Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 413



CHƯƠNG 413: MƯỜI NĂM
Trình Thiên Kiều ngồi trên ghế sofa ánh mắt trầm mặc nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, lông mày nhíu chặt lại từ đầu đến cuối đều không thả lỏng. Cả nhà họ Trình trước giờ chưa hề mở đèn sáng trưng đến đêm khuya như vậy. Trình Chính lại càng im lặng ngồi ở một bên nhíu chặt lông mày nhìn anh ta.
Điền Vinh loay hoay đầu đầy mồ hôi, rất vất vả mới có thể xử lý xong toàn bộ vết thương trên người “Diêm Vương” rồi mới quay người đến phòng khách bên cạnh nhà họ Trình nghỉ ngơi. Phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có chất lỏng lành lạnh kia chạy trong đường ống nhỏ chảy vào trong cơ thể “Diêm Vương”, duy trì tính mạng của anh ta.
Trong phòng chỉ còn lại ba người, Trình Thiên Kiều quay đầu nhìn ba của anh ta, ánh mắt khó hiểu.
“Ba, rốt cuộc chuyện này là thế nào!” Anh ta không biết lúc Cảnh Liêm Uy để anh lật lại hồ sơ vụ án “Chim sơn ca” của cảnh sát hình sự quốc tế năm đó, anh ta kém chút nữa nói Cảnh Liêm Uy điên rồi! Đây chính là kế hoạch lợi hại nhất tám năm trước cảnh sát hình sự quốc tế làm. Nghe nói lúc đó tham dự kế hoạch này tổng cộng có tám người, nhưng sáu năm trước trong một lần chém giết của bọn xã hội đen đã tổn thất bảy người, chỉ còn lại có một người. Người kia chính là “Diêm Vương” người sau đó cắt đứt liên lạc ! “Anh ta rốt cuộc là ai?”
Nhìn “Diêm Vương” trên giường bệnh, Trình Thiên Kiều từ đầu đến cuối vẫn không thể nào chấp nhận được. Anh ta truy đuổi tội phạm quốc tế nhiều năm như vậy, tin đồn giết người như ngóe, tên buôn lậu buôn bán khí quan bây giờ lại trở thành đồng nghiệp của anh ta?
Trình Chính thở dài, nhìn người đàn ông mình đầy vết thương nằm trên giường cười.
“Thiên Kiều à, tám năm trước con mới chỉ là một tiểu tử mới trong đội cảnh sát hình sự, nhưng dù cho như thế con cũng biết năm đó có một kế hoạch “chim sơn ca”.Chỉ là trước khi các con biết, kế hoạch “chim sơn ca” thật đã được thực hiện từ hai năm trước đó. Đó chẳng qua là vì mê hoặc nhưng tên phản đồ trong đội cảnh sát mà thôi…” Nghĩ đến chuyện năm đó, Trình Chính cũng thấy mờ ảo. Khoảng thời gian khắc cốt ghi tâm đó, đặc biệt là sáu năm trước trận chém giết lấy đi mạng của bảy người thanh niên trẻ tuổi. Cho tới hôm nay lòng ông ta vẫn rất khó chịu. “Diêm Vương” năm nay ba mươi hai tuổi, mười năm trước khi kế hoạch “chim sơn ca” bắt đầu anh ta chẳng qua cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mới vào đội cảnh sát hình sự quốc tế, không người hỏi han nhưng thành tích lại rất nổi bật, gia cảnh đơn giản nên rất dễ bị nhắm làm một trong những người chấp hành kế hoạch “chim sơn ca”…
Mười năm trước “Diêm Vương” ngây ngô chỉ là một tên tiểu tử đầu vài cọng tóc, trên mình toát lên khí chất kiên cường. Chỉ vì gia cảnh không tốt nên trước khi vào đội ngũ cảnh sát hình sự quốc tế anh ta đã tiếp xúc với quá nhiều mặt tối xã hội, khiến “Diêm Vương” lạnh lùng tự nhiên giống một đại ca đường phố, làm cho mọi người sợ hãi. Chính vì nhắm thấy khí chất du côn của anh ta mà anh ta bị chọn cho kế hoạch “chim sơn ca”.
Lúc ấy được chọn cùng “Diêm Vương” tổng cộng có tám người. Trong tám người thì người lớn tuổi nhất cũng không quá hai mươi tám tuổi. Còn “Diêm Vương” là người nhỏ tuổi, cũng là người sống được lâu nhất.
Trong khoảng thời gian hai năm, tám người mỗi người có một thành tích nhất định trong các tổ chức xã hội đen có tiếng. Để lấy được tín nhiệm của bọn chúng, bọn họ thậm chí còn hút heroin, bắt cóc, đánh nhau, buôn lậu… Làm rất nhiều việc mà bọn họ cảm thấy khinh thường. Có nhiều lúc còn lấy tính mạng để đổi lấy sự tín nhiệm đối phương. Ngược lại lấy được càng nhiều sự tín nhiệm, thì thu hoạch được càng nhiều tin tức. Chỉ là mỗi một lần mỗi một chuyện gì đến tay bọn họ đều sẽ cố gắng đảm bảo sự an toàn của đối phương.
Có lẽ là vì mỗi lần “trùng hợp” khiến những lợi ích không thể lộ ra ngoài ánh sáng của tổ chức bị hao tổn. Có tin tức truyền đến tổ chức là có tin của nội gián, tám người lập tức lâm vào tình cảnh nguy hiểm. Hết lần này tới lần khác nhà dột còn gặp mưa, bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng lúc họ chen vào làm nội gián cho tổ chức, cũng có người xâm nhập vào đội ngũ cảnh sát hình sự quốc tế. Chính xác hơn mà nói là có người làm phản. Kế hoạch “chim sơn ca” vào lúc đó vì muốn những tên làm phản lộ mặt, thậm chí còn lợi dụng tình thế này để che giấu thân phận nội gián của họ…
Chỉ là, những người trên giang hồ luôn luôn rất đa nghi. Rất nhiều người vừa mới vào căn cơ bất ổn là đã bị hoài nghi. Trong một khoảng thời gian, rất nhiều người bị ép cung. Đủ các thể loại lục đục tranh đấu, tám người phải rất vất vả mới có thể đứng vững trong thời kì thị phi đó. Còn hai nhóm xã hội đen như nước với lửa cũng vì một nhóm súng ống đạn được mà trở mặt. Trong đó nhóm xã hội đen buôn lậu có “Diêm Vương”. Vốn chỉ là chuyện của hai nhóm xã hội đen, nhưng cuối cùng lại do có người muốn kiếm một chén canh, mà gây ra cuộc chiến tranh thế giới trong giới xã hội đen…
Trận chiến trong một thành phố nhỏ ở sa mạc Châu Phi kia, mấy nhóm lớn trực tiếp ra trận. Tám người và các nhóm riêng của mình tham gia đều chiến thắng. Xung quanh có người nhìn, sau lưng có người mơ ước. Trong tình huống nguy hiểm trùng điệp như vậy, bọn họ cố gắng tìm kiếm dấu hiệu sinh tồn. Mỗi một phát súng bắn ra đều là ngăn hành động giết người của người khác chứ chưa hề giết người. Thế nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái chết.
Trận chiến đó nghe đồn kéo dài ba ngày ba đêm, xung quanh bao vây vô số cảnh sát thế nhưng lại không người nào dám tới gần. Mãi cho đến khi tiếng súng ngừng hẳn thì mới có người thử nghiệm tới gần. Thị trấn nhỏ máu chảy thành sông, khắp nơi đều có thể nhìn thấy các thi thể không còn sức sống. Nghe đồn có hơn vạn người tham gia chiến đấu, cuối cùng cũng còn lại không quá nghìn người. Mà những người còn sống sót phần lớn đều trở thành lực lượng trung kiên trong giới xã hội đen!
Giới xã hội đen này chính là vậy, tất cả đều là dùng tính mạng, dùng máu để đổi lấy!
Lúc ấy Trình Chính còn chưa về hưu, nghe được tin tức, ngay lập tức tới, nhưng chỉ nhìn thấy thi thể của bảy người. Giây phút đó, tất cả cảnh sát hình sự quốc tế đều yên lặng chảy nước mắt. Sinh mệnh của những người trẻ tuổi này thậm chí còn chưa kịp nở rộ mà đã tàn. Chỉ là để thế giới này có thể an toàn và bình an hơn…
Buôn lậu súng ống đạn được, vũ khí, ma tuý, khí quan……
Tất cả đều là căn nguyên của tội ác. Vì diệt sự tồn tại những tội ác này, ít nhiều cảnh sát đã hy sinh sinh mệnh tuổi trẻ này của mình. Nỗ lực hết mình, không nghĩ tới gia đình, không muốn lưu luyến, không muốn tập trung vào sự nghiệp của mình trong tương lai. Có lúc chấp nhất là một thứ rất đáng sợ, tín niệm lại càng là động lực để đi tiếp, chỉ là không nhìn thấy tương lai……
Khi những đứa bé một giây trước còn cầu mong hòa bình, một giây sau đã thoi thóp, đều khắc sâu trong suy nghĩ và sự kiên định của bọn họ!
“Diêm Vương” chính là nội gián cuối cùng còn sống sót trong kế hoạch “Chim Sơn Ca”.
Cuộc chiến sáu năm trước anh ta đạt được sự tôn sùng và tín nhiệm lớn lao. Anh ta liều chết cứu một đại ca từ một băng nhóm khác tín nhiệm với anh ta có thừa. Vốn cũng không hoài nghi thân phận của anh ta, nhưng vì “Diêm Vương” cứu ông ta, thậm chí bị người ta đánh cho một gậy vào đầu.Sau đó “Diêm Vương” đột nhiên biến mất. Biến mất cho đến ngày hôm nay!
……
Trình Thiên Kiều yên tĩnh nghe ba mình nói chuyện năm đó, cau mày.
Trong giới cảnh sát thế giới, bất luận là cảnh sát hình sự quốc tế hay là cảnh sát viên nhỏ, chỉ cần ra ngoài làm nội gián thì thân phận của anh ta chỉ có anh ta và cấp trên mà anh ta nghe lệnh mới biết được! Làm như vậy cũng là vì đảm bảo an toàn cho nội giám. Dù sao bọn họ có thể xếp người vào, thì cũng có nghĩa người khác cũng có thể xếp người vào. Sau khi chờ tất cả mọi việc đều làm xong, nội gián mới bắt đầu có được cuộc sống mới……
Đó là một con đường không có lối về, cũng là một con đường không có người dám tới gần. Lại càng là một con đường có lẽ không có ngày mai.
Thế nhưng, vẫn là có người tiếp bước, tín niệm chính là đáng sợ như vậy, và cũng đáng ngưỡng mộ như vậy!
“Ba, năm đó biệt hiệu của “Diêm Vương” là gì?” Trình Thiên Kiều hỏi nhỏ. Nếu không phải bây giờ anh ta nhậm chức rồi, thì đứng ở vị trí như thế đến anh ta cũng không có tư cách điều tra tin tức năm đó. Anh ta không nghĩ rằng tất cả chỉ là một vở kịch: “Mấy năm này anh ta đều không liên hệ với ba sao?”
Trình Chính nhẹ nhàng thở dài nói: “Biệt hiệu của anh ta là số tám. Năm đó chúng ta đi tìm anh ta, thế nhưng anh ta dưỡng thương tận nửa năm. Chúng ta đều cho rằng anh ta đã làm phản hoặc chết giống bảy người khác rồi. Hơn nữa về sau anh ta cũng không có liên lạc với ba, càng làm ba nghĩ như vậy. Làm sao cũng không thể ngờ rằng anh ta đã mất trí nhớ. Về sau chúng ta tìm thấy trong một đống lớn di thể quần áo anh ta mặc trước đó, cũng có tin tức ngầm truyền đến nói thân phận “Lâm Vấn ” chúng ta sắp xếp cho anh ta cũng đã chết rồi. Nên không còn truy cứu nữa. Nhưng ai mà biết về sau lại xuất hiện một “Diêm Vương” nữa…
Trình Thiên Kiều cố gắng bình phục cảm xúc trong lòng, yên tĩnh ngồi trên ghế sofa không nói gì.
Số tám, Lâm Vấn , Diêm Vương……
Anh ta không biết “Diêm Vương” rốt cục có bao nhiêu thân phận, chỉ là không thể không thừa nhận cả đời này của anh ta khiến bản thân là cảnh sát hình sự rất khâm phục. Chỉ là không biết có kịp đợi đến ngày anh ta khôi phục thân phận được hay không! Và trong sáu năm nay, anh ta đã làm những gì!
Trên giường nhịp thở của “Diêm Vương” trở lên đều đặn hơn, lồng ngực chập trùng cũng có thể nhìn thấy rõ rệt. Trình Chính thở dài đứng người lên, đi tới nhìn khuôn mặt trưởng thành hơn so với mười năm trước, không nhịn được có hơi đỏ mắt.
Kế hoạch “Chim sơn ca” năm đó là do ông ta đưa ra, tám đứa bé như con của ông vậy. Thế nhưng không ngờ rằng tới cuối cùng đều không có may mắn thoát khỏi trận chém giết năm đó. Bây giờ chỉ có một!
Đứng bên giường của “Diêm Vương”, Trình Chính đang đỏ mắt suy nghĩ đột nhiên đứng thẳng lên, Trình Thiên Kiều trợn to mắt nhìn người ba trên năm mươi của mình.
Hai chân chụm lại, đứng thẳng người, tay trái áp ở khe quần giữa, trong một đêm Trình Chính dường như già đi rất nhiều đứng bên giường bệnh “Diêm Vương” làm động tác chào chuẩn của quân binh!
Động tác dứt khoát đầy khâm phục!
“Diêm Vương” trên giường lúc này cũng vừa tỉnh lại, ánh mắt trầm mặc nhìn người trước mặt mình, không nói gì.
Gương mặt tang thương của Trình Chính chảy xuống những giọt nước mắt trân quý, nhẹ nhàng nói với “Diêm Vương”: “Tôi là đại diện cho đại đội cảnh sát hình sự quốc tế gửi lời cảm ơn tới anh, cũng gửi đến anh lời xin lỗi. Những gì anh phải chịu đựng đều là sai lầm của chúng tôi!”
Trên giường “Diêm Vương” nhìn ông ta, thật lâu nhưng không có phản ứng gì.
Trình Thiên Kiều nhìn những gì trước mặt, tâm trạng phức tạp.
Anh ta thật không có cách nào tưởng tượng nổi, “Diêm Vương” mà mình truy lùng nhiều năm nay trong nháy mắt lại trở thành một người đồng nghiệp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.