Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 377



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 377: NGƯỜI XA LẠ
Ngày hôm sau.
Tất cả thành phố dường như cũng bắt đầu ngo ngoe muốn động, nhưng Ân Thiên Thiên lại trong lúc mà tất cả mọi người đều đang tìm kiếm cô thì cô đang đứng ở cửa chung cư của mình hai mặt nhìn nhau với Ân Thiên Tuấn, hai người bọn họ ai cũng không nói gì.
Buổi sáng, Ân Thiên Thiên muốn chạy bộ để tỉnh táo một chút, mặc dù ngủ một đêm mà trong đầu cũng không tỉnh là bao, có làm như thế nào cũng không nghĩ tới vừa mới mở cửa ra thì nhìn thấy Ân Thiên Tuấn đang ngồi ở trước cửa nhà cô giống như là một đứa nhỏ lạc đường.
“Anh… sao anh lại ở chỗ này?” Ân Thiên Thiên nhẹ giọng hỏi, nhưng lúc ánh mắt của cô chạm tới đôi mắt đỏ bừng như máu của anh thì lại không nhịn được mà có chút sửng sốt, lập tức lớn mật nói: “Cả một đêm anh không ngủ à? Vẫn luôn… ở đây?”
Một đêm không ngủ, trạng thái tinh thần của Ân Thiên Tuấn vẫn không hề lộ ra uể oải, ngược lại lúc nhìn thấy Ân Thiên Thiên thì lại có trạng thái cực kỳ tốt, đôi mắt vằn vện tia máu kia giống như đang phát ra ánh sáng, nói: “Anh sợ… sợ bỗng nhiên lại không thấy em nữa, em muốn suy nghĩ cẩn thận lại thì anh cho em thời gian, cho em không gian để em cẩn thận suy nghĩ lại, anh chờ là được rồi…”
Một câu nói này khiến cho hô hấp của Ân Thiên Thiên đình chỉ.
Ân Thiên Tuấn lại chỉ là tham lam nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần… em không đi khỏi thì tốt rồi.”
Dường như là trong chốc lát, nước mắt ở trong mắt của Ân Thiên Thiên thiếu chút nữa rơi xuống rồi, yết hầu của cô căng chặt.
Ân Thiên Tuấn có chút không biết làm sao đứng ở nơi đó, đây là lần đầu tiên mà anh lấy thân phận một người đàn ông đứng ở trước mặt của cô, giống như là một cậu trai trẻ cái gì anh cũng không hiểu, cái gì anh cũng không biết, hoàn toàn giống như là một cậu học sinh thất bại trong tình yêu. Nhưng cuối cùng vẫn nhớ đến thói quen ăn sáng của Ân Thiên Thiên, mở miệng liền nói: “Nếu như em muốn đi chạy bộ thì cứ đi đi, anh đi mua thức ăn sáng cho em, sữa đậu nành với bánh quẩy có được không? Lát nữa anh sẽ đợi em ở chỗ này nha?”
Ân Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở trước mặt, trong đôi mắt loé ra cảm xúc mà chính mình cũng không biết.
Chuyển mắt nhìn ra bên ngoài, ở bên ngoài vẫn là mùa đông tuyết trắng bay tán loạn, nhưng người đàn ông trước mặt này lại sợ cô sẽ đi khỏi, cũng sợ quấy rầy cô suy nghĩ cho nên đã chờ cô ở bên ngoài suốt cả một đêm, mà mở miệng câu đầu tiên chính là quan tâm cô, muốn mua buổi sáng cho cô?
Nhìn thấy Ân Thiên Thiên không nói lời nào, Ân Thiên Tuấn có chút sốt ruột, sự kiêu ngạo và trầm ổn em lúc còn làm anh trai của cô đã lập tức biến mất không còn hình bóng, khi đứng trước tình yêu thì anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi…
“Thiên Thiên…” Nghĩa rằng cô tức giận, Ân Thiên Tuấn nhẹ giọng kêu lên, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Ân Thiên Thiên lại nâng mắt khẽ mỉm cười với anh một cái, nghiêng người né qua một bên rồi nói: “Trước tiên anh đi vào đi, để em đi mua bữa sáng, rất nhanh sẽ trở về thôi.”
Dứt lời cũng không cho Ân Thiên Tuấn có cơ hội suy nghĩ, cứ như vậy mà chạy qua bên cạnh anh rồi biến mất ở hành lang.
Ân Thiên Tuấn ngơ ngẩn nhìn bóng lưng của cô, hô hấp có chút dồn dập, nhưng đến cuối cùng vẫn cố nén mà không bước vào trong căn nhà hiện tại của Ân Thiên Thiên…
Anh mãi mãi cũng nhớ kỹ năm đó cô cũng cũng vội vàng rời đi như thế này, lập tức đi mất cả hai năm..
Lời nói dối mình là chồng trước của cô, từ lúc mở miệng anh đều cảm nhận thấy áp lực vô tận, thật không dễ dàng gì mới thuyết phục được Trình Thiên Kiều, nhưng mà khi nhìn thấy Cảnh Liêm Uy điên cuồng tìm kiếm tin tức, nhìn thấy vẻ do dự sự sâu trong đôi mắt của Ân Thiên Thiên, anh ấy đã cảm thấy có chút không thở nổi. Nhưng mà việc cũng đã đến nước này rồi, ngay cả mở miệng giải thích anh cũng sẽ không đâu…
Nếu như lần này cô bỏ đi nữa thì cứ như vậy thôi, nếu như một lát nữa quay trở lại thì muôn đời muôn kiếp anh cũng không quay đầu lại được, đàn ông luôn phải trả tiền cho hành vi của chính mình, không phải sao?
Trong cái nhìn của Ân Thiên Tuấn, mười lắm phút ngắn ngủi lại dài giống như là một thế kỷ, nhưng trong cái nhìn của Ân Thiên Thiên thì đoạn thời gian này thậm chí không thể để cho cô suy nghĩ cẩn thận lại những chuyện xảy ra vào ngày hôm qua một lần. Hai người lại gặp nhau một lần nữa ở trong phòng, vẫn đối mặt như cũ, vẫn nhìn nhau không nói gì như cũ…
Đặt buổi sáng lên trên bàn ăn, Ân Thiên Thiên hít thở sâu một hơi mới quay đầu lại nhìn Ân Thiên Tuấn đi tới giúp đỡ chuẩn bị bữa ăn sáng, ở bên trong đôi mắt trắng đen rõ ràng chứa đầy sự kiên định: “Ân Thiên Tuấn…”
Bàn tay đang chuẩn bị bữa ăn sáng của Ân Thiên Tuấn không dừng lại một chút nào, ngày hôm qua lúc mà anh ấy nói tên của mình cho cô, còn tưởng rằng cô sẽ gọi anh là anh trai. Nhưng lại không nghĩ tới lần đầu tiên nghe thấy cô gọi tên của mình lại là dưới tình huống như vậy, anh ấy ngước mắt lên nhìn cô, Ân Thiên Tuấn đang chờ đợi cô tuyên án…
Trên người của anh ấy vẫn mang theo một luồng khí lạnh từ tối ngày hôm qua, nhưng mà cả người lại có vẻ càng đẹp trai soái khí, ý ánh mắt thâm thúy dịu dàng nhìn cô, giống như là đang im lặng nói ra tình yêu mà anh đã cất giấu nhiều năm như vậy rồi.
Anh không muốn cái gì cả, cũng không yêu cầu cái gì cả, chỉ là muốn có một cơ hội cạnh tranh công bằng mà thôi, chỉ thế thôi.
Sau khi Ân Thiên Thiên trầm mặc hai giây thì nói: “Em rất xin lỗi vì đã không nhớ rõ tất cả những chuyện trước kia, nhưng mà em không thể không thừa nhận em đối với những lời nói kia của anh thì hình như em có chút phản ứng như vậy. Em biết là mình đã từng sinh con, cũng đã đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cũng nói đại khái là em đã sinh con được hai năm rồi, những lời nói này là tất cả những gì mà em đã biết ở hiện tại, em cũng biết anh không có lừa gạt em…”
Cô nói rất chân thành, nghiêm túc đến nỗi giống như là đang… từ chối anh.
Hầu kết hơi cử động một cái, Ân Thiên Tuấn im lặng nhìn cô, đang chờ lời nói tiếp theo của cô.
“Nhưng mà, nhưng mà…” Giọng điệu có hơi yếu ớt nhưng Ân Thiên Thiên vẫn cắn môi nói: “Nhưng mà em không nhớ rõ quan hệ giữa chúng ta, có lẽ là anh đối với em thật sự rất quen thuộc, biết hết tất cả những thứ của em, hiểu hết tất cả những thứ của em, thậm chí còn nhớ kỹ những gì mà em đã trải qua. Nhưng mà anh đối với em mà nói… bây giờ bất quá cũng chỉ là một người xa lạ…”
Vừa mới nói xong, Ân Thiên Thiên hơi ngước mắt lên nhìn anh, vẻ mặt có chút lo lắng.
Còn Ân Thiên Tuấn sau khi nghe cô nói lại hơi nâng khóe miệng lên.
Người xa lạ?
Thậm chí đã từng có lúc anh ước muốn anh có thân phận như thế này đến cỡ nào, mà bây giờ anh thật sự đã có một cơ hội giống như vậy, anh có thể lấy thân phận của một người đàn ông đứng ở bên cạnh cô, theo đuổi cô, yêu thương cô, nhớ nhung cô. Anh có thể lớn tiếng nói với toàn thế giới này rằng anh yêu cô, anh muốn lấy cô, anh cũng muốn cho cô một gia đình…
Ít nhất thì bây giờ, từ trong lỗ tai của anh nghe thấy thì cái từ này đại biểu cho sự tốt đẹp.
Dường như là theo bản năng, Ân Thiên Tuấn đưa tay nắm chặt cổ tay của Ân Thiên Thiên cứ như vậy mà kéo Ân Thiên Thiên có chút khoảng cách giữa anh ôm vào trong ngực mình thật chặt, ánh mặt trời ấm áp trong ngày đông ở bên ngoài cửa sổ cứ như vậy mà đang chiếu rọi lên thân ảnh hai người bọn họ ôm nhau, rời rạc từng tấc từng tấc…
Ân Thiên Thiên còn chưa lấy lại tinh thần thì giữa hô hấp tràn đầy mùi vị của anh ấy, đôi tay kháng cự còn chưa kịp cử động, có chút tức giận còn chưa kịp nói, chỉ nghe thấy anh ấy nhẹ nhàng nói ở bên tai của mình: “Như vậy thì tốt rồi, như vậy thì tốt rồi. Thiên Thiên, Thiên Thiên, chỉ cần em đồng ý cho anh một cơ hội, cho dù là bắt đầu từ người xa lạ thì anh cũng nguyện ý… Thật sự, như thế này rất ổn rồi, rất ổn…”
Trong nháy mắt này, trái tim Ân Thiên Thiên có chút đau đớn.
Lông mày cau lại, Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn làm ổ ở trong ngực của anh ấy, thân thể của cô dường như rất quen thuộc với cái ôm này, mũi cô càng quen thuộc với mùi vị ở trên người của anh. Tất cả các giác quan của cô đều đang nói cho cô biết cô và người đàn ông trước mặt này thật sự rất thân rất thân với nhau, nói không chừng thật sự thân quen đến nỗi bọn họ từng là một cặp vợ chồng mà người người ngưỡng mộ?
Nhưng mà đầu óc của cô vẫn cứ cảm thấy anh lạ lẫm vô cùng, ngay cả thân thể và tinh thần của cô thỉnh thoảng của sẽ kháng cự hành vi quá thân mật của anh ấy. Giống như một cái hôn trong ngày hôm qua, giống như là yêu thương không hề che giấu chút nào từ trong ánh mắt của anh ấy…
Lông mày của cô nàng nhíu chặt lại, Ân Thiên Thiên bỗng nhiên không thể hiểu rõ mối quan hệ của cô với người đàn ông ở trước mặt này cuối cùng là như thế nào.
Là vợ chồng?
Là anh trai em gái?
Hay là giống như anh đã nói, từng yêu nhau sâu đậm?
Ân Thiên Tuấn ôm Ân Thiên Thiên ở trong ngực mình, mạnh mẽ nhưng lại không mất đi dịu dàng, một lúc lâu sau Ân Thiên Thiên mới buông lỏng thân thể, nhẹ giọng nói: “Mặc kệ trước đó chúng ta có quan hệ gì, em chỉ hi vọng bắt đầu từ bây giờ chúng ta có thể sống tốt một lần nữa có được không? Anh đã nói là chúng ta đã ly hôn rồi, như vậy có phải đã chứng minh chúng ta đã ầm ĩ với nhau một trận rất to? Chúng ta cũng đã đều hạ quyết tâm làm ra chuyện như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân, cho nên trước khi mà em không nhớ nổi anh thì chúng ta có thể… phát triển từ bạn bè không?”
Vừa mới nói xong, Ân Thiên Thiên rõ ràng cảm giác được thân thể của Ân Thiên Tuấn đang ôm mình hơi cứng ngắc lại. Nhưng mà cô sẽ không mềm lòng, cho dù là tình huống gì thì cô cũng sẽ không mềm lòng!
Mặc dù là cô mất trí nhớ, mặc dù biết người ở trước mặt này có lẽ liên quan rất nhiều với mình, nhưng mà từ đầu tới cuối cô cứ không muốn tin tưởng dễ dàng như vậy, huống chi dưới đáy lòng của cô luôn luôn có chỗ nào đó đang kêu gào rằng không đúng!
Hơi buông lỏng Ân Thiên Thiên ra, Ân Thiên Tuấn rũ mắt xuống nhìn cô ở trong ngực của mình, câu lên khóe môi nói: “Được rồi, theo ý em, chỉ cần em đồng ý cho anh một cơ hội thì em nói cái gì cũng được.”
Ân Thiên Thiên ngây người nhìn Ân Thiên Tuấn, trong lòng lại luôn có cảm giác trống rỗng…

Căn phòng yên tĩnh, hai người bọn họ ngồi đối diện nhau ăn bữa sáng khiến cho Ân Thiên Thiên hơi xấu hổ, cô dứt khoát cầm điều khiển ở trên ghế sa lông lên mở tivi ra, nhưng không ngờ rằng trên tivi vừa lúc đang có tin tức vẫn luôn đang tìm kiếm tung tích của cô cả nhà họ Mộc.
Động tác đang ăn sáng của Ân Thiên Tuấn hơi dừng lại một chút, theo bản năng ngước mắt lên nhìn phản ứng của Ân Thiên Thiên, nhưng mà Ân Thiên Thiên vẫn chậm chạp ăn bữa sáng như cũ, có chút hờ hững nhìn tin tức trên tivi.
– Theo như thông tin thì khi phía cảnh sát đưa Mộc Yên Nhiên với Lương Mỗ về cục cảnh sát ở thành phố T, tai trái của Mộc Yên Nhiên đã được xác định không thể chữa trị giống như cũ, thương tổn thính lực đã xác nhận tàn tật. Mà trong ghi chép khẩu cung sau đó, Lương Mỗ cực kỳ phối hợp mà báo cáo với cảnh sát những chuyện mà hắn ta biết, đối lập với sự phối hợp của Lương Mỗ thì Mộc Yên Nhiên lại đổ hết tất cả tội danh lên trên đầu của Lương Mỗ, đối với chuyện này Lương Mỗ chỉ cười nhưng không nói gì, nhưng cũng biểu thị rõ ràng mình chưa hề tự động ra tay…
– Bởi vì không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Mộc Yên Nhiên giết người, cho nên dưới tình huống mà chứng cứ vẫn chưa đủ thì sau khi thời gian bắt giữ Mộc Yên Nhiên đã đầy đủ, cảnh sát vẫn không thể nào mà không thả cô ta ra, lần này sắp xếp không ít cảnh sát ở bên cạnh của Mộc Yên Nhiên, dường như là sợ cô ta lại chạy thoát một lần nữa…
– Mà đối với trong chuyện này khiến cho nhiều người nghi ngờ về cái chết của bà cụ nhà họ Cảnh, phóng viên của chúng tôi cũng đã phỏng vấn cậu ba Cảnh Liêm Uy của nhà họ Cảnh, lúc đó cậu ấy đang ăn cơm với con gái hai tuổi của mình, thái độ đối với chuyện này cũng không rõ ràng…
Nói xong thì trên tivi bỗng nhiên chiếu đến hình ảnh của Cảnh Liêm Uy đút cơm cho Cảnh Nhan Hi.
Người bạn nhỏ Cảnh Nhan Hi chưa đủ tuổi vị thành niên, cho nên bức ảnh này đã được làm mờ, nhưng khuôn mặt đẹp trai của Cảnh Liêm Uy khiến cho trái tim của người đập nhanh hơn, thậm chí ngay cả Ân Thiên Thiên nhìn thấy cũng nhịn không được mà dừng lại động tác uống sữa đậu nành của mình.
Đây chính là cậu ba của nhà họ Cảnh?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.