qua Đổng Khánh rồi lập tức nói: “Tình trạng bây giờ của bệnh nhân cực kì không tốt, biện pháP duy nhất chỉ có thể bảo vệ một người, anh muốn giữ mẹ, hay là giữ con?”
… Muốn giữ mẹ, hay là giữ con?
Câu hỏi vô cùng đơn giản, nhưng vừa hỏi ra đã làm cho tất cả mọi người ở đây trợn to mắt, Đào Ninh yêu thương đứa con trong bụng cô như vậy, thậm chí vì con cô còn không cần công việc nữa, nhưng mà bây giờ sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Không có bất cứ người mẹ nào có thể tiếp nhận được sự thật này! Ngay cả một người ngoài cuộc như Ân Thiên Thiên cũng không thể!
“Xin hãy quyết định nhanh lên, tình huống rất khẩn cấp.” Nói xong, y tá lập tức xoay người vào phòng phẫu thuật tiếp tục bận rộng, nhưng mọi người đều biết, chờ đến khi cô ta xuất hiện lần nữa thì nhất định là thời điểm phải đưa ra được đáp án.
Cơ thể của Cảnh Liêm Bình hơi rung lên, chân không đứng vững, lập tức dựa sát vào bức tường lạnh lẽo phía sau lưng, hơi thở trở nên dồn dập, gương mặt đẹp trai ngả ngớn cũng đã trắng bệch, bàn tay đặt bên người cũng mệt mõi buông lỏng xuống, bây giờ nhìn anh cũng chẳng còn vẻ tự tại khi trêu đùa tình cảm người khác nữa.
“Đào Ninh…” Đôi môi run rẩy gọi nhẹ, nếu không phải phía sau Ân Thiên Thiên còn có Cảnh Liêm Uy ôm, nói không chừng giờ phút này cô đã ngồi bệch xuống đất rồi, sắc mặt của cô rất xấu, nuốt nước miếng nhìn chằm chằm Đổng Khánh, Ân Thiên Thiên cũng không nói nên lời…
Nói gì đây?
Giữ đứa bé lại? Hay là giữ Đào Ninh đây?
Cơ thể Ân Thiên Thiên run nhẹ, bây giờ cô cũng vô cùng khó chịu, giống như câu hỏi này đang dành cho cô vậy, xoay người nhào vào lòng của Cảnh Liêm Uy, giờ phút này cô cũng không nên mở miệng nói điều gì, nếu bỏ đứa bé, chờ đến khi Đào Ninh ra tới nhất định sẽ hận sẽ trách bọn họ, nhưng mà từ bỏ Đào Ninh sao, để một mình Đổng Khánh nuôi lớn đứa bé kia cũng là chuyện không có khả năng!
Đứa bé không có mẹ, phần lớn đều sẽ không thể sống hạnh phúc được.
Đổng Khánh đã bị câu hỏi của y tá làm cho ngơ ngác, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần, chờ đến khi anh ấy định xoay người nhìn phản ứng của những người phía sau thì cô y tá kia lại bước ra ngoài, mày càng nhíu chặt hơn, vết máu trên tay càng đỏ chói hơn nữa.
“Người nhà của bệnh nhân đã suy nghĩ kỹ chưa? Muốn giữ mẹ hay là giữ con?”
Một câu hỏi lạnh nhạt, tự nhiên như một câu nói vô cùng bình thường, nhưng nó lại giống hệt như một con dao cắm sâu vào lòng mọi người! Đau đớn máu chảy đầm đìa.
Đổng Khánh há hốc miệng một lúc lâu vẫn không nói ra lời, chỉ có thể trừng mắt đứng đó nhìn y tá.
“Giữ mẹ!” Ngay lúc y tá mở miệng hối thúc, Cảnh Liêm Bình đột nhiên mở miệng nói.
Ân Thiên Thiên vùi đầu vào ngực Cảnh Liêm Uy, cô thậm chí không dám quay đầu lại xem, nhưng mà bây giờ cô lại vô cùng may mắn có người lựa chọn Đào Ninh, chứ không phải là đứa bé! Không phải cô không thương đứa bé kia, mà chỉ vì cô càng đau lòng Đào Ninh hon!
Cô không biết cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chờ đến khi cô hồi phục tinh thần lại từ một loạt biến hóa của nhà họ Ân và nhà họ Cảnh, thì Đào Ninh đã có thai, hơn nữa bà nội mà cô yêu thương nhất cũng bị tai nạn giao thông qua đời, từ đó về sau người thân duy nhất của Đào Ninh chỉ còn lại cô và đứa bé trong bụng cô ấy, cô ấy vì đứa bé trong bụng mình thậm chí có thể không cần công việc, cô ấy vì đứa bé này mà ngày nào cũng nghiêm túc làm theo lời dặn dò củ bác sĩ, thậm chí cô ấy vì đứa bé này càng liều mạng làm việc kiếm tiền hơn, nhưng mà cuối cùng, đứa bé này lại không cách nào chào đời được…
Nghĩ đến đây, Ân Thiên Thiên cắn chặt môi mình, khóc đến mức cả người run rẩy.
Nếu, nếu như có một ngày cô cũng gặp phải chuyện này, cô phải làm sao đây?
Gần như là bản năng, Ân Thiên Thiên duỗi tay vuốt v e bụng của mình không nói gì.
Cô cầu xin với trời xanh, cô có thể chịu đựng tất cả khó khăn vất vả, cô chỉ cầu xin có thể làm cho Đào Ninh bình an vượt qua kiếp nạn này, chỉ cầu xin cho đứa bé trong bụng mình có thể chào đời bình an! Còn những thứ khác, cô không còn mong gì nữa!
Cảnh Liêm Uy rũ mắt nhìn người phụ nữ trong ngực mình, nhíu mày vô cùng đau lòng, anh biết cô nhất định đang nghĩ đến bản thân, nhưng mà không thể không nói, nếu như có một ngày Ân Thiên Thiên cũng gặp phải chuyện như thế này, vậy thì anh nhất định cũng sẽ lựa chọn bảo vệ mẹ!
Cảnh Liêm Bình bước lên một bước đứng trước mặt y tá, vô cùng chắc chắn nói: “Giữ mẹ, nhất định phải bảo vệ được người mẹ!”
Y tá vừa nhìn thấy Cảnh Liêm Bình thì hơi đơ ra, thậm chí cũng không nghĩ đến chuyện người này có phải là người nhà của bệnh nhân không nữa, dưới ánh mắt nghiêm khắc của anh, cô ta chỉ biết mang theo đáp án này quay về phòng phẫu thuật…
Đổng Khánh thở phào nhẹ nhõm, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nói thật, dưới tình huống này anh cũng không biết phải lựa chọn thé nào nữa, tuy rằng anh với Đào Ninh đã kết hôn, thậm chí vì để Ân Thiên Thiên không nghi ngờ còn đi lãnh giấy đăng ký kết hôn nữa, nhưng mà giữa bọn họ thật sự là có tiếng mà không có miếng, thật ra mối quan hệ giữa bọn họ chỉ là người giám sát và người bị giám sát mà thôi, anh giữ cô ta lại bên người cũng chỉ là vì không muốn cô ta phá hư cuộc hôn nhân của Ân Thiên Thiên mà thôi…
Đến khi vấn đề này thật sự xuất hiện, anh hoàn toàn rối loạn.
Sau khi y tá vào được một lúc lâu rồi, Cảnh Liêm Bình vẫn cứ đứng yên ở vị trí cách phòng phẫu thuật gần nhất, không hề nhúc nhích.
Sau khi Đổng Khánh lấy lại tinh thần thì xoay người lại nhìn lướt qua Cảnh Liêm Uy, sau khi nhìn thấy sự đau lòng không chút che giấu trong mắt anh khi nhìn Ân Thiên Thiên, lần đầu tiên anh có cảm giác đau lòng cho Đào Ninh, cô ta vì anh mà mang thai, mang thai một đứa trẻ không rõ cha là ai, nhưng mà đến lúc cô ta vào bệnh viện, người đàn ông này lại ôm người bạn thân nhất của cô vào lòng nhỏ giọng an ủi, mà anh của anh ta lại bình tĩnh đứng ra cản trở hết tất cả mọi thứ thay anh ta…
Thở dài một hơi, Đổng Khánh dựa lưng vào tường nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa.
Đến bây giờ, anh đột nhiên nghĩ, chuyện anh làm từ trước đến đến giờ, rốt cuộc là đúng hay sai.
Cảnh Liêm Bình im lặng đối mặt với phòng phẫu thuật, không có ai chú ý đến anh, ai cũng không ngờ rằng lúc này trên gương mặt của anh chàng đào hoa lại có vẻ đau thương như vậy, thậm chí đôi mắt đào hoa đã hơi ướt, mím chặt môi không nói gì.
Đào Ninh…
Đào Ninh…
Cô là quả đào nhỏ mà anh thích trêu chọc nhất, nhưng mà bây giờ quả đào nhỏ của anh…
Là quả báo sao? Hay là trừng phạt?
Cảnh Liêm Bình nuốt nước miếng, kiên định đứng canh ở nơi đó, không hề nhúc nhích tí nào.
Một lúc lâu sau, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng đã mở ra, y tá đẩy Đào Ninh sắc mặt tái nhợt ra khỏi phòng, Ân Thiên Thiên nhanh chóng chạy lên, lúc nhìn thấy cái bụng vốn tròn vo của Đào Ninh đã xẹp xuống, nước mắt trong mắt hoàn toàn không ngừng lại được…
Bác sĩ Diêu mệt mõi bước ra, tháo khẩu trang xuống rồi nhìn Đổng Khánh nói: “Thai phụ đã bị va chạm mạnh từ bên ngoài dẫn đến sinh non, không may là thời gian đưa cô ấy đến đây đã quá trể, không thể giữ đứa bé được nữa, đồng thời lần sinh non này đã làm cho thai phụ bị thương rất nặng, phải điều trị cơ thể cho tốt, ít nhất là trong vòng một năm không thể để cô ấy mang thai…”
Bác sĩ Diêu làm hết trách nhiệm dặn dò, nhưng mà người có mặt ở đây hình như chẳng có ai nghiêm túc nghe cả, bác sĩ Diêu hơi nhướng mày, nhìn Đổng Khánh như đang đi vào cõi tiên, lại nhìn Ân Thiên Thiên đang vô cùng lo lắng, rồi mới phát hiện ra, hai người nghiêm túc nghe bà nói chuyện nhất lại là hai anh em nhà họ Cảnh…
Cảnh Liêm Uy thì còn có thể nói được, nhưng mà Cảnh Liêm Bình?
Khóe miệng bác sĩ Diêu hơi run, bà đột nhiên nhớ đến mấy tin tức ngoài lề về cậu hai nhà họ Cảnh, lúc đó hình như anh ta từng nói qua mình thích nhìn những người phụ nữ mang thai đang tràn đầy hạnh phúc…
Chờ đến khi bác sĩ Diêu xử lý xong mọi chuyện bên này rồi mới rời đi, mà mọi người đang chờ ở phòng phẫu thuật cũng dời địa bàn chuẩn bị sang phòng bệnh thăm Đào Ninh, nhưng lại bị các bác sĩ y tá cản lại, bây giờ Đào Ninh cần phải nghỉ ngơi, chứ không cần người khác bầu bạn.
Không còn cách nào, Ân Thiên Thiên cũng chỉ đành đi theo Cảnh Liêm Uy về Tụy Đề Uyển, sau khi bọn họ về không lâu thì Đổng Khánh cũng về nhà chuẩn bị một số vật dụng cần thiết trong mấy ngày nằm viện này, người duy nhất còn ở lại cũng chính là Cảnh Liêm Bình, người không nên ở lại nhất…
Sau khi tất cả mọi người rời đi rồi, Cảnh Liêm Bình mới lại gần giường bệnh của Đào Ninh, nhưng mà mỗi khi đến gần hơn một bước thì anh lại cảm giác mình càng khó chịu hơn một chút, rõ ràng chỉ cần bước hai ba bước là đã đến, nhưng anh lại đi mất năm phút đồng hồ!
Đứng yên lặng bên chiếc giường bệnh trắng tinh, lần đầu tiên Cảnh Liêm Bình cảm thấy gương mặt của Đào Ninh còn trắng hơn cả cái grap giường nữa, đôi mắt luôn lộ ra vẻ tinh ranh bây giờ đang khép chặt lại, giống như là không muốn nhìn thấy anh vậy, Cảnh Liêm Bình chậm rãi nâng bàn tay lên, nắm lấy bàn tay Đào Ninh đang đặt ở mép giường…
Lạnh thấu xương…
Đây là cảm giác đầu tiên khi nắm lấy tay cô, Cảnh Liêm Bình theo bản năng mở bàn tay to rộng của mình ra ủ lấy bàn tay nhỏ bé của cô, trong đôi mắt đào hoa toàn là vẻ đau lòng…