Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 386



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 386: ĐIỀU KIỆN KHÔNG CÔNG BẰNG
Ân Thiên Thiên nằm trên giường quần áo không ngay ngắn, nhưng cũng chưa đến mức không thể gặp người, chỉ là hơi nhếch nhác mà thôi. Khi nghe thấy giọng nói của Ân Thiên Tuấn, cô lập tức đẩy mạnh Cảnh Liêm Uy trước mặt ra, lại không hề phát hiện hành động của mình làm tổn thương cả hai người đàn ông…
Ân Thiên Thiên hơi hoảng hốt ngồi trên giường, nắm chặt quần áo của mình, chỉ ngồi yên ở đó không dám ngẩng đầu lên. Gần như vào lúc làm thế cô đã biết mình sai rồi, nhưng đôi khi có rất nhiều chuyện đều không thể cho bạn có đủ thời gian suy nghĩ, mà hành động của cô cũng hoàn toàn hợp lý.
Cảnh Liêm Uy bị cô đẩy ngã sang một bên, thân trên vẫn trần trụi như trước, ngay cả có người xông vào phòng cũng không dời mắt đi, chỉ nhìn chằm chằm Ân Thiên Thiên đột nhiên trở nên bối rối trước mặt, trong đôi mắt phượng đầy vẻ tổn thương…
Bắt đầu từ lúc nào mà ngay cả anh đến gần cô cũng đã trở thành không tôn trọng thế này?
Ân Thiên Tuấn bên kia cũng không tốt hơn bao nhiêu, chỉ đứng ở đó nhìn mặt hồ trước mặt, cảm thấy thân thể lạnh lẽo, cả thế giới đều trở nên yên tĩnh…
Cho dù anh ở bên cạnh cô ba năm, cũng vĩnh viễn không bằng một ánh mắt của Cảnh Liêm Uy…
Không có sự cho phép của Cảnh Liêm Uy nơi này hoàn toàn không thể có nhiều người vào như thế, vào rồi cũng không thể nhìn lung tung. Như dù thế, anh vẫn nhanh chóng đứng lên che trước mặt cô, đưa tay chỉnh lại quần áo cho Ân Thiên Thiên lúc này đã mất bình tĩnh. Sau đó ôm lên để cô ngồi thẳng bên mép giường, quỳ một gối mang giày cho cô.
Tất cả mọi thứ đều làm rất tự nhiên, mà sau khi làm xong mọi chuyện anh mới đứng dậy tuỳ ý kéo quần áo bị mình ném ở một bên vắt lên người, lạnh lùng đối mặt với Ân Thiên Tuấn.
Giám đốc Hoàng vội vàng đi tới, nhưng cũng chỉ đứng một bên không dám nói gì.
Lúc này, không ai hiểu rõ tình huống của Ân Thiên Thiên, cũng không ai dám nói gì.
Cảnh Liêm Uy mang dáng vẻ phong lưu phóng túng đứng trước mặt Ân Thiên Tuấn, khẽ mím đôi môi mỏng, nhỏ giọng nói: “Cậu Ân, đây là có chuyện quan trọng đến mức nào mà làm ầm ĩ tới cả vợ tôi thế? Cũng không giống với hình tượng bình tĩnh của anh mọi khi lắm.”
Trong lời nói tràn đầy châm chọc, mà Cảnh Liêm Uy còn vừa nói vừa mặc quần áo của mình, cài cúc áo, chỉnh lại cổ tay áo, tất cả động tác đơn giản đột nhiên phủ lên một màu sắc phấn son, tràn đầy mờ ám.
Ân Thiên Tuấn nhếch môi, sau khi hít sâu mấy hơi mới khiến mình bình tĩnh lại được, nhìn sang Ân Thiên Thiên ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Thiên Thiên, anh đến đón em về nhà…”
Ân Thiên Thiên vẫn đứng ở một bên không nhúc nhích đột nhiên cứng đờ.
Về nhà?
Thành phố T, còn có nhà của cô ư?
Cảnh Liêm Uy hơi ngẩng đầu, đôi mắt phượng cũng nhiều thêm mấy phần nguy hiểm.
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên giương cung bạt kiếm…
Giám đốc Hoàng lén nhìn Ân Thiên Thiên, anh ta đã sớm đoán ra là cô sẽ có phản ứng gì, mà mọi người đang có mặt đều đang chờ đợi sự lựa chọn của cô, giống như đây sẽ là sự lựa chọn cuối cùng vậy…
Ân Thiên Thiên hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn đứng lên đi từ từ về phía Ân Thiên Tuấn.
Cho dù thế nào, cô đã quyết định muốn rời khỏi Cảnh Liêm Uy, không muốn liên luỵ đến anh nữa. Nếu đã thế, thì cô nên rõ ràng hơn một chút, không phải sao?
Cổ họng thắt chặt, Ân Thiên Thiên không dám nhìn người đàn ông kia một cái, cứ như thế im lặng đứng bên cạnh Ân Thiên Tuấn.
Cảnh Liêm Uy đứng tại chỗ nhìn chằm chằm bóng dáng xinh đẹp kia chưa từng dời đi, khi thấy cô không chút do dự đứng bên cạnh Ân Thiên Tuấn, trong mắt loé lên sự châm chọc với bản thân, hai tay cứng đờ cắm vào túi quần. Ở một nơi nào đó không thể nhìn thấy, chỉ anh biết mình phải cố gắng thế nào mới kiềm chế cho cảm xúc không bộc phát làm cô sợ hãi…
Trong năm năm cô rời đi, anh chỉ học được hai chuyện, một là càng yêu cô hơn, hai là mất khống chế vì cô.
Nhìn thấy Ân Thiên Thiên đứng trước mặt mình, Ân Thiên Tuấn không nhịn được hơi cong môi, trong đôi mắt mang theo hưng phấn và cảm động. Anh ấy giãy khỏi sự ràng buộc của người xung quanh, theo bản năng tiến lên nắm lấy tay cô lại bị tránh đi, sau đó nghe thấy giọng nói của cô…
Ân Thiên Thiên cố ý tránh đi sự tiếp xúc của Ân Thiên Tuấn, cô cũng không thể không chút kiêng dè chấp nhận Ân Thiên Tuấn đến gần như ba năm trước đây nữa, cũng không thể có tình cảm không nên có với anh ấy, nếu không cô thật sự không biết nên đối mặt với mọi chuyện bây giờ như thế nào. Ân Thiên Thiên rũ mắt nhìn xuống sàn nhà, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi thôi…”
Nói xong đã không chút do dự đi ra ngoài, còn Ân Thiên Thiên thì sửng sốt một lát rồi cũng nhanh chóng đuổi theo, để lại một mình Cảnh Liêm Uy đứng tại chỗ một lúc lâu vẫn không nhúc nhích. Mãi đến rất lâu sau khi bóng dáng của hai người đều biến mất, anh vẫn cứ nhìn chằm chằm ra cửa…
Giám đốc Hoàng hít sâu một hơi mới không nhịn được tiến lên nhỏ giọng gọi một tiếng: “Cậu ba…”
Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên xoay người híp mắt với cái giường lớn kiều diễm kia, duỗi tay kéo áo bành tô qua mặc vào rồi đi ra ngoài, mãi đến khi bóng dáng sắp biến mất ở cửa mới nói một câu: “Gửi tin tức cho tập đoàn Cảnh Thị, tất cả người đăng ký tham gia thi quảng cáo phải nghe theo sắp xếp của công ty, nếu ai vi phạm thì cứ rút khỏi cho tôi! Sẵn tiện nhắc luôn, người rút khỏi đừng hòng lăn lộn trong cái ngành này nữa!”
Dứt lời, Cảnh Liêm Uy lập tức rời đi, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt đặc sắc rối ren của Giám đốc Hoàng, để lại một đám người anh không hề quan tâm đưa mắt nhìn nhau, thầm mặc niệm cho Giám đốc Hoàng…
Cậu ba Cảnh thế này rõ ràng là ra điều kiện không công bằng nhằm vào Ân Thiên Thiên mà!
Đi ra khỏi “Nocturne”, từ đầu đến cuối Ân Thiên Thiên và Ân Thiên Tuấn đều chưa từng nói chuyện một câu.
Lên xe của Ân Thiên Tuấn, anh ấy theo bản năng muốn cài dây an toàn cho cô. Từ nhỏ đến lớn Ân Thiên Thiên đều không có khái niệm đeo dây an toàn, ba năm nay bị Ân Thiên Tuấn quở trách rất nhiều lần cũng không chịu nhớ. Nhưng lúc này trước khi anh đến gần cô đã tự mình cài xong rồi…
Bàn tay vươn ra cứ thế sững lại giữa không trung, Ân Thiên Tuấn im lặng nhìn sườn mặt của Ân Thiên Thiên hai giây, sau đó mới xoay người khởi động xe lái đến nhà họ Ân.
Nhà họ Ân bây giờ hoàn toàn là thiên hạ của anh, Ân Bách Phú ở trong nhà giam, Lý Mẫn và Ân Nhạc Vy hoàn toàn không thể tranh đoạt cái gì với anh, huống chi Ân Nhạc Vy còn sinh ra một đứa con gái, hai người càng không thể làm ầm ĩ với Ân Thiên Tuấn. Hơn nữa, Ân Thiên Tuấn cũng không thể cưng chiều bọn họ như Ân Bách Phú được, cho nên bọn họ trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.
Khi xe dừng lại trước cửa nhà họ Ân, Ân Thiên Thiên ngồi trong xe hơi ngơ ngác.
Cái nhà này đem lại cho cô rất nhiều ký ức, cũng khiến cô rất bùi ngùi. Trước đây cô vẫn luôn cho rằng vì mình không có mẹ bảo vệ, lại thêm Lý Mẫn sinh một người con trai cho Ân Bách Phú nên mới không được coi trọng như thế, nhưng về sau mới biết mình hoàn toàn không thuộc về nơi này! Năm năm trôi qua, cô đã nhìn ra rất nhiều điều, cô không có tư cách hận nhà họ Ân, oán nhà họ Ân. Ở trong nhà họ Ân chỉ có Ân Bách Phú dính dáng đến Tô Nương mà thôi, cho dù đó là quá khứ như thế nào, Ân Thiên Thiên cũng không thể không thừa nhận là nhà họ Ân để cô trưởng thành bình an như vậy…
Nói theo một cách nào đó, cô còn thiếu nợ nhà họ Ân nữa…
Cho dù họ nuôi cô vì lý do gì thì suy cho cùng cô vẫn đã trưởng thành, không phải sao?
“Thiên Thiên?” Ân Thiên Tuấn thấy Ân Thiên Thiên vẫn không hề động đậy thì nhỏ giọng hỏi, trong đôi mắt mang theo nghi ngờ: “Em sao thế? Có phải đã… nhớ ra cái gì rồi không?”
Cô mờ mịt quay đầu lại nhìn anh ấy, đôi mắt trắng đen rõ ràng vô cùng trong suốt, cô bước xuống từ trên xe, nhỏ giọng hỏi lại: “Trước kia em đã đến nơi này rồi à? Sao anh lại hỏi thế?”
Câu trả lời này khiến Ân Thiên Tuấn ngơ ngác, sau đó mới cong môi cười nói: “Ừm, đây là nhà mà chúng ta cùng nhau lớn lên, lúc anh đến đây em chỉ mới năm tuổi, còn anh đã mười hai rồi, em có nhớ không?”
Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn đi bên cạnh anh vào nhà họ Ân: “Em không nhớ.”
Ân Thiên Tuấn cong môi nhìn cô không nói gì, lại đưa tay nắm lấy tay cô: “Không sao, không nhớ cũng không quan trọng, sau này chúng ta còn thời gian rất dài…”
Ân Thiên Thiên đột nhiên dừng chân nhìn bàn tay bị anh ấy nắm lấy, ánh mắt hơi thay đổi.
Cả người Ân Thiên Tuấn lập tức cứng đờ theo bản năng, ngay cả hít thở cũng trở nên nặng nề, một lúc lâu vẫn không dám nói một chữ.
Anh sợ, sợ Ân Thiên Thiên nhớ lại, như vậy lời nói dối dơ bẩn này của anh sẽ bị vạch trần, nói không chừng cô sẽ cực kỳ ghê tởm, cực kỳ chán ghét mình. Ba năm nay, gần như mỗi ngày anh đều luôn lo lắng về chuyện này, nhưng suy nghĩ muốn ở bên cô vẫn cực kỳ kiên định…
Suốt ba năm trôi qua, anh cứ mãi tra tấn mình trong mâu thuẫn như thế.
Khi nãy ở “Nocturne”, anh thật sự cho rằng cô đã nhớ lại…
Ân Thiên Thiên nhìn chằm chằm bàn tay to lớn ấm áp nắm chặt tay mình kia, tuyết ở thành phố T đã ngừng rơi, xung quanh đều cực kỳ lạnh lẽo, cuối cùng cô vẫn cố lấy can đảm rút tay mình về, mặc cho bàn tay nhỏ bé ấm áp của mình nhanh chóng lạnh lẽo trong gió lạnh như thế…
Mà bàn tay to lớn của Ân Thiên Tuấn cũng lập tức bị gió thổi, chẳng mấy chốc đã lạnh đến thấu xương.
Ân Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt mình, nhỏ giọng nói: “Hôm nay em gặp một người phụ nữ tên Đào Ninh, cô ấy nói với em Cảnh Liêm Uy mới là chồng trước của em, Cảnh Nhan Hi là con gái của em. Còn anh chỉ là anh trai của em thôi, có đúng không?”
Nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng kia, Ân Thiên Tuấn bỗng nhiên nói không nên lời.
Chưa bao giờ có khoảnh khắc nào khiến anh cảm thấy hoảng hốt và xấu hổ như vậy…
Thiên Thiên là nhớ lại rồi, hay trong lòng cảm thấy nghi ngờ đây?
Đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, một lúc lâu vẫn không thể nói ra đáp án, còn Ân Thiên Thiên cứ như thế im lặng đứng tại chỗ nhìn anh ấy, đợi đáp án của anh ấy… 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.