Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 358: PHẢN ỨNG DÂY CHUYỀN
“Cảnh Liêm Uy! Tôi hận anh!” Ân Thiên Thiên nước mắt giàn giụa lúc này dường như là người phụ nữ bị Cảnh Liêm Uy làm tổn thương nặng nề, cả người cứng nhắc, nước mắt cứ chảy dài, nhìn thẳng vào anh mà nói: “Tôi hận anh, tôi hận anh! Tôi hận anh lúc ấy cưới tôi, tôi hận anh lừa tình cảm của tôi, tôi hận anh để tôi sinh ra đứa trẻ này, tôi hận anh! Cả đời này tôi sẽ luôn hận anh…!”
Nhưng cũng sẽ luôn yêu anh…
Nước mắt không ngừng chảy, nhưng Ân Thiên Thiên vẫn luôn cố gắng mở to mắng, không muốn chớp lấy một lần, mà luyến tiếc nhìn anh.
Tình cảm sâu đậm trong mắt đã bị nước mắt che lấp…
Cả người Cảnh Liêm Uy cứng nhắc, khi Ân Thiên Thiên nói “Tôi hận anh”, anh chỉ thấy dường như anh cư vậy mà trở thành trò cười, cả thế giới cười anh, sau đó cả thế giới vứt bỏ anh…
Mà cả thế giới của anh, không biết từ lúc nào chỉ có mình Ân Thiên Thiên!
Anh không cam lòng hít sâu một hơi, mắt phượng của Cảnh Liêm Uy ánh lên sự cầu xin tức giận: “Ân Thiên Thiên, đứa trẻ ấy không phải của anh! Giữa Anh và Đào Ninh…”
“Anh im miệng! Im miệng!” Ân Thiên Thiên hét lớn, thế nào cũng không muốn nghe Cảnh Liêm Uy nói tiếp, ngay sau đó có lẽ cô sẽ không kìm chế được mà nhào vào lòng anh: “Im miệng đi!”
Mà Đào Ninh ở một bên cuối cùng cũng hoàn hồn vào lúc này, vội vàng tiến lên nói: “Thiên Thiên, tớ và anh ấy…”
“Im miệng!” Cô đánh mắt sang nhìn thẳng Đào Ninh, nước mắt của Ân Thiên Thiên lại càng giàn giụa hơn…
Xin lỗi, Đào Ninh, cô buộc phải lợi dụng cô ấy mới có thể rời khỏi Cảnh Liêm Uy…
Cô buộc phải rời xa anh….
Nếu ở bên cạnh anh, cô sẽ quên hết mọi thứ, quên đi thứ bản thỉu trong mình, quên đi thực ra cô là con gái của kẻ thù của anh, cô không muốn anh vì bảo vệ cô mà chịu nhiều khổ cực như hồi trước, cô không muốn…
Cô không thể cười dưới ánh nắng cùng anh, cũng không thể tiếp tục sánh vai bên anh…
Cảnh Liêm Uy của cô nên là người kiêu ngạo, đứng ở trên cao…
Anh là bác sĩ ngoại khoa có “Đôi tay của thiên tài”, anh là cậu ba của nhà họ Cảnh….
Người đứng cạnh anh không nên là người như cô!
“Im miệng!” Ân Thiên Thiên thút thít, đôi mắt mở to nói tiếp: “Các người im miệng hết cho tôi, tôi không muốn nghe thấy giọng các người! Những lời các người nói tôi không tin câu nào hết! Tôi không bao giờ tin! Một người là người tôi yêu nhất, một người là bạn thân nhất của tôi, nhưng các người lại làm mấy chuyện như vậy sau lưng tôi? Không lẽ mấy người không thấy áy náy chút nào sao? Các người không thấy có lỗi với tôi sao?”
Cô nhìn cổ tay bị Cảnh Liêm Uy nắm, cô vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp của lòng bàn tay anh…
Nhưng sự ấm áp ấy, từ nay về sau có phải không bo giờ thuộc về cô nữa?
Ân Thiên Thiên hít sâu một hơi nhìn thẳng vào bọn họ nói: “Cảnh Liêm Uy, từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ gì nữa, không bao giờ gặp nhau! Từ nay về sau chúng ta gặp nhau như người lạ, mãi mãi không quen biết!”
Dứt lời, nước mắt trên mặt Ân Thiên Thiên tuôn trào như muốn chảy cạn vào lúc này!
Không còn quan hệ gì, không bao giờ gặp lại!
Gặp nhau như người lạ, mãi mãi không quen biết!
Những câu chữ đó như là dấu chấm cho cuộc tình này của cô!
Cô không dám yêu anh, không xứng để yêu anh, chỉ dám đứng từ xa nhìn anh…
Lúc cô dứt lời, bỗng tay Cảnh Liêm Uy nắm cổ tay Ân Thiên Thiên như mất đi mọi sức lực…
Thấy anh buông tay, nhìn tay cô buông xuống, có rất nhiều thứ lúc này bắt đầu trở nên khác lạ…
Cảnh Liêm Uy nhìn thẳng vào cô, khàn giọng hỏi: “Ân Thiên Thiên…”
Anh vừa nói gì thế?
Anh chưa hỏi được, Ân Thiên Thiên đã quay người vịn vào Ân Thiên Tuấn mà rời đi!
Ân Thiên Tuấn đau lòng nhìn Ân Thiên Thiên, cảm nhận được sự run rẩy kịch liệt của cô, anh ta đau lòng dắt cô ngồi xuống ghế rồi ngồi xổm xuống, dùng bàn tay to lớn làm ấm cho đôi chân bé nhỏ lạnh thấu xương…
Ân Thiên Thiên đã biết được điều gì ư?
Ân Thiên Tuấn nhìn xuống chân của cô, hồi lâu không nói gì nhưng lòng lại rối rắm, tuy Trần Vũ kinh ngạc nhưng vẫn mau chóng mang giày đến cho Ân Thiên Thiên, cô ấy như vậy rất dễ khiến bệnh thêm nặng…
Mà Cảnh Liêm Uy thấy hình ảnh trước mặt chỉ cảm thấy máu xông lên não! Sự công kích của những con chữ kia vẫn chưa vơi đi mà lại thấy dáng vẻ dịu dàng ấy của Ân Thiên Tuấn, sao anh có thể chịu đựng được?
Anh không hề do dự tiến lên kéo Ân Thiên Tuấn, Cảnh Liêm Uy đấm một cái vào mặt anh ta, Đổng Khánh vội vàng chạy lên ngăn gây gổ, nhưng Cảnh Liêm Uy như phát điên, ai cũng đánh!
“Ân Thiên Tuấn!” Cảnh Liêm Uy hét lớn, anh vô cùng ghét anh ta! Anh ta thích Thiên Thiên, đây là bí mật rất nhiều người biết, sớm muộn cũng sẽ bị lộ! Anh ta khiến cho anh thấy vô cùng nguy hiểm! “Anh tránh xa Thiên Thiên ra cho tôi!”
Cảnh Liêm Uy vừa nói vừa dứt khoát đấm vào mặt anh ta, Đổng Khánh đi tới, Cảnh Liêm Uy cũng đánh thẳng vào mặt anh ấy, anh nói: “Đổng Khánh! Anh là người đàn ông nhu nhược, vô dụng! Trước khi chưa điều tra rõ ràng thì im mồm cho tôi!”
Ba người đàn ông bắt đầu đánh nhau, Đào Ninh còn chưa hoàn hồn sau những lời Ân Thiên Thiên nói, nhưng vẫn vô thức đến gần cô ngay lập tức, đứng cạnh nhìn cô, cả người trở nên căng thẳng…
“Thiên Thiên, tớ không có quan hệ gì với Cảnh Liêm Uy cả…” Ở gần đó Vi Gia Huệ ra hiệu cho Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc mau chóng chạy qua, nhưng lại bắt gặp đúng lúc Đào Ninh giải thích: “Thiên Thiên, con của tớ là của Cảnh Liêm Bình, cho dù là đứa lúc trước bị sảy hay đứa bây giờ thì đều không có liên quan đến Cảnh Liêm Uy…”
Ân Thiên Thiên ngẩn người ngồi trên ghế nhìn Cảnh Liêm Uy như phát điên trước mặt mà nghe Đào Ninh nói…
Cô tin…
Cho dù cô ấy không nói, cô cũng tin, tuy ban đầu cô rất kinh ngạc, nhưng cô tin, tin rằng bọn họ không phản bội mình.
Nhưng, bây giờ cô không hề có chút dũng cảm để đứng bên cạnh Cảnh Liêm Uy…
Nghe lời giải thích khiến ba người đàn ông đang gây lộn bỗng dừng lại, Cảnh Liêm Bình vội vàng tiến lên tự động giơ tay ôm lấy Đào Ninh, ánh mắt vui vẻ nhìn cái bụng vẫn phẳng của cô ấy.
Vest của Cảnh Liêm Uy đã xộc xệch từ lâu, vạt áo cũng không ngay ngắn sơ vin trong quần, bị mất mất cái cúc, xộc xệch nhếch nhác như vậy cũng khiến người ta thấy đẹp trai lạ thường, nếu bình thường cô nghĩ nhiều thì sẽ cứ thế nhào vào lòng anh khóc lóc đã đời, nhưng bây giờ đến tư cách để ôm cô cũng đánh mất…
“Thiên Thiên…”Cảnh Liêm Uy tiến lên một bước căng thẳng nhìn cô.
Những câu chữ ấy vẫn vang vọng không ngừng trong đầu anh!
Trần Vũ đi dép tông vào cho cô, Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn thẳng vào anh nhấn mạnh từng chữ: “Cậu ba Cảnh, chúng ta không quay lại được nữa.”
Một câu nói thôi khiến Cảnh Liêm Uy hoàn toàn sụp đổ! Anh tức giận bước lên muốn mở lời, nhưng Ân Thiên Tuấn lại đứng chắn trước mặt anh, Cảnh Liêm Uy tức tối túm lấy áo anh ta, lần đầu tiên anh nói ra chuyện anh vẫn không muốn nhắcđến.
“Mẹ kiếp Ân Thiên Tuấn, cút được bao xa thì cút cho tôi, cho dù anh yêu cô ấy nhiều năm như vậy! Tim của Ân Thiên Thiên cũng ở chỗ tôi! Tôi mới là chồng cô ấy!” Tiếng gầm thét khiến cả hành lang yên tĩnh trở lại.
Ân Thiên Tuấn hoảng sợ trong vô thức nhìn sang Ân Thiên Thiên, thấy đôi mắt cô toàn là kinh ngạc và nghi ngờ, cho đến khi chắc chắn cô không thấy phản cảm thì mới thở dài nhẹ nhõm.
Bây giờ có chuyện gì xảy ra thì cũng không thể khơi dậy cảm xúc của Ân Thiên Thiên nữa, cũng không khiến cô thấy chuyện gì khó tin nữa, Ân Thiên Thiên từ từ đứng dậy nhìn chằm chằm Cảnh Liêm Uy, cuối cùng không nói lời nào mà quay người rời đi…
Cảnh Liêm Uy dõi theo bóng lưng cô, anh muốn đuổi theo nhưng Ân Thiên Thiên lại quay đầu nói: “Cảnh Liêm Uy, hi vọng sau này anh đừng làm phiền tôi nữa, cứ coi như anh và tôi chưa từng quen biết, còn về con, nếu anh không cần thì giao cho tôi đi…”
Ân Thiên Thiên nói xong, không cho Cảnh Liêm Uy cơ hội lên tiếng thì quay đầu rời đi.
Cảnh Liêm Uy muốn đuổi theo, nhưng bước chân lại hơi ngập ngừng…
Đầu anh hiện lên từng chữ hôm nay Ân Thiên Thiên nói! Thậm chí trên má anh còn có chút đau rát, nhưng những câu chữ ấy như đâm vào xương cốt, khiến tim anh đau đớn…
Không còn quan hệ gì, không bao giờ gặp lại!
Gặp nhau như người lạ, mãi mãi không quen biết!
Rốt cuộc Ân Thiên Thiên đã làm thế nào mới có thể nói ra những lời như vậy?
Dõi theo bóng lưng rời đi của cô, ánh nắng chiếu cuống khiến cả người cô trở nên mơ hồ, lúc Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc đều tưởng Cảnh Liêm Uy sẽ đuổi theo, nhưng anh lại ngã mạnh về phía sau, dựa hẳn vào tường, mắt phượng vẫn lưu luyến nhìn theo bóng lưng cô…
Làm thế nào giờ?
Anh chỉ là một người đàn ông không có khí phách…
Cho dù Ân Thiên Thiên nói ra những lời tuyệt tình, cho dù Ân Thiên Thiên chưa bao giờ tin tưởng anh, cho dù Ân Thiên Thiên là con gái của kẻ thù của anh, lúc này anh vẫn muốn đuổi theo, vẫn muốn ôm cô vào lòng, vẫn muốn xây dựng gia đình hạnh phúc với cô, anh có vợ, có con gái anh có một gia đình…
Nhưng, tại sao tự nhiên gia đình này lại đổ vỡ?
Mấy ngày nãy sức khỏe Cảnh Liêm Uy vốn dĩ không tốt, lúc này hơi thả lỏng tinh thần khiến sức khỏe nhanh chóng sụt giảm, cơ thể nặng nề thậm chí không cử động được, anh cứ như vậy nhìn bóng hình Ân Thiên Thiên theo Ân Thiên Tuấn rời đi, vị tanh trong họng mãi không kìm nén được nữa!
Bóng hình trước mắt ngày càng mờ ảo, ngày càng mơ hồ…
“Cảnh Liêm Uy!” Tiếng thất thanh cất lên, thế giới của Cảnh Liêm Uy hoàn toàn mất đi màu sắc.
Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc nhìn Cảnh Liêm Uy trước mặt bỗng chốc ngất đi bèn tiến tới suýt nữa bị dọa mất hồn, quần áo trên người anh hơi ướt vì đánh nhau nên lúc này dính vào cơ thể anh, nhưng người anh lại nóng ran như thiêu đốt con tim…
“Bác sĩ! Y tá!” Cảnh Liêm Bình lớn tiếng gọi, lần đầu tiên anh ta căng thẳng như vậy, thậm chí còn không kịp để ý tới Đào Ninh ngồi bên cạnh mà lập tức đưa Cảnh Liêm Uy nhập viện!
Hôn lễ rộn ràng ấy kết thúc bằng cuộc gây sự, nhưng dường như lại tạo nên phản ứng dây chuyền…
Không lâu sau nhà họ Cảnh xảy ra chuyện lớn!
Tròn ba ngày, lúc Ân Thiên Thiên ở bệnh viện dưỡng thương, Cảnh Liêm Uy cũng nằm viện, nếu không có Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc trông chừng, có lẽ Cảnh Liêm Uy vừa tỉnh dậy sẽ đi tìm Ân Thiên Thiên, nhưng một lúc bất cẩn, Cảnh Liêm Uy đã lẻn mất, khiến anh không nghe được cuộc điện thoại ngay lúc đó…
Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc nhân được tin đêm qua bà Cảnh đã qua đời!