Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 359: SẢNH SÂN BAY HỖN LOẠN
“Bác sĩ không tự chưa bệnh cho mình”, Cảnh Liêm Uy đích thân thấu hiểu hoàn toàn câu nói này, căn bệnh này đến vô cùng dồn dập.
Vừa đỡ hơn một chút, Cảnh Liêm Uy đã vác cơ thể yếu ớt đi về phía phòng bệnh của Ân Thiên Thiên, trên đường gặp không ít bác sĩ y tá bệnh viện Nam Tự, thấy người đàn ông chau mày đi cũng phải bám vào tường, giờ đây có phải bác sĩ Cảnh phong độ ngày nào không?
Khó khăn lắm Cảnh Liêm Uy với vác được người đi vào thang máy, anh dựa cả người vào thang máy hít thở, sắc mặt trắng bệnh kinh người, hai tay không kìm được nắm chặt, nhìn vào trông như đang có vẻ hơi sợ hãi gì đó.
Từ lúc anh vừa tỉnh lại sau khi ngất liền gọi điện ngay cho Cát Thành Phong, bây giờ cửa phòng Ân Thiên Thiên chắc chắn có người của anh chặn ở đó, đừng ai muốn đưa cô đi! Sau đó anh còn bảo Thừa Phó Lân huy động tất cả người đi tìm con gái của bọn họ, chuyện đột ngột khiến anh nhất thời không biết làm gì.
“Khụ, khụ…” Anh ho dữ dội mấy tiếng, khi thang máy mở ra, ánh mắt Cảnh Liêm Uy tràn đầy kiên định nhìn về nơi Ân Thiên Thiên ở rồi đi thẳng về đo, không dừng lại chút nào!
Ở nơi xa xa, khi chưa đến gần phòng của Ân Thiên Thiên anh đã nghe thấy giọng hét lớn tức giận của Cát Thành Phong: “Tất cả mọi người mau đi tìm cho tôi, tìm không thấy thì đừng có quay về!
Tim hụt một nhịp, bước chân không vững của Cảnh Liêm Uy tăng tốc, còn chưa đến gần, Cát Thành Phong thấy anh bèn nhanh chóng đi tới, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
“Cậu ba…” Cát Thành Phong cúi đầu, trầm mặc giây lát rồi ngẩng đầu nhìn con người yếu ớt như anh nói: “Cậu ba, tối qua cô ba đã mất tích rồi, tôi cho người đi Tựa Đề Uyển Nam Uyển tìm, hành lý cô ấy cũng mag đi rồi…”
Câu nói ấy khiến Cảnh Liêm Uy nghiêng ngả suýt ngã xuống đất! Sắc mặt trắng bệch dọa người.
Đi rồi?
Đi rồi!
Không ngờ cô ấy cứ thế mà đi rồi!
Đôi môi nở nụ cười trò phúng, ánh mắt ngập tràn sự hụt hẫng…
Không ngờ cô ấy không cần con mà cứ thế đi rồi?
Ân Thiên Thiên, em thật nhẫn tâm!
Cát Thành Phong im lặng đứng cạnh anh không dám lên tiếng, sau mấy giây ngắn ngủi, Cảnh Liêm Uy mau chóng mở lời: “Lập tức cho người đi điều tra trạm xe bus, trạm tàu lửa và sân bay của thành phố T, tôi muốn biết Ân thiên Thiên đã rời đi hay chưa kịp rời đi, tôi muốn biết cô ấy đi đâu, đi với ai, ngoài ra mau chóng gọi Thừa Phó Lân về tập hợp.”
Cát Thành Phong vâng lời nhanh chóng đi làm theo, nhưng chưa từng rời khỏi Cảnh Liêm Uy một bước.
Cảnh Liêm Uy vội vàng thay quần áo bệnh nhân, cố gắng khiến mình trông không yếu ớt như vậy, nhưng trong thời gian ngắn đã có tin tức.
Cát Thành Phong vội vã chạy tới nói: “Cậu ba, vừa nãy có tin cô ba bây giờ đang đi đến sân bay, chuẩn bị đi Đan Mạch, người giúp cô ấy rời đi là cậu cả nhà họ Ân – Ân Thiên Tuấn.”
Khi tên “Ân Thiên Tuấn” xuất hiện, mặt Cảnh Liêm Uy cứng ngắc, anh đứng dậy đi sân bay, bộ dạng ấy khiến người xung quanh sợ không dám nói nào, Cát Thành Phong mau chóng đi theo sau.
Cậu cả nhà họ Ân…
Lần này chọi phải đá thật rồi…
Ở sân bay.
Ân Thiên Thiên im lặng ngồi trong khu vực chờ cúi nhìn tay mình không biết đang nghĩ gì, cô khẽ thở dài, Ân Thiên Tuân đứng dậy đi làm thủ tục cho cô, để lại Ân Thiên Thiên một mình cô đơn, yếu đuối ngồi đó.
Bỗng nhiên, tiếng giày cạch cạch chạm đất cất lên, một đôi giày cao gót xanh lam dừng trước mặt Ân Thiên Thiên, tim cô giật thót, nhìn thấy đôi giày cao gót xinh đẹp, màu sắc rực rỡ làm nổi bật làn da của người đi tới càng thêm trắng mịn màn, cô hồi lâu không dám ngẩng đầu.
“Ân Thiên Thiên…” Tô Nương khe gọi, khoanh tay đứng trước mặt cô, đôi môi hơi mỉm cười.
Ân Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt ngước khuôn mặt xanh xao lên nhìn người mẹ trước mặt.
Đôi mắt ánh lên sự chế giễu, Tô Nương nhìn cô rồi cười tươi tắn hơn, nhỏ giọng nói: “Sao nào? Khinh thường tôi à, thấy tôi có lỗi với cô? Hay thấy tôi bẩn thỉu?”
Ân Thiên Thiên mím môi im lặng, cô không cho những hành động ấy là vậy, chỉ là cô không tài nào chấp nhận được mẹ ruột của mình lại là người như vậy.
Bỗng biểu cảm Tô Nương trở nên u ám, bà ta nhẹ giọng kiên định nói: “Ân Thiên Thiên, cả thế giới có thể đối xử như vậy với tôi, nhưng chỉ có mình cô không được! Bởi vì có tôi thì mới có cô, không có sự hèn hạ của cô thì sao cô được sinh ra đời?”
Mặt Ân Thiên Thiên ngày càng xanh xao, hồi lâu không lên tiếng.
Tô Nương không quan tâm lên tiếng: “Ân Thiên Thiên, giúp tôi một việc, từ nay về sau chúng ta không có quan hệ gì nữa, tôi cũng sẽ không đi gây phiền cho Cảnh Liêm Uy, thế nào?”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, người Ân Thiên Thiên không khỏi trở nên cứng đờ.
Nghe nói anh bị bệnh rồi?
Có nặng không?
Sắp khỏi chưa?
Tô Nương không quan tâm cảm xúc của cô, nói thẳng: “Ân Thiên Thiên, tôi muốn cô tránh xa Trần Vũ ra, tôi không muốn cô có quan hệ gì với nó, cho dù nó tiến về cô cũng cũng phải tránh ra, chỉ cần cô làm được, tôi có thể…”
“Ha ha…” Ân Thiên Thiên nghe vậy, không đợi bà ta nói mà không kìm được cười, cười đến nỗi chạy nước mắt, cười khiến Tô Nương không khỏi dừng lại nhìn cô, một lúc lâu sau cô mới ngẩng đầu nhìn bà ta nói: “Tô Nương, bà không thấy nực cười sao? Nhà họ Cảnh nợ bà cái gì? Cảnh Liêm Uy nợ bà cái gì? Tôi nợ bà cái gì? Dựa vào đâu mà giờ mà lại dùng thái độ ban ơn đến làm phiền cuộc sống của tôi?”
Chuyện của những năm ấy, từ đầu đến cuối người nhà họ Cảnh đều là vô tội, dựa vào cái gì mà Tô Nương có thể hùng hồn nói như thế? Cô không hiểu rốt cuộc bà ta lấy đâu ra tự tin!
Sắc mặt cứng đờ của Tô Nương vô cùng khó coi.
Ân Thiên Thiên đứng thẳng đối mặt với bà ta, khuôn mặt giống như tạc của hai người khiến mọi người xung quanh không khỏi tò mò, cho dù là mẹ con, bọn họ cũng giống nhau thật, nhưng chỉ khác ở khí chất và khí thế, nhưng hai người trong cuộc lại không hề muốn có liên quan gì đến đối phương.
“Tôi biết tôi là sự nhục nhã của bà, lúc mang thai tôi, có lẽ bà chưa từng cảm thấy chút tự hào hay hạnh phúc khi được làm mẹ, tôi biết Trần Vũ được bà sinh ra vào lúc như thế nào, nhưng rõ ràng cậu ta là người tạm thời bà muốn bảo vệ, nhưng bà cho rằng, một người bây giờ không có gì như tôi tại sao lại chịu sự sắp xếp của bà?” Ân Thiên Thiên nhấn mạnh từng chữ, đôi mắt sắc đen trắng rõ ràng ánh lên sự bình tĩnh và cố chấp chưa từng có: “Tôi không có chồng, không có con, không có cha mẹ, không cho gia đình, tôi chỉ có người em trai là Trần Vĩ, cho dù chúng tôi sinh ra lúc như thế nào, ít nhất Trần Vũ vẫn đối xử tôi như người nhà, không như bà, trong mắt bà tôi là “con hoang”.”
Bỗng nhiên Ân Thiên Thiên có thể thoải mái nói ra hai từ ấy, trong lòng không hề có cảm xúc gì.
“Tô Nương, tôi sẽ không đồng ý bà, giữa tôi và Trần Vũ, nếu cậu ấy tới thì tôi sẽ chào đón, đây là chuyện giữa chúng tôi, dù sao bây giờ tôi cũng không có gì, mà muốn giày vò tôi như nào thì cứ việc, tôi sẽ không chùn bước.” Ân Thiên Thiên vừa nói vừa hít sâu một hơi: “Còn về nhà họ Cảnh và Cảnh Liêm Uy… chuyện năm đó bọn họ chưa từng có lỗi với bà, bà cố chấp muốn tổn thương bọn họ là chuyện của mà, nhưng trong mắt tôi, tôi tin tưởng nhà họ Cảnh và cũng tin tưởng Cảnh Liêm Uy. Bọn họ không phải người bà có thể tùy tiện bắt nạt.”
Lần đầu tiên Ân Thiên Thiên Thiên hoàn toàn tin tưởng nhà họ Cảnh, tin tưởng Cảnh Liêm Uy.
Chỉ là sự tin tưởng của cô luôn tới muộn như vậy.
Dứt lời, Ân Thiên Thiên bước qua Tô Nương rồi rời đi, không hề để lại cảm xúc gì.
Tô Nương đứng chôn chân nhìn theo bóng lưng của cô, đôi mắt híp lại!
Bà ta chưa bao giờ biết, Ân Thiên Thiên yếu đuối vô dụng hồi xưa lại trưởng thành trong một đêm?
Đúng như cô nói, Ân Thiên Thiên là nỗi nhục trong đời bà ta, cũng là sự sỉ nhục, nhưng Trần Vũ thì khác, bọn họ cùng mẹ khác cha, cho dù Tô Nương không yêu người đàn ông chỉ một phút vui sướng, nhưng phải nói rằng sự xuất hiện của Trần Vũ khiến bà ta có cảm giác được làm phụ nữ, được làm mẹ.
Chỉ là đáng tiếc, cảm giác ấy ngắn đến đáng thương, nếu không cũng không có chuyện Trần Vũ mới nhỏ như vậy đã bị bỏ lại.
Bà ta chỉ vì muốn trả nợ mà thôi…
Chỉ là món nợ ấy bây giờ không thể trả được nữa, vậy thì mãi mãi không trả được nữa…
Tô Nương quay người, rời đi bằng đôi giày cao gót của mình, không dừng lại một giây.
…
Ân Thiên Thiên lên máy bay từ lâu, tay cô cầm hộ chiếu và một số thứ của mình, Ân Thiên Tuấn ngồi bên cạnh cô.
Ân Thiên Tuấn khẽ thở dài, anh ta ngập ngừng nắm lấy tay cô, cơ thể Ân Thiên Thiên không khỏi hơi cứng lại, động tác khẽ khàng ấy khiến tim Ân Thiên Tuấn đau nhói.
Từ khi Cảnh Liêm Uy tức giận nói ra tình cảm anh ta che giấu bao năm nay, Ân Thiên Thiên chưa nói với anh ta câu nào, thậm chí khi rời đi cũng ra do anh ra đề ra…
“Thiên Thiên…” Ân Thiên Tuấn khẽ gọi một câu, tạm thời muốn quay về làm “anh trai”.
“Anh, em muốn đi vệ sinh.” Ân Thiên Thiên nói rồi vội vàng đứng dậy quay người đi phòng vệ sinh, Ân Thiên Tuấn chưa kịp phản ứng thì bóng hình cô đã biến mất trước đoàn người
Anh ta yên lặng chờ đợi, cho đến khi tiếp viên tới thông báo với mọi người máy bay sắp cất cánh, anh vẫn không thấy bóng dáng Ân Thiên Thiên đâu, không khỏi phải nhờ tiếp viên đi xem nhà vệ sinh, nhưng lại bị bảo rằng nhà vệ sinh không có người…
Bỗng nhiên Ân Thiên Tuấn thấy họng mình như nghẹn lại, đâu đến khó thở.
“Anh ơi, mời anh ngồi ngay ngắn xuống ghế, máy bay của chúng tôi sắp cất cánh rồi.” Tiếp viên lễ phép nói, yết hầu Ân Thiên Tuấn lên xuống, sau đó không ngó ngàng gì mà quay người xuống máy bay.
…
Ở sân bay, Ân Thiên Thiên cầm hộ chiếu của mình, bỗng nhiên không biết là gì.
Cô muốn rời đi, muốn rời xa khỏi nơi này, nhưng lại không muốn đi cùng Ân Thiên Tuấn, làm thế nào đây?
Ân Thiên Thiên đứng giữa sân bay tấp nập người qua lại, cô cắn chặt môi, bất lực như một đứa trẻ.
Máy bay đi Đan Mạch ngoài cửa sổ từ từ rời khỏi đường băng, lúc này sân bay có tiếng ồn ã truyền tới, Ân Thiên Thiên nhìn sang thấy Cảnh Liêm Uy đem dẫn theo một đám người đi vào sảnh sân bay…