Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 414



CHƯƠNG 414: BỐN CHUYỆN TRONG QUÁ KHỨ
Cơ thể ‘Diêm Vương’ còn rất yếu, mới vừa từ nước Đức trốn về đây, anh ta không chết đã là kỳ tích rồi nhưng khi nhìn thấy cấp trên năm đó của mình đứng ở trước mặt hành lễ với anh ta, rốt cuộc anh ta vẫn không nhịn được khuôn mặt khẽ động.
Làm nội ứng nhiều năm như vậy nhưng giờ phút này anh ta cũng không biết liệu mình có thể trở về được nữa không…
Nhắm hai mắt lại, ‘Diêm Vương’ không nói thêm gì chỉ lâm vào trong mộng đẹp, Trình Chính quay người rời đi, nhưng ánh mắt nhìn ‘Diêm Vương’ lại rất kiên định, thậm chí có hơi bất mãn tang thương hai tay nắm chắc thành quyền!
Ông ta nợ, cuối cùng là phải trả!
Mà ‘Diêm Vương’ đang nhắm chặt hai mắt lại chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới một trận mỏi mệt…
Sau khi bị mất trí nhớ vào sáu năm trước, lúc ‘Diêm Vương’ tỉnh lại có một cảm giác mê man không biết nên làm thế nào, anh ta thân ở trong một thế giới đen tối, người xung quanh đều nói anh ta anh dũng như thế nào cứu người được gọi là lão đại như thế nào, anh ta cơ trí tránh thoát được lần lượt bao vây chặn đánh như thế nào, anh ta nhận được sự tín nhiệm của lão đại như thế nào, tuổi còn trẻ mà đã đạt được vị trí mà bọn họ mong muốn cũng không được…
Trong vòng nửa năm kia, ‘Diêm Vương’ giống như một đứa trẻ mới sinh, cái gì cũng không biết!
Nếu không phải ngay lúc đó lão đại coi trọng nghĩa khí cho người chăm sóc anh ta thì có lẽ anh ta đã bị người phía dưới hại vô số lần rồi, thời gian dần trôi qua anh ta cũng thấy rõ được vị thế của mình, đeo lên mặt nạ lắc mình biến hoá trở thành một ‘Diêm Vương’ mà người khác vừa nghe tin đã sợ mất mật! Anh ta nói mình là ‘Diêm Vương’ không có tương lai, không có kiếp trước, chỉ phụ trách bắt người!
Thời gian một năm ngắn ngủi, tiếng tăm của ‘Diêm Vương’ vang vọng đại giang nam bắc! Nhanh chóng trở thành tội phạm truy nã quốc tế nhưng tất cả những chuyện này hoàn toàn không phải là thứ mà anh ta muốn!
Trong thế giới kia, anh ta không có bạn bè, không có người chơi cùng, không có người thân, anh ta chỉ có một mình!
Anh không dám tùy tiện tin tưởng bất kỳ người nào, anh ta từng gặp trường hợp người anh ta tín nhiệm trở lại chỗ ở của anh ta sau đó vụng trộm tìm kiếm thông tin ở chỗ anh ta, anh ta cũng đã từng bị người ta cho uống một loại thuốc đặc biệt để ép anh ta nói ra ‘Lời nói thật’, đáng tiếc một người ngay cả quá khứ của mình còn không nhớ được thì sao có thể nói ra được cái gọi là ‘Lời nói thật’ ?
Hết lần này tới lần khác bước đi trên lưỡi kiếm, ‘Diêm Vương’ đánh bại tất cả những người nghi ngờ anh ta phải cúi đầu xuống đất nghe theo cho đến khi không còn ai dám chất vấn anh ta, không còn ai dám nghi ngờ anh ta nữa, cuối cùng anh ta ngồi lên cái vị trí gọi là cao nhất kia thế nhưng chỉ có mình anh ta biết, mỗi khi trời tối người yên trong lòng anh ta lại trống rỗng…
Ký ức trong đầu trống rỗng nhưng ký ức thân thể của ‘Diêm Vương’ vẫn còn ở đó!
Mỗi một lần ở sau lưng Hắc Đầu làm việc cuối cùng sẽ xuất hiện đủ loại tình trạng, mà người xảy ra vấn đề đều là người phía dưới những thuộc hạ tàn bạo bất nhân trong thế giới ngầm! Lúc anh ta giơ súng chĩa vào người ngoài vô tội chủ yếu chỉ là để ngăn hành vi của đối phương lại, lúc anh ta yêu cầu tìm người sau đó phần lớn đều vụng trộm thả đi, thậm chí ngay cả bắt cóc anh ta cũng làm ‘Kém’ như vậy…
Thời gian dần trôi qua, chính anh ta cũng tự phát hiện ra mình là lạ, trong cơ thể luôn luôn có nhân tố nào đó ngăn cản anh ta!
Trong lòng dần dần có nghi ngờ, ‘Diêm Vương’ trở lại nơi mà mình ở lâu nhất cố gắng tìm kiếm từng ngóc ngách một, rất kỳ lạ, dường như là anh ta đã từng trải qua huấn luyện đặc thù, lúc người khác đi điều tra sẽ không chú ý tới chỗ khe hẹp sau khung hình, trong vòi nước đặc chế có hai lớp ống, thậm chí là trong lõi giường, những chỗ này anh ta đều sẽ tìm, mà mỗi lần tìm ra được đồ vật đều khiến chính anh ta kinh hãi…
Sau đó, anh ta gặp được Lâm Vũ Văn, gặp được Ân Thiên Thiên, chăm chú theo dõi Cảnh Liêm Uy, người đàn ông kia đã trở thành sợi dây liên kết đến quá khứ mà anh ta luôn muốn tìm kiếm…
Mãi cho đến ngày đó lúc Cảnh Liêm Uy đưa vài trang giấy mỏng manh trong tay cho anh ta, ‘Diêm Vương’ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần của mình đều đang run rẩy! Thậm chí anh ta còn cảm nhận được dòng màu của mình đang sôi trào?
Anh ta chán ghét cái thân phận ‘Diêm Vương’ này, chán ghét cuộc sống như vậy, chán ghét tất cả những thứ thuộc về thế giới kia nhưng hết lần này tới lần khác anh ta lại không tìm được đường ra cho mình, mà thế giới kia cũng không phải nói rời đi là có thể tuỳ tiện rời đi ngay được! Để tìm kiếm quá khứ của mình dường như nội tâm của ‘Diêm Vương’ cũng sắp sụp đổ rồi…
Rốt cuộc, cũng may thời gian không phụ anh ta…
Anh ta vẫn là người đàn ông tràn ngập chính khí năm đó, vẫn là người đàn ông không muốn tay nhiễm máu tươi như trước…
Trình Thiên Kiều nhẹ nhàng rời khỏi phòng ‘Diêm Vương’, từ sau khi biết thân phận của anh ta Trình Thiên Kiều không có một khắc nhẹ nhõm, ngay cả bây giờ thần kinh cũng ở đang cảm thấy căng cứng, dặn dò người luôn luôn theo dõi sát sao bên kia rồi báo tình huống lại sau đó Trình Thiên Kiều mới đi về phòng gọi điện thoại cho Cảnh Liêm Uy.
“Cảnh Liêm Uy…” Trong giọng nói cũng lộ ra một sự mỏi mệt, chuyện mười năm đi làm nội ứng kia nên làm thế nào? “Nói một chút cảm nhận của anh đối với ‘Diêm Vương’ đi…”
Cho dù là đêm khuya nhưng giờ phút này anh ta gọi điện thoại tới đối với Cảnh Liêm Uy cũng không có chút khác biệt nào, Trình Thiên Kiều nghe thấy tiếng người đàn ông bình tĩnh rời giường mặc quần áo ở bên kia sau đó mới là tiếng nói trong trẻo của anh cất lên, nói: “Tôi chỉ biết bốn chuyện của ‘Diêm Vương’ .”
Trình Thiên Kiều yên lặng không nói lắng nghe Cảnh Liêm Uy.
“Chuyện thứ nhất, năm đó lúc Thiên Thiên và Lâm Vũ Văn gặp phải hỗn loạn ở trên đường, ‘Diêm Vương’ bắt đi bọn họ làm con tin nhưng cuối cùng khi đưa bọn họ trở về lông tóc cũng không hao tổn một sợi đồng thời nhiều lần ở thời khắc mấu chốt đã cứu Thiên Thiên…” Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng nói, đối với thân phận của ‘Diêm Vương’ anh cũng cảm thấy khiếp sợ nhưng lại không chấn kinh giống như Trình Thiên Kiều, anh và ‘Diêm Vương’ đã từng quen biết nên đương nhiên phải rõ ràng một chút chứ không giống như Trình Thiên Kiều và ‘Diêm Vương’ vừa gặp nhau chính là mèo vờn chuột. “Chuyện thứ hai, năm đó ở bệnh viện Năm Thành Mộc Yên Nhiên muốn có được trái tim của Hướng Linh, chuyện này tôi biết cũng không phải là ‘Diêm Vương’ bày mưu để làm giải phẫu mà là Sâm Báo dưới tay anh ta hơn nữa trong chuyện này cho dù lúc ấy Thiên Thiên không phát hiện ra điểm khác thường nhưng cuối cùng lại bởi vì phòng giải phẫu bị mất điện mà ngưng hẳn, tôi cử người đi xem qua thì phần điện của bệnh viện xảy ra vấn đề. Chuyện thứ ba là Thiên Thiên bị Mộc Yên Nhiên đưa đến cái anh gọi là ‘Nhà máy’ kia, bên trong ‘Bệnh viện’ đen tối đó có đầy đủ ‘Bác sĩ’ giết người không chớp mắt thế nhưng là lúc ấy thiếu nội tạng ‘Diêm Vương’ cũng không hề ra tay thậm chí còn đạo diễn một vở kịch chờ chúng ta đến nơi đó, lúc đó anh ta hoàn toàn có thể giải quyết dứt khoát nhưng lúc quan trọng nhất lại cứ chơi trò từ từ chậm chạp khiến chúng ta tức giận. Chuyện thứ tư, năm năm trước Thiên Thiên ở nước Đức bị mất trí nhớ…”
Cảnh Liêm Uy chậm rãi nói, nói thật nếu không phải năm đó Ân Thiên Thiên rời đi khiến anh phải hao hết nhân lực vật lực mình có để đi tìm cô, đi tìm Uông Diễn Kỳ, đi dò tìm ‘Diêm Vương’ thì anh cũng sẽ không biết được nhiều tin tức như vậy, cộng thêm sau này ‘Diêm Vương’ chủ động tới gần nên anh mới liên tưởng đến nhiều chuyện năm đó như vậy…
Không phải anh nói chuyện giúp ‘Diêm Vương’ mà là mỗi một chuyện ‘Diêm Vương’ làm đều ẩn giấu hàm nghĩa khác trong đó.
“Năm năm trước, lúc Thiên Thiên rời đi theo anh đã bị một bang phái xã hội đen ám sát, Thiên Thiên nhìn thấy mặt của đối phương, người kia chính là người đàn ông mà ba năm trước đây các anh đã phát lệnh truy nã Thương Đầu, thật ra tôi rất oán trách anh vì đã khiến Thiên Thiên mất trí nhớ nhưng sau khi biết tình hình thực tế thì tôi lại rất cảm ơn anh…” Cảnh Liêm Uy ngồi ở trên ghế sofa nói khẽ: “Thương Đầu là nhân vật nguy hiểm như thế nào không cần tôi nói anh cũng đã biết, Thiên Thiên nhìn thấy mặt anh ta nhất định sẽ không sống được lâu nhưng chính bởi vì cô ấy bị mất trí nhớ còn bị kẹt ở trong làng của ‘Diêm Vương’ sinh sống một thời gian lâu như vậy nên mới tránh khỏi chuyện bất trắc kia…”
Cho nên đây cũng là lý do tại sao dù biết rất rõ ‘Diêm Vương’ là một một nhân vật nguy hiểm nhưng Cảnh Liêm Uy vẫn cùng anh ta giữ liên lạc, thỉnh thoảng giữa hai người cũng sẽ có một vài giao dịch nữa.
Anh không dám nói trong thời gian nhiều năm như vậy tay ‘Diêm Vương’ không dính một chút máu tươi nào, đó là chuyện không thực tế vì ở trong hoàn cảnh đó nếu cái gì anh ta cũng đều không động vào vậy thì là mình chết!
Ở trong thế giới của nội ứng có một vài quy định rất khác, không thể dùng những quy định của người bình thường ràng buộc bọn họ được.
Trình Thiên Kiều nghe xong tất cả, trong lòng bắt đầu bồn chồn cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Cảnh Liêm Uy nói xong lời mình nên nói thì cúp điện thoại, xoay người trở về phòng tiếp tục ngủ chứ hoàn toàn không để ý tới hành vi và lời nói của mình có làm ảnh hưởng đến người khác hay không.
Cho dù đối với người khác ‘Diêm Vương’ là dạng người gì đi chăng nữa thì ít nhất đối với bọn họ mà nói ‘Diêm Vương’ chưa hề làm tổn thương bọn họ, không phải sao?
Mà ở một bên khác, Trình Thiên Kiều gõ cửa phòng làm việc của ba mình, hai ba con đèn đuốc sáng trưng trao đổi với nhau trong phòng làm việc rất rất lâu nhưng cũng không biết rốt cuộc là phải làm những gì!
Hôm sau, toàn bộ thành phố T đều đang đồn về chuyện đêm qua ở trên đường cao tốc, một trận ‘Ngoài ý muốn’ kia khiến cho giao thông trở nên hỗn loạn đồng thời cũng làm cho tất cả mọi người không nhịn được bắt đầu tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi Ân Thiên Thiên rời giường đã nhìn thấy tin tức này, cô theo bản năng cảm thấy chuyện này là do ‘Diêm Vương’ làm, ánh mắt nghi ngờ nhìn khuôn mặt nhẹ nhõm của Cảnh Liêm Uy một chút sau đó cũng không nói gì thì xoay người đi làm, tập đoàn Cảnh thị cũng không phải nơi mà cô có thể tự nhiên tới lui.
Vừa đến Cảnh thị, Ân Thiên Thiên đã nhìn thấy bọn họ tụm lại rất nhiều người, tất cả mọi người đều có vẻ hơi khẩn trương, từng người nhìn vô cùng nghiêm túc cẩn thận, trong tay ôm bản thảo thiết kế của mình giống như sợ bị người ta rình trộm mất, Ân Thiên Thiên cũng quay người hướng về phía thang máy nhìn lại, lại nghe thấy sau lưng bắt đầu thảo luận…
…Mọi người có nghe nói hôm nay người thừa kế của nhà họ Đổng sẽ tới Cảnh thị để nói chuyện hợp tác không.
…Thật à? Tôi nghe nói người thừa kế kia dáng dấp rất đẹp trai đấy, hơn nữa còn tốt nghiệp đại học T nữa.
…Những cái này cũng không quan trọng, quan trọng là người đàn ông kia còn chưa có bạn gái đâu! Chúng ta đều có cơ hội!
…Trời ạ, tôi nghe nói người đàn ông kia rất ưu tú mà, nhà họ Đổng đấy, chỉ kém gia tộc nhà họ Cảnh mà thôi…

Nhà họ Đổng?
Ân Thiên Thiên cũng không để ý chỉ hơi nhếch khóe miệng của mình giống như đang nghĩ gì đó, ừm, cô vậy mà lại cùng người thừa kế nhà họ Đổng tốt nghiệp từ một trường đại học đấy, ừm, cô cũng quen biết một người bạn họ Đổng mặc dù hình như rất lâu rồi cũng không liên hệ với nhau.
Sau khi cửa thang máy mở ra, người ùa vào giống như ong vỡ tổ, lời đàm luận càng phát ra rõ ràng hơn.
…Trời cao đối đãi với chúng ta cũng không tệ lắm, mặc dù nghe nói vợ trước của cậu ba đã trở về nhưng bây giờ lại tới một cậu Đổng cũng là không tệ…
…Đúng rồi, mọi người nhìn thấy vợ trước của cậu ba chưa? Trang điểm có hơi đậm nên tôi chỉ cảm thấy hơi quen mắt…
… Cô đừng đùa, nhìn mợ ba quen mắt á? Cô thật sự cho rằng cô ấy sẽ chen chúc trong thang máy giống như chúng ta à?
…Ừ nhỉ, người cao cao tại thượng như vậy sao có thể tới đây?

Ân Thiên Thiên không nói lời nào chỉ yên lặng nép ở một bên chờ thang máy đi lên nhưng không ngờ rằng thang máy lại đột nhiên ngừng lại ở tầng thứ hai mươi ba… 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.