CHƯƠNG 409: ĐÂY LÀ MẸ CON!
Sáng sớm hôm sau.
Ân Thiên Thiên dậy từ rất sớm nấu bữa sáng cho Cảnh Nhan Hi rồi gọi cô bé dậy, mùa đông trẻ con ham ngủ không muốn rời giường nhưng bé con vẫn rất nể mặt Ân Thiên Thiên, không làm ầm lên bò dậy, tự mình ngoan ngoãn chạy đi rửa mặt, bộ dáng bê ghế con vô cùng đáng yêu.
Đến khi Cảnh Nhan Hi thay quần áo xong, buộc tóc xong, Ân Thiên Thiên mới để cô bé ra ăn sáng.
“Mẹ, tối qua mẹ ngủ không ngon ạ? Mắt thâm đen hết rồi này.” Cảnh Nhan Hi vừa uống sữa vừa nghi hoặc hỏi.
Ân Thiên Thiên đưa tay xoa mặt mình, miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Mẹ rất vui, vì Nhan Hi đã ở bên mẹ.”
Nói rồi Ân Thiên Thiên còn đưa tay ôm cô bé hôn lên mặt con, mừng rỡ khiến Cảnh Nhan Hi mắt đều híp thành một đường.
Ân Thiên Thiên nhìn con gái bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống vô cùng mỹ mãn, tạm thời gạt bỏ mọi muộn phiền đi, Ân Thiên Tuấn là người trưởng thành sẽ biết cách điều chỉnh tâm trạng và cảm xúc của mình.
Chỉ là cô vẫn rất hy vọng, sau này hai người có thể không gượng gạo.
Ăn sáng xong, Cảnh Nhan Hi vui vẻ dắt tay mẹ đến trường, trên đường đi cứ líu ríu không ngừng khiến Ân Thiên Thiên cũng không còn thời gian rảnh nghĩ chuyện khác, đến thời sự cũng không kịp xem.
“Mẹ, mẹ, lát nữa mẹ đến trường chắc chắn sẽ có rất nhiều người ngạc nhiên trước vẻ đẹp của mẹ đó!” Cảnh Nhan Hi hào hứng nói, cơ thể nhỏ bé nhún nhảy, nói: “Cuối cùng con cũng có mẹ rồi, chắc chắn các bạn sẽ không tin đâu! Đến khi đó con giới thiệu các bạn con cho mẹ làm quen để họ ngạc nhiên một phen, có được không?”
Ân Thiên Thiên vốn đã cảm thấy mình nợ con rất nhiều, lúc này sao cô có thể từ chối? Vì thế bèn gật đầu đồng ý.
Sáng sớm trước cổng trường mầm non Triều Tịch đông như trẩy hội, đâu đâu cũng là xe sang trọng, những khuôn mặt mà người người ở thành phố T đều muốn chiêm ngưỡng, Ân Thiên Thiên lại không có cảm giác gì, trong mắt cô mọi người đều là người như nhau, nhưng có điều đây chỉ là suy nghĩ của riêng cô mà thôi.
Chuyện đã trôi qua năm năm, rất nhiều người đã không còn nhớ nhân vật Ân Thiên Thiên nữa, cho dù cố gắng nhớ lại cũng chỉ nhớ tên không nhớ diện mạo. Thời gian chính là vạn năng như vậy đấy, năm năm trước Ân Thiên Thiên bị giới truyền thông làm cho gần như thân bại danh liệt nhưng bây giờ lại dễ dàng bị mọi người lãng quên. Chỉ là Ân Thiên Thiên bây giờ yên lặng vô danh, nhưng Cảnh Nhan Hi lại là nhân vật lớn của trường mầm non Triều Tịch!
Công chúa nhỏ của nhà họ Cảnh, công chúa nhỏ được cậu ba Cảnh nâng niu trong lòng bàn tay, có ai không biết chứ?
Khi Ân Thiên Thiên dắt tay Cảnh Nhan Hi vào trong đám người đưa con đi học, mọi người xung quanh đều kinh ngạc.
Cảnh Nhan Hi chỉ nhoẻn miệng cười híp mắt, thi thoảng mới quay đầu nói gì đó với Ân Thiên Thiên, đến đây lại trở thành Ân Thiên Thiên dặn dò cô bé ở trường phải thế nào thế nào, không được thế nào thế nào.
—Người đó là ai? Sao lại đi cùng công chúa nhỏ?
—Không phải là niềm vui mới của Cảnh Liêm Uy đó chứ?
—Không phải chứ, không phải nói vợ trước của anh ấy đã về rồi sao?
—Vậy người đó không phải là Ân Thiên Thiên đấy chứ?
…
Được mệnh danh “Huỷ đi hoa đào của em”, toàn quốc đều nổi lên hoạt động long trọng đổi tên thành “Ân Thiên Thiên”, bây giờ cả nước có vô số người tên “Ân Thiên Thiên”, nếu không phải nhìn thấy tin tức của Ô Long ngày đó thì người của thành phố T có lẽ vẫn chưa biết Ân Thiên Thiên đã trở về. Chỉ là Ân Thiên Thiên khi đó trang điểm đậm, ấn tượng đôi môi đỏ hồng đã đi sâu vào lòng người, không ai ngờ người phụ nữ mặc áo khoác đen vô cùng thanh thuần này lại là Ân Thiên Thiên…
Ân Thiên Thiên cũng không để ý lời mọi người, chỉ cẩn thận che chở cho Cảnh Nhan Hi đi vào trường học.
Ở cổng trường có không ít giáo viên đứng đợi, mỗi một bé tới đều được ba mẹ trao tận tay cho giáo viên, khi Ân Thiên Thiên đưa Cảnh Nhan Hi tới thì giáo viên không kìm được tò mò nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Nhan Hi, đây là ai vậy?”
Cảnh Nhan Hi vui mừng ngửa đầu định lên tiếng thì sau lưng truyền tới giọng nói của Cảnh Nhan Tức.
“Thím, Nhan Hi!” Cảnh Nhan Tức vô cùng phấn khởi tới đây, mỉm cười đứng cạnh Cảnh Nhan Hi và Ân Thiên Thiên, hỏi: “Thím, sao hôm nay thím lại đưa Nhan Hi đi học vậy, chú đâu ạ?”
Câu nói này khiến tất cả mọi người có mặt đều im lặng.
Cảnh Nhan Hi hơi bĩu môi bất mãn nhìn Cảnh Nhan Tức, sao anh ấy lại cướp mất “sự chú ý” của mình chứ?
Mặc dù mẹ bé là thím của anh, ba bé là chú của anh, nhưng không tới thì sao! Bé còn đang trông chờ khoe khoang mẹ mình một phen mà!
Phẫn nộ quay đầu, Cảnh Nhan Hi nhíu mày nhìn giáo viên chủ nhiệm mình, giọng nói lanh lảnh vang vọng trong đám người: “Thưa cô, đây là mẹ con, mẹ ruột của con ạ!”
Tức khắc mọi người đều mang ánh mắt kinh ngạc nhìn Ân Thiên Thiên.
Ân Thiên Thiên à…
Đây là người phụ nữ được Cảnh Liêm Uy cưng chiều trong lòng bàn tay, tình nguyện đợi chờ năm năm, người phụ nữ được tất cả phụ nữ trên đời đều ngưỡng mộ chính là người đang đứng trước mặt họ?
Ân Thiên Thiên mặc chiếc váy liền hoa văn đơn giản ở trong, bên ngoài khoác áo đen, chân đi đôi boots cao cổ để lộ ra đôi chân thon dài tinh xảo, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Dường như không thấy mọi người đều đang kinh ngạc, Ân Thiên Thiên đứng trước mặt giáo viên, lịch sự đưa tay phải ra nói: “Chào cô, tôi là mẹ của Cảnh Nhan Hi, tôi thay Nhan Hi cảm ơn cô đã chăm sóc con bé ở trường học.”
Thái độ không kiêu ngạo không tự ti nhưng lại khiến người cảm thấy vô cùng lịch sự, dễ chịu, thoáng chốc khiến hảo cảm của giáo viên dành cho cô tăng vọt! Các cô làm ở đây lâu như vậy đã thấy không ít khuôn mặt hất hàm sai khiến, Ân Thiên Thiên như vậy thật sự hiếm gặp.
Mỉm cười đáp lại Ân Thiên Thiên, ánh mắt giáo viên nhìn Cảnh Nhan Hi lúc này cũng không còn coi cô bé là đứa trẻ vượt trội nữa mà chỉ dùng thái độ bình thường đối xử với cô bé.
“Nhan Hi, mẹ về rồi, con có vui không?” Cô giáo nhẹ giọng dỗ dành, không khỏi mỉm cười.
“Vâng, Nhan Hi rất vui!” Cảnh Nhan Hi vui vẻ đáp, sau đó nói: “Chiều nay mẹ tới đón con nhé!”
Ân Thiên Thiên không khỏi cong môi cười, nói vài câu với cô giáo xong thì xoay người nhìn thấy Đào Ninh vẫn đang đứng chờ.
Nơi có Cảnh Nhan Tức xuất hiện thì ắt sẽ có Đào Ninh hoặc Cảnh Liêm Bình, mà hôm nay người tới là Đào Ninh.
Cảnh Nhan Tức chào hỏi mọi người xong thì cũng vào trường, hai người mẹ trẻ tuổi cùng đi tới một nơi không xa.
“Sao cậu lại có thời gian đưa Nhan Hi đến trường thế? Để Cát Thành Phong hoặc Thừa Phó Lân đưa tới không phải là được rồi sao?” Đào Ninh thật sự rất ngạc nhiên vì thấy Ân Thiên Thiên ở đây, cô còn cho rằng cô ấy sẽ ở bệnh viện chứ.
Ân Thiên Thiên không hiểu ý cô ấy, khẽ hỏi: “Vừa hay tớ có thời gian nên đưa thôi, lấy đâu ra nhiều vì sao thế chứ?!”
Đào Ninh mở to mắt, nhìn có vẻ cô cùng đáng yêu: “Có thời gian? Người đàn ông của cậu không tức giận à?”
“Anh ấy giận gì chứ?” Ân Thiên Thiên không hiểu hỏi, trong mắt đều là vẻ vô tội.
Hai mắt Đào Ninh nheo lại, trầm mặc hai giây mới hỏi: “Thiên Thiên, sáng nay cậu không xem tin tức à?”
Ân Thiên Thiên lắc đầu, rất thành thật đáp, Đào Ninh khẽ cười rồi nhanh chóng nhấn vào video trong điện thoại đưa cho cô, để cô tự xem…
Ân Thiên Thiên cầm điện thoại, hơi mờ mịt nhưng vẫn nghiêm túc xem tiếp.
Nửa đêm hôm qua, có phóng viên phát hiện cậu ba nhà họ Cảnh được Thừa Phó Lân đưa tới bệnh viện Nam Tự, dựa theo người chứng kiến nói, vai trái cậu ba Cảnh dường như có vết rạn nứt, khi được đưa tới bệnh viện thì toàn thân đã đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.
…
Tin tức vẫn còn mà Ân Thiên Thiên lại không khỏi thay đổi sắc mặt.
Đêm qua?
Lẽ nào anh bị thương khi ở nhà họ Ân?
Thoáng chốc, Ân Thiên Thiên thậm chí không để tâm tin tức thời sự nói gì, chỉ cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Đào Ninh lấy lại điện thoại rồi lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, tớ đưa cậu đến bệnh viện.”
Ân Thiên Thiên không nói gì thêm rồi theo Đào Ninh lên xe, hai người lên xe rồi đều im lặng.
Khi xe đỗ trước cửa bệnh viện Nam Tự, Ân Thiên Thiên tháo dây an toàn nhưng không xuống ngay, cô quay đầu rất nghiêm túc nhìn Đào Ninh, chân thành tha thiết nói: “Đào Ninh, chuyện năm đó rất xin lỗi.”
Cô lại xin lỗi, có lẽ không phải lần đầu nhưng dù thế nào cô cũng cảm thấy mình nợ cô ấy.
Đào Ninh lại nở nụ cười: “Thiên Thiên, cậu mãi là bạn thân của tớ, lời xin lỗi như này tớ không muốn nghe nữa, huống hồ có lúc chúng ta cũng không có sự lựa chọn nào khác.”
Ân Thiên Thiên nhìn Đào Ninh rất lâu, bỗng nhiên cũng nở nụ cười sau đó mới nhanh chóng xuống xe chạy vào bệnh viện.
Đúng thế, không có sự lựa chọn nào khác, ví dụ như chồng…
Gặp hai người bá đạo như vậy trước giờ các cô đều trốn không thoát.
Khi Ân Thiên Thiên có mặt ở khoa chỉnh hình thì không ít người đều kinh ngạc nhìn cô, cô cũng không để tâm, sau khi hỏi số phòng xong thì đi luôn, nghe nói Cảnh Liêm Uy đang chuẩn bị xuất viện.
“Cậu ba, bây giờ cậu thật sự không thích hợp để xuất viện, nếu ra ngoài đến khi đó có vấn đề gì…” Còn chưa đi vào, Ân Thiên Thiên đã nghe thấy giọng nói ngăn cản của Phó Thừa Lân, cô nhíu mày lại gần: “Cậu ba, bây giờ cũng không có việc gì lớn, anh cứ ở lại bệnh viện nghỉ ngơi đi…”
Cảnh Liêm Uy căn bản không để ý, bình tĩnh đứng đó chờ anh ấy giúp mình mặc quần áo.
Thừa Phó Lân sốt ruột không thôi nhưng cảm giác áp bách của Cảnh Liêm Uy thật sự quá lớn, ngay khi anh ấy đang sốt ruột đến độ đầu đầy mồ hôi thì Ân Thiên Thiên đi vào, thở nhẹ một hơi, Thừa Phó Lân nói rồi đi ra ngoài: “Cậu ba, hai người từ từ nói chuyện, tôi đi mua ít đồ ăn cho anh…:”
Nhìn bóng lưng vộ vàng chuồn đi của Thừa Phó Lân, Ân Thiên Thiên đưa tay đóng cửa phòng bệnh rồi nhìn Cảnh Liêm Uy đang đứng bên giường bệnh, yết hầu khẽ siết chặt.
Cảnh Liêm Uy tiến lên dùng tay trái nâng mặt cô, hỏi: “Đêm qua không nghỉ ngơi đủ à? Sao sắc mặt kém thế này?”
Một câu nói khiến Ân Thiên Thiên suýt thì bật khóc, mắt nhìn lên vai quấn băng gạc dày cộm của anh.
Nứt xương đó…
Đó là vết thương đơn giản sao? Có thể khiến người khác đau chết, nhưng người đàn ông này lại như không có cảm giác, gắng gượng nỗi đau đưa cô về nhà, an ủi cô, thậm chí đến cuối cùng cũng không nói một lời, tới tận hôm nay thời sự đưa tin cô mới biết! Bây giờ nhìn thấy cô, việc đầu tiên vẫn chỉ quan tâm cô có phải đêm qua nghỉ ngơi không đủ hay không?