Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 416



CHƯƠNG 416: LỜI GIẢI THÍCH MUỘN MÀNG
Một vài người phụ nữ không giữ được bình tĩnh, thậm chí còn không tự nhắc nhở mình rằng nơi này là tập đoàn Cảnh Thị, toàn bộ đáy lòng đều bị Ân Thiên Thiên – mợ ba nhà họ Cảnh kích thích!
…..Nếu Cảnh Thị làm việc kiểu này, vậy tôi thấy nhà họ Cảnh cũng không oai phong được bao lâu nữa rồi!
…..Hao tốn sức người sức của lớn như vậy chỉ để cho thanh danh người nhà mình tốt hơn chút, thật sự quá đáng!
…..Tôi thấy cậu ba nhà họ Cảnh chính là bị cô ta mê hoặc rồi, một người phụ nữ như vậy thì có gì tốt chứ.
…..Còn giả vờ như không quen biết người thừa kế nhà họ Đổng, thật quá buồn nôn!

Có người trong đó khẽ thì thầm, Ân Thiên Thiên cũng không để ý đến, chỉ đợi đến khi người nơi này nói xong rồi mới chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, đôi mắt sáng rõ đảo qua mọi người một lượt, trong phòng lập tức yên tĩnh hơn nhiều, Tiểu Yến căng thẳng nhìn nơi này, trong tay nắm chặt điện thoại chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho người đến!
Ân Thiên Thiên cũng không có hành động dư thừa, chỉ bình tĩnh đứng ở nơi đó, cơ thể khẽ dựa vào mặt bàn phía sau, nhẹ giọng cất lời: “Nếu như mọi người cho là vậy thật, tôi cũng không nói thêm nhiều nữa, cửa chính ở đằng kia, mọi người có thể lựa chọn giống như những người rời khỏi kia, chỉ cần buông bỏ công việc trong tay, không mang theo bất kỳ thứ gì của Cảnh Thị là bây giờ có thể rời khỏi nơi này rồi, Cảnh Thị lớn như vậy cũng không sợ thiếu mấy người các cô, huống hồ nói thật, tôi còn cảm thấy cuộc thi này của Cảnh Thị thật xa xỉ và lãng phí…”
Không hề lùi bước, cũng không hề sợ sệt, dường như Ân Thiên Thiên giống như cô gái tràn đầy tự tin lúc trước, bình tĩnh đứng ở vị trí của mình, không nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cũng không tức giận chống đối, chỉ thản nhiên lên tiếng nói mà thôi: “Thật ra mọi người cũng biết rất rõ ràng, Cảnh Thị tổ chức cuộc thi này vốn là con đường tắt để Cảnh Liêm Uy tìm kiếm vợ trước của anh ấy, bây giờ cũng chỉ là nói cho mọi người biết, đã tìm được người rồi thôi, tôi không hiểu vì sao mọi người lại có phản ứng lớn như vậy? Là cảm thấy sau khi tìm được người rồi thì giấc mơ đẹp của mọi người tan vỡ sao, hay là cảm thấy ở lại nơi này không còn chút ý nghĩa gì?”
Trong nháy mắt, toàn bộ người trong khu làm việc đều không lên tiếng nói chuyện.
Ân Thiên Thiên cũng không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, nói tiếp: “Tôi thừa nhận, tôi chính là vợ trước của Cảnh Liêm Uy, tôi chính là Ân Thiên Thiên mà anh ấy gióng trống khua chiêng khắp thế giới để tìm kiếm, vậy thì sao chứ? Từ ngày đầu tiên tôi trở về thành phố T thì anh ấy đã biết tôi là Ân Thiên Thiên rồi, nhưng xin hỏi, từ khi tôi bắt đầu bước qua ngưỡng cửa Cảnh Thị này, tôi có nhận được bất kỳ sự đối đãi nào khác biệt mọi người không? Tôi vẫn chỉ là một người dự thi, đề bài tôi bốc được cũng không có gì đặc biệt, ngay cả người của tổ quay phim cũng không hề cho tôi quyền lợi ưu tiên lựa chọn, không phải sao? Mọi người đều biết rõ ràng tất cả những điều này, nhưng lại vẫn suy nghĩ như thế, vậy tôi còn có thể nói cái gì chứ? Muốn đi thì đi đi, không ai giữ các cô.”
Giải thích xong, Ân Thiên Thiên dứt khoát quay người dọn dẹp đồ đạc của mình.
Cô không phải thánh mẫu, không thể luôn luôn quan tâm đến cảm nhận của nhiều người như vậy, hơn nữa người ta cũng không muốn quan tâm đến cảm nhận của cô, cô cần gì phải quan tâm đến cảm nhận của người ta chứ?
Những người này, vốn rất giỏi giang, nhưng đồng thời khi bước vào Cảnh Thị thì phần lớn đều ôm theo ảo tưởng, không phải sao?
Phụ nữ ảo tưởng là bình thường, nhưng khi ảo tưởng bị sụp đổ, chẳng phải nên đối mặt với hiện thực sao? Hơn nữa tất cả mọi người đều đã trưởng thành rồi, chắc hẳn phải rất rõ ràng cái gì mà mơ mộng có khả năng thực hiện, cái gì là mơ mộng không có khả năng thực hiện.
Đối với những người mơ ước chồng mình, cô cần gì phải khách khí chứ?
Những người phụ nữ vốn ôm suy nghĩ không nên có nhất thời cảm thấy khó chịu, không nhịn được lớn tiếng nói: “Ân Thiên Thiên, cô cần gì phải giả vờ công bằng như vậy, quả thật cô không có những đặc quyền này, nhưng chẳng lẽ cậu ba nhà họ Cảnh sẽ không để lại cho cô vị trí cuối cùng tham dự giải đấu quốc tế kia sao? Chúng tôi vất vả lâu như vậy, cuối cùng cũng chỉ là làm nền cho cô mà thôi, không phải sao?”
Động tác thu dọn đồ đạc của Ân Thiên Thiên đột nhiên ngừng lại, đối phương vừa nói xong cô đã không nhịn được mà khẽ cười xùy.
Quay đầu, Ân Thiên Thiên nhìn nhóm người trước mặt, khẽ nói: “Cô ngốc thật hay ngốc giả? Đó là cuộc thì gì chứ, cho dù Cảnh Thị liên hệ được với bọn họ, vậy là có thể tùy tiện trao đổi sao? Đó là sỉ nhục đối với tôi, sỉ nhục đối với quảng cáo, cũng là sỉ nhục đối với giải đấu quảng cáo quốc tế Orlick ! Hơn nữa cô cho rằng Cảnh Thị có chỗ đứng ở quốc gia này, nhà họ Cảnh có khả năng to lớn đến mức cô không thể tưởng tượng nổi, là có thể đi những bước đi lộn xộn này sao? Có phải cô quá coi trọng nhà họ Cảnh rồi không?”
Bất kỳ một xí nghiệp gia đình nào, nếu như luôn luôn dùng nguyên tắc sử dụng người thân quen, vậy chắc chắn dòng họ này sẽ không thể phát triển lâu dài!
Nhưng, nhà họ Cảnh là một dòng họ lớn tồn tại trăm năm, sẽ là dòng họ có tầm nhìn nông cạn như vậy sao? Vì sao ở thành phố T nhiều năm như vậy rồi, có một vài dòng họ bị sụp đổ, có một vài dòng họ vùng dậy, có một vài dòng họ xuống dốc, nhưng chỉ có nhà họ Cảnh vẫn cứ ăn sâu bén rễ ở nơi này! Đôi khi, sự mạnh mẽ của người khác không phải là không có lý do!
Cảnh Thị đúng là xí nghiệp gia đình, nhưng cũng không phải mỗi một người của nhà họ Cảnh đều có tư cách tiến vào nơi này! Người không có tư cách vĩnh viễn không cách nào bước qua ngưỡng cửa nơi đây, đây chính là con đường sinh tồn của nhà họ Cảnh!
Cảnh Liêm Bình, Cảnh Thiên Ngọc, Cảnh Liêm Uy, ai mà không trải qua như vậy?
“Nếu như ai cũng dùng ánh mắt trẻ con nhìn vào sự việc như cô, vậy thế giới này xong thật rồi.” Ân Thiên Thiên lạnh lùng nói, duỗi tay cầm túi của mình ưỡn thẳng lưng, bình tĩnh đứng ở nơi đó: “Tôi không rảnh chơi trò phỏng đoán nhàm chán với các cô, muốn xem có phải Cảnh Thị đối xử đặc biệt với tôi không, được rồi, xem quảng cáo của tôi là biết, trước đó, các cô muốn đi hay muốn ở lại thì tùy ở các cô, tôi không quan tâm.”
Nói xong, Ân Thiên Thiên quay người rời khỏi nơi này, để lại đám người rơi vào hoàn cảnh lúng túng phía sau.
Đúng vậy, muốn xem Cảnh Thị có đối xử đặc biệt với Ân Thiên Thiên không, cách tốt nhất chính là xem quảng cáo của cô!
Thoáng chốc đã có người bắt đầu dao động rồi, dù sao Cảnh Thị cũng là công ty lớn, có lẽ vào đây học tập một ngày còn tốt hơn so với học tập một năm ở bên ngoài, huống hồ nếu bọn họ trổ hết tài năng là có thể ở lại lâu dài, ai cũng muốn trèo lên trên, đặc biệt là khi nhìn thấy bầu trời cao hơn rộng hơn…
Ánh mắt Tiểu Yến mang theo dò xét nhìn người ở nơi này, bình tĩnh không nói lời nào quay về vị trí của mình, nhưng chỉ có bản thân cô ta mới biết trong lòng cô ta sợ hãi đến nhường nào, nếu như những người kia thật sự bị mê hoặc dẫn đến hàng loạt người rời khỏi Cảnh Thị, chắc chắn ngày mai sẽ được lên trang đầu tin tức, chuyện này quả thật không tốt chút nào…
Cũng may, lời nói của Ân Thiên Thiên vẫn có tác dụng, đa số mọi người đều lựa chọn ở lại.
‘Nhà hàng Long Phượng’.
Khi Ân Thiên Thiên tiến vào, Đổng Khánh và Cảnh Liêm Uy đã đến, Ân Thiên Thiên mỉm cười chào hỏi khách sáo với Đổng Khánh rồi ngồi xuống vị trí bên cạnh Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy giơ tay đưa cho cô một cốc nước, khẽ nói: “Ngồi nghỉ ngơi chút đã, sau đó lại xem em muốn ăn gì, rồi để Giám đốc Hoàng đi dặn dò người làm.”
Trước khi đến đây, Ân Thiên Thiên đã đi một chuyến đến chỗ của Đào Ninh trước, vừa mới từ trên xe của Cát Thành Phong xuống, thật sự có hơi vội vàng.
Sau khi uống nước, Ân Thiên Thiên mới chậm rãi gọi đồ ăn, mà hai người đàn ông trên bàn chỉ cưng chiều nhìn cô, không hề mất kiên nhẫn chút nào.
Trong lòng Giám đốc Hoàng hơi run sợ, nhận lấy menu rồi lập tức chạy đi mất, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi phải phục vụ bọn họ ở cách đó không xa, chỉ là ánh mắt lại không nhịn được cứ rơi lên trên người Đổng Khánh…
Chậc chậc, người thừa kế của nhà họ Đổng đó, thân phận này đúng thật rất có sức cạnh tranh!
“Thiên Thiên, chuyện năm đó tớ rất xin lỗi.” Bỗng nhiên, Đổng Khánh giơ cao ly rượu vang đỏ trong tay lên, trên gương mặt đẹp trai đều là chân thành: “Là tớ không làm rõ ràng sự việc, khiến cho cậu và Cảnh Liêm Uy xảy ra hiểu lầm lớn đến vậy, tớ rất xin lỗi cậu.”
Ân Thiên Thiên sửng sốt, lúc này mới hoàn hồn nhận ra anh ấy nói đến chuyện nào, khẽ nhếch khóe miệng mỉm cười, cũng giơ ly rượu của mình lên cụng nhẹ với ly rượu của anh ấy nói: “Chuyện lâu rồi tớ cũng không nhớ nữa, cũng chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.”
Chuyện năm đó, nếu không phải có hiểu lầm này, cô sẽ không dễ dàng rời khỏi thành phố T như vậy, lấy tính cách của Cảnh Liêm Uy chắc chắn cô sẽ không đi được, không thể không nói mặc dù khi đó có hiểu lầm lớn nhưng cũng giúp Ân Thiên Thiên một việc lớn, ít nhất cô có được một thời gian đủ dài để bình tĩnh.
Chân mày khẽ chau lại, Cảnh Liêm Uy nhìn Đổng Khánh ở đối diện, năm đó cũng chỉ là một thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời, bây giờ lại đột nhiên trở thành một người đàn ông có sức cạnh tranh, nhếch miệng hỏi: “Quả thật tôi rất muốn biết, rốt cuộc thuộc hạ của cậu Đổng đây làm việc như thế nào? Lại có thể nhầm lẫn tôi và Cảnh Liêm Bình? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, còn không biết sẽ gây ra trò cười thế nào đâu!”
Anh ra tay với chị dâu của mình, ngẫm lại đã cảm thấy đó là một cơn ác mộng rồi!
Sắc mặt Đổng Khánh trở nên lúng túng, ngửa đầu uống một ngụm vang đỏ, rốt cuộc vẫn lên tiếng giải thích rõ ràng: “Thật ra, năm đó tôi cũng không biết rõ chuyện này lắm, chỉ là tôi nhìn thấy anh vẫn luôn rất săn sóc Đào Ninh, hơn nữa lúc nào giữa hai người cũng lộ ra sự thân quen đặc biệt, cộng thêm người của tôi cũng chỉ điều tra ra được Đào Ninh và cậu chủ nhà họ Cảnh là thế nào, nên tất nhiên tôi sẽ nghĩ đến anh…”
Mà cú điện thoại trong bệnh viện năm đó, đối phương vẫn chưa nói xong anh ấy đã nổi đóa lên rồi, người ta muốn nói, mặc dù Đào Ninh thật sự được cậu chủ nhà họ Cảnh dẫn đến khách sạn, nhưng cậu chủ kia là cậu cả, không phải cậu ba…
Cũng bởi vì định kiến lúc trước và căm giận khi đó nên anh ấy đã mắc sai lầm lớn như thế, nói đến chuyện này, quả thật anh ta nợ Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên một lời giải thích, nhưng lại không biết, thật ra nguyên nhân lớn nhất dẫn đến tình trạng như ngày hôm nay của Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy cũng không phải chuyện này, mà chính là sự tồn tại của Tô Nương.
Bây giờ Ân Thiên Thiên cũng cảm thấy chuyện trong quá khứ nhẹ nhàng hơn nhiều rồi, chuyện vốn không cách nào bù đắp được thì cần gì cứ so đo như vậy chứ? Uống một ngụm rượu vang đỏ, Ân Thiên Thiên tựa như vô tình hỏi: “Bên phía Đào Ninh thì sao? Cậu từng đi thăm chưa?”
Đổng Khánh khẽ sửng sốt, lập tức đáp lời: “Thoạt nhìn rất khiêm tốn, chỉ là cô ấy vẫn không muốn để ý đến tớ.”
Không nhịn được bật cười thành tiếng, làm ra một chuyện hiểu lầm lớn như vậy, Đào Ninh để ý đến anh ấy mới là lạ đó! Nhưng từ từ cũng tốt, có lẽ bây giờ Đào Ninh cũng bị Cảnh Liêm Bình dây dưa làm phiền nên mới không có cơ hội nói rõ ràng với anh ấy.
Đổng Khánh lại nhìn nụ cười bên khóe miệng của Ân Thiên Thiên mà không nhịn được ngơ ngẩn, một vài suy nghĩ trong lòng ngày càng vững vàng hơn. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.