Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 368: LƯỚT QUA VAI NHAU
tấm áp phích mang tên ‘hủy đi hoa đào của em’ cũng không biết Cảnh Liêm Uy rốt cuộc đã tốn bao nhiêu tâm huyết, bất luận ở địa phương nào, chỉ cần có chỗ có tấm áp phích ‘hủy đi hoa đào của em’ thì bên cạnh nhất định sẽ có một cây hoa đào, ở chỗ nào có thời tiết thích hợp một chút, sẽ trông thấy cảnh tượng hoa đào bay đầy trời khiến người khác cảm thấy say trong tim…
Hạng mục lần này của nhà họ Cảnh khiến người khác nhịn không được mà líu lưỡi, thậm chí so với hạng mục năm đó Cảnh Nguyên Phước tặng cho Vi Gia Huệ cũng không có bì được, trong một khoảng thời gian dài đều được các phương tiện truyền thông hoặc tòa soạn đưa tin liên quan về bức toàn hình ảnh mang tên ‘hủy đi hoa đào của em’, chỉ là bất luận tin tức có nhiều, nhưng người con gái nên xuất hiện từ đầu đến cuối đều không có xuất hiện.
…
Một năm sau.
Mệt mỏi dựa lưng vào sau ghế, Cảnh Liêm Uy sau khi buồn bực hít một hơi thật sâu thì mặt nhắm hai mắt lại.
Cát Thành Phong khẽ tiếng bước vào trong văn phòng, vừa đứng bên cạnh làm việc thì Cảnh Liêm Uy đã mở đôi mắt vẫn chứa đựng chờ mong như cũ nhìn anh ta, hỏi: “Tìm được không?”
Trầm mặc trong hai giây, Cát Thành Phong rũ mắt xuống nói: “Vẫn không có tin tức gì cả.”
Lần nữa dựa lưng vào ghế, Cảnh Liêm Uy đã không biết đây là lần thứ mấy trong một năm nay nghe được tin tức như thế này rồi, nhưng dù lần nào anh cũng nhận được tin tức như thế, nhưng anh vẫn không nhịn được mà kỳ vọng sẽ có ngày gặp lại được cô.
Sau khi trầm mặc hai giây, Cảnh Liêm Uy tiếp tục hỏi: “Hung thủ thì sao?”
Cát Thành Phong cau mày, cảm thấy có chút thất bại mà tiếp tục trả lời: “Cũng không có tin tức.”
Anh ta đi theo Cảnh Liêm Uy đã được rất nhiều năm, trước giờ chưa có lần nào làm việc gì mà thấy thất bại như vậy, tìm người, bất luận là Ân Thiên Thiên hay là hung thủ giết hại bà cụ Cảnh thế nào cũng không tìm được, hai người này dường như trống rỗng biến mất vậy! Anh ta tận dụng mọi tinh lực đi tìm kiếm nhưng cũng không tìm ra được chút manh mối gì.
Lông mày khẽ nhíu lại, Cảnh Liêm Uy nhìn những hoa tuyết bên ngoài cửa sổ.
Thành phố T tuyết đã rơi, tuyết rất lớn, lớn đến mức cả thế giới đều khoác lên mình một chiếc choàng trắng.
Cát Thành Phong sau khi trầm mặc hai giây vẫn mở miệng nhắc nhở anh: “Cậu ba, tháng này cậu phải đến thành phố P thị sát.”
Bất luận Cảnh Liêm Uy muốn vứt bỏ mọi chuyện để đi tìm người như thế nào, nhưng chung quy đây là hiện thực, ở đây không phải nhà họ Cảnh là quan trọng nhất, quan trọng nhất nhất chính là tiểu công chúa tên Cảnh Nhan Hi ở bên cạnh anh, từ sau khi cô bé được sinh ra và được tìm trở về, đều là Cảnh Liêm Uy nuôi lớn, mặc dù còn vụng về nhưng chưa bao giờ lơ là…
Cảnh Liêm Uy khẽ gật đầu coi như đồng ý, chỉ là trong lòng còn đang nghĩ rốt cuộc phải làm như thế nào mới bức được cô gái đó ra, ‘hủy đi hoa đào của em’ cũng xuất hiện được tròn một năm rồi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có tin tức.
3 ngày sau, Cảnh Liêm Uy dẫn bạn nhỏ Cảnh Nhan Hi mới một tuổi đến thành phố P ấm áp ở phương Nam!
Ở đất nước có diện tích lớn, thành phố T ở phương Bắc tuyết bay đầy trời, nhưng thành phố P ở phương Nam lại ấm áp, ngay cả bạn nhỏ Cảnh Nhan Hi cũng thay đổi, đôi mắt đen láy sáng long lanh khiến người trong lòng phải gợn sóng, dường như nhìn thấy hồ nước trong veo của ngày xuân.
Một tay bế Cảnh Nhan Hi trong lòng, Cảnh Liêm Uy mặc vest phẳng phiu cứ như thế xuất hiện trước mặt đoàn đại biểu của tập đoàn ở thành phố P.
Sớm đã nghe đồn cậu ba nhà họ Cảnh rất yêu thương cô con gái nhỏ của anh, nhưng không biết đã đến mức độ như thế này, khi cô bé một tuổi khóc nháo, cứ muốn nghịch linh tinh ở xung quanh, nhưng Cảnh Nhan Hi chỉ cần nhìn ánh mắt của Cảnh Liêm Uy thì sẽ rất ngoan ngoãn nép vào trong lòng của anh, thỉnh thoảng lúc Cảnh Liêm Uy nghỉ ngơi mới nháo với anh, thật sự không giống một đứa bé được một người đàn ông nuôi dưỡng gì cả…
“Cậu ba, đây là phần báo cáo của công ty con ở bên này, cậu xem thử?” Nhân viên đưa đồ vào, sau khi Thừa Phó Lân tiếp nhận bèn không có nói gì nữa, nhân viên sờ sờ chóp mũi có chút ngại ngùng.
Cảnh Liêm Uy khẽ gật đầu với họ coi như một lời chào hỏi rồi rời khỏi, để lại Thừa Phó Lân đối phó với bọn họ.
Về đến khách sạn thì thay bộ quần áo nhẹ nhàng hơn, sau khi cho Cảnh Nhan Hi ăn một chút đồ ăn thì Cảnh Liêm Uy mới bế cô bé không an phận này đi ra ngoài, thành phố xa lạ, thời tiết khác lạ khiến cô bé rất hưng phấn, dùng bàn tay nhỏ bé khua khoắng, bập bẹ nói không rõ…
Khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười hòa ái, Cảnh Liêm Uy dường như là người ba rất tận tâm, hết lòng cưng chiều cô bé.
Trong công viên của thành phố P, xung quanh có thể nhìn thấy các đôi tình nhân đi chơi vào cuối tuần, dưới ánh nắng ấm áp khiến người ta cảm thấy cả người dường như được thả lỏng, Cảnh Liêm Uy dẫn Cảnh Nhan Hi ngồi ở một bên, vì là mùa thu nên cỏ có hơi khô, trêu chọc Cảnh Nhan Hi, dạy cô bé cố gắng đi bộ, chạy bộ…
“Nhan Hi, đến chỗ ba.” Chìa hai tay ra, ánh mắt nhìn cô bé mà ôn nhuận như nước.
Cảnh Nhan Hi mới một tuổi, thậm chí không cao đến bắp chân của Cảnh Liêm Uy, cơ thể nhỏ nhắn mềm mềm thỉnh thoảng sẽ vì đứng không vững hoặc đi quá vội mà ngã ra, may xung quanh đều là thảm cỏ mềm, anh cũng không lo lắng cô bé sẽ ngã, chỉ cổ vũ cô bé đứng dậy sau đó đi từng bước về phía anh…
Bạn nhỏ Cảnh Nhan Hi trên người dính không ít cỏ, đang cố gắng đứng dậy, mới hơn 1 tuổi lại bị ba của minh ‘hành hạ’ rất lâu rất lâu, cô bé chính là lớn lên trong hoàn cảnh như thế, Cảnh Liêm Uy sủng cô bé nhưng lại không nuông chiều cô bé, thậm chí từ khi nửa tuổi đã bắt đầu dậy học sớm rồi…
Gương mặt trắng trẻo hồng hào có chút hơi tròn, thậm chí ngay cả thân thể của Cảnh Nhan Hi cũng hơi mũm mĩm, dáng vẻ của cô bé rất được mọi người thích, xung quanh có không ít nhìn cô bé đều mỉm cười tiếp thêm sức mạnh để cô bé tiếp tục tập đi, nhưng với tính cách của Cảnh Nhan Hi và Cảnh Liêm Uy, bất luận môi trường xung quanh như thế nào, cô bé cũng không có dao động sự kiên định trong ánh mắt của mình, mà đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy tại khoảnh khắc đó cũng không có rời khỏi trên người của Cảnh Nhan Hi.
Anh đã mất đi mẹ của cô bé, nếu như ngay cả con gái cũng mất, vậy thì Thiên Thiên càng sẽ không trở về nữa.
Nhìn Cảnh Nhan Hi bước từng bước về phía mình, tâm tư của Cảnh Liêm Uy hơi bay đi xa.
Cô bé lớn lên rất giống Ân Thiên Thiên, đặc biệt là đôi mắt trong veo cùng hai má phúng phính như trái lê, chỉ cần nhìn thấy cô bé thì anh dường như có thể nhìn thấy Ân Thiên Thiên xuất hiện ở trước mặt mình, nhưng mỗi lần ôm vào lòng đều là cô con gái nhỏ tinh nghịch của anh, nhịn những chua xót trong lòng lại, Cảnh Liêm Uy chỉ có thể tiếp tục chờ mong Ân Thiên Thiên có thể trở về.
Anh biết cô có lẽ không thể chấp nhận mọi chuyện năm đó Mộc Yên Nhiên nói với cô, anh bằng lòng cho cô thời gian, nhưng ít nhất cô nên để anh biết cô đang ở đâu, cứ chờ đợi trong vô vọng chính là một cực hình, cô sao lại lỡ làm như vậy?
Bạn nhỏ Cảnh Nhan Hi càng đi càng vững, càng đi càng vững, cánh tay nhỏ vì phấn khích mà khua múa, cái miệng nhỏ há to bập bẹ nói ngôn ngữ chỉ có cô bé mới hiểu mà tiến về phía ba đẹp trai của mình.
Bỗng nhiên, trong đám đông không biết là ai gọi một tiếng: “Ân Thiên Thiên, cậu mau lên!”
Gần như chỉ trong nháy mắt, người xung quanh đều cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông từ đầu chí cuối chỉ chú tâm vào Cảnh Nhan Hi dần di chuyển qua, gần như vô thức quay về phía phát ra âm thanh đó, ngay cả Cảnh Nhan Hi cũng ngạc nhiên đứng đó không nhúc nhích.
Cả người cứng đờ, Cảnh Liêm Uy ở thời khắc đó dường như cảm thấy hô hấp của mình cũng dừng lại!
Mau chóng đứng dậy, Cảnh Liêm Uy lấy chiều cao 1m88 của mình muốn trong đám đông tìm kiếm bóng dáng của cô…
Ân Thiên Thiên từ trong một rừng cây nhỏ ở một bên đi ra, hai má hây hây như trái lê gần như khiến nhịp tim của Cảnh Liêm Uy cũng dừng lại! Cô đi về phía đám đông, trong đôi mắt đen láy đó mang theo ý cười…
Gần như tại khoảnh khắc đó, Cảnh Liêm Uy vứt lại một câu ‘giúp tôi để ý đứa bé, tôi lập tức quay lại’ thì phi như bay đi!
Càng đến gần anh cảm thấy oxi trong phổi của mình ít đi một chút, nhưng dù hô hấp có khó khăn như thế, dù một giây sau có lẽ sẽ chết đi, anh vẫn không do dự xông vào trong đám đông, trên đường không biết để đụng phải bao nhiêu người, anh đều không kịp nói một câu xin lỗi, anh chỉ sợ một âm thanh vang lên sẽ làm kinh động đến Ân Thiên Thiên rồi cô lại biến mất không thấy đâu nữa…
Không dễ dàng gì chen được qua đám đông, Cảnh Liêm Uy đi đến vị trí mà Ân Thiên Thiên vừa đứng nhưng thế nào cũng không nhìn thấy bóng dáng của cô, xung quanh có vô số các cô gái, ăn mặc quần áo đẹp, trang điểm tinh tế, nhưng lại không có Ân Thiên Thiên của anh, điên cuồng tìm kiếm trong đám đông, bất đắc dĩ Cảnh Liêm Uy chỉ có thể đứng ra xa để cố gắng xem cô đang ở đâu, nhưng khi anh xoay người về một hướng khác, Ân Thiên Thiên đang ngồi xổm buộc dây giày lại đứng dậy sau lưng của một người đàn ông cao lớn rồi cùng đồng nghiệp đi trong hoa viên…
“Cậu vội vàng quá, ở đây nhiều người.” Đồng nghiệp Tiểu Đường khẽ nhắc nhở, lôi kéo cô cùng đi.
Thời tiết đẹp, người trong công viên đặc biệt nhiều.
Hai người lướt qua vai nhau mà đi, nhưng lại vô tình lọt vào ống kính của một nhà nhiếp ảnh đang ghi lại những khoảnh khắc trong cuộc sống ở cách đó không xa, vừa đi vào trong công viên, Ân Thiên Thiên và Tiểu Đường phát hiện có rất nhiều người đều đang chơi đùa với một đứa trẻ.
Đứa trẻ này trông như tượng tạc, ngay cả đi đường cũng có chút không vững, không ít các cô gái ở xung quanh bước đến ôm cô bé, nhưng bất luận là ai tỏ ra bộ dạng ôn hòa lương thiện như thế nào cô bé cũng không bằng lòng, một khi có người cưỡng ép ôm là cô bé lập tức òa khóc, khiến người đó xấu hổ không thôi…
Cảnh Nhan Hi đứng trong đám người, miệng mếu máo tủi thân nhìn những người trước mắt, trong đôi mắt đen láy của cô bé ướt đẫm nước mắt dưới hàng mi dài, dáng vẻ đó khiến mọi người xung quanh đều phải thốt lên một câu dễ thương, thậm chí còn rút điện thoại ra chụp cô bé.
Tiểu Đường đang cùng chồng của mình thương lượng chuyện có con, bây giờ nhìn thấy đứa trẻ này lại càng không lỡ nhấc chân rời khỏi, ngồi xổm trước mặt Cảnh Nhan Hi muốn chọc cô bé cười hoặc cho mình ôm một cái, nhưng bất luận như thế nào cô bé cũng không động đậy…
Ân Thiên Thiên từ trong đám đông đi ra, khi nhìn thấy Cảnh Nhan Hi bỗng nhiên cảm thấy cổ họng của mình có chút nghẹn ứ.
Cố gắng hít thở sâu rồi tiếp tục sải bước đi tới, đứng bên cạnh Tiểu Đường nhìn cô ấy mà không lên tiếng.
Cảnh Nhan Hi vốn không có động tác gì bỗng nhiên ngước mắt nhìn Ân Thiên Thiên đang đứng trước mặt mình…
Mắt lớn nhìn mắt nhỏ, hai người ai cũng không có động đậy, xung quanh bỗng có tiếng nói chuyện.
—- Hai người bọn họ lớn lên thật giống nhau, mẹ con thất lạc nhiều năm? Hay là chị em?
—- Hai người đều xinh đẹp, tôi bây giờ cảm thấy tôi hình như đã nhìn thấy dáng vẻ sau khi trưởng thành của cô bé này rồi…
—- Hừm, gen này thật khiến người ta ngưỡng mộ và ghen tị mà!
…
Tiểu Đường thấy Cảnh Nhan Hi có phản ứng với Ân Thiên Thiên, vội vàng kéo cô kêu cô thử, Ân Thiên Thiên ma xui quỷ khiến thế nào lại ngồi xổm xuống mỉm cười nhìn Cảnh Nhan Hi, giơ hai cánh tay của mình ra.
Động tác giống y như đúc lúc Cảnh Liêm Uy trêu đùa với Cảnh Nhan Hi khiến mọi người đều thấy ngạc nhiên!