Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 385: TIẾNG LÒNG CỦA CẢNH LIÊM UY
“Cảnh Liêm Uy!” Ân Thiên Thiên kêu to, cuối cùng lúc nhìn thấy căn phòng thì bắt đầu nôn nóng: “Anh buông tôi ra! Anh muốn làm cái gì! Tên điên này!”
Vừa bước vào cửa, Cảnh Liêm Uy đã lấy chân đóng mạnh cửa lại, phát ra âm thanh vang dội.
Âm thanh này khiến Ân Thiên Thiên sợ đến ngơ ngác, vùi trong lòng anh rất lâu vẫn không nhúc nhích…
Mãi đến khi cơ thể bị người ném mạnh lên giường mềm mại thì cô mới tỉnh táo lại, lập tức ngồi dậy nhìn người đàn ông trước mặt, quát to: “Cảnh Liêm Uy! Anh thiếu phụ nữ như vậy sao? Trên đường lớn bên ngoài ở đâu cũng có, anh cần gì cứ giữ chặt tôi không buông chứ, tôi đã nói tôi không phải Ân Thiên Thiên, không phải mà! Tôi có chồng sắp cưới rồi, tôi sắp kết hôn rồi! Anh không thể làm thế với tôi! Giữa chúng ta là không thể nào!”
Mỗi một câu nói của cô lúc này đều châm lên lửa giận vô tận trong lòng anh, mãi đến giới hạn cuối cùng mới không nhịn được mà bùng nổ!
Cảnh Liêm Uy đứng chỗ chân giường nhìn xuống cô từ trên cao, đột nhiên kéo cà vạt của mình, cà vạt nhanh chóng bị người tiện tay ném xuống một bên, sau đó anh bắt đầu cởi nút buộc áo khoác ngoài của mình, áo bành tô dày nặng đã bị anh cởi ra trước khi vào cửa, bên trong chỉ mặc âu phục cắt may tỉ mỉ, làm nổi bật vẻ đẹp trai cao lớn của anh…
Nhìn thấy cà vạt, áo khoác đột nhiên bị ném dưới đất, cuối cùng Ân Thiên Thiên cũng tỉnh táo lại, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông chắn trước mặt, dáng vẻ cực kỳ khó tin.
Đôi môi cô run rẩy hỏi: “Cảnh Liêm Uy, anh muốn làm gì? Anh đang làm gì đó?”
Thân thể không nhịn được hơi run lên, Ân Thiên Thiên cắn chặt môi mình mãi không nói ra tiếng…
Anh, là muốn ép cô nghe rời sao?
Đôi mắt phượng nhìn chằm chằm cô, Cảnh Liêm Uy vừa khàn giọng nói chuyện vừa cởi cúc áo sơ mi của mình: “Anh đang làm gì? Ân Thiên Thiên, không phải em muốn đàn ông sao? Không phải muốn kết hôn à? Bây giờ anh cho em hết, anh làm người đàn ông của em, anh cho em kết hôn! Như vậy, chẳng phải em sẽ là Ân Thiên Thiên của anh rồi sao…”
Một câu khiến Ân Thiên Thiên há miệng hô hấp, đôi mắt hơi ướt.
Cảnh Liêm Uy nhanh chóng cởi áo mình, kéo thắt lưng đến gần cô…
Ân Thiên Thiên bị nhốt giữa ngực anh và giường, hai tay cố gắng chống người muốn đứng lên, nhưng khi hơi thở nam tính của anh ép tới từ trước mặt lại chỉ có thể bất đắc dĩ ngã ngược về sau. Cuối cùng Cảnh Liêm Uy dừng lại, cứ như thế dịu dàng đè nghiêng trên người cô, một tay chống người, một tay tràn đầy thương tiếc vuốt ve gò má đỏ ửng đáng yêu không biết vì tức giận hay xấu hổ…
Bắt đầu từ lúc cô xuất hiện ở sân bay, đôi mắt phượng kia đã phủ đầy dấu vết của cô, không thể chứa được một ai khác nữa.
Cô không hề hay biết năm năm nay anh sống như thế nào, lúc mỗi một tin tức nhỏ bé, mỗi một tin tức dù biết là giả, mỗi một tin hoàn toàn không có khả năng xuất hiện trước mặt anh, cho dù đường xá xa xôi, cho dù con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn, cho dù có bị bệnh hay không, anh đều sẽ cố chấp tự mình đi đến. Năm năm nay, anh đi khắp hai mươi đất nước có lớn có nhỏ, hàng trăm nghìn thành phố, chỉ vì tìm thấy cô…
Nhưng vào khoảnh khắc tìm thấy cô, cô lại nói với anh, cô không quen anh…
Ân Thiên Thiên mãi mãi không hiểu cảm giác yêu cô đến tận xương tuỷ, yêu sâu đậm nhớ nhung, lo lắng lại đột nhiên bị người ta tát cho một cái. Cũng sẽ mãi mãi không hiểu, năm năm nay anh là dựa vào nhớ nhung với cô và sự cưng chiều với con gái của bọn họ mới có thể đợi đến bây giờ. Nếu không anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa…
Nhưng cô chỉ nói “tôi không quen anh”…
Một câu nói tàn nhẫn đến mức nào chứ…
Như thế chưa tính, cô còn lớn tiếng kêu gào nói muốn gả cho người đàn ông khác! Đây mới là lý do khiến anh không thể nhịn được nữa!
Nếu anh đã tìm năm năm, đợi năm năm, bây giờ đừng nói là vẫn chưa lấy chồng, cho dù năm năm nay cô đã gả cho người ta rồi, anh cũng sẽ cướp cô về! Vì anh hoàn toàn không tin trên thế giới này có người đàn ông sẽ yêu cô như anh, anh không nỡ khiến cô đau lòng, không nỡ khiến cô khóc, càng không nỡ khiến cô khó chịu…
Trong đôi mắt phượng đều là đau lòng, Cảnh Liêm Uy cứ nhìn cô như thế, tư thế mờ ám sờ lên mặt cô: “Thiên Thiên, em có biết không, điều anh không thể chấp nhận nhất trên thế giới này là em không ở bên cạnh anh…”
Ân Thiên Thiên nhìn người đàn ông trước mặt, trái tim đều sắp tan ra, nhưng vẫn cắn mạnh môi mình nhỏ giọng trả lời anh: “Cảnh Liêm Uy, anh mở to hai mắt nhìn xem, tôi thật sự không phải Ân Thiên Thiên của anh, không phải đâu!”
Theo cô thấy, chỉ cần cô không thừa nhận thì mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn.
Nhưng không ngờ vừa dứt lời, người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên cười ra tiếng: “Ân Thiên Tuấn, em cho rằng anh phải xác định em bằng ánh mắt sao?”
Cô khó hiểu nhìn anh, không phải bằng mắt thì bằng gì?
Cảnh Liêm Uy nhìn vào đôi mắt cô, cho dù tức giận, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt vẫn mang theo vui sướng khó che giấu được vì tìm thấy cô. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khiến Ân Thiên Thiên mất thăng bằng trực tiếp nằm xuống giường. Cảnh Liêm Uy xoay người đè trên người cô, nắm tay cô đặt lên lồng ngực trần trụi của mình: “Ân Thiên Thiên, trái tim anh hoan hô nhảy nhót vì em, em có cảm nhận được không?”
Thịch! Thịch! Thịch!
Từng âm thanh mạnh mẽ vang vọng bên tai cô, bàn tay cô còn cảm nhận được sự phập phồng, trong nháy mắt khiến Ân Thiên Thiên ngớ người ra, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào mới đúng…
Cảnh Liêm Uy lại dịu dàng nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy ‘chết’ năm năm, bây giờ cuối cùng cũng sống lại rồi, em có biết không?”
Một câu này khiến đôi mắt Ân Thiên Thiên không nhịn được ươn ướt, tất cả mọi thứ đều gần như kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Đôi mắt phượng cứ nhìn chằm chằm vào cô, khi thấy Ân Thiên Thiên như dịu đi, anh không nhịn được hơi cong môi. Bàn tay to nắm lấy tay cô dịu dàng cọ sát, tỉ mỉ cảm nhận sự mềm mại và ấm áp của cô, mà thân thể đang dán sát với cô cũng bắt đầu trở nên nóng rực…
Năm năm, cuối cùng người phụ nữ đợi năm năm, chờ năm năm, nhớ năm năm cũng đã trở về, lúc này còn ở ngay dưới người anh.
Sao anh có thể không kích động? Không vui vẻ được đây?
“Thiên Thiên…” Cảnh Liêm Uy nhỏ giọng gọi cô, chậm rãi muốn cúi đầu mình muốn hôn cô. Nụ hôn nóng bỏng trong sân bay hôm nay hoàn toàn không đủ an ủi trái tim anh, nhìn thấy đôi môi hồng nhuận ngay trước mắt, Cảnh Liêm Uy nhỏ giọng dỗ dành cố gắng đến gần: “Nếu em thật sự không nhớ ra sự tồn tại của anh, vậy từ bây giờ, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không? Cho dù phải tốn thêm năm năm nữa, anh cũng cam tâm tình nguyện…”
Chỉ cần em sẵn lòng cho anh một cơ hội…
Trước giờ anh thật sự không cần gì nhiều, một người phụ nữ, một người phụ nữ tên Ân Thiên Thiên mà thôi.
Vì thế, anh có thể bỏ qua rất nhiều thứ, không để ý đến lợi ích của gia tộc, cố gắng khuyên mình về sự thật cái chết của ba mẹ, bình tĩnh nuôi con đợi cô năm năm, cố gắng dọn sạch tất cả chướng ngại vật trong khoảng thời gian chờ đợi này… chỉ cần cô chịu trở về, chịu ở lại bên cạnh anh…
Nước mắt không nhịn được rơi xuống, đôi mắt Ân Thiên Thiên sáng quắc nhìn người đàn ông trước mặt.
Từ mỗi một câu anh nói ra, trái tim cô cũng bắt đầu sụp đổ từng mảnh từng mảnh, mãi đến cuối cùng cũng chịu thua, giống như năm năm trước khi anh bước vào trái tim cô, lần này anh cũng dễ dàng bước vào thế giới có từng tầng ngăn trở như thế, chỉ chớp mắt đã chiếm núi xưng vương, xưng hùng xưng bá, nhưng cô lại không thể chống cự, mà còn hoan hô nhảy nhót…
Nước mắt chảy qua hai má, chảy qua sợi tóc rồi rơi xuống giường, Ân Thiên Thiên cứ như thế nhìn người đàn ông trước mặt mà không nói một lời.
Trong năm năm nay, vì mất trí nhớ, nên dù cô luôn cảm thấy rất trống rỗng, nhưng ít nhất cũng không bị tra tấn về tâm lý và tình cảm. Thậm chí bây giờ cô còn cảm thấy may mắn, may mắn vì năm năm này mình bị mất trí nhớ, mới không bị tra tấn đủ kiểu vì sự thật rời đi năm đó. Nhưng khi Cảnh Liêm Uy nói ra những lời này trước mặt cô, cô lại chỉ cảm thấy mình vô cùng hèn hạ…
Cô ở bên ngoài hưởng thụ sự tốt đẹp của thế giới, hưởng thụ sự bảo vệ của Ân Thiên Tuấn và Trình Thiên Kiều, nhận giáo dục bậc cao, tham gia công việc mình yêu thích, lúc trổ hết tài năng trong từng lần thi đấu quảng cáo nhận được thứ hạng, anh lại giữ một phần tình cảm không biết có trở về hay không mà đau khổ chờ đợi…
Người khiêm tốn như thế lại sử dụng tường “huỷ đi hoa đào của em” thể hiện tình cảm của anh với cả thế giới chỉ vì muốn tìm thấy cô, xây dựng ở tất cả những nơi du lịch, mặc cho người trên cả thế giới chỉ trỏ anh, chỉ vì nhiều hơn một phần cơ hội tìm được cô. Anh còn che chở con gái rất tốt, nghe nói đứa nhỏ kia trí tuệ hơn người. Anh mua cả thương hiệu kem dưỡng tay nào đó mà cô thích; bây giờ còn tổ chức buổi tiệc quảng cáo long trọng…Tất cả mọi thứ, chỉ vì tìm thấy cô!
Nếu nói không cảm động là giả, tất cả những điều này đều không thể làm được trong một sớm một chiều! Chắn chắn Cảnh Liêm Uy đã tốn rất nhiều tâm huyết…
Ân Thiên Thiên từ từ nhắm hai mắt lại, thầm than khẽ một hơn…
Thật ra cô rất muốn nói mình cũng rất mong anh, rất nhớ anh…
Nhưng sự nhát gan của cô khiến cô không dám đến gần một bước, cũng không dám mơ mộng hão huyền…
Dần dần, suy nghĩ của Ân Thiên Thiên như bắt đầu không thể khống chế được nữa, bỏ đi, cứ buông thả một lần vậy, sau đêm nay cô sẽ mãi mãi không trở thành “Ân Thiên Thiên” của anh nữa, thậm chí cô cũng sẽ không trở thành mẹ của con gái anh, cứ yên tĩnh sống tiếp như thế thôi. Đợi sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, cô sẽ không đặt chân lên mảnh đất này nữa…
Cuối cùng, khi đôi môi mỏng dán nhẹ lên cánh môi căng mọng kia, Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đều không nhịn được cảm thấy đến lúc này cuộc đời mới trở nên hoàn hảo…
Ầm! Ầm! Ầm!
Vào lúc mọi chuyện đều sắp nước chảy thành sông, cửa phòng đột nhiên bị người đập mạnh, khiến Ân Thiên Thiên hoảng hốt đến mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Cảnh Liêm Uy, sau đó bên ngoài phòng có âm thanh vang lên.
“Thiên Thiên! Ân Thiên Thiên!” Ân Thiên Tuấn rất mạnh, sau khi đá văng cửa thì chạy vào bên trong, lớn tiếng kêu: “Cảnh Liêm Uy, tên điên này, thả Thiên Thiên ra…”
Còn chưa nói xong, Ân Thiên Tuấn đã bị hình ảnh trước mặt làm chấn động, sau đó nhân viên nhanh chóng đến giữ chặt lấy anh ấy, không cho anh nhúc nhích thêm nữa…