CHƯƠNG 410: TÔ NƯƠNG TRỞ VỀ
Trong đôi mắt đen mang theo vẻ trách cứ, Ân Thiên Thiên đưa tay giữ chặt lấy đôi tay lành của anh kéo đến cạnh giường, vừa đi vừa nói: “Cảnh Liêm Uy, trong khoảng thời gian này anh phải nghỉ ngơi tốt cho em. Khi nào em cho phép thì anh mới được xuống giường!”
Nghe giọng điệu bá đạo của Ân Thiên Thiên, trong lòng Cảnh Liêm Uy đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Thiên Thiên của anh vẫn quan tâm tới anh…
Đứng bên cạnh giường bệnh, hai người không nói lời nào, Cảnh Liêm Uy chỉ nhìn cô, khóe môi anh cong lên thể hiện sự thỏa mãn, nhưng anh càng cười như vậy thì trong lòng Ân Thiên Thiên càng bực bội, đưa tay ôm eo anh, nói: “Cảnh Liêm Uy, anh là tên ngốc sao? Đau vai là không nói được à? Là không nói gì đến thẳng bệnh viện à? Là không nói cho em à? Phải để em lo lắng anh mới chịu được à? Anh không biết em lo cho anh lắm…”
Vừa mới dứt lời, Cảnh Liêm Uy đưa tay ôm lấy eo cô, dùng nụ hôn giam giữ đôi môi cô, không chút do dự.
Cô không biết, đêm qua cô cho anh cảm giác an toàn bao nhiêu thì cảm giác khủng hoảng nhiều bấy nhiêu, đặc biệt là khi từ đầu tới cuối cô không chú ý tới vết thương của anh. Anh rất sợ, dù cho nói cô cũng không để ý chút nào…
Trong mối tình này, cho tới bây giờ đều không chỉ có Ân Thiên Thiên phải cho đi và hoảng sợ, anh cũng vậy…
Sau khi Ân Thiên Thiên trở về, mặc dù lộ ra vẻ mất tự tin, nhưng rất nhiều lúc Ân Thiên Thiên mang lại cho anh cảm giác cô sẽ biến mất năm năm nữa, mà cảm giác như vậy khiến anh chỉ tiếc mình không thể đem cô trói bên cạnh mình!
Lúc lâu sau, nụ hôn mới kết thúc, Cảnh Liêm Uy dùng thân hình cao lớn nhẹ nhàng đè Ân Thiên Thiên lên bức tường trắng, đưa tay đỡ khuôn mặt mềm mại của cô, trong đôi mắt phượng là cảm xúc đang nhún nhảy.
“Thiên Thiên, Thiên Thiên…” Nhẹ giọng nỉ non, trong giọng nói của anh đều là sự quyến luyến đối với cô.
Cô sẽ mãi mãi không hiểu, từ lần đầu gặp cô, cô đã từng chút từng chút khắc sâu tình cảm của mình vào xương tủy anh, tan vào máu thịt không thể chia cắt, thậm chí cô đã trở thành một nửa mạng sống của anh.
Có lẽ có người nói anh bất hiếu, có người nói anh bị người đẹp làm hại, thế nhưng trên thế giới này không phải mối tình nào cũng được mọi người thấu hiểu, huống chi bọn họ cũng vì vậy mà đã bị giày vò không phải sao?
Ân Thiên Thiên đưa tay chống đỡ lồng ngực của anh, mở miệng thở, lúc lâu sau mới khôi phục tinh thần lại ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, tay nhỏ nhẹ nhàng xoa lên tay phải không thể cử động của anh, ở bả vai cột băng vải rất dày, Ân Thiên Thiên bỗng dưng không dám dùng sức chút nào.
Cảnh Liêm Uy nhìn cô vuốt ve vai mình như đang đối xử với bảo bối, trong đôi mắt tràn ngập nét dịu dàng.
“Đau không?” Nhẹ giọng hỏi, trong mắt Ân Thiên Thiên toàn là sự đau lòng.
Nứt xương…
Khi đó anh đau đớn tới nhường nào, hết lần này tới lần khác vì không muốn cô phát hiện còn đặc biệt lái xe đưa cô về tới Nam Uyển.
Môi mỏng hơi hơi cong lên, Cảnh Liêm Uy lắc đầu nhẹ: “Không đau.”
Ân Thiên Thiên lại nhịn không được hốc mắt hơi ửng đỏ, cắn chặt môi không nói lời nào.
Sao có thể không đau chứ?
Dù cô chỉ là một học sinh tiểu học cũng biết nứt xương là cảm giác đau thấu tim!
Cảnh Liêm Uy không nói chuyện, chỉ một tay ôm lấy cô, nhìn chằm chằm vào cô. Im ắng hai giây, cuối cùng vẫn là Ân Thiên Thiên mở miệng nói trước: “Mấy ngày này, anh không được đi đâu cả, nghỉ ngơi ở trong bệnh viện thật tốt, nếu em biết anh xuất viện hoặc lại làm chuyện gì không nên làm, em sẽ…”
Đuôi lông mày hếch lên, Cảnh Liêm Uy chờ câu sau của cô.
Nhưng Ân Thiên Thiên nhẫn nhịn nửa ngày, ‘sẽ’ không nói nữa? Trong nháy mắt sắc mặt cô trở nên đỏ ửng.
“Em làm sao?” Thân thể tới gần, trong mắt phượng của Cảnh Liêm Uy cũng toàn vẻ đùa giỡn, môi mỏng lướt qua mặt cô, nói: “Hử? Em định làm gì anh? Nói nghe thử xem…”
Cắn chặt cánh môi xấu hổ nhìn xem Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên đưa tay nhẹ nhàng đẩy anh ra, nói: “Ai muốn làm gì anh! Nằm lên giường mau lên cho em!”
Cảnh Liêm Uy cười khẽ một tiếng, vừa đi về giường vừa trêu chọc nói: “Thế nhưng làm sao bây giờ? Em không muốn làm gì anh, anh lại muốn làm gì em…”
Ân Thiên Thiên ngượng đến đỏ bừng mặt, không nói nhiều với anh, đưa tay cầm táo trên tủ đầu giường đi rửa, đợi đến khi sắp xếp thỏa đáng Cảnh Liêm Uy sau đó quay người đi đến văn phòng bác sĩ trị liệu hỏi thăm tình huống của anh, cũng may tình huống không phải rất nghiêm trọng, chỉ là khoảng thời gian này cần chăm sóc tốt.
“Cám ơn bác sĩ.” Chào hỏi trò chuyện cùng bác sĩ xong Ân Thiên Thiên vừa đi từ trong văn phòng ra, không ngờ vừa ra đã thấy có một người phụ nữ đứng đối diện. Trong nháy mắt, cô chỉ cảm thấy máu trong người mình như đông lại.
Tô Nương đứng ở trong hành lang bệnh viện, dựa vào góc cửa sổ, mặc cho ánh mặt trời ngoài cửa sổ mùa đông chiếu lên cả người bà, vô cùng mềm mại nhẹ nhàng, mãi cho đến khi Ân Thiên Thiên đi ra khỏi phòng khám, bà ta mới xoay người, khuôn mặt dưới ánh nắng vàng trở nên… Thiện lương mà dịu dàng.
“Ân Thiên Thiên…” Khẽ gọi một tiếng, Tô Nương nhìn cô, nhếch môi.
Ân Thiên Thiên đứng tại chỗ, ánh nắng chiếu quanh người nhưng cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Con ngươi đen nháy nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, nhất thời Ân Thiên Thiên không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, thậm chí hình như cũng không có cảm xúc gì quá mãnh liệt.
Đôi mắt hơi nheo lại, Tô Nương hơi kinh ngạc nhìn Ân Thiên Thiên vẫn giữ vẻ bình thản, nhẹ giọng mở miệng nói: “Sao nào? Không muốn đi cùng mẹ à, cứ như vậy thì mẹ phải tìm Cảnh Liêm Uy làm phiền rồi?”
Ân Thiên Thiên nghe xong lời này đột nhiên nhếch môi, trong giọng toàn ý trào phúng: “Bà muốn tìm anh ấy làm phiền? Hay bà nói tôi nghe thử xem, bà định tìm thế nào, phiền phức gì?”
Tưởng cô là con nhóc 3 tuổi, dễ bị lừa gạt như thế à?
Không cho Tô Nương cơ hội nói chuyện, Ân Thiên Thiên tiến lên một bước trực tiếp đứng trước mặt bà ta, nhìn khuôn mặt thanh tú tinh xảo khiến người khác động lòng gần giống với của mình, nói: “Tô Nương, bây giờ tôi không phải tôi của năm năm trước, tôi sẽ không ngu dốt tin vào bất kì lời nào của bà, cũng sẽ không đần độn cảm thấy một mình bà có thể một tay che trời. Tôi biết rất rõ, ở đây là thành phố T! Là thiên hạ của nhà họ Cảnh, bà nói bà muốn tìm Cảnh Liêm Uy làm phiền anh ấy, tôi lại thật sự muốn xem, nếu Cảnh Liêm Uy biết bà ở đây thì ai là người tìm ai gây phiền phức trước!”
Sắc mặt Tô Nương càng ngày càng trở nên khó coi theo từng câu của Ân Thiên Thiên, hai tay ở bên hông vô thức nắm thành quyền, thế nhưng nhiều năm ẩn nhẫn đã sớm khiến cho bà ta biết được cách che giấu cảm xúc, không biểu hiện ra ngoài.
Nhếch miệng lên, Tô Nương đi về phía trước một bước, hai người khoảng cách gần đến mức khó tin, nhẹ giọng nói bên tai Ân Thiên Thiên: “Ân Thiên Thiên, hay mày nói cho mẹ nghe một chút, mày dựa vào đâu mà cảm thấy mẹ sẽ không động thủ với nhà họ Cảnh? Lúc đó mẹ có thể không quan tâm trên máy bay nhiều người vô tội như thế cũng dám ra tay, bây giờ còn có cái gì là mẹ mày không dám đây?”
Ân Thiên Thiên hơi hơi quay đầu nhìn bên cạnh Tô Nương, cũng nhẹ giọng trả lời: “Tô Nương, nói cho cùng bà cũng chỉ là một kẻ đáng thương thôi, làm nhiều chuyện như vậy không phải bởi vì từ đầu đến cuối không bỏ được mối hận năm xưa sao? Năm năm trước bà đem bọn họ tống vào tù, còn chưa đủ sao?”
Ân Thiên Thiên nhìn xem bà ta, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng đau buồn, khóe môi nhếch lên mỉa mai nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Tô nương, trái tim bà đúng là đen tối, tại trong thế giới của bà sớm đã không có ánh sáng cũng không có ánh mặt trời, dù là bà đứng dưới ánh mặt trời, dù bà mong mỏi ánh sáng, nhưng mà bà vẫn không tin những thứ này. Từ năm năm trước bà đã không muốn tôi ở lại nhà họ Cảnh, là vì gì? Nhưng cũng chỉ là bởi vì…”
Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tô Nương, Ân Thiên Thiên nói: “Tôi là sự sỉ nhục của bà, là tai nạn ngoài ý muốn trong việc năm đó mà bà không muốn nhìn thấy, là vết nhơ lớn nhất trong đời bà!”
Bốp!
Trong chớp mắt lời nói của Ân Thiên Thiên phát ra, Tô Nương không chút do dự giơ tay lên tát cô không chút lưu tình, sắc mặt cũng không thay đổi, cả tay cũng không run rẩy chút nào, giống như vừa rồi chỉ là gió thoảng.
Ân Thiên Thiên lặng lẽ đứng đó không làm loạn lên, chỉ nhìn bà ta, không nói gì.
“Đã biết mình là sự sỉ nhục của tao, là vết nhơ của tao, sao mày không chết đi hả Ân Thiên Thiên?” Tô Nương nhẹ giọng mở miệng nói, vẻ mặt lại vô tội, nếu cô không nhìn thấy bộ mặt thật của Tô Nương, Ân Thiên Thiên thật sự không thể tin một người nhìn hiền lành như vậy lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn thế: “Mày biết không, tao chỉ cần nghĩ trên thế giới có mày tồn tại tao đã cảm thấy buồn nôn, tao khó chịu như cả người có hàng trăm hàng ngàn con kiến đang bò, tao sẽ nghĩ đến đêm đó tao bị đối xử thế nào, mà mày thì cứ mặt dày mày dạn nhất định phải sống!”
Ân Thiên Thiên là nỗi nhục mà cả đời này bà ta không muốn thấy nhất!
Chỉ cần nó tồn tại, Tô Nương sẽ cảm thấy không khí bị ô uế!
Dù cho biết rất rõ ràng bản thân ở trong lòng Tô Nương là thứ không đáng nhắc tới, thậm chí sự tồn tại còn thua cát bụi, nhưng mà bây giờ nghe bà ta nói như vậy, Ân Thiên Thiên vẫn không nén được đớn đau trong lòng.
Cả đời này, cô chỉ theo đuổi một thứ đơn giản là tình cảm, dù là tình yêu, tình thân, tình bạn, thế nhưng là cuối cùng kết quả lại không như vậy, cô thật sự không hiểu rốt cuộc mình đã sai ở đâu…
Tay nhỏ nắm chặt thành quyền, Ân Thiên Thiên cố gắng không để lộ cảm xúc ra ngoài, cô nhìn chằm chằm bà ta, không chớp mắt, nói: “Rất xin lỗi, tôi còn sống, hơn nữa sống nhiều năm như vậy, hơn nữa sau đó tôi còn sống dài dài, tôi sẽ không tùy ý vứt bỏ tính mạng mình, gia đình của mình. Tôi cũng hy vọng từ nay về sau bà không xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa.”
Tô Nương nheo mắt nguy hiểm, nhìn Ân Thiên Thiên đến mức khiến cô thấy rét lạnh, nói: “Ân Thiên Thiên, mày có biết không, tao rất chán ghét mày! Giống như chán ghét bản thân trước đây ngây thơ dốt nát, tao không muốn thấy mày tồn tại, cũng không muốn trông thấy mày trong người chảy dòng máu bẩn thỉu mà vẫn sống thoải mái như vậy. Năm năm trước tao có thể làm rúng động toàn cục thành phố T, thì hôm nay tao cũng có thể đẩy mày vào kết cục tao muốn!”
Mắt Ân Thiên Thiên như thiêu đốt nhìn bà ta, hơi nhếch môi, nói: “Nếu bà nghĩ được thì bà cứ làm, tôi chỉ có thể nói cho bà biết, tôi sẽ không thành dạng bà mong muốn, thậm chí… Tôi sẽ giúp Cảnh Liêm Uy tìm được chân tướng năm năm trước, tống bà vào tù.”
Nói xong, Tô Nương không nể nang ngửa đầu lên cười, cơ thể cũng hơi run rẩy!