Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 395



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 395: BĂN KHOĂN QUÁ NHIỀU!
Phòng làm việc của Cát Thành Phong, Cảnh Liêm Uy yên tĩnh nhìn tin tức được phát sóng trên màn hình, ngón tay thon dài tùy ý vuốt cằm, nhiệt độ trong đôi mắt phượng càng ngày càng lạnh lẽo theo mỗi một câu hỏi của phóng viên…
Cát Thành Phong yên lặng đứng bên cạnh giờ phút này chỉ hận bản thân mình không thể biến thành người tàng hình, tại sao cậu ba Cảnh cứ phải tới phòng làm việc của anh ta chứ? Rồi tại sao cứ phải đúng lúc chỉ có một mình anh ta ở đây? Lần này, cho dù anh ta có muốn tìm cớ để chuồn đi cũng không dám làm bừa.
Đợi đến khi tin tức trên màn hình chiếu xong, Cát Thành Phong mạnh mẽ hít sâu một hơi, nhẹ giọng: “Cậu ba, chúng ta nên làm gì? Có phải nên phong tỏa tất cả tin tức sau đó không?”
Chuyện đã ồn ào như vậy, vốn là bị người ta bắt gặp tại trận, hơn nữa hiện giờ Trần Vũ đang nổi tiếng, tốc độ truyền bá thông tin không chỉ nhanh hơn một chút thôi đâu! Đoán chừng hiện giờ đội ngũ quan hệ công chúng của Trần Vũ cũng bận đến sứt đầu mẻ trán…
Mắt phượng thoáng nheo lại, Cảnh Liêm Uy đang định nói, ngoài cửa chợt truyền đến một giọng nói.
“Cát Thành Phong, Cát Thành Phong, cậu xem tin tức chưa?” Thừa Phó Lân không kịp thở mà chạy vào, mắt cũng không ngước lên, ào ào nói: “Lúc tôi nhìn thấy tin tức, nghĩ ngay rằng mặt cậu ba chắc chắn khó coi vô cùng, cũng không biết mợ phải dỗ dành cậu ấy thế nào, nghĩ lại năm năm nay của chúng ta, giờ đã có mợ dạy dỗ cậu ấy, đúng là đáng vui mư…”
Chữ “mừng” còn chưa kịp nói ra miệng, tiếng nói chuyện trong nháy mắt đã im bặt, cả ba người trong phòng đều không ai mở miệng.
Khóe miệng đang nở nụ cười của Thừa Phó Lân cũng chưa kịp thu lại, thậm chí động tác nhìn có vẻ như rất phấn khích kia cũng chưa kịp sửa, cả người cứ không tự nhiên như vậy mà đứng trước mặt Cảnh Liêm Uy.
Đuôi mày nhướng lên, khóe miệng Cảnh Liêm Uy hơi nhếch, thả lỏng người dựa ra sau, hai tay đan vào nhau nhìn người trước mặt.
Trong lòng Cát Thành Phong thầm mặc niệm cho Thừa Phó Lân.
Cái tên này đáng ghét nhất là khi mở miệng ra, luôn lải nhải như đàn bà, thế nhưng dù trong miệng có phàn nàn Cảnh Liêm Uy cỡ nào, một khi Cảnh Liêm Uy ra lệnh, anh ta đều cố sức liều mạng mà thực hiện hơn bất cứ ai…
Hung hăng nuốt nước miếng, cơ thể Thừa Phó Lân cứng ngắc, nói không ra lời.
“‘Đáng vui mừng’?” Lặp lại lời nói của Thừa Phó Lân, Cảnh Liêm Uy hơi gật đầu, khiến Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân sợ tới mức không dám thở mạnh: “Năm năm nay thật đúng là thiệt thòi cho cậu nhỉ, hay là, tôi điều cậu đi công tác chỗ khác nhé?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Thừa Phó Lân đáng thương hẳn.
Làm sao anh ta biết, anh ta chỉ trộm ‘”phàn nàn” một câu đã bị bắt tại trận rồi? Đúng là uống nước lạnh cũng bị dính răng!
Lập tức, cả căn phòng rơi vào im lặng.
Cảnh Liêm Uy đang định nói, điện thoại chợt vang lên, nhìn thấy là Trần Vũ gọi thì không do dự mà nhấc máy, vừa nghe điện thoại vừa đứng dậy đi ra ngoài.
“Anh rể…” Trần Vũ khẽ gọi, trong giọng nói lộ vẻ lo lắng: “Anh xem tin tức chưa?”
Thời gian năm năm, nếu không có Cảnh Liêm Uy giúp đỡ, Trần Vũ nhất định không thể đi đến vị trí như ngày hôm nay, từ năm đó khi Cảnh Liêm Uy đưa ra lựa chọn, cậu ta đã nhận người anh rể này, cho dù hôm nay mới nhận được tin tức Ân Thiên Thiên trở về từ chỗ anh, cũng không có chút tức giận nào…
Chỉ là, Trần Vũ ngây thơ, đến bây giờ cũng không biết mình bị người ta “hãm hại”…
“Thấy rồi, yên tâm đi, anh sẽ xử lý.” Cảnh Liêm Uy khẽ nói, người đã bước lên xe, Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân cũng nhanh chóng lên xe không dám quấy rầy anh: “Kêu chị gái cậu chuẩn bị cho tốt, đến sáu giờ anh sẽ đi đón cô ấy.”
Dứt lời, cũng không cho Trần Vũ có cơ hội nói chuyện, dập máy luôn.
Thừa Phó Lân nhíu mày, không hiểu Cảnh Liêm Uy như vậy là định làm gì, ngược lại Cát Thành Phong đã phục hồi tinh thần, nhìn Cảnh Liêm Uy một cách khó tin, rồi mới quay đầu tiếp tục nghiêm túc lái xe.
Cậu ba, như thế này là bị ép sao?
Cổng lớn Cảnh thị, Cảnh Liêm Uy trước khi xuống xe nhẹ giọng nói: “Thừa Phó Lân, xế chiều hôm nay đi theo tôi.”
Chỉ một câu nói, đã cho thấy xế chiều hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn…
Nhận được mệnh lệnh, Thừa Phó Lân nhanh chóng đi theo, Cát Thành Phong cũng lập tức quay lại vị trí của mình chuẩn bị để hành động bất cứ lúc nào.
‘Nocturne’, trong phòng Ân Thiên Thiên.
Trần Vũ đứng bên cạnh gấp đến không chịu được, cậu ta hoàn toàn không ngờ mình đến đây tìm Ân Thiên Thiên sẽ khiến Ân Thiên Thiên bị cuốn vào chuyện thị phi như vậy, cậu ta cũng nghi ngờ mình có phải đúng là sao chổi hay không?
“Chị, em xin lỗi…” Khẽ nói xin lỗi, Trần Vũ cảm thấy mình thật vô dụng muốn chết.
Ân Thiên Thiên cũng phiền lo, nhưng cũng biết chuyện này không thể trách Trần Vũ, ai mà biết những phóng viên kia sẽ mai phục ở đây chứ, theo đuôi Trần Vũ cũng quá sát sao rồi, vừa mới xuất hiện đã bị bắt tại trận!
“Không sao đâu, yên tâm đi…” Nhẹ giọng an ủi, nhưng chỉ có bản thân cô biết rõ, trong lòng cô bối rối và sợ hãi đến mức nào: “Không sao, không sao…”
Cô sợ…
Sợ sự xuất hiện của mình trở thành một quả bom không hẹn giờ, sợ bản thân mình chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ hủy hoại tương lai của Trần Vũ, sợ bản thân mình chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ hủy hoại tương lai của Cảnh Liêm Uy, sợ bản thân mình chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ hủy hoại tương lai của Cảnh Nhan Hi …
Cô không phải là một người kiên cường, cũng không phải một người mạnh mẽ, cô chỉ là một cô gái bình thường. Cô chỉ tự mình mộng mơ, tự mình tưởng tượng, tự mình cố gắng, cô chỉ mong muốn mình có thể cứ đơn giản, lương thiện như vậy mà sống một cuộc sống bản thân mình cho là đúng…
Nhưng mà, bây giờ lại cảm thấy chuyện đó chẳng dễ dàng như vậy.
Trần Vũ cũng lo lắng, nhưng dù sao bản thân mình cũng lăn lộn nhiều năm trong giới, lúc gặp chuyện cũng đã trưởng thành hơn nhiều, hơn nữa cậu còn được Cảnh Liêm Uy an ủi, hiện giờ cũng ổn hơn Ân Thiên Thiên nhiều. Ổn định tâm trạng của mình, Trần Vũ đi đến trước mặt Ân Thiên Thiên ngồi xổm xuống, duỗi tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang không ngừng xoắn lại của cô.
“Chị, chị nhớ lại rồi, đúng không?” Nhẹ giọng hỏi, chỉ một câu, kéo cõi lòng đang rối loạn của Ân Thiên Thiên lại.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm cậu ta, Ân Thiên Thiên không nói gì.
Trần Vũ bỗng nở nụ cười, trong mắt là ánh sáng dịu dàng, nói: “Từ nhỏ em đã biết mình có một người chị, nhưng không phải Tô nương nói em biết, mà là ‘Diêm Vương’ nói em biết. Anh ta nói em có một người chị, một người chị lương thiện, xinh đẹp, dịu dàng. Lúc nhỏ em cũng không có bị Tô nương nhét vào thành phố T, nhưng em biết chị đang ở thành phố T, nên em mới lân la đến thành phố T, nghĩ thầm nói không chừng lúc nào đó sẽ gặp được…”
Ân Thiên Thiên nhìn cậu thanh niên ngồi trước mặt, trong lòng hơi nghẹn ngào.
Đối với Trần Vũ, trong lòng cô cũng rất thích, cậu nhóc này cả người tràn đầy năng lượng. Tuy đôi lúc trông có vẻ xấu xa, có hơi lưu manh, nhưng chưa bao giờ làm chuyện gì sai phạm tày trời, hơn nữa đứa em trai này bất cứ lúc nào cũng luôn đứng về phía cô, điều này khiến cô cảm thấy thật ấm áp…
Chìm vào kí ức, khóe miệng Trần Vũ nở nụ cười trào phúng: “Em kéo dài hơi tàn mà sống qua ngày ở dưới đáy xã hội, nhưng em biết chị gái em đang ở trên tầng thượng lưu của xã hội sống rất tốt, như vậy em cũng rất thỏa mãn rồi. Chỉ cần em có chị gái, em biết em còn có người thân, em cũng đã rất vui. Em chưa từng nghĩ tới có một ngày chúng ta sẽ gặp nhau, có một ngày chúng ta sẽ quen biết nhau, sau đó, có một ngày như lúc này đây, hai chị em ta cùng ngồi một chỗ nói chuyện phiếm…”
Nói xong, trong mắt Trần Vũ mơ hồ lóe ra ánh nước.
Cậu là một đứa nhỏ thiếu thốn tình cảm, từ nhỏ đến lớn không có tình thương của mẹ, không có tình thương của cha, Trần Tinh thân là chị cậu nhưng chưa bao giờ quan tâm đến cậu, cho nên cậu tự tưởng tượng về người chị gái của mình, ấy thế mà trùng hợp như vậy, Ân Thiên Thiên rất giống với chị gái trong tưởng tượng của cậu, thiện lương như nhau, dịu dàng như nhau, cũng thích cậu như nhau…
“Khi em nhận ra chị biết thân thế của mình, chị có biết em có cảm giác gì không? Em thậm chí còn nghĩ, có khi nào chị sẽ ghét em hay không, từ nay về sau sẽ không nói chuyện với em nữa hay không, nhưng cho dù là lúc đó chị cũng không biểu hiện ra một chút ghét bỏ nào với em, em biết mà, chị, chị chính là chị gái của em…” Mấy năm nay cậu vẫn luôn tìm cô, nhưng chỉ vì thân phận người của công chúng của mình nên không tiện công khai tìm kiếm, chỉ có thể lén lút tìm, có trời mới biết khi Cảnh Liêm Uy nói cho cậu biết Ân Thiên Thiên ở ‘Nocturne’, cậu vui đến nhường nào, cứ vậy mà chạy tới: “Chị, chị đi suốt năm năm, thật là ác quá mà…!”
Ân Thiên Thiên im lặng không nói gì, trong mắt ngập đầy nước mắt.
Trần Vũ với cô là cùng một loại người, hai kẻ thiếu thốn tình thương, cần sưởi ấm lẫn nhau, bọn họ ai cũng không thể thiếu được người kia…
Đưa tay ôm Trần Vũ vào lòng, Ân Thiên Thiên chỉ có thể khóc nói: “Xin lỗi, xin lỗi, chị không cố ý, không có ý, chị không phải cố ý… mất trí nhớ…”
Mất trí nhớ, đối với cô, thật sự là một chuyện ngoài ý muốn.
Thậm chí ngay lúc này, chuyện này vẫn như trước khiến cô trở tay không kịp.
Đột nhiên, cửa phòng bị người ta gõ, Trần Vũ ngẩng đầu từ trong ngực Ân Thiên Thiên, đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt cô, giờ phút này dù bên ngoài có trời long đất lở, nhưng cậu vẫn cảm thấy cả thế giới đều đang nằm trong tay mình.
Cậu có người thân, hơn nữa người thân này sẽ vĩnh viễn không vứt bỏ cậu, trong cơ thể của bọn họ chảy dòng máu giống nhau…
Ân Thiên Thiên cười nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Trần Vũ, khóe miệng cong lên, như thể đã quên mất chuyện bên ngoài.
Phoóng viên chực chờ bên ngoài bị nhân viên của ‘Nocturne’ mời ra khỏi, hiện giờ tất cả đều chặn ở sảnh lớn và bãi đỗ xe của ‘Nocturne’, hoàn toàn chặn hết tất cả đường đi của Ân Thiên Thiên và Trần Vũ. Hôm nay, bọn họ nhất định phải đưa ra một câu trả lời!
Khi quản lý quan hệ công chúng của Trần Vũ tới, hai người đều hơi lo lắng.
Quản lý quan hệ công chúng cả người mặc trang phục công tác, nhìn cực kỳ lạnh lùng, cầm trong tay kết quả mà bọn họ đã kịch liệt thảo luận mới đưa ra được.
“Ngài Trần, đối với tình hình bên ngoài hiện giờ, chúng tôi đưa ra kết luận, chỉ có hai cách…” Quản lý quan.hệ công chúng nhìn cậu ta, lông mày vẫn luôn nhíu lại, nói: “Cách thứ nhất, thừa nhận anh và cô Ân là quan hệ yêu đương, phủ nhận quan hệ giữa anh và cô Ngôn Tử, nói hai người chỉ là bạn bè mà thôi, bởi vậy, hôm nay chỉ là chuyện “lo lắng dư thừa”, cách thứ hai, nói thẳng với bên ngoài rằng hai người là quan hệ chị em…”
“Không được!” Cách thứ hai còn chưa nói xong, Ân Thiên Thiên đã đứng ra từ chối, vẻ mặt kiên định, nói: “Không được, Trần Vũ hiện giờ không thể dính vào một người chị thị phi như vậy!”
Không khí lập tức trở nên căng thẳng. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.