Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 353



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 353: KHÔNG KHIẾN MỌI NGƯỜI TỨC GIẬN
Nhà báo trực giác mẫn cảm nhao nhao nói ra vấn đề, nhưng vẫn không trễ nãi tiếp tục quan sát từng chút động tĩnh giữa Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên, chỉ là ánh mắt và lỗ tai lại nhanh chóng lướt nhìn các khách quý hôm nay đến đây!
Không ít đàn ông ở đây đã từng có quan hệ thân mật với Tô Nương.
“Ha hả…lại có người đối xử với tôi tốt như vậy, còn giúp tôi hồi tưởng lại năm tháng thanh xuân, không tệ.” Đột nhiên, một giọng nói ôn hòa truyền tới, Tô Nương mặc sườn xám màu đỏ cách hơn hai mươi năm lại xuất hiện lần nữa ở thành phố T, mà điều kỳ diệu là bà xuất hiện ở hôn lễ của nhà họ Cảnh…
Ánh mắt của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn đi, ở một mức đố nào đó đã giúp Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên giảm bớt không ít gánh nặng, nhưng Ân Thiên Thiên sau khi thấy Tô Nương đột nhiên xuất hiện thì sững sốt…
Tô Nương?
Mẹ cô?
Họ là cùng một người sao?
Cảnh Liêm Uy cũng vì sự xuất hiện của Tô Nương mà thoáng chốc cứng ngắc, bản năng bảo vệ Ân Thiên Thiên, quay đầu nhìn người phụ nữ xuất hiện trên thềm, mày nhíu chặt, mà Tô Nương lại quay đầu nhìn về phía bà cụ Cảnh bởi vì đám người chen chúc mà không có cách nào đi vào…
Hai người này chưa từng gặp mặt, lại đều biết lẫn nhau, đây lần đầu tiên gặp mặt!
Lúc Mộc Yên Nhiên nhìn thấy Tô Nương mắt hung hăng híp lại, cô ta thật sự không biết bà ta sẽ xuất hiện ở đây, cô ta chỉ là muốn hoàn toàn hủy đi Ân Thiên Thiên mà thôi, trước giờ chưa từng nghĩ tới sẽ đương sự sẽ xuất hiện trong chuyện thế này, còn chưa kịp hồi thần, Tô Nương đã đi về phía Mộc Yên Nhiên, khẽ mở miệng nói bên tai cô ta: “Cô Mộc, phần đại lễ này của cô thật sự khiến tôi vô cùng hài lòng.”
Một câu nói, nghe không ra vui mừng hay tức giận, nhưng Mộc Yên Nhiên lại cảm thấy toàn thân mình đều run rẩy!
Rất nhiều khách khứa lục tục đi tới, còn chưa bước vào ‘Thịnh Đào’ thì đã thấy đám người vây ở cửa, khi nhìn thấy Tô Nương xuất hiện trên camera, không ít người đều ùn ùn thay đổi sắc mặt, cũng có không ít người quay người chuẩn bị rời đi nhưng lại bị nhà báo ánh mắt sắc bén chặn lại.
Nhất thời, hôn lễ thế kỷ này của nhà họ Cảnh biến thành vở kịch chen chúc.
Sắc mặt Ân Thiên Thiên tái nhợt, quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy, cô bây giờ không nghĩ được gì cả, cũng không muốn để ý gì cả, cô chỉ muốn con mình, đó là đứa bé cô mang thai mười tháng sinh ra, cô sao nỡ giao cho người khác như vậy? Cô yêu con mình, dường như còn hơn cả bản thân mình, cô thậm chí có thể lê thân thể mình thế này đến chỉ là vì muốn đòi con về…
Kéo quần áo Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên tiếp tục nói: “Cảnh Liêm Uy, trả con cho tôi, tôi lập tức rời đi!”
Cảnh Liêm Uy cắn chặt môi nhìn cô không lên tiếng, nhưng bản thân anh cũng không biết con bây giờ đang ở đâu!
Ân Thiên Thiên kéo chặt Cảnh Liêm Uy không buông, trong đầu bắt đầu dần dần trở nên mơ hồ, lời muốn nói còn chưa kịp nói ra thì một giây sau đã vì mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh, Cảnh Liêm Uy lập tức cởi áo ngoài của mình bao chặt cô rồi ôm cô lên đi ra ngoài đám người…
Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân sớm đã đuổi tới, lúc này mặc dù rất khó nhưng vẫn cố gắng mở ra một con đường cho Cảnh Liêm Uy, để anh đưa Ân Thiên Thiên rời khỏi nơi này, Ân Bách Phú nhận được lời mời mà tới tham dự buổi lễ thấy vậy lập tức muốn theo phía sau Cảnh Liêm Uy rời đi, lại bị một câu của Tô Nương gọi lại.
“Ông Ân, chúng ta nhiều năm không gặp, hôm nay không ôn lại chuyện cũ sao?” Giọng nói ôn hòa, Tô Nương trên thềm khoanh hai tay cao ngạo ngẩng đầu nhìn Ân Bách Phú dưới thềm: “Tôi nhớ quan hệ giữa chúng ta ‘rất tốt’!”
Một câu này, Ân Bách Phú vốn muốn rời đi lập tức bị nhà báo bao vây!
Cảnh Liêm Uy bên ngoài đám người quay đầu nhìn Tô Nương một cái, đôi mắt tràn đầy lửa, nhưng Tô Nương lại không để ý nhếch mép.
Ân Nhạc Vy vì có thai mà không tới, Ân Thiên Tuấn căn bản không thể nào tham gia hôn lễ của Cảnh Liêm Uy và Mộc Yên Nhiên liền trực tiếp không xuất hiện, người nhà họ Ân tới chỉ có Ân Bách Phú và Lý Mẫn, lúc nhìn thấy người phụ nữ ánh sáng chói mắt chỉ gọi chồng mình, đồng thời mở miệng nói ra lời có chút mờ ám, Lý Mẫn hoài nghi nhìn Ân Bách Phú.
Người phụ nữ này, chẳng lẽ có quan hệ gì với ông?
——Ông Ân, xin hỏi ông và Tô Nương có quan hệ gì?
——Ông Ân, xin hỏi năm đó có phải ông cũng có có quan hệ thân mật với Tô Nương?
——Ông Ân, xin hỏi cô Ân có phải là con gái của ông và Tô Nương không?
——Ông Ân…
Tất cả các vấn đề nhảy ra khỏi đầu, khiến cho Ân Bách Phú có chút không ứng phó nổi, chỉ có thể đứng dưới thềm nhìn chăm chằm Tô Nương đã tuổi trung niên nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người.
Hơn hai mươi năm trôi qua, cho dù là bây giờ, ông ta thấy bà vẫn sẽ cảm thấy mình ngọ ngọe muốn động! Cho dù là trong tình huống thế này!
Tô Nương nhìn Mộc Yên Nhiên một cái căn bản không để ý cô ta, xoay người lại đi từng bước chậm rãi xuống thềm, động tác xuống thềm đơn giản lại tràn đầy quyến rũ, thoáng chốc, Tô Nương như một minh tinh đang hot đi trên thảm đỏ, bừng sáng dưới sự chú ý của mọi người, sau đó kinh diễm thời gian…
Đi từng bước tới trước mặt Ân Bách Phú, Tô Nương nhìn ông ta đột nhiên cười, nụ cười đó khiến những người xung quanh chấn động như ngừng hô hấp, mà bà cụ cũng tranh thủ cơ hội này cuối cùng đi vào, ánh mắt liếc nhìn người phụ nữ trước mặt.
Chính là cô ta!
Chính là cô ta, hại chết con trai mình!
Cây gậy nắm trong tay cũng run bần bật, chuyện bà cụ Cảnh để trong lòng cả đời không thể yên ổn chính là cái chết năm đó của thằng con trai lớn, sau khi Tô Nương rơi vực mất tích, bà thậm chí chưa từng nghĩ tới đời này vẫn có cơ hội tự mình báo thù, nhưng lúc bà tám mươi tuổi, người phụ nữ này lại xuất hiện lần nữa, còn xuất hiện trên hôn lễ của cháu trai bà!
Bà cụ Cảnh đứng một bên cố gắng khống chế kích động muốn tiến lên bóp chết cô ta, Vi Gia Huệ bên cạnh nhìn chằm chằm bà cụ, sợ bà xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
Nhìn bà cụ một cái, Tô Nương quay đầu đối diện với Ân Bách Phú.
Chuyện thường cứ nối đuôi nhau mà tới, một ngụm thì không thể ăn mập được.
“Ông Ân, chẳng lẽ ông quên tôi rồi? Có muốn tôi nhắc nhở ông một chút không?” Tô Nương khẽ nói, hơi thở ngọt ngào, khiến người ta cảm thấy như xương cốt cũng mềm nhũn: “Hơn hai mươi năm trước, lúc tôi có thai, không phải ông…”
“Tô Nương!” Hét lên một tiếng, Ân Bách Phú sực tỉnh nhìn chằm chằm bà, mắt đầy cảnh giác!
Tô Nương dừng lại một chút nhưng cười nhìn Ân Bách Phú lại càng thêm yêu kiều!
Chuyện năm đó, đám ăn xin đó vĩnh viễn là tổn thương lớn nhất trong lòng bà, nhưng Ân Bách Phú lại hung hăng đâm một dao lên vết thương của bà! Đâm đến mức cả người bà đầy máu tươi, cũng đâm bà cả người đầy thương tích!
Có lúc, một tổn thương rất nhỏ cũng có thể trở thành cọng rơm cuối cùng áp chết lạc đà!
Ân Bách Phú chính là cọng rơm cuối cùng áp chết Tô Nương.
Có nhà báo khẽ dời micro lại gần, không ngừng truy hỏi.
——Xin hỏi hai vị có quan hệ gì?
——Ông Ân, ông và Tô Nương luôn giữ liên lạc tới giờ sao?
——Chuyện này bà Ân có biết không? Cậu cả Ân có biết không?
——Ông Ân, xin ông giải thích một chút mối quan hệ giữa hai người có được không?

Nói một phen, đối diện trực tiếp với hai người, Tô Nương từ đầu tới cuối vẫn cười, chỉ là nhiệt đột trong đôi mắt xinh đẹp lại ngày càng thấp ngày càng thấp, cuối cùng trực tiếp trở nên lạnh thấu xương, nhìn Ân Bách Phú dần dần không đứng vững, trên trán cũng bắt đầu thấm ra mồ hôi lạnh.
“Quan hệ của chúng tôi?” Tô Nương khẽ mở môi mỏng, nhẹ giọng hỏi lại: “Chuyện này cần ông Ân giải thích một chút, chúng ta rốt cuộc có quan hệ gì?”
Ân Bách Phú đối diện với vô số nhà báo, đối diện với Tô Nương trước mặt và Lý Mẫn đang đứng bên cạnh, lập tức cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên đen tối, không có chút phản ứng nào, chỉ có thể run rẩy nhìn họ.
“Lúc ‘Thiên Ân’ vừa sáng lập, để chiếm dụng một mảnh đất cho nên ép một số chủ hộ rời quê hương, bồi thường có được căn bản không phù hợp với quy định, thậm chí cuối cùng, ông Ân hại chết một người phụ nữ không bằng lòng rời nhà muốn đợi chồng quay về, phải không?” Tô Nương khẽ hỏi, ánh mắt sáng rực nhìn ông ta.
Ân Bách Phú nuốt nước bọt, nhìn thẳng ánh mắt bà, lần đầu tiên thừa nhận những hành vi này của mình.
“Đúng.” Giây phút đồng ý, tất cả mọi người đều náo động, nhưng đây chỉ là bắt đầu.
“Trong thời kỳ phát triển của ‘Thiên Ân’, vì tranh giành một hạng mục, ông lúc đó hối lộ một lãnh đạo nọ sáu tỷ, thậm chí mở miệng thề sau này mỗi lần chia hoa hồng đều có phần ông ta, đúng không?”
“Đúng.”
“Thậm chí bởi vì sản phẩm của ‘Thiên Ân’ có vấn đề chất lượng cho nên dẫn đến khách hàng dùng sản phẩm của các người bị hủy dung, kết quả trong tình huống không có cách nào dùng tiền giải quyết, các người lại trực tiếp dùng bạo lực khiến khách hàng câm miệng, phải không?”
“Đúng.”

Liên tiếp vài câu hỏi, toàn bộ đều là tội trạng Tô Nương đưa tới cục cảnh sát, căn bản chính là vì thời gian đã lâu mà vẫn không tìm thấy chứng cứ, Ân Bách Phú chính là dựa vào chết cũng không nhận cho nên mới có thể phách lối tới hôm nay, nhưng bây giờ vào thời khắc này khi Tô Nương mở miệng hỏi, ông ta lại thừa nhận tất cả…
Cảnh sát biết được tin tức lập tức ra quân, cả đời này của Ân Bách Phú có lẽ cũng phải ở trong tù giống ông lão nhà họ Mộc, mà Lý Mẫn lại chấn động nhìn họ, hoàn không không thể hiểu nổi.
Giơ tay hung hăng kéo Ân Bách Phú, Lý Mãn khó tin nhìn Ân Bách Phú lúc này đang tinh thần bất ổn lớn tiếng chất vấn: “Ân Bách Phú, ông biết ông đang nói gì không? Ông bị người phụ nữ này mê hoặc rồi sao? Bà ta nói gì ông cũng thừa nhận? Ông điên rồi!”
Lý Mẫn lớn tiếng chất vẫn, muốn gõ tỉnh ông ta, nhưng căn bản chính là phí công.
Ân Bách Phú ngước mắt nhìn Tô Nương, ông ta biết, chuyện năm đó họ không ai nói!
Tô Nương xem như là đóa hoa giao tiếp mà thành phố T ai ai cũng biết, trước đó không để lên mặt bàn nói thì chuyện đó đều không tính, nhưng hễ đặt lên mặt bàn nói, Ân Bách Phú không cược nổi kết cục như vậy, hễ kéo ra một người, vậy thì một giây sau sẽ kéo ra danh môn quý tộc của cả thành phố T, ông ta không đắc tội nổi!
Nhà họ Ân vẫn có Ân Tinh, vẫn có Ân Thiên Tuấn, vẫn có Ân Thành Vũ, ông ta không thể hủy đi họ! Mà Tô Nương rất rõ ràng điểm này!
Tô Nương nhếch mép, trào phúng nhìn ông ta!
Nếu cảnh sát đã làm việc bất lực, vậy bà liền đi ra đẩy một cái là được rồi! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.