CHƯƠNG 405: THIẾU TÌNH THƯƠNG CỦA MẸ
Cảnh Liêm Uy cởi áo khoác ngoài rồi xắn tay áo đi vào, mặt đầy ý cười.
Trong phòng khách với ánh đèn màu vàng nhạt, một nhà ba người cứ như vậy vui vẻ ồn ào gói sủi cảo, thi thoảng sẽ nghe thấy Cảnh Nhan Hi bỗng thốt lên một câu “Chú, chú gói sủi cảo xấu quá, xấu quá! Xấu đến mức ảnh hưởng tới khẩu vị của con!” sau đó Cảnh Liêm Uy sẽ quái gở đáp một câu “Vậy sao?”, cô bé lập tức sợ hãi…
Ừm, được rồi, ở nhà bé, người đàn ông trong tình huống này không chọc vào được, ba bé giống như thời kỳ tiền mãn kinh tới sớm vậy…
Khó mà nắm bắt…
Bảy rưỡi tối, cuối cùng một nhà ba người cũng được ăn sủi cảo nóng hổi, Ân Thiên Thiên không cho Cảnh Nhan Hi ăn quá nhiều, dù sao vẫn sợ buổi tối bé không tiêu hoá được, thấy đã tương đối ghì cất bát đũa của bé đi, chín giờ là dỗ lên giường đi ngủ, còn Cảnh Liêm Uy ở phòng khách nghiêm túc đọc tài liệu không biết là ai gửi tới.
Trong phòng Ân Thiên Thiên, Cảnh Nhan Hi mặc bộ đồ ngủ nai con Bambi nhảy nhót tưng bừng trên giường, vô cùng hoạt bát, thấy Ân Thiên Thiên đi vào lập tức nở nụ cười tươi tắn giang rộng hai tay với cô, nói: “Dì, bế bế.”
Ân Thiên Thiên đưa tay bế, sau đó Cảnh Nhan Hi như bạch tuộc tám vòi vắt vẻo trên người cô, dỗ mãi cô bé mới ngoan ngoãn nằm lên giường, lúc này Ân Thiên Thiên mới nhẹ giọng nói, trong giọng nói mang theo chút căng thẳng: “Nhan Hi, con có muốn có mẹ không?”
Mở to mắt, lòng Cảnh Nhan Hi lập tức trở nên căng thẳng nhưng lại vô thức đáp lại: “Vậy dì có đồng ý làm mẹ con không?”
Bé có mẹ rồi, bé không muốn chấp nhận người phụ nữ khác làm mẹ mình, bé chỉ cần Ân Thiên Thiên là mẹ!
Ân Thiên Thiên cúi đầu nhìn đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Cảnh Nhan Hi, cô hỏi: “Vậy Nhan Hi có muốn dì làm mẹ con không?”
Gật đầu thật mạnh, hai mắt Cảnh Nhan Hi đã vì câu nói này của Ân Thiên Thiên mà sáng lấp lánh, nhìn thẳng vào cô gật đầu.
Khoé miệng Ân Thiên Thiên cong lên, cô đưa tay ôm con gái bé bỏng vào lòng: “Nhan Hi, vậy vì sao con… lại gọi mẹ là ‘dì’?”
Bé không biết mỗi lần nghe thấy chữ “dì” từ miệng bé là cô đều cảm thấy trái tim mình rỉ máu.
Cảnh Nhan Hi chớp đôi mắt to nhìn cô, cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên, vô cùng thành thật đáp: “Con sợ, con sợ gọi là ‘mẹ’ thì mẹ sẽ không đồng ý…”
Câu nói này khiến hai mắt Ân Thiên Thiên ướt.
Sao cô lại không đồng ý chứ, trời mới biết lòng cô chờ mong nghe câu nói này biết bao!
Ôm chặt lấy Cảnh Nhan Hi, Ân Thiên Thiên không nói ra lời, dù sao bé con vẫn còn quá nhỏ, không giấu được quá nhiều lời ở trong lòng vì thế bèn nói thẳng: “Mẹ, thật ra con biết mẹ là mẹ con nhưng lại không dám gọi, con nghĩ nếu gọi mẹ nhưng mẹ lại không đồng ý thì phải làm sao? Vì thế con cứ gọi là dì, gọi dì thì mẹ sẽ đồng ý thôi… Thật ra, thật ra con thật sự rất muốn gọi một tiếng mẹ…”
Nói rồi giọng Cảnh Nhan Hi cũng hơi nghẹn ngào.
Mặc dù từ nhỏ bé đã là cô bé ngậm thìa vàng lớn lên, là công chúa nhỏ của nhà họ Cảnh, cho dù các bác các cô đều đối xử với bé rất tốt nhưng dù sao bé không có mẹ, từ nhỏ đã không có, trái tim trẻ con luôn mẫn cảm, bé biết mình khác với các bạn, các bạn có mẹ mà bé không có nên cho tới nay bé vẫn luôn cẩn thận dè dặt như vậy.
Ba nói mẹ tức giận không về, vậy bé ngoan ngoãn cùng ba chờ mẹ về, nhưng mẹ về rồi bé lại không dám tùy tiện gọi một tiếng mẹ…
Giờ khắc này tình cảm đè nén trong lòng Cảnh Nhan Hi năm năm ròng đã bộc phát, năm năm “khác biệt” khiến phương diện tình cảm của bé trưởng thành, trở thành một cô bé vô cùng người lớn.
“Mẹ ơi, mẹ…” Ôm chặt lấy Ân Thiên Thiên, Cảnh Nhan Hi khóc như người được làm từ nước mắt: “Mẹ, mẹ đừng đi nữa có được không, đừng đi mà! Nhan Hi cần mẹ, Nhan Hi muốn mẹ mãi mãi ở bên Nhan Hi! Mẹ, mẹ không biết đâu, các bạn nhỏ khác ở nhà trẻ đều có mẹ, chỉ có con là không có, các bạn nói ba đã tìm mẹ ở khắp nơi nhưng mẹ không về, có phải vì mẹ không thích, không cần con không… Nhưng con vẫn muốn có mẹ, muốn mẹ của mình…”
Nói rồi Cảnh Nhan Hi gào khóc, Ân Thiên Thiên sợ con nằm khóc sẽ bị thiếu khí, vội vàng đỡ bé ngồi dậy rồi đau lòng ôm con, nhẹ giọng dỗ dành: “Nhan Hi, Nhan Hi ngoan, không khóc…”
Nhưng Cảnh Nhan Hi lúc này làm sao nghe lọt được, từ sau cái ngày ở cửa trường mầm non biết Ân Thiên Thiên trở về là bé vẫn luôn muốn được gặp cô, muốn cô thật sự trở về làm mẹ mình.
Vừa khóc vừa nói, lời Cảnh Nhan Hi đã trở nên ngắt quãng: “Mẹ… con muốn mẹ, con không muốn những dì khác làm mẹ con… Con muốn mẹ của mình… mẹ, mẹ đừng bỏ Nhan Hi, Nhan Hi sẽ ngoan, mẹ đừng đi nữa được không?”
Ân Thiên Thiên nghe mà lòng đau như cắt!
Bé là thịt từ trên người cô mà, sao cô nỡ khiến bé chịu tủi thân được, ôm chặt con vào lòng, hai mắt cô cũng không kìm được đầy nước mắt, hồi lâu vẫn không nói gì.
Năm năm tuổi thơ không có mẹ ở bên, Ân Thiên Thiên rất tự trách cũng khiến Cảnh Nhan Hi tiếc nuối cả đời.
Cô muốn bù đắp nhưng lại bất lực, cô muốn giữ chặt lấy con nhưng lại không biết phải làm sao…
“Mẹ, mẹ…” Cảnh Nhan Hi khóc đến mức thở không ra hơi, lớn tiếng nói: “Con muốn mẹ tới trường đón con tan học, con cũng muốn cuối tuần mẹ đưa con ra ngoài chơi, con muốn mẹ ở bên con mãi mãi, ở với con, bảo vệ con… Nhan Hi không muốn chỉ có ba mà không có mẹ…”
Ân Thiên Thiên đau lòng không gì sánh được, chỉ có thể ôm chặt lấy con, khẽ nói bên tai bé: “Nhan Hi ngoan, mẹ không đi, mẹ không rời khỏi đây nữa, mẹ sẽ mãi mãi ở bên Nhan Hi được không, Nhan Hi ngoan…”
Cảnh Nhan Hi nghe mơ hồ nhưng vẫn đại khái nghe hiểu được ý nghĩa, vội vàng ngẩng đầu nhìn Ân Thiên Thiên, đến khi cô đảm bảo sẽ không đi nữa mới miễn cưỡng nhếch khóe miệng nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt ướt nhoè nhìn vô cùng buồn cười nhưng cũng rất đáng yêu, Ân Thiên Thiên hôn lên mặt con một cái rồi xuống giường lấy khăn lông ấm lau mặt cho bé…
Cảnh Liêm Uy đứng ngoài cửa nhìn thấy hết mọi việc ở bên trong, không kìm được thở dài một hơi nhưng cũng rất đau lòng Cảnh Nhan Hi.
Dẫu sao anh cũng chỉ là một người đàn ông, đừng nói những lời gì mà vừa làm ba vừa làm mẹ, mỗi một nhân vật trong gia đình đều chỉ có một, không ai có thể thay thế được ai, cho dù năm năm qua anh có chăm sóc con tốt hơn nữa thì trong cuộc đời con vẫn thiếu một người “mẹ”, điều này không thể phủ nhận, chỉ là anh vẫn luôn không hay biết sự chờ mong trong lòng con gái mình về mẹ lại đã tới mức độ này…
Ân Thiên Thiên dỗ mãi Cảnh Nhan Hi mới ngủ, cô ra khỏi phòng thì nhìn thấy Cảnh Liêm Uy vẫn luôn chờ ngoài cửa.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên không kìm được nước mắt vùi đầu vào lòng anh, phiền muộn nói: “Vì sao, vì sao em lại mất trí nhớ? Nếu em không mất trí nhớ thì có phải sẽ nhớ được sự tồn tại của con, em có thể lén nhìn con trưởng thành, nói không chừng còn có thể trở về sớm hơn một chút để con không phải nuối tiếc như vậy, vì sao…”
Ân Thiên Thiên của giờ khắc này vô cùng hối hận khi đó sao mình lại mất trí nhớ?
Cảnh Liêm Uy nghe những lời này lại trầm mặc rất lâu, mãi sau mãi sau mới nói một câu: “Thiên Thiên, có đôi lúc mất đi một vài thứ chưa chắc đã là chuyện xấu, nói không chừng vẫn có sự tốt đẹp hơn ở phía trước thì sao?”
Cảnh Liêm Uy không biết cô có nghe hiểu hay không nhưng nhiều hơn nữa anh lại không thể nói ra miệng.
Con người chính là động vật mâu thuẫn như vậy, có lúc mất đi một vài thứ rất quan trọng sẽ cảm thấy như trời sập, nhưng không ngờ chưa biết chừng có một ngày mọi chuyện trở nên tốt đẹp, có lúc một số thứ bản thân cho là rất quan trọng và sẽ cảm thấy bầu trời sụp đổ ấy nhưng thật ra lại đều không quan trọng…
Làm người có đôi lúc không được quá tích cực.
Ân Thiên Thiên vùi vào lòng Cảnh Liêm Uy khóc rất lâu mới hồi phục được tinh thần, lúc này điện thoại trong túi lại vang lên, nhìn tên người hiển thị trên màn hình một lúc, cuối cùng Ân Thiên Thiên vẫn nghe máy.
Có vẻ điện thoại chỉ do có người chạm phải, không có ai nói chuyện với cô mà chỉ có tiếng cãi vã vô tận.
“Ân Thiên Tuấn, con nhìn dáng vẻ hiện giờ của con xem! Con đã không đến công ty làm một tuần rồi, rốt cuộc con muốn làm gì?!” Lý Mẫn lớn tiếng trách mắng, nhưng rõ ràng trong giọng nói vẫn hơi sợ hãi và thấp thỏm.
Ân Thiên Tuấn vẫn không nói tiếng nào, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bình thuỷ tinh rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai.
Ân Thiên Thiên lặng lẽ cúp máy, yên lặng đứng tại chỗ rất lâu, mãi sau vẫn quay người nhìn Cảnh Liêm Uy nói: “Cảnh Liêm Uy, em muốn về nhà họ Ân, em muốn thăm… anh trai.”
Đúng thế, anh trai.
Anh ấy ở trong lòng cô vẫn mãi chỉ là anh trai, chưa từng thay đổi thành người khác.
Ánh mắt Cảnh Liêm Uy sáng rực nhìn cô, mãi lâu sau mới gật đầu nói: “Anh đưa em đi, đúng lúc anh có chút chuyện ở gần đó, em xong việc thì gọi cho anh.”
Ân Thiên Thiên gật đầu, cũng không hỏi anh là chuyện gì, hai người thay quần áo rồi gọi bảo mẫu tới sau đó ra ngoài.
Nhà họ Ân lúc này.
Lý Mẫn lo lắng không yên nhìn dáng vẻ say rượu của Ân Thiên Tuấn, chỉ cảm thấy lòng thê lương.
Vì sao ban đầu gia đình họ đang êm đẹp lại trở nên như bây giờ? Chồng ngồi tù, con gái có con nên không gả đi được, còn có một người ngoài đến làm mưa làm gió, bây giờ đến đứa con trai bà đắc ý nhất cũng trở thành dáng vẻ nửa tàn phế, chưa có giây phút nào Lý Mẫn cảm thấy cuộc đời không còn gì luyến tiếc như lúc này…
“Ân Thiên Tuấn, con tỉnh lại cho mẹ!” Lý Mẫn như bị điên xông lên túm lấy Ân Thiên Tuấn đang say mèm muốn anh ấy đứng dậy nhưng hoàn toàn tốn công vô ích: “Ân Thiên Tuấn! Con thật sự muốn người ta nhìn nhà chúng ta đều chê cười sao? Anh trai yêu em gái, đây là có chuyện gì?!”
Chuyện Ân Thiên Tuấn thích Ân Thiên Thiên đã khiến bà tan rã.
Bà không thể nào ngờ tới Ân Thiên Tuấn lại thích sao chổi Ân Thiên Thiên kia…
Ân Thiên Tuấn như không nghe thấy, chỉ rót rượu vào miệng mình, bên cạnh đã có không ít vỏ chai đếm không xuể, trong phòng đều là mùi rượu…