CHƯƠNG 406: SỰ CỐ CHẤP CỦA ÂN THIÊN TUẤN
Ân Nhạc Vy đứng bên cạnh nhìn thấy hết nhưng không hề để tâm, chỉ bế Ân Khiết lên lầu, tai lại luôn nghe ngóng động tĩnh ở dưới, cô ta cũng sợ, sợ Ân Thiên Tuấn thật sự xảy ra chuyện gì thì nhà họ Ân sẽ thật sự sụp đổ!
Lý Mẫn nhìn dáng vẻ thất bại của Ân Thiên Tuấn cũng không biết là tức giận hay là sốt ruột mà nước mắt không kìm được tuôn rơi, cố gắng túm lấy Ân Thiên Tuấn hét lớn: “Ân Thiên Tuấn, con tỉnh lại cho mẹ, tỉnh lại!”
Chỉ là dù bà gọi thế nào, đánh thế nào, Ân Thiên Tuấn cũng không có phản ứng gì, một tay cầm bình rượu, tay còn lại cầm chặt đồng hồ của mình.
Đó là món quà đầu tiên Ân Thiên Thiên tặng anh…
Đó là sinh mạng của Ân Thiên Tuấn!
Mắng mệt, Lý Mẫn cũng không mắng nổi nữa, dứt khoát ngồi trên đất ngơ ngác nhìn anh uống rượu, là dáng vẻ bỏ mặc tất cả nhưng lại vô cùng thê lương…
Bỗng nhiên chuông cửa vang lên, thậm chí Lý Mẫn còn không nhúc nhích, vẫn là người làm chạy ra mở cửa, nhìn thấy người đứng bên ngoài là Ân Thiên Thiên, ánh mắt trở nên phức tạp nhưng vẫn nghiêng người cho cô vào.
Ân Thiên Thiên cũng không để tâm ánh mắt người làm mà đi thẳng vào phòng khách, Lý Mẫn đã chết lặng, thế nhưng khi nhìn thấy Ân Thiên Thiên vẫn không nhịn được kích động. Bà vốn định đứng lên chửi rủa cô một phen nhưng cơ thể đã không chịu nổi động tác đột ngột ấy nên lại mềm oặt, vừa nãy mắng Ân Thiên Tuấn đã tiêu hao toàn bộ sức lực bà, bây giờ nhìn thấy Ân Thiên Thiên cũng không thể làm gì…
Quản gia thật sự không nhìn tiếp được nữa bèn vội vàng cho người đưa Lý Mẫn về phòng, lập tức trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người Ân Thiên Thiên và Ân Thiên Tuấn, chỉ là Ân Thiên Tuấn đã say đến mức hoa mắt hoàn toàn không biết cô đã tới, vẫn đang tự uống rượu.
Đặt đồ trong tay xuống, Ân Thiên Thiên đứng dậy vào bếp đun nước nóng rồi ra ngoài, cởi áo khoác, xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp, vỏ chai rượu chất đống trong nhà nhiều như vậy hiển nhiên là người làm không dám tới dọn, Ân Thiên Tuấn cũng không cho phép, động tay vào đương nhiên cũng chỉ có mình Ân Thiên Thiên có lá gan đó…
Ân Thiên Thiên thu dọn cũng không để ý tới Ân Thiên Tuấn, chỉ bình tĩnh tiếp tục công việc của mình, người làm giúp đỡ thi thoảng sẽ có lúc đưa tay tới gần Ân Thiên Thiên nhưng cũng không dám tới gần cô, cuối cùng cũng tới lúc Ân Thiên Thiên dọn dẹp gần chỗ Ân Thiên Tuấn, mọi người dường như đều nín thở…
Ân Thiên Thiên nhìn chai rượu trong tay Ân Thiên Tuấn, nhíu mày thật chặt, không chút do dự cướp lấy chai rượu của anh, nhưng khi tay chạm vào bình rượu, Ân Thiên Tuấn lại đột nhiên ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc hung ác nhìn người trước mặt, thậm chí còn giơ một tay lên như định đánh xuống.
Người xung quanh lập tức hít vào một hơi, nhắm mắt không dám nhìn dáng vẻ Ân Thiên Thiên bị đánh.
Nhưng Ân Thiên Thiên lại cứ nhìn thẳng vào anh ấy như vậy, mắt cũng không chớp, tay ngang ngạnh cầm chai rượu trong tay anh không nơi lỏng, nắm đấm đang giơ lên của Ân Thiên Tuấn thoáng chốc dừng lại, thậm chí vẻ mặt doạ người cũng dần trở nên nhu hoà, dần dần đôi mắt thâm thuý cũng nhuốm vẻ mừng rỡ, ngạc nhiên, vui vẻ…
“Thiên Thiên…” Khàn khàn nhẹ giọng gọi, toàn thân Ân Thiên Tuấn đầy mùi rượu.
Đến khi chắc chắn người trước mặt mình là Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Tuấn lập tức trở nên vô cùng ngoan ngoãn, buông chai rượu trong tay ra để Ân Thiên Thiên dễ dàng đón lấy, đám người làm xung quanh trợn tròn mắt, vội vàng thu dọn rồi rời đi để lại không gian riêng cho hai người họ. Ân Thiên Tuấn ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, không chớp mắt nhìn cô như sợ chỉ chớp mắt một cái là cô sẽ biến mất…
Ân Thiên Thiên thản nhiên nhìn anh, cuối cùng vẫn khẽ thở dài một hơi rồi đứng dậy xuống bếp, Ân Thiên Tuấn hơi căng thẳng đứng dậy đuổi theo hai bước nhưng rồi lại gắng gượng ngừng lại, trong mắt là vẻ đấu tranh.
Anh sợ, sợ mình đuổi theo sẽ khiến cô chán ghét, như vậy phải làm sao?
Ân Thiên Thiên vào phòng bếp lấy sủi cảo mình mang tới cho anh sau đó làm đồ chấm, còn múc một bát canh có rắc chút hành lá đặt lên bàn, căn phòng đã được dọn dẹp nhìn gọn gàng sạch sẽ hơn rất nhiều, mùi thơm của sủi cảo lan ra khắp bếp, hương rượu nồng nặc cũng đã bị át đi không ít, thoáng chốc trở nên ấm áp.
Đặt sủi cảo lên bàn, Ân Thiên Thiên ngửa đầu nhìn Ân Thiên Tuấn đứng đó hồi lâu không nhúc nhích: “Anh trai, lại đây ăn sủi cảo đi, hôm nay em gói đấy.”
Một câu nói khiến khóe mắt Ân Thiên Tuấn hơi ẩm ướt.
Anh trai?
Từ ngữ ấm áp mà lại lạnh lùng biết bao…
Đời này anh vừa yêu vừa hận từ này, chính vì từ này mà anh đã bước vào cuộc đời Ân Thiên Thiên, cũng chính vì từ này mà anh đã định sẵn sẽ bị cô từ chối…
Bước chân hơi lay động, Ân Thiên Tuấn bước tới ngồi xuống, Ân Thiên Thiên ngồi ở vị trí đối diện anh, vị trí hai người không tính là xa, một khoảng cách rất dễ dàng chạm tới nhau.
Ân Thiên Tuấn cầm đũa lặng lẽ ăn sủi cảo, hương vị tươi mát, đầy vẻ ấm áp giống như cảm giác cô vẫn luôn mang lại cho người khác, không kiêu căng, không xốc nổi, luôn mang theo thiện ý.
nhìn Ân Thiên Tuấn ăn từng miếng sủi cảo mình làm, lòng Ân Thiên Thiên rối loạn, cho đến khi anh ăn gần xong, cô mới lên tiếng phá tan sự trầm mặc này: “Anh, em hy vọng anh mãi mãi là anh trai em, được chứ?”
Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ sẽ mất đi anh ấy, bất kể lúc nào.
Miếng sủi cảo nhai trong miệng bỗng chốc trở nên nhạt nhẽo vô vị, Ân Thiên Tuấn dừng động tác ăn lại ngước mắt nhìn người con gái trước mặt, trên khuôn mặt tiều tuỵ thậm chí còn có râu ria lùn phùn, trên khuôn mặt chán chường vẫn mang theo vẻ kỹ xảo.
“Ân Thiên Thiên, em biết trước nay anh chưa từng muốn làm anh trai em, từ năm mười hai tuổi bước chân vào nhà họ Ân, anh đã không muốn!”
Đây là lần đầu tiên Ân Thiên Tuấn tỏ rõ thái độ của mình trước mặt Ân Thiên Thiên.
Trực tiếp mà thâm trầm.
Hô hấp thoáng ngưng lại, Ân Thiên Thiên cũng không né tránh ánh mắt anh ấy mà nhẹ giọng nói: “Nhưng với anh, trước nay em đều chỉ có tình cảm anh em, em chưa từng nghĩ chúng ta sẽ có sự thay đổi.”
Ân Thiên Tuấn buông đũa xuống rồi bỗng nhiên mỉm cười đáp: “Ân Thiên Thiên, năm năm trước khi thân thế của em bại lộ, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ thay đổi mối quan hệ của chúng ta, cho dù vì anh yêu em sâu đậm mà không thể không ép buộc bản thân ra nước ngoài năm năm, cho dù anh buộc phải tự tay đưa em cho người đàn ông khác, cho dù rõ ràng chúng ta mãi mãi cũng không có khả năng nhưng anh của khi đó cũng chưa từng nghĩ sẽ thay đổi…”
Ánh mắt Ân Thiên Tuấn thâm trầm nhìn Ân Thiên Thiên, cũng không biết do say hay do mệt, lần đầu tiên anh ấy bộc lộ hết lòng mình trước mặt Ân Thiên Thiên, nói cho cô về tình cảm nhân cơ hội mà có gần như sắp không còn lại gì của mình.
“Anh chưa từng hy vọng xa vời điều gì trước khi thân thế của em bại lộ, nhưng sau khi bại lộ thì sao? Chúng ta không phải anh em, chúng ta chỉ là người lớn lên cùng nhau từ nhỏ tới lớn, em cảm thấy anh còn có thể bình thản gọi em là em gái sao? Nếu khi đó giữa em và Cảnh Liêm Uy tốt đẹp thì có lẽ anh sẽ không có ý nghĩ mãnh liệt muốn cướp em về như vậy. Nhưng chính vì tình cảm của em, hôn nhân của em có vấn đề nên mới hoàn toàn dao động tình cảm của anh.” Ân Thiên Tuấn nhẹ giọng nói, từ đầu đến cuối anh không muốn khiến cô khó xử, chỉ là mọi việc phát triển sau này đều nằm ngoài khả năng khống chế của anh, lại thêm ông trời sắp đặt khiến anh lập tức thay đổi: “Ba năm, anh ở bên em ba năm, chẳng lẽ em chưa từng một lần động tâm sao?”
Hốc mắt Ân Thiên Thiên hơi ướt nhưng vẫn kiên định nói: “Anh, mặc dù ba năm nay trong mắt người ngoài chúng ta là người yêu, nhưng anh nói cho em, anh thật sự cảm thấy em là bạn gái anh sao?”
Cô là một người có bệnh thích sạch sẽ trong chuyện tình cảm, có lẽ là nhiễm từ Cảnh Liêm Uy, khi đó mặc dù cô mất trí nhớ không còn nhớ mọi chuyện nhưng cơ thể người, cảm giác của cơ thể cô đều nhớ, cô rất rõ ràng cơ thể mình không muốn gần gũi Ân Thiên Tuấn!
Một câu nói khiến cho Ân Thiên Tuấn lập tức sững sờ, mãi lâu sau mới không nhịn được cười lớn tiếng.
“Haha…” Cười đến mức toàn thân khẽ run, khoé mắt Ân Thiên Tuấn lăn xuống một giọt nước mắt lấp lánh mà Ân Thiên Thiên không nhìn thấy, sao anh lại không cảm nhận được cô kháng cự rõ ràng, cô không muốn chứ, nhưng anh vẫn liên tục thuyết phục bản thân đó là do cô mất trí nhớ nên không tín nhiệm mà thôi: “Ân Thiên Thiên à Ân Thiên Thiên, hahaha…”
Nhìn Ân Thiên Tuấn trước mặt, Ân Thiên Thiên bỗng không nói ra lời, yết hầu hơi nghẹn ngào.
Tiếng chuông cửa vang lên, người làm đi ra mở, Ân Thiên Thiên cũng cảm thấy điều mình nên nói đã nói xong, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhẹ giọng nói: “Điều nên nói em đều nói rồi, anh trai, em hy vọng anh có thể sớm buông bỏ mọi thứ, trước kia đều là lỗi của em, là sự ỷ lại của em khiến anh nảy sinh ảo giác, em rất xin lỗi, vậy… em về trước đây…”
Ân Thiên Thiên nói xong, cảm xúc vô cùng suy sụp thậm chí còn không nhìn anh ấy một lần.
Thế nhưng ngay khi Ân Thiên Thiên đứng dậy chuẩn bị ra về, Ân Thiên Tuấn đối diện bỗng nhiên đứng dậy, đưa tay giữ lấy gáy cô, hơi nghiêng người rồi áp sát người cô, đôi mắt sáng thâm thuý khiến lòng người hoảng loạn, Ân Thiên Thiên sợ hãi mở to hai mắt, vô thức hơi nghiêng đầu…
Giây tiếp theo, nụ hôn nóng rực rơi xuống vị trí khóe miệng Ân Thiên Thiên.
Lập tức không khí trong cả gian phòng đều thay đổi.
Ân Thiên Thiên sợ hãi ngơ ngác tại chỗ, còn chưa kịp kháng cự thì bỗng nhiên một sức lực quen thuộc đã kéo mạnh ra, ngửa đầu lên thì thấy Cảnh Liêm Uy không biết đã xuất hiện ở đây từ lúc nào, anh đang giơ tay đấm Ân Thiên Tuấn, sau đó là tiếng bàn ghế va chạm vào nhau kịch liệt, cơ thể cao lớn của Ân Thiên Tuấn ngã mạnh trên nền đất…
“Ân Thiên Tuấn!” Cảnh Liêm Uy quát lớn, hai mắt như muốn nhồi máu!
Anh tiến lên túm lấy Ân Thiên Tuấn đang ngã trên đất, không chút do dự đánh thêm một đấm, thấp giọng nghiêm túc nói: “Ân Thiên Tuấn, đừng khiêu khích tôi! Nếu không đừng trách tôi không khách sáo, một nhà họ Ân nhỏ bé thôi, món nợ ba năm trước anh giấu cô ấy đi tôi còn chưa tính, bây giờ anh lại muốn ghi thêm một khoản nợ sao?”
Ân Thiên Tuấn nhìn chằm chằm Cảnh Liêm Uy, bình tĩnh nói: “Cảnh Liêm Uy, nếu tôi không phải Ân Thiên Tuấn thì cậu cho rằng cậu sẽ có được cô ấy sao?”
Một câu nói khiến cho chiến tranh hoàn toàn bùng nổ!