Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 366: CÁI CHẾT CỦA BÀ CỤ
Mộc Yên Nhiên sững sờ nhìn bà cụ, một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn, chỉ có thể nghe những lời bà ta nói.
“Ta đều luôn muốn cô làm dâu của nhà họ Cảnh ta, khi sức khỏe của cô hồi phục ta là người vui mừng nhất trong nhà họ Cảnh, nhưng chớp mắt trước mặt tất cả mọi người biết được cô căn bản không thể sinh con, đó là lần đầu tiên cô tát vào mặt của ta, vậy mà trước đó không nói sự thật này với ta, bây giờ xem ra căn bản chính là cố tình!” Khi sự thật đó bị lộ ra, lại liên tưởng đến những chuyện trước kia, lúc này lại trở nên đặc biệt nhẹ nhõm, bà cụ Cạnh nheo mắt nhìn Mộc Yên Nhiên ở trước mặt đột nhiên trở nên xa lạ: “Lúc đầu tin tức cô và Liêm Uy ở trong cổ trấn truyền ra ta biết, nhưng ta tại sao không ngăn cản? Không phải chính vì biết cô thích nó sao? Ta thương cô như vậy, nhưng cô sao lại đối xử với ta như thế?”
Bà cụ Cảnh chỉ cần nghĩ đến những điều ngu ngốc lúc ban đầu của mình thì hận không thể trực tiếp đánh Mộc Yên Nhiên!
Khi nhận được phần văn kiện này, bà cụ cảnh vẫn còn không quá tin, mãi đến khi nhận được một phần khác từ quản gia, bà ta chỉ cảm thấy cả thế giới của mình đều bị sụp đổ rồi, phần đó còn chi tiết hơn so với của Tô Nương, mỗi một sự việc trên tờ vặn kiện quản gia thậm chí tìm được cả nhân vật liên quan!
Tất cả chứng cứ khi đặt trước mặt bà ta, bà ta cảm thấy bản thân trở thành một trò cười!
Trò cười của cả thành phố T!
“Trong cổ trấn, cô cố tình đắc tội với mấy người đó; sau khi trở về, cô cố ý theo học cùng một trường với Ân Thiên Thiên; ở nhà họ Cảnh, cô cũng cố ý bị Nhị Ham cắn, ở bữa tiệc sinh nhật, cô đã có chủ ý muốn ta dẫn cô đi!” Những chuyển nhỏ vặt trước kia xâu chuỗi lại, bà cụ Cảnh lại càng tức giận, bà ta chính là ở trong mấy chuyện nhỏ này mà càng lúc càng quý cô ta, càng ngày càng ghét Ân Thiên Thiên, đặc biệt là chuyện Nhị Ham khi đó, hít một hơi thật sâu, bà cụ Cảnh tiếp tục nói: “Sau này, cô cố tình ở trước mặt của ta giả vờ yếu đuối, giả vờ lương thiện từng chút một muốn bò vào nhà họ Cảnh, căn bản chính là âm mưu sẵn! Vì tính ích kỷ của cô, cô thậm chí ngay cả Mộc Sa không có quan hệ với Liêm Uy cũng hại cho tàn phế cả đời, cuối cùng Mộc Long và Tử Dương có lẽ trở thành rào cản để cô gả vào nhà họ Cảnh mà cho người giết bọn họ, Mộc Yên Nhiên, cô còn có trái tim hay không?”
Nhắc đến những chuyện này, cảm xúc của Mộc Yên Nhiên cũng trở lại cái thời điểm cô ta làm những chuyện đó.
Các hình ảnh từng cái từng cái vụt qua, nhưng dù đến bây giờ cô ta cũng không hối hận!
Lần này cô ta không khóc, cũng không nháo nữa, chỉ yên lặng nghe bà cụ nói.
Bà cụ không dám tin cô gái rõ ràng yếu ớt không xương trước mắt này, lại chỉ cảm thấy trong lòng là một trận ghê tởm!
Bà ta rốt cuộc ở đâu cảm thấy Mộc Yên Nhiên lương thiện dịu dàng chứ?
Sau khi xả ra những cảm xúc trong lòng, bà cụ mới dần lấy lại chút thần thái, mệt mỏi ngồi xuống ghế thở hổn hển, hai mắt nhắm chặt giống như đang tiêu hóa chuyện này!
Mộc Yên Nhiên có lẽ chỉ làm duy nhất một chuyện không có lỗi với bà ta, chính là chưa từng ra tay với nhà họ Cảnh! Mặc dù chưa chắc thành công, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến loại khả năng như thế, trong lòng của bà ta chỉ cảm thấy một trận rét lạnh.
Một lúc lâu sau, trong căn phòng đều không có âm thanh gì nữa.
Mộc Yên Nhiên quỳ bên người bà cụ, giờ phút này giống như một con rối vô không có tri giác.
Ở nơi tăm tối, ánh mặt trời ấm áp không chiếu tới, cả người của bà cụ Cảnh ẩn trong bóng tối, gương mặt bất mãn đó dường như không có dấu vết của sự sống…
Mộc Yên Nhiên bỗng nhiên nghĩ, nếu như không có bà cụ, thì sẽ như thế nào?
Chỉ là, cô ta lúc đó cũng chỉ nghĩ mà thôi…
Mãi về sau bà cụ từ trong trầm tư mở mắt ra nói: “Mộc Yên Nhiên, cô biết sau khi ta biết tất cả chuyện này thì có cái gì suy nghĩ gì không? Để người phụ nữ như cô làm cháu dâu ta thì ta thà để kẻ thù như Ân Thiên Thiên làm cháu dâu của ta, cũng tuyệt đối sẽ không chấp nhận cô! Hôn ước giữa nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc đã hủy rồi, từ nay về sau cô đừng mơ gả vào nhà này nữa…”
Toàn thân Mộc Yên Nhiên cứng đờ quỳ trên đất, hai mắt ngây dại hồi lâu không kịp hồi thần, mà lời nói của bà cụ còn chưa nói xong!
Khẽ thở dài, bà cụ nhíu mày nói: “Cô đi tự thú đi, ta sẽ nể tình trước đây mà giúp cho cô, sau khi tự thú, ít nhất cô sẽ không…”
“Cháu tại sao phải đi tự thú?” Đột nhiên, Mộc Yên Nhiên mở miệng nói một câu, giọng nói lạnh lùng khiến bà cụ Cảnh đều không nhịn được mà mở mắt nhìn cô ta: “Cháu tại sai phải tự thú? Cháu bây giờ đang sống tốt, không có ai biết, cũng không có ai tố báo, cháu tại sao phải tự thú đến hủy hoại cuộc sống bây giờ của mình?”
Nói xong, Mộc Yên Nhiên từ trên mặt đất đứng dậy, quay lưng với bà cụ nói từng câu từng chữ: “Bà thương cháu? bà Cảnh thật sự thương cháu sao? Nếu như thật sự thương cháu tại sao không giúp cháu tìm trái tim thích hợp, lấy quyền thế của nhà họ Cảnh mời ‘Diêm Vương’ tìm một trái tim rất đơn giản mà, nhưng bà không có làm! Nếu như thật sự thương cháu tại sao trước khi bệnh của cháu khỏi thì đón cháu qua đây, khi đó bà nếu như muốn làm cũng rất đơn giản, nhưng bà vẫn không có làm! Nếu như thật sự thương cháu tại sao khi cháu sắp gả vào nhà họ Cảnh, bà còn có nhiều yêu cầu như vậy, thậm chí sau khi Ân Thiên Thiên sinh ra đứa con gái, bà còn muốn sau này tìm người phụ nữ khác cho Liêm Uy! Bà Cảnh, đây chính là cái mà nói là thương cháu sao?”
Trong cơn tức giận, Mộc Yên Nhiên trợn trừng hai mắt nhìn bà cụ Cảnh.
Mau chóng đi đến trước mặt bà cụ Cảnh, Mộc Yên Nhiên tiếp tục nói: “Bà thương cháu sao? Bà căn bản không thương cháu! Bà thương, bà yêu, bà bảo vệ, chỉ có bản thân bà, chỉ có danh tiếng của nhà họ Cảnh! Bà ích kỷ, bà bá đạo, bà độc đoán, bà tự cao tự đại, bà hách dịch, bà bảo thủ cái quy định cũ rích, bà tưởng cháu còn là cô nhóc trẻ tuổi năm đó sao bà? Bà cho rằng cháu có thể rong ruổi cả thành phố T sao? bà căn bản chính là một kẻ điên! Bà không thể! Bà tưởng bà nắm giữ đại quyền của nhà họ Cảnh trong tay thì có thể đạt được tất cả sao? Bà nhìn Cảnh Liêm Bình và Cảnh Liêm Uy đi, thậm chí là Cảnh Thiên Ngọc, bọn họ tùy lúc cũng có thể rời khỏi bà mà độc lập bước đi! Nếu không phải kiêng kỵ bà là người già, ai sẽ quan tâm bà chứ?”
Bà cụ Cảnh sững sờ nhìn cô gái trước mắt, cơ thể đều không ngừng run rẩy.
“Hừ, ở trong mắt cháu, bà chính là một thằng hề!” Xì khẽ một tiếng, Mộc Yên Nhiên đưa tay sờ thắt lưng ở chiếc váy của mình, đi từng bước qua, khẽ nói: “Ân Thiên Thiên cho dù là con gái của Tô Nương thì như thế nào? Cô ta cho dù tồn tại một cách nhơ nhuốc như thế là lại làm sao? Điều đó cô ta có thể lựa chọn sao? Giống như bệnh của cháu là cháu có thể lựa chọn được sao? Nhưng sự giãy giụa bất lực của người khác trong mắt bà trước nay chính là một loại phạm tội! Bà coi thường Ân Thiên Thiên , lại muốn đứa bé trong bụng cô ta, bà chê thân thể của cháu, lại muốn cháu là một đứa cháu dâu biết nghe lời, từ đầu đến cuối, bà là vì nhà họ Cảnh, làm một quân cờ đáng thương để báo thù cho con trai lớn của bà, rốt cuộc đã làm cái gì?”
Bà cụ Cảnh tức giận đến mức không thở được, phẫn nộ quát lớn: “Mộc Yên Nhiên, cô có tin ta đem toàn bộ bằng chứng phạm tội của cô giao cho cảnh sát, đến lúc đó ta xem cô sẽ làm như thế nào! Cô cả đời này đều ở…”
“Ha ha …” Mộc Yên Nhiên căn bản không đợi bà ta nói xong thì đã bật cười, bây giờ người của nhà họ Cảnh đều không có ở đây, ngay cả người làm đều bận, ai sẽ để ý đến chỗ này? Càng huống hồ bà cụ cảnh trước giờ có thói quen ngủ trưa, bây giờ căn bản không thể có người đến làm phiền: “Tố cáo cháu? Bà cụ Cảnh, theo như cháu thấy nhà họ Cảnh tại sao sau khi rơi vào tay của bà thì không phát triển được chính là vì bà, bởi vì bà là một ‘lão bất tử’! Thậm chí bà còn thích tự coi mình thông minh.”
Đi ra phía sau bà cụ, động tác của Mộc Yên Nhiên nhẹ nhàng rút dây lưng của mình ra hạ mắt nhìn bà ta nói: “Bà tưởng bà biết nhiều như thế, cháu sẽ không làm gì hoặc để bà sau này đều cầm bằng chứng phạm tội của cháu ra uy hiếp cháu sao?”
Chiếc dây lưng vòng qua chiếc cổ đầy vết nhăn của bà cụ Cảnh, sau đó nhanh chóng được siết chặt, dường như chỉ trong nháy mắt mặt mày của bà cụ Cảnh đỏ lên, giơ tay muốn ngăn cản chuyện đang xảy ra…
Mộc Yên Nhiên thần sắc lạnh lẽo cúi đầu nhìn bà ta nói: “Bà nội, bà đi xuống dưới cố gắng nghỉ ngơi, cháu sẽ cố gắng sống tốt, bà đừng mong nhớ cháu…
Bà cụ Cảnh hoảng sợ mở to hai mắt, hai tay hai chân muốn giãy giụa nhưng vốn tuổi tác đã cao cơ thể không tốt cho nên không thể xoay chuyển tình thế ngay cả trong trường hợp khẩn cấp, ly trà ở bên bị bà ta làm rơi xuống đất, nhưng lại bị tấm thảm dày mà Mộc Yên Nhiên tặng ngay lập tức phát huy tác dụng, ly trà không có vỡ, cũng không có tiếng động phát ra để thu hút người khác đến…
Mãi sau trong căn phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, Mộc Yên Nhiên phảng phất như đã từ một không gian khác trở về, cả người bắt đầu run rẩy, cũng bắt đầu kinh sợ, nhìn bà cụ đã mất đi sinh mạnh ở trước mặt, Mộc Yên Nhiên sau một hồi sợ hãi mới hoàn hồn lại, ở xung quanh nhặt hết văn kiện phạm tội của mình, không có ở hiện trường đụng vào bất cứ thứ gì khác, Mộc Yên Nhiên tránh tất cả các người làm, một lần vô thanh vô tức nữa rời khỏi nhà họ Cảnh…
Mà từ khi trở về từ nhà họ Cảnh, Mộc Yên Nhiên lần đầu đích thân giết người đã bị bệnh, lần bệnh này mất tròn một tháng mới khỏi, trực tiếp bỏ qua những mưa gió bên ngoài…
…
Trong phòng khôi phục sự yên tĩnh, cảm giác lần đầu tiên giết người hình như còn đọng lại trên ngón tay của cô ta, Mộc Yên Nhiên có chút sợ nhưng cũng không hối hận, tội trạng trong tay cô ta rất nhiều, đối với cô ta nhiều thêm một mạng nữa cũng không để tâm, chỉ là trên phương diện tâm lý sẽ chịu một chút dày vò.
Sau khi đem toàn bộ giấy tờ trong túi văn kiện đốt hết, Mộc Yên Nhiên đứng dậy cầm lấy điện thoại của mình ấn một dãy số lạ, nói: “Bà cụ Cảnh biết tất cả chuyện của tôi rồi, anh đi điều tra xem phía sau còn có ai đang điều tra tôi.”
“Vâng, cô chủ.” Giọng nói của đàn ông ở đầu dây bên kia khẽ đáp một tiếng, thái độ cung kính.
Để điện thoại xuống, Mộc Yên Nhiên mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, bây giờ tình hình bên ngoài rất loạn, cô ta nhất định phải nghĩ cách để bản thân cô được an toàn vượt qua giai đoạn như này mới được! Hơn nữa cô ta nhất định phải che đậy tất cả những chuyện này lại, bên phía cảnh sát mất nhiều thời gian như vậy cũng không tìm được hung thủ, thế thì khiến bọn họ cả đời này cũng không tìm được đi!
Lật người trên giường, đây là lần đầu tiên cô ta đốt tiền vàng cho bà cụ Cảnh, cũng là lần cuối cùng, về sau cô ta vẫn cứ là Mộc Yên Nhiên lương thiện vô hại, chỉ cần Cảnh Liêm Uy không biết những chuyện này, thế thì cô ta vĩnh viễn đều không tính là thua!
Chỉ là, cô ta quên một câu nói ‘gieo nhân nào, gặp quả nấy’, hơn nữa ngày tháng tốt đẹp của cô ta cũng không còn bao lâu nữa thì bị người khác cưỡng chế kết thúc thôi!