Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 355



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 355: ‘HIỂU LẦM’ BỘC PHÁT
Bệnh viện Nam Tự.
Cảnh Liêm Uy ôm miệng vết thương vỡ ra và mất máu nghiêm trọng của Ân Thiên Thiên, vừa chạy đến bệnh viện dường như lâm vào trình trạng suy sụp.
Bác sĩ Diêu nhận được tin tức lập tức liền chạy đến phòng phẫu thuật, lông mày nhíu chặt.
Đôi vợ chồng này chưa bao giờ yên tĩnh!
Trong phòng phẫu thuật, bác sĩ Diêu xử lý vết thương cho Ân Thiên Thiên, mà bên ngoài phòng phẫu thuật Cảnh Liêm Uy lại phát hỏa, lạnh lùng phân phó cho Cát Thành Phong: “Cát Thành Phong, cậu lập tức tìm đứa trẻ về cho tôi! Nếu không tìm được thì cậu cũng đừng trở về!”
Anh thật sự không thể tin được, Thiên Thiên của anh ở trong bệnh viện, mạng sống như treo trên sợi tóc vì sinh con cho anh, nhưng một chút tin tức anh cũng không biết. Thậm chí trong cùng ngày đứa bé ra đời còn muốn kết hôn với người phụ nữ khác? Đả kích như vậy ai có thể chịu được?
Sau khi Thiên Thiên sinh con liền kéo thân thể mệt mỏi không chịu đựng nổi đi tìm mình đòi lại đứa bé, đứa bé kia từ sau khi ly hôn liền trở thành nơi gửi gắm duy nhất của cô, cô có thể làm thế nào? Dù cho biết mình xuất hiện trong hôn lễ cũng chỉ là một chuyện cười, dù cho biết mình đi có lẽ căn bản cũng không có tác dụng gì, dù cho biết cô căn bản cũng không thể tranh đoạt với nhà họ Cảnh, nhưng cô vẫn đi…
Đứa bé đó là của cô, là của cô…
Một người mẹ mãi mãi không bao giờ tình nguyện để con mình gọi người khác là ‘mẹ’.
Ân Thiên Thiên cô lại càng không thể chấp nhận!
Sau khi cô sinh con, có thể không cần đàn ông, không cần gia đình, nhưng không thể không có đứa con!
Cô liều lĩnh xông lên muốn cướp đứa con của mình trở về, cũng chỉ là một loại ý thức theo bản năng mà thôi.
Cát Thành Phong nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của công chúa nhỏ, mà Thừa Phó Lân lại bắt đầu thu thập tình hình hiện tại ở hôn lễ, khi nhìn thấy ‘Diêm Vương’ xuất hiện đưa Tô Nương rời đi cũng không thể không có chút sửng sốt.
Khó trách Tô Nương dám làm như vậy, cũng khó trách bây giờ Tô Nương dám trở về!
Có chỗ dựa là tội phạm quốc tế, bà ta đúng là không có gì không dám làm.
Trước tiên đem tất cả tin tức báo lại cho Cảnh Liêm Uy, Thừa Phó Lân bận tối mày tối mặt, lần này thức ăn trong hôn lễ xảy ra vấn đề đã tốn không ít công sức, còn phải bấm thời gian để cho người ta tới ngăn chặn, chuyện bây giờ mọi thứ đã bộc phát ra thành rất nhiều chuyện xấu! Nhưng Cảnh Liêm Uy căn bản không có sức lực để ý tới, chỉ sững sờ đứng canh trước cửa.
Lúc Mộc Yên Nhiên mặc áo cưới trắng noãn xinh đẹp xuất hiện trong bệnh viện thu hút không ít ánh mắt của người khác, thế nhưng cô ta cũng không để ý chút nào, cô ta đứng trong hành lang nhìn Cảnh Liêm Uy vì Ân Thiên Thiên mà buồn bã và đau khổ, cô ta chỉ cảm thấy trong lòng mình hoảng loạn!
Cô ta muốn thân thế của Ân Thiên Thiên lộ ra ánh sáng, muốn toàn thế giới chế giễu cô, coi thường cô! Cô ta muốn Cảnh Liêm Uy trông thấy mình mới là tốt nhất, mới là sạch sẽ nhất! Thế nhưng cũng vì sự xuất hiện của Tô Nương, cũng vì Ân Thiên Thiên hôn mê, tất cả mọi chuyện cứ trôi theo dòng nước như vậy, thậm chí chồng của cô ta ngay trong hôn lễ trực tiếp xoay người mang theo vợ cũ rời đi…
Làm sao cô ta có thể chịu đựng sự khuất nhục như vậy?
Đôi giày pha lê gõ trên mặt đất từng đợt âm thanh trên nền đất lạnh lẽo của bệnh viện, rất chói tai cũng rất có quy luật.
Mộc Yên Nhiên trang điểm tinh tế từng bước tiến đến gần Cảnh Liêm Uy, áo cưới và khăn voan trắng rơi sau lưng trông thật lộng lẫy, nhưng lại không có người thưởng thức, đến ngay cả chồng của cô ta cũng chưa từng chia cho cô ta một nửa ánh mắt!
Giấu suy nghĩ bên trong những giọt nước mắt, chịu đựng sự khuất nhục trong lòng, Mộc Yên Nhiên rốt cục đứng ở trước mặt Cảnh Liêm Uy.
Ánh mặt trời lúc mười giờ ấm áp mà lóa mắt cứ như vậy rơi vào trên người một cặp vốn phải là người hạnh phúc nhất, thế nhưng trên mặt bọn họ lại trần đây ưu thương và trầm tư…
“Cảnh Liêm Uy, anh cứ như vậy không muốn cưới em sao? Cho dù em mang theo nhà họ Mộc lớn như vậy gả vào trong nhà họ Cảnh anh cũng thật sự không cần em sao?” Mộc Yên Nhiên nhẹ giọng hỏi, cô ta vẫn cho là ít nhất cô ta có thể có được một ánh mắt của anh, thế nhưng từ khi còn nhỏ, trong mắt người đàn ông này chưa bao giờ có cô ta, mãi cho đến bọn họ nhắn tin qua lại với nhau, anh mới dần dần động tâm với cô ta, trong giây phút đó cô ta đã cho là mình đã có được toàn thế giới: “Cảnh Liêm Uy, khi còn bé chúng ta đã gặp nhau một lần, bắt đầu từ khi đó anh chưa bao giờ thật sự nhìn em bằng ánh mắt chứa tình cảm, trong mắt anh, em thật sự không thể chịu nổi như vậy sao?”
Nói xong, Mộc Yên Nhiên nhịn không được tủi thân mà khóc lên.
Tình yêu của cô ta, tình yêu suốt hơn hai mươi năm của cô ta lại bị đánh bại bởi cuộc hôn nhân chớp nhoáng của Ân Thiên Thiên, làm sao cô ta có thể chịu đựng nổi?
Chỉ vì lúc trước cô ta nhu nhược lựa chọn cách trốn tránh nên cô ta phải chịu đựng tất cả những điều này sao?
“Cảnh Liêm Uy, trái tim anh rốt cuộc có em hay không? Rốt cuộc anh có nhìn thấy sự tồn tại của em không?” Nói xong, Mộc Yên Nhiên kích động tiến lên đưa tay nắm lấy cánh tay của anh, ép buộc anh ngẩng đầu lên nhìn mình, khóc hỏi: “Cảnh Liêm Uy, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh! Từ nhỏ lúc anh đi Mỹ, lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã yêu anh, trong thời gian những năm chúng ta liên lạc với nhau đó em lại càng yêu anh, em yêu anh như vậy, tại sao anh lại không nhận thấy?”
Cảnh Liêm Uy lạnh lùng ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt.
Anh rất lạnh lùng, ngoại trừ với Ân Thiên Thiên, ngoại trừ với con của anh, tất cả mọi người khóc trước mặt anh, anh đều có thể thờ ơ.
Càng không nói đến một người phụ nữ như Mộc Yên Nhiên trong lòng anh, cô ta vốn đã chẳng hề có lương tâm!
Mộc Yên Nhiên lại không biết gì cả, còn tưởng rằng tất cả những việc mình làm đều rất hoàn hảo, tiếp tục khóc nói: “Cảnh Liêm Uy, em cầu xin anh, anh nhìn em có được không? Anh yêu em có được không? Chúng ta ở bên nhau có được không? Chúng ta đừng để ý đến Ân Thiên Thiên, cô ta sống hay chết đều không liên quan gì đến chúng ta…”
Ba!
Lời còn chưa nói hết, Mộc Yên Nhiên liền bị Cảnh Liêm Uy hung hăng vỗ một cái lên mu bàn tay, lại nhìn mặt Cảnh Liêm Uy, trên gương mặt anh tuấn kia dương như đã kết một tầng băng lạnh!
Thiên Thiên của anh sẽ sống lâu trăm tuổi!
Chắc chắn!
Mộc Yên Nhiên nhất thời có chút ngây dại, nhìn mu bàn tay ửng đỏ của mình đột nhiên vừa cười vừa khóc, sau đó lại cười ha hả, cuối cùng không nhịn được lớn tiếng nói: “Cảnh Liêm Uy! Người phụ nữ bẩn thỉu như Ân Thiên Thiên anh cũng muốn tại sao lại không muốn em? Anh không sợ một ngày nào đó lúc đi ngang qua bên đường, trông thấy một tên ăn mày là ba của cô ta sao? Anh không sợ người khác nói ba vợ của Cảnh Liêm Uy anh là một tên ăn mày thấp hèn sao?”
Mộc Yên Nhiên hoàn toàn điên cuồng, cô ta làm thế nào cũng không thể chịu đựng được tất cả những điều này, liều mạng hét lớn: “Mẹ của Ân Thiên Thiên là gái điếm, Ân Thiên Thiên có ba là rất nhiều tên ăn mày, thậm chí mẹ của cô ta cũng không biết chồng mình là ai, thậm chí mẹ cô ta cũng nói cô ta là đồ nghiệt chủng, tại sao Cảnh Liêm Uy anh vẫn coi cô ta như bảo bối vậy? Cảnh Liêm Uy, anh điên rồi sao? Ân Thiên Thiên có một ca sinh nở khó khăn, vì sao anh vẫn muốn chọn cô ta? Thân thế của cô ta bị lộ ra ánh sáng đến ngay cả toàn bộ nhà họ Cảnh cũng đều bị liên lụy! Chẳng lẽ anh còn không biết? Nhà họ Cảnh sẽ bị người ta đâm vào cột sống và chế giễu cả đời anh có biết không? Anh mãi mãi không ngẩng đầu lên được, anh mãi mãi không có cách nào nhìn thẳng vào loại tình cảm này anh có biết không?”
Cảnh Liêm Uy mím chặt môi không nói gì, nhưng hơi thở ngừng lại và sự lạnh lùng chứa đầy trong đôi mắt đã trực tiếp biểu đạt tâm trạng của anh. Anh không hề do dự gọi điện thoại cho bộ phận bảo vệ của bệnh viện: “Phòng bảo vệ, chỗ này của tôi có một người điên, làm phiền các anh lập tức đưa cô ta đi!”
Lúc Cảnh Liêm Uy và Mộc Yên Nhiên đi vào trong bệnh viện liền có nhân viên bảo vệ thận trọng đi theo, lúc này nghe thấy Cảnh Liêm Uy gọi điện thoại cũng chỉ có thể nhắm mắt đi lên, nhưng vẻ mặt của Mộc Yên Nhiên lại là không thể tin nổi!
Cô ta sẽ bị ném ra ngoài?
Cảnh Liêm Uy rốt cuộc có nghĩ đếnn tình cảnh của cô ta hay không?
Lúc bảo vệ tiến lên muốn kéo cô ta mang đi, Mộc Yên Nhiên bắt đầu điên cuồng giãy dụa: “Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi sẽ không rời đi! Các người dựa vào cái gì muốn tôi rời đi? Dựa vào cái gì!”
Ra sức giãy dụa, thậm chí quần áo lộn xộn, kiểu tóc rối tung nhưng Mộc Yên Nhiên làm thế nào cũng không muốn rời đi.
Ngay lúc này, cửa phòng phẫu thuật lại mở ra, mà bên kia Đào Ninh, Đổng Khánh và Ân Thiên Tuấn cũng vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy Cảnh Liêm Uy và Mộc Yên Nhiên ở chỗ này, bọn họ đều không chút do dự nhíu chặt lông mày! Rõ ràng là rất không chào đón bọn họ.
Ân Thiên Thiên được đẩy ra, lần này vì Ân Thiên Thiên đã hôn mê, sợ ảnh hưởng đến cô nên không dùng quá nhiều thuốc tê cho cô, cộng thêm việc trong lòng cô đang lo lắng nên sau khi Ân Thiên Thiên đi ra liền mơ mơ màng màng cố gắng mở hai mắt ra, nhưng không ngờ sẽ nhìn thấy nhiều người như vậy!
Đào Ninh vội vàng tiến lên muốn xem tình trạng của Ân Thiên Thiên một chút, nhưng không ngờ rằng Mộc Yên Nhiên đang ra sức giãy dụa muốn thoát khỏi sự trói buộc của nhân viên bảo vệ, lại hung hăng đụng phải thân thể cô ấy, cứ như vậy cô ấy xiêu vẹo sắp đè lên người Ân Thiên Thiên, động tác đáng sợ này khiến cho tất cả mọi người đều mở to mắt, Cảnh Liêm Uy tay mắt lanh lẹ túm lấy Đào Ninh một cái mới tránh khỏi việc Ân Thiên Thiên phải tiến vào phòng phẫu thuật thêm một lần nữa!
Vốn là chuyện rất bình thường, thế nhưng ở trong mắt Đổng Khánh có cảm giác hoàn toàn khác!
Hai người chưa bao giờ thổ lộ qua về suy nghĩ của mình, cũng vì hiểu lầm này mà triển để làm tổn thương thương Ân Thiên Thiên!
“Đào Ninh, cô muốn làm cái gì!” Hét lớn một tiếng, Đổng Khánh tiến lên cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, đưa tay kéo Đào Ninh từ trong ngực Cảnh Liêm Uy ra, thần sắc nghiêm túc lại chán ghét: “Cô như vậy là muốn làm gì?”
Đào Ninh đối mặt với cơn tức giận đột nhiên của Đổng Khánh thật lâu không thể hồi phục lại, sững sờ nhìn anh ta, mãi cho đến khi anh ta kéo cảnh tay của cô ấy muốn hất ra, Đào Ninh cả kinh và sững sờ đưa tay bảo vệ mình! Mà Cảnh Liêm Uy vốn ở cách gần đó một lần nữa đưa tay ra bảo vệ cô ấy…
Ân Thiên Thiên mới vừa từ trong phòng phẫu thuật ra, Ân Thiên Tuấn vừa rồi mới đến đứng đó còn chưa kịp nói chuyện thì mọi chuyện trước mặt đã xảy ra, lại càng khiến cho người ta khó mà chấp nhận…
Đổng Khánh hoàn toàn không nhận ra rằng Ân Thiên Thiên đã tỉnh lại, nhìn hai người vừa mới tách ra lần nữa lại ‘ôm’ nhau thì lập tức nổi giận, cảm xúc ẩn nhẫn ròng rã khoảng một năm rưỡi một lần nữa trút hết ra, đốt cháy đau nhức: “A, hai người xứng đáng với Thiên Thiên sao?”
Tiến lên một bước, Đổng Khánh vặn cổ áo Cảnh Liêm Uy và đến gần anh, chất vấn: “Cảnh Liêm Uy, lúc anh và Thiên Thiên ly hôn, lúc Thiên Thiên suýt chút nữa chết đi vì đứa con của anh, lúc anh và Mộc Yên Nhiên tổ chức hôn lễ, thậm chí… Lúc anh và Đào Ninh bừa bãi, anh có cảm thấy đỏ mặt không? Có cảm thấy xấu hổ với với cô gái đối xử chân thành với anh không?”
Một câu nói, toàn bộ trong hành lang lập tức liền yên tĩnh lại!
Mộc Yên Nhiên kinh ngạc nhìn Đào Ninh, mà trên giường bệnh Ân Thiên Thiên cũng lập tức mở mắt nhìn bọn họ, mà Ân Thiên Tuấn vừa theo bản năng quay đầu nhìn về phía Đào Ninh, người vừa mới được chuẩn đoán chính xác là đang mang thai…
Trong lúc nhất thời, không ai có thể chấp nhận ‘sự thật’ này… 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.